Thái Thượng Kiếm Tôn


- Bạch Nhạc!
Từ trong miệng thốt ra hai chữ này, Âm Dương Quỷ Đồng rất có một loại hận ý khắc cốt ghi tâm, nếu không phải Bạch Nhạc phá rối, lần trước khi ở sơn cốc, Vân Mộng Chân đã chết rồi, việc gì cần phải mạo hiểm đột kích Linh Tê Kiếm Tông nữa.

Lần trước khi giao thủ, Bạch Nhạc trảm sát tất cả quỷ đồng mà hắn đào tạo tỉ mỉ nhiều năm qua, khiến thực lực của hắn hao tổn rất nhiều, không thể không đầu phục Hắc Long Đàm để đổi lấy tài nguyên khôi phục thương thế.

Bắt đầu từ lần đầu tiên gặp Bạch Nhạc, hắn đã một mực chịu thiệt, nếu nói là hận, vậy hận ý của hắn đối với Bạch Nhạc đúng là ngập trời, hận không thể lột da rút gân, ăn sống nuốt tươi Bạch Nhạc!
Mấy ngày qua, hắn cũng một mực chờ khoảnh khắc gặp lại Bạch Nhạc, thậm chí đã nghĩ sẵn các phương thức tàn nhẫn nhất để tra tấn Bạch Nhạc tới chết.

Nhưng hắn có thế nào cũng không ngờ được rằng, chỉ là trong hơn một tháng ngắn ngủi, Bạch Nhạc đã bước vào Linh Phủ, hơn nữa khi thấy tử khí vấn vít chung quanh Bạch Nhạc, có thể biết được rằng Bạch Nhạc không ngờ còn là mở ra được Tử Phủ phẩm chất cao nhất.

Tử Phủ, đó là giấc mộng cả đời của hắn!
Nếu hắn cũng có thể có một Tử Phủ, có lẽ đã đi lên một nhân sinh hoàn toàn khác.

Nghĩ tới đây, hận ý của Âm Dương Quỷ Đồng càng điên cuồng hơn mấy phần.

- Tiểu súc sinh, quỷ gia nhất định sẽ cắt từng tấc xương cốt của ngươi, ăn sống nuốt tươi ngươi!
Trên thực tế, Bạch Nhạc đột nhiên xuất hiện ở đây, không chỉ có một mình Âm Dương Quỷ Đồng bất ngờ.

Cho dù là Văn Trạch và đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông cũng không khỏi giật mình, nói một cách không hề khoa trương, hiện giờ tuy Linh Tê Kiếm Tông nhìn thì đã loạn thành một đống, nhưng trên thực tế, bằng vào thực lực và thân phận của Bạch Nhạc, chỉ cần trốn trên Thiên Tâm Phong, hoặc là đi tìm trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông che chở, vẫn thoải mái giữ được tính mạng.


Nhưng chỉ độc có nơi này là nguy hiểm nhất, hơi vô ý chút sẽ có nguy hiểm tới tính mạng.

Bọn họ là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông, vì bảo hộ Vân Mộng Chân nên không thể không đến, nhưng Bạch Nhạc dường như không cần thiết phải bị cuốn vào trong vũng nước đục này.

Phải biết rằng, lúc trước ở trên Thiên Tâm Phong bị Bạch Nhạc vả mặt, Văn Trạch đã có thể nhìn ra, Bạch Nhạc không có bao nhiêu sự tôn trọng đối với Đạo Lăng Thiên Tông, càng đừng nói tới vì lấy lòng mà mạo hiểm cầu phú quý! Một thiên tài đã mở Tử Phủ, bất kể có đi đến đâu, đều sẽ nhận được ưu đãi.

Nhưng Bạch Nhạc lại vẫn tới, hơn nữa còn là vào lúc bọn họ đã rơi vào thế yếu, rất có thể là không sống được bao lâu nữa.

Dường như đoán được tâm tư của bọn Văn Trạch, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói,
- Văn sư huynh, tuy giữa chúng ta từng có chút không thoải mái, nhưng Vân tiên tử có ơn lớn với ta, ta có thể có hôm nay, có thể nói hoàn toàn là dựa vào sự thành toàn của Vân tiên tử! Cho dù là liều tính mạng này, ta nhất định cũng phải bảo hộ Vân tiên tử được chu toàn! Hy vọng lúc này chúng ta có thể vứt bỏ khúc mắc xưa, liên thủ ngăn địch.

Những lời này kỳ thật nói cũng có chút dư thừa, nhưng Bạch Nhạc lại không thể không nói, thứ nhất hắn phải dựa vào bọn Văn Trạch để ngăn cản xà triều và người của Hắc Long Đàm, cũng phải khiến bọn Văn Trạch tin rằng, hắn nhất định sẽ tận lực bảo hộ Vân Mộng Chân! Mặt khác, hắn cũng phải mượn cái này để giải thích động cơ của mình.

Nếu không, một đệ tử Linh Tê Kiếm Tông như ngươi bất chấp sinh tử chạy tới bảo hộ Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, khó tránh khỏi quá kỳ quái, cũng sẽ khiến người ta nghĩ nhiều.

Nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân không biết vì sao lại chút chua xót, thân thể không hề cao lớn đó chắn ở trước người, khiến nàng ta có một loại cảm nhận khác lạ.

Đây không phải là lần đầu tiên Bạch Nhạc chắn ở trước người nàng ta.


Cho dù luận thực lực, cho dù là hiện tại Bạch Nhạc đã thành tựu Tử Phủ, so với nàng ta thì vẫn có cách biệt một trời một vực, nhưng mỗi lần khi nàng ta gặp phải nguy cơ, Bạch Nhạc lại luôn có thể xuất hiện ở trước mặt nàng ta.

Điều này khiến nàng ta tất nhiên lại nhớ tới lời lúc trước Bạch Nhạc từng nói.

Xin để ta chết ở phía trước ngươi!
Đây không phải là lời ngon tiếng ngọt, cũng không phải hoa ngôn xảo ngữ để lừa nữ nhân vui, mà là một lời hứa, một lời hứa Bạch Nhạc nguyện ý dùng sinh mệnh để thực hiện.

Lời hứa như vậy, Bạch Nhạc như vậy, làm sao có thể không khiến nàng ta cảm động.

- Được!
Nghe thấy lời nói của Bạch Nhạc, trong mắt Văn Trạch đột nhiên lộ ra một tia tinh mang,
- Bạch Nhạc, lần này nếu có thể sống sót, Văn mỗ nhất định kết giao bằng hữu với ngươi.

Xuất thân Đạo Lăng Thiên Tông, lại là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân, Văn Trạch tất nhiên rất kiêu ngạo, thậm chí là kiêu ngạo tới có chút tự phụ.

Nhưng thế không có nghĩa Văn Trạch chính là một tiểu nhân.

Thậm chí hoàn toàn ngược lại, có thể vào lúc Vân Mộng Chân gặp nguy hiểm, dẫn dắt đệ tử khác tới bảo vệ, không ngại hy sinh ngăn cản người trong ma đạo, phẩm tính của Văn Trạch không thể kém hơn bất kỳ ai.


Khi Bạch Nhạc nguyện ý vào loại thời khắc nguy cấp này mà tới tương trợ, hắn thật sự đã công nhận Bạch Nhạc này.

Chỉ là dưới loại tình huống này, cũng không có thời gian để nói chuyện, cơ hồ vừa quay đầu, thế công của đối phương đã lại giống như thủy triều ập tới.

- Giết!
Lập tức, Âm Dương Quỷ Đồng cũng xuất thủ, trực tiếp tóm tới Bạch Nhạc.

Lúc trước tuy cũng từng giao thủ, nhưng, trên thực tế Bạch Nhạc chỉ là ứng phó với quỷ đồng đối phương phái ra, nhưng lần này, lại thật sự phải chính diện ứng phó với công kích của Âm Dương Quỷ Đồng.

Tuy thân thể chỉ bằng một hài đồng, nhưng một khi bàn tay vươn ra, lại đón gió phóng to, trong chớp mắt đã hóa thành một cự chưởng màu đen, hung hăng vỗ xuống Bạch Nhạc.

Lần này, đối với Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng không còn có chút lòng khinh thường, xuất thủ chính là toàn lực!
Lực lượng của Linh Phủ cảnh lập tức bùng nổ, ma khí cuồn cuộn, giống như muốn một phát đánh chết Bạch Nhạc.

Không tránh không né, Bạch Nhạc nhướn mày, cũng vẫn là một chiêu đó, Linh Tê Nghênh Khách.

Tuy thành tựu Tử Phủ, nhưng trên thực tế, đây cũng là lần đầu tiên Bạch Nhạc thực sự giao thủ với cường giả Linh Phủ cảnh, Bạch Nhạc cũng muốn thử thực lực của mình, xem lấy cứng chọi cứng với Âm Dương Quỷ Đồng sẽ còn có bao nhiêu chênh lệch.

Ầm!
Trong nháy mắt giao phong, Bạch Nhạc đột nhiên lùi ba bước, nhưng bàn tay đang đập xuống của Âm Dương Quỷ Đồng cũng bị một kiếm đánh tan!
- Tử Phủ!
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng hận tới nghiến răng nghiến lợi.


Nhìn từ ngoài mặt, một kích này vẫn là hắn chiếm thượng phong, Bạch Nhạc dùng thế thủ, còn bị hắn bức lui, dường như thực lực kém xa hắn, nhưng phải biết rằng, Bạch Nhạc chỉ vừa mới đột phá Linh Phủ cảnh.

Mà Âm Dương Quỷ Đồng hắn lại bước vào Linh Phủ không chỉ mười năm.

Nhưng dù vậy, dưới tình huống lấy cứng chọi cứng, Bạch Nhạc cũng chỉ cần chút thiệt thòi nhỏ, đây chính là chênh lệch tuyệt đối trên phẩm chất Linh Phủ.

- Quỷ gia, uy phong quá! Chẳng qua cũng thế mà thôi.

Khóe miệng nở một nụ cười lạnh, Bạch Nhạc cầm kiếm, bình tĩnh nói,
- Đến mà không lại là phi lễ, ngươi cũng tiếp một kiếm của ta thử xem!
Tiếp một kích này của Âm Dương Quỷ Đồng trong lòng Bạch Nhạc cũng lập tức vững tâm hơn.

Vì thành tựu Tử Phủ, hắn có thể nói là chịu hết đau khổ, có thể nói là đạp Quỷ Môn Quan mà xông qua, hiện tại xem ra, tất cả đều đáng.

Lần này, lại đối mặt với Âm Dương Quỷ Đồng, Bạch Nhạc thật sự đã nổi lên sát cơ.

Cho dù bỏ qua cục diện hiện giờ không nói, hắn cũng muốn trảm sát Âm Dương Quỷ Đồng! Nghĩ đến những quỷ đồng từng bị mình trảm sát, mỗi một con đều từng là một hài tử ngây thơ vô tội, Bạch Nhạc rất khó ức chế được sát ý trong lòng.

Ngươi đã muốn chiến, vậy thì chiến đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui