Thái Thượng Kiếm Tôn


Chuyện trên đời này, rất nhiều lúc vốn là không phân rõ thật giả.
Vân Mộng Chân là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông không sai, cũng không có ai nói, Thánh Nữ nhất định không biết nói dối.
Hiện giờ nàng ta nói với ngươi rõ ràng như vậy, ngươi dám tin không?
Lúc này, Dạ Nhận lập tức trở nên vô cùng đau đầu.
Lúc trước tuy cũng từng giao phong với Vân Mộng Chân, nhưng lại là chiếm hết thượng phong, nếu không phải Bạch Nhạc phá rối, chỉ sợ lần trước Vân Mộng Chân đã chết rồi.
Nói thật, trên thực tế, Dạ Nhận ở sâu trong lòng có chút xem thường vị Thánh Nữ Vân Mộng Chân này.
Nhưng khi thực sự đến lúc này, Dạ Nhận mới đột nhiên phát hiện, vị Thánh Nữ này khó chơi hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
- Mộng Chân tiên tử đúng là nhẫn tâm thật.
Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhận lạnh lùng mở miệng nói,
- Chỉ không biết tiểu gia hỏa năm lần bảy lượt không tiếc vì ngươi mà chết này sẽ có cảm tưởng gì.
Trong nháy mắt giao phong vừa rồi mặc dù nhanh, nhưng Dạ Nhận cũng nhìn thấy rõ thái độ của Vân Mộng Chân, chính là căn bản không bận tâm tới sinh tử của Bạch Nhạc.
Dưới tình huống như vậy, hắn lại đi giết Bạch Nhạc tất nhiên là không hề có ý nghĩa, hơn nữa sẽ khiến bản thân mình rơi vào trong bị động.
So với như vậy, chẳng thà dứt khoát làm ngược lại, dùng cái này để châm ngòi sự bất mãn của Bạch Nhạc đối với Vân Mộng Chân.
Đương nhiên, Dạ Nhận cũng biết rõ, với địa vị của Vân Mộng Chân, bất kể hắn có châm ngòi thế nào, Bạch Nhạc Bạch Nhạc phản chiến, nhưng chỉ cần có thể khiến hắn khoanh tay đứng nhìn đã là tốt rồi.
Đừng nhìn Dạ Nhận vừa rồi giống như vô cùng thoải mái, thiếu chút nữa có thể trực tiếp trảm sát Bạch Nhạc, nhưng trên thực tế, một kẻ địch thành tựu Tử Phủ, lại nguyện ý xả thân đánh nhau, tuyệt đối cũng đủ để khiến hắn đau đầu rồi.

Phải biết rằng, hiện giờ Vân Mộng Chân đã bị thương, dưới tình huống như vậy, nếu không có nhân tố khác ảnh hưởng, kỳ thật hắn có nắm chắc rất lớn có thể trảm sát được nàng ta.
Rất hiển nhiên, sự tồn tại của Bạch Nhạc, bản thân chính là một trong những nhân tố không ổn định.
Lời nói của Dạ Nhận truyền vào trong tai Bạch Nhạc một cách rõ ràng, nhưng lúc này, Bạch Nhạc lại thủy chung trầm mặc, cứ như vậy lẳng lặng đứng tại chỗ, vừa không lên tiếng, cũng không có bất kỳ động tác gì, thậm chí ngay cả kiếm trên mặt đất cách đó không xa cũng không nhặt về.
Lúc này, Bạch Nhạc giống như đã chết lòng, cô đơn mà bi thương.
Dư quang ở khóe mắt quét đến Bạch Nhạc, trong lòng Vân Mộng Chân cũng không khỏi tê dại.
Nàng ta tất nhiên không thể thật sự cay nghiệt vô tình, nhưng nàng ta biết rõ hơn bất kỳ ai, khoảnh khắc vừa rồi, nàng ta tuyệt đối không thể đi cứu Bạch Nhạc! Không cứu có lẽ còn có thể có một đường sinh cơ, cứu rồi, tất cả mọi người đều phải chết!
Nàng ta không phải vô tình, nhưng lại phải vô tình!
Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông cao cao tại thượng, vốn nên vô tình!
Chỉ trong chớp mắt, chiến đấu lại bùng nổ.
Bất kể là Vân Mộng Chân hay là các đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông như Văn Trạch, lập tức lại chém giết điên cuồng, lúc này, ai rảnh tay trước, đều rất có khả năng thay đổi được kết cục cuối cùng.
Toàn trường dường như chỉ còn lại một mình Bạch Nhạc lẻ loi đứng đó, không ăn khớp với tất cả.
Tinh Cung lại được phóng thích ra, bất kể là Vân Mộng Chân hay là Dạ Nhận, đều đang liều mạng.
Chém giết như vậy, thậm chí còn điên cuồng, thảm thiết hơn lúc trước trong sơn cốc hậu sơn.
....
- Tông chủ, hiện tại chúng ta phải làm gì bây giờ?

Trên Linh Tê Phong, sau một phen chém giết, Linh Tê Kiếm Tông cuối cùng cũng phục hồi tinh thần, dưới sự dẫn dắt của Hà Dao dần dần khống chế cục diện.
Dẫu sao, tuy lần đánh lén này rất đột ngột, nhưng trên thực tế, người trong ma đạo thực sự được điều động không tính là quá nhiều, hơn nữa mục tiêu chân chính là Vân Mộng Chân.

Cho dù phản ứng của Linh Tê Kiếm Tông hơi chậm một chút, nhưng chỉ cần ổn định được trận cước, chung quy vẫn có thể ổn định được thế cục.
Hiện tại vấn đề chân chính là có nên bất chấp tất cả mọi giá đi trợ giúp Vân Mộng Chân hay không.
Trầm mặc một lát, Hà Dao chậm rãi lắc đầu,
- Như muối bỏ biển thôi, lưu lại một chút hạt giống cho bản tông đi, truyền lệnh xuống, chư vị trưởng lão cứu viện đệ tử các phong.
Hiện giờ lực lượng có thể dành ra cũng chỉ có ngần ấy, nếu đi trợ giúp Vân Mộng Chân, không chỉ bản thân sẽ có nguy hiểm cực lớn, hơn nữa tất nhiên sẽ dẫn tới nhiều đệ tử tử vong hơn.
Tuy Hà Dao cũng muốn phóng thích thiện ý với Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng trên thực tế,lại bình tĩnh hơn bất kỳ ai.
Linh Tê Kiếm Tông không phải Đạo Lăng Thiên Tông, không có trách nhiệm hy sinh vì Đạo Lăng Thiên Tông.
Đánh đến mức này, đủ để ăn nói rồi, toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông đã bị đánh cho hoang tàn, ai còn có thể chê trách Linh Tê Kiếm Tông không tận lực?
- Tông chủ, Bạch Nhạc vẫn đang ở bên thiên điện, hay là để ta đi xem.
Trầm mặc một chút, Từ Phong lại mở miệng nói.
- Không cần!

Lắc đầu, Hà Dao trầm giọng nói,
- Hắn nhận ơn lớn của Vân tiên tử, đi cứu người cũng là chuyện trong tình lý, đây là lựa chọn của bản thân hắn...!Huống chi, dẫu sao hắn cũng là chân truyền của bản tông!
Lời còn lại Hà Dao không giải thích, nhưng Từ Phong cũng có thể nghe hiểu.
Ba vị đệ tử chân truyền của cả Linh Tê Kiếm Tông, hiện giờ Bạch Nhạc vẫn ở bên cạnh Vân Mộng Chân, phân lượng này đã đủ nặng rồi.
Đứng hàng chân truyền, không chỉ có nghĩa là lợi ích, cũng có nghĩa là trách nhiệm.
Bạch Nhạc đã lựa chọn con đường này, nhất định phải có giác ngộ hy sinh, cho dù là chết ở trước mặt Vân Mộng Chân, cũng là lựa chọn của bản thân hắn!
Đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, vị đệ tử chân truyền Bạch Nhạc này mà hy sinh, cũng có nghĩa là Linh Tê Kiếm Tông hy sinh.
Lúc này, Từ Phong tới cũng không có ý nghĩa quá lớn.
Bởi vì Từ Phong vừa không có khả năng dẫn theo Bạch Nhạc rời khỏi, cũng rất khó làm ảnh hưởng tới kết quả của chiến cuộc.
Tổn thất của Linh Tê Kiếm Tông đã đủ lớn, hiện giờ cứu nhiều đệ tử hơn, giữ lại nhiều mồi lửa hơn cho Linh Tê Kiếm Tông mới là chuyện quan trọng nhất.
Về phần Bạch Nhạc...!Tất nhiên cũng rất quan trọng, nhưng so với đại cục, cũng vẫn có thể hy sinh.
Ngẩng đầu, Hà Dao không khỏi nhìn về phía thiên điện chỗ Vân Mộng Chân, nhẹ giọng lẩm bẩm.
- Coi như là.

.

.


Ai theo mệnh nấy đi.
...
- Hắc Diệu, cho dù ngươi dốc hết toàn lực, lại có thể cầm chân lão phu được bao lâu?
Nhìn Hắc Diệu Ma Quân giống như đường da trâu quấn bên cạnh, sắc mặt Tử Dương Chân Nhân lộ ra càng khó coi hơn.
Hắn và Hắc Diệu Ma Quân vốn chính là lão đối thủ, cho dù không ở Hắc Long Đàm, không có trận pháp gia trì, một khi thật sự liều mạng, hắn cũng vẫn hơn Hắc Diệu một đường, nhưng muốn thắng là một chuyện, đánh gục lại là một chuyện khác.
Hắc Diệu Ma Quân cầm chân hắn gắt gao như vậy, hắn căn bản không thể rảnh tay.
- Kéo dài bao lâu không quan trọng! Quan trọng là, vị Thánh Nữ đó của các ngươi, còn có thể sống đượcbao lâu.
Cười lạnh một tiếng, Hắc Diệu Ma Quân lạnh lùng nói,
- Đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, chúng ta đánh cả nửa ngày, ngươi thật sự liều mạng sao?
- Trận Đạo Lăng Sơn, mười hai kim tiên các ngươi tử thương thảm trọng, hiện giờ chính là cơ hội tốt để ngươi mượn cơ hội đoạt quyền! Thánh Nữ chết rồi, đối với ngươi cũng có lợi.
Hắc Diệu Ma Quân trầm giọng nói,
- Kỳ thật ngươi cũng đang do dự!
Dừng lại một chút, Hắc Diệu Ma Quân tiếp tục nói,
- Một khi đã như vậy, không bằng giao kết quả cho ý trời quyết định đi! Dùng thời gian một nén hương làm hạn định, bất kể thành bại, sau một nén hương...!Ta tức khắc sẽ rời khỏi nơi này.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận