Thái Thượng Kiếm Tôn


Vốn bị Tử Dương Chân Nhân đẩy ra, Vân Mộng Chân đã muốn phát tác, nhưng nghe thấy Bạch Nhạc không tổn thương đến tâm tạng, cũng không có nỗi lo tới tính mạng, Vân Mộng Chân lập tức bình tĩnh lại.

Bạch Nhạc đã không chết, vậy nàng ta nhất định phải thu liễm tất cả cảm xúc lại.

Lời nói vừa rồi của Dạ Nhận, tuy bị nàng ta dùng một mặt vô tình để hóa giải, nhưng lại chung quy vẫn khó tránh khỏi sẽ lưu lại một chút dấu vết, nếu lại có biểu hiện khác thường gì, nàng ta muốn giải thích nữa, chính là ngàn khó vạn khó.

Ở lâu trên địa vị cao, sức khống chế của Vân Mộng Chân rất mạnh, một ý niệm liền cường hành thu liễm cảm xúc.

- Bạch Nhạc hai lần cứu tính mạng của ta, nếu nguyện bái vào bản tông, ta hứa sẽ cho hắn một vị trí đệ tử chân truyền.

Liếc Bạch Nhạc một cái, Vân Mộng Chân bình tĩnh mở miệng nói, sau đó thì không có thêm một câu phân phó, xoay người rời đi.

Cùng là đệ tử chân truyền, nhưng đệ tử chân truyền của Đạo Lăng Thiên Tông và đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông lại tuyệt đối không phải cùng một khái niệm, dưới tình huống bình thường, cho dù là Tử Dương Chân Nhân muốn trực tiếp thăng chức cho ai làm đệ tử chân truyền, cũng không đơn giản.

Cho dù Văn Trạch là đệ tử của hắn, bởi vì chưa bước vào Tinh Cung, cũng không được ban cho thân phận  đệ tử chân truyền.

Vừa vào cửa đã trực tiếp thăng chức chân truyền, thăng chức như vậy tuyệt đối là ban ân ngoại lệ! Cũng chỉ có Vân Mộng Chân dùng thân phận của Thánh Nữ mới có thể tùy hứng như vậy, đổi lại là Tử Dương Chân Nhân cũng không dám chơi như thế.

Nhưng ở dưới tình huống nào đó, ban thưởng càng nặng, lại càng dễ gác quan hệ sang bên.

Ít nhất Tử Dương Chân Nhân cũng không nghi ngờ, chỉ thản nhiên liếc Bạch Nhạc một cái mà thôi.

Đương nhiên, cũng bởi vì chênh lệch thân phận của Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc sự quá lớn, cho dù là thành tựu Tử Phủ, thậm chí đã cứu mạng của Vân Mộng Chân, cũng không đủ để kéo gần lại loại chênh lệch này.

Xoay người trở lại trong thiên điện, đóng cửa lại, tựa vào cạnh cửa, Vân Mộng Chân không khống chế được cảm xúc của mình nữa, không khỏi rơi lệ.


Không tự mình trải qua, tuyệt đối không thể lý giải loại sợ hãi và cảm động ở bên rìa sinh tử này.

Từng cảnh tượng quen biết với Bạch Nhạc tới nay chậm rãi xộc lên trong lòng.

Từ sự chán ghét và cừu hận lúc ban đầu vì mất đi trong sạch, đến Bạch Nhạc vì nàng ta mà chiến thắng sợ hãi trảm sát tên mập ghê tởm đó, chịu đựng một thân đau đớn cõng nàng ta xuống núi.

Rồi khi đến Linh Tê Kiếm Tông, vô cùng đúng mức đi đối mặt với nàng ta.

Chỉ hai tháng thời gian, Bạch Nhạc từ một tạp dịch không hề có căn cơ, biến thành thiên kiêu Tử Phủ cho dù so sánh với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông cũng là kinh diễm tuyệt luân.

Bị Dạ Nhận áp chế, còn hao hết tâm tư cảnh báo cho nàng ta, ở dưới tuyệt cảnh, dùng thân thể đơn bạc đó chắn trước người mình, nói với mình, cho dù là chết, cũng phải chết phía trước mình.

Hiện giờ, lại thực hiện lời hứa của hắn, vào lúc sinh tử, dứt khoát dùng thân thể đỡ mũi đao của Dạ Nhận!
Từng hành động này, giống như dòng suối nhỏ hợp dòng thành sông.

Cho dù là Vân Mộng Chân cũng không thể không thừa nhận nàng ta thật sự bị cảm động rồi.

Bất kể có thân phận tôn quý tới đâu, nàng ta chung quy vẫn chỉ là một nữ hài, một nữ hài mới chỉ mười chín tuổi mà thôi.

Nhưng thực tại lại lạnh lùng như vậy, tựa như một cánh cửa, ngăn cách nàng ta lại.

Đừng nói là cùng với Bạch Nhạc, hiện giờ Bạch Nhạc trọng thương, nàng ta ngay cả nhìn một cái, quan tâm một chút cũng không được, chỉ có thể ép mình phải thu liễm tất cả cảm xúc, làm bộ như không có gì phát sinh.

Bất kể nàng ta lý trí bình tĩnh cỡ nào, nhưng, tim chung quy vẫn sẽ đau.


!
Khi Bạch Nhạc tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.

Vết thương trên người sớm đã được băng bó bằng thuốc tốt nhất, trên thực tế, băng bó cũng chỉ là đi tình thế mà thôi, với năng lực tự chữa lành của Bạch Nhạc hiện giờ, chỉ cần không phải vết thương trí mạng, rất nhanh sẽ khép lại.

Phiền phức thực sự vẫn là Linh Phủ của hắn! Vốn vừa ra Linh Phủ, đầu tiên là kịch chiến với Âm Dương Quỷ Đồng, lại phải đỡ một đao của Dạ Nhận.

Cho dù may mắn không chết, Linh Phủ cũng bị thương nghiêm trọng, ít nhất phải mất mười ngày nửa tháng mới có thể triệt để khôi phục lại.

- Bạch sư huynh, ngươi tỉnh rồi à?
Bạch Nhạc vừa mở mắt, liền nghe thấy một thanh âm kinh hỉ vang lên, là thanh âm của nữ nhân, đáng tiếc lại không phải là của Vân Mộng Chân.

Lấy lại bình tĩnh, lúc này Bạch Nhạc mới nhìn rõ, người bên cạnh mình rõ ràng là Liễu Như Tân.

- Liễu sư tỷ.

Cười khổ một cái, Bạch Nhạc giãy dụa muốn ngồi dậy, lại cảm thấy mệt mỏi, may mà có Liễu Như Tân đỡ hắn, mới không ngã xuống giường.

- Bạch sư huynh, thân thể của ngươi vẫn chưa khôi phục, đừng lộn xộn.

Liễu Như Tân có chút oán trách nói.

- Những người trong ma đạo đó đã rút chưa?
Tựa vào trên giường, Bạch Nhạc không nhịn được mở miệng hỏi.


- Ngươi yên tâm, bọn họ đã sớm chạy mất rồi, Vân tiên tử cũng không sao.

Liễu Như Tân lắc đầu giải thích.

Nghe thấy Vân tiên tử không sao, Bạch Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Bạch Nhạc, Liễu Như Tân đột nhiên, hỏi
- Bạch sư huynh, không phải ngươi thích Vân tiên tử chứ?
- !
Tâm tư bị điểm phá, Bạch Nhạc lập tức có chút xấu hổ, thề thốt phủ nhận,
- Nói bậy, Vân tiên tử là thân phận gì, ta sao xứng.

Nhìn bộ dạng vội vàng giải thích của Bạch Nhạc, Liễu Như Tân lập tức không nhịn được mà cười ra tiếng.

- Nhìn bộ dạng này của ngươi, còn nói không thích.

Vươn tay ra chọc vào gáy Bạch Nhạc, Liễu Như Tân nói khẽ,
- Trên đời này người thích Vân tiên tử có không biết bao nhiêu, nếu ta là nam tử, có lẽ cũng động tâm, cái này có gì lạ đâu.

- !
Cười khổ một chút, lời này Bạch Nhạc cũng không biết nên tiếp thế nào.

- Liễu, ngươi đừng gọi ta là sư huynh, rất không được tự nhiên, chúng ta cứ giống như trước kia đi.

Nhìn Liễu Như Tân, Bạch Nhạc quyết định đổi đề tài.

- Vậy ta trực tiếp gọi tên ngươi nhé?
Liễu Như Tân cười hỏi.


- Được!
Gật đầu, Bạch Nhạc tất nhiên không cự tuyệt,
- Liễu sư tỷ, sao ngươi lại ở đây?
Tỉnh lại rồi Bạch Nhạc tất nhiên nhận ra được, nơi này chính là trong động phủ Thiên Tâm Phong của mình.

- Ngươi là đệ tử chân truyền, dựa theo quy củ trong tông, là có thể từ trong ngoại môn lựa chọn đệ tử tới hầu hạ, ngày hôm qua ngươi bị thương, Từ trưởng lão phân phó cho Dương sư huynh từ trong ngoại môn lựa chọn người, xem như là nhiệm vụ của tông môn, phần thưởng cũng không thấp đâu! Ta nghĩ, dẫu sao chúng ta cũng là người quen, chủ động tới, nếu ngươi không hài lòng, bảo Dương sư huynh ngươi lại cho ngươi một cô nàng xinh đẹp nhé?
Cười khẽ một tiếng, Liễu Như Tân thuận miệng giải thích.

Bạch Nhạc tất nhiên hiểu, đây là Liễu Như Tân  đang giễu cợt hắn, có điều, với thực lực của Liễu Như Tân, chủ động nhận loại nhiệm vụ tông môn này tới chiếu cố hắn, nhưng tuyệt đối không phải vì chút phần thưởng này, mà là thật sự quan tâm tới hắn.

- Đa tạ Liễu sư tỷ.

Hơi ôm quyền, Bạch Nhạc cảm ơn.

- Bạch Nhạc, ngươi không cho ta gọi ngươi là sư huynh, sao còn gọi ta là sư tỷ?
Chọc vào gáy Bạch Nhạc, Liễu Như Tân khẽ sẳng giọng.

- !
Há há miệng, Bạch Nhạc trong nhất thời cũng không biết nên xưng hô với Liễu Như Tân thế nào, ấp úng cả nửa ngày, mới mở miệng nói,
- Liễu tỷ!
Hì hì.

Nhìn thấy bộ dạng khó xử của Bạch Nhạc, Liễu Như Tân không nhịn được lại bật cười,
- Bạch Nhạc, ngươi là vòng vo nói ta già à.

- !
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui