Thái Thượng Kiếm Tôn


- Tông chủ Linh Tê Kiếm Tông Hà Dao, cung nghênh Tử Dương Chân Nhân!
Ngay khi Bạch Nhạc đang bế quan mở Linh Phủ ở Thiên Tâm Phong, dưới sự dẫn dắt của Hà Dao, cơ hồ toàn bộ trưởng lão và đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông đều xuất hiện ngoài đại điện Linh Tê Phong, cung nghênh cường giả của Đạo Lăng Thiên Tông
Lần này đến cũng không phải đệ tử tầm thường, mà là Tử Dương Chân Nhân, một trong Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, nghe đồn là tồn tại hàng đầu đã bước nửa bước vào  Hóa Hư cảnh.

Cho dù trận chiến Đạo Lăng Sơn, mười hai kim tiên tử thương thảm trọng, thanh danh hao tổn rất nhiều, nhưng đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, tồn tại như vậy, vẫn đủ để dễ dàng hủy diệt cường giả của Linh Tê Kiếm Tông rồi.

- Mộng Chân bái kiến Tử Dương sư thúc!
Bay trong không trung, Vân Mộng Chân cũng hạ thấp người thi lễ.

- Xin Thánh Nữ đứng lên.

Tay trái khẽ nâng, làm một động tác đỡ hờ, Tử Dương Chân Nhân ôn tồn nói.

Cho dù người của Linh Tê Kiếm Tông cũng khom mình hành lễ, nhưng ở trong mắt Tử Dương Chân Nhân, cho dù là vị tông chủ Hà Dao này cũng không có tư cách để khiến hắn tiếp lời.

Đồng thời, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đi theo cũng đồng thời khom người hành lễ với Vân Mộng Chân.

- Văn Trạch, chuyện bên này giao cho ngươi xử lý, ta có việc muốn nói với Thánh Nữ.

Thuận miệng phân phó một câu, Tử Dương Chân Nhân lập tức dẫn Vân Mộng Chân tới thẳng đại điện, toàn bộ quá trình, căn bản không thèm nhìn người của Linh Tê Kiếm Tông lấy một cái.


- Đệ tử tuân mệnh!
Hai tay ôm quyền cúi đầu về phương hướng Tử Dương Chân Nhân và Vân Mộng Chân rời đi, khi Văn Trạch ngẩng đầu, đã không còn vẻ khiêm tốn lúc trước.

- Hà tông chủ, chúng ta một đường tới đây, đã có chút mệt mỏi rồi, xin Tông chủ mau mau an bài chỗ nghỉ ngơi!
Người của Đạo Lăng Thiên Tông ở xa tới là khách, Linh Tê Kiếm Tông phải chiêu đãi thì không sai, nhưng dùng loại ngữ khí ra lệnh này chính là có chút đi quá giới hạn rồi!
Chỉ từ trong một câu này, Hà Dao đã cảm giác được, Văn Trạch được Tử Dương Chân Nhân đẩy ra này tuyệt đối không phải người dễ tiếp xúc, nói nhẹ thì là một người trẻ tuổi lông bông, nói trực tiếp một chút thì chính là không coi ai ra gì.

Trên thực tế, không chỉ là Hà Dao, lúc này tất cả đệ tử Linh Tê Kiếm Tông ở đây đều không khỏi cảm thấy bị làm nhục.

Chỉ là đối mặt với con quái vật lớn Đạo Lăng Thiên Tông, bất kỳ ai cũng đều là giận mà không dám nói gì.

- Ở xa tới là khách, chúng ta tất nhiên đã chuẩn bị xong rồi, mời!
Vươn tay ra làm một thủ thế mời, Từ Phong gạt mọi người đi ra, thay Hà Dao trả lời.

Tên được gọi là Văn Trạch này kỳ thật cũng chỉ là thực lực Linh Phủ cảnh mà thôi, cho dù thân là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân, trực tiếp nói chuyện với Hà Dao như vậy cũng rất quá đáng, Hà Dao không tiện trả lời, tất nhiên nên do trưởng lão khác lên tiếng.

Liếc Từ Phong một cái, khóe miệng Văn Trạch lộ ra một nụ cười lạnh, nhưng cũng không cự tuyệt, chỉ thản nhiên nói,
- Gia sư xưa nay không thích tiếp xúc với người ngoài, từ hôm nay trở đi, nếu có chuyện gì, chư vị có thể trực tiếp nói với ta.

Một câu này nói lại càng kiêu ngạo hơn!
Quả thực chỉ thiếu mỗi nước nói rõ, đám người các ngươi không tư cách nói chuyện với Tử Dương Chân Nhân.


Sắc mặt có chút khó coi, nhưng bất luận là Hà Dao hay là Từ Phong đều không nói gì.

Vân Mộng Chân thân là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, còn biết thu liễm, cho dù trong lòng khinh thường, cũng không thể hiện ra, nhưng những đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông này lại bày ra đủ vẻ tự cao tự đại của Thiên tông.

Trên thực tế, đây mới là diễn xuất của Đạo Lăng Thiên Tông vượt trên tất cả tông môn chính đạo.

!
- Thánh Nữ, tới đây có một câu ta phải hỏi trước, Thông Thiên Ma Quân thật sự đã chết rồi à?
Vào trong đại điện, Tử Dương Chân Nhân thuận tay thiết lập kết giới cách âm, trầm giọng hỏi.

Thân là một trong mười hai kim tiên của Đạo Lăng Thiên Tông, Tử Dương Chân Nhân tự mình tới Linh Tê Kiếm Tông, không chỉ là để giúp Vân Mộng Chân tìm về Côn Ngô Kiếm, nhân tố quan trọng nhất là muốn tự mình đến xác nhận sinh tử của Thông Thiên Ma Quân.

- Không dám xác định!
Lắc đầu, Vân Mộng Chân nhẹ giọng trả lời,
- Khi ta đánh với Thông Thiên Ma Quân, bị trọng thương hôn mê! Tuy Thông Thiên Ma Quân dưới trọng thương, tất nhiên cũng phải trả một cái giá cực lớn, nhưng! Ta đích xác không thể xác định hắn đã vẫn lạc hay chưa.

Dừng một chút, Vân Mộng Chân tiếp tục nói,
- Đồng thời mất tích có Côn Ngô Kiếm, hiện giờ ta cho rằng, muốn xác định Thông Thiên Ma Quân đã chết hay chưa, biện pháp tốt nhất chính là tìm thấy tung tích của Côn Ngô Kiếm.

- Sao ta nghe nói, lúc trước một thiếu niên của Linh Tê Kiếm Tông cũng bị cuốn nào trong đó?

Khẽ nhíu mày, Tử Dương Chân Nhân trầm giọng hỏi.

- Đúng.

Gật đầu, trên điểm này Vân Mộng Chân cũng không dám giấu diếm,
- Kẻ này tên là Bạch Nhạc, vốn chỉ là một tạp dịch nhỏ, chỉ là thiên phú lại vô cùng xuất chúng, lúc trước ta trọng thương, cũng chính là hắn đã cứu ta! Sau khi ta khôi phục đã kiểm tra cẩn thận thực hư, tuyệt không phải bị Thông Thiên Ma Quân đoạt xá.

- Hồ đồ!
Vươn tay ra chỉ vào Vân Mộng Chân, Tử Dương Chân Nhân không chút khách khí chỉ trích,
- Chuyện liên quan trọng đại, sao có thể lưu lại người sống! Chỉ là một thiếu niên, bất luận hắn có liên quan gì tới Thông Thiên Ma Quân hay không, đã may mắn gặp dịp, giết đi là được, sao có thể để tin tức truyền ra!
- Chuyện xảy ra quá đột nhiên, lúc trước trong cơ thể bị ma khí ăn mòn, căn bản không đề nổi linh lực, chờ lúc ta khôi phục, hắn đã gửi tin tức lên tông môn! Đạo Lăng Thiên Tông ta thưởng phạt phân minh, tất nhiên không tiện xử trí hắn.

Lắc đầu, Vân Mộng Chân lại biện giải.

- Lòng dạ đàn bà!
Hừ lạnh một tiếng, Tử Dương Chân Nhân nói với vẻ khinh thường,
- Chỉ là một Linh Tê Kiếm Tông, thuận tay là diệt được, có gì to tát đâu?
- !
Cười khổ một chút, lời này Vân Mộng Chân thực sự là không tiện tiếp lời.

 - Thôi, chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô dụng! Mau chóng chấm dứt việc này đi.

Xua tay, Tử Dương Chân Nhân trầm giọng nói,
- Lúc trước ngươi truyền tin nói, Dạ Nhận đời này đã xuất hiện à?
- Đúng.


Nhắc tới Dạ Nhận, sắc mặt Vân Mộng Chân cũng ngưng trọng hơn mấy phần,
- Ta đã từng giao thủ một lần với người này, bất kể là thiên phú hay là thực lực, đều không kém ta, không có Côn Ngô Kiếm trong tay, ta còn bị thất thế trên tay hắn, nếu không phải người Linh Tê Kiếm Tông đến nhanh, chỉ sợ rất có thể đã chết trong tay đối phương rồi.

- Thánh Nữ, mấy năm nay, ngươi buông thả rồi.

Nhìn Vân Mộng Chân một cái, Tử Dương Chân Nhân lạnh lùng nói,
- Nếu không tìm về được Côn Ngô Kiếm, chẳng lẽ ngươi không thể duy trì uy danh Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông ta à?
Một câu này nói hơi nặng.

Nhướn mày, Vân Mộng Chân lạnh lùng đáp,
- Lời này của Tử Dương Chân Nhân quá đáng rồi, bất kể có Côn Ngô Kiếm hay không, truyền thừa của Thánh Nữ nhất mạch ta cũng tuyệt đối sẽ không đứt đoạn!
Cho dù luận thực lực, Tử Dương Chân Nhân hơn xa Vân Mộng Chân, thậm chí còn treo một danh phận sư thúc, nhưng nếu thực sự nói về địa vị, Vân Mộng Chân thậm chí có khả năng còn ở trên hắn.

Thường ngày Tử Dương Chân Nhân muốn bày ra dáng vẻ sư thúc, nàng ta không muốn tính toán, nhưng một khi đề cập tới Thánh Nữ nhất mạch này, lại tuyệt đối một bước cũng không nhường.

Đương nhiên, trên thực tế, đây cũng là thái độ ngoài mặt của nàng ta.

Cho dù là mất Côn Ngô Kiếm, nàng ta tuyệt đối sẽ không ăn nói khép nép, càng sẽ không để Thánh Nữ nhất mạch này suy vong.

- Chỉ hy vọng là như thế!
Nhìn Vân Mộng Chân một cái thật sâu, Tử Dương Chân Nhân lập tức xoay người bỏ đi,
- Sáng sớm ngày mai, ta tự mình vào núi! Lấy bảy ngày làm hạn định, bất kể có tìm được Côn Ngô Kiếm hay không, Thánh Nữ đều phải theo ta về tông!
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận