- Giả vờ gì chứ, không phải là cái trò thu mua lòng người thôi à? Ai mà không biết.
Nhìn nhiều đệ tử ngoại môn ở đây hành lễ với Bạch Nhạc như vậy, trong lòng Đậu Nghị lập tức cảm thấy ghen tị, không nhịn được thấp giọng châm chọc.
Vốn Đậu Nghị cho rằng đã hạ giọng rất thấp, nhưng lại vẫn bị mấy đệ tử ngoại môn bên cạnh nghe thấy, lập tức liền có đệ tử cười lạnh nói,
- Nói thì hay lắm, nhưng khi thật sự có chuyện tới trước mắt! Để tay lên ngực tự hỏi, ngươi làm được không?
- Đậu sư huynh ngươi thiên tư hơn người, đối với ngươi mà nói bước vào Linh phủ thì không tính là gì! Nhưng đối với những đệ tử ngoại môn chúng ta mà nói, có lẽ cả đời cũng chỉ có được một lần cơ hội như vậy! Suy bụng ta ra bụng người, tình cảnh như vậy, chúng ta đều cảm động lây, cái vái này không phải nói lời cảm tạ thay Dương sư huynh, mà là nói lời cảm tạ cho tất cả đệ tử ngoại môn chúng ta.
- !
Lập tức, Đậu Nghị bị nói cho sắc mặt xanh mét.
Nếu là thường ngày, đệ tử ngoại môn dám chống đối hắn, hắn sớm đã một chưởng đánh tới rồi, giáo huấn một phen.
Nhưng dưới tình huống hiện tại, cho dù hắn có ngu tới mấy cũng không dám làm như vậy! Đây là chuyện khiến nhiều người tức giận, còn có trưởng lão tông môn ở bên cạnh đang nhìn, hắn mà dám động thủ, chỉ sợ sẽ lập tức bị bắt đến Chấp Pháp Điện.
Ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng Đậu Nghị lại càng lúc càng khó chịu.
Dựa vào cái gì? Bởi vì hắn không cắt ngang quá trình đột phá của một đệ tử ngoại môn, lập tức có được nhiều đệ tử ngoại môn như vậy tán thành à?
Nghĩ tới đây, Đậu Nghị tung người nhảy lên, trực tiếp lên đài luận kiếm,
- Bạch sư huynh, để ta lĩnh giáo một chút Linh Tê Kiếm Quyết đi.
Bên này vết thương của Bạch Nhạc còn chưa xử lý xong, Đậu Nghị đã lên đài khiêu khích, lập tức dẫn tới một mảng tiếng huýt sáo.
Cho dù Đậu Nghị là đệ tử nội môn, hơn nữa cũng coi như là thực lực không tồi trong nội môn, nhưng ở dưới loại tình huống này, vẫn không có ai cho hắn mặt mũi.
Sắc mặt có chút khó coi, nhưng Đậu Nghị lại vẫn bất vi sở động.
Lúc này lên đài luận kiếm, tất nhiên sẽ khiến một số đệ tử bất mãn, nhưng hắn không bận tâm, chỉ cần có thể đánh bại Bạch Nhạc, hung hăng giẫm Bạch Nhạc ở dưới chân, phần lớn mọi người sẽ chỉ nhớ tới hắn đánh bại vị đệ tử chân truyền này, chứ không phải Bạch Nhạc.
Thế giới này vốn là rất thực tế, sẽ chỉ nhớ người thắng!
Mày hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn Đậu Nghị, trong lòng Bạch Nhạc cũng biết, khảo nghiệm chân chính cuối cùng cũng tới rồi.
Lúc trước khi xuất quan, Bạch Nhạc từng gặp Đậu Nghị, lúc đó Đậu Nghị muốn khiêu chiến, lại bị hắn tìm cớ, nói đùa vài ba câu cho qua, nhưng hiện giờ mượn cơ hội đài luận kiếm, Đậu Nghị lại khiêu chiến, khiến hắn muốn tránh cũng không thể tránh.
Mấy ngày nay, Ngô Trì kỳ thật cũng từng lét lút hỏi thăm một số tin tức nội môn, tất nhiên biết thực lực của Đậu Nghị.
Luận thực lực, cho dù là với Âm Dương Quỷ Đồng, e rằng Đậu Nghị cũng có sức đánh một trận, không dám nói là thắng, nhưng ít ra chênh lệch sẽ không quá nhiều.
Thực lực cường đại như vậy, đối với Bạch Nhạc mà nói, áp lực cũng cực lớn.
Nhưng không phải hoàn toàn không có lợi ích.
Nếu nói trận chiến với Dương Nghiên, Bạch Nhạc đã đánh tan địch ý của đệ tử ngoại môn đối với hắn, như vậy chỉ cần hắn lại có thể thắng được Đậu Nghị, đệ tử nội môn hơn phân nửa sẽ không có ai tùy tiện xuất thủ nữa.
Có thể nói, chỉ cần thắng được trận này, lần luận kiếm này, cơ bản có thể xem như đã kết thúc.
- Đậu sư đệ, đây cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt.
Ngẩng đầu, nhìn Đậu Nghị, Bạch Nhạc thản nhiên mở miệng nói.
Khi đối mặt với Dương Nghiên, cho dù Dương Nghiên chỉ là đệ tử ngoại môn, Bạch Nhạc cũng gọi sư huynh, nhưng đến chỗ Đậu Nghị, lại gọi thẳng Đậu sư đệ, chỉ một xưng hô này đã nhìn ra được sự bất mãn trong lòng Bạch Nhạc.
- Lần trước Bạch sư huynh cự tuyệt khiêu chiến, hôm nay chắc sẽ không cự tuyệt luận kiếm nữa chứ?
Trong mắt mang theo mấy phần ý giễu cợt, Đậu Nghị cố ý cắn chết hai chữ luận kiếm này, dụng ý tất nhiên là không cần nói cũng biết.
- Đậu sư đệ nói đùa rồi, tu vi của Bạch Nhạc thô thiển, hiện giờ cũng chỉ có Dẫn Linh bát trọng mà thôi! Đậu sư đệ lại sớm đã là cường giả Linh Phủ cảnh, nói gì tới khiêu chiến ta, nghĩ chắc chỉ là trò cười mà thôi.
Bất động thanh sắc, Bạch Nhạc vừa mở miệng, lạnh lùng trào phúng lại.
Một đệ tử Linh Phủ cảnh như ngươi đến khiêu chiến một Dẫn Linh cảnh, còn chỉ trích ta cự tuyệt khiêu chiến, quả thực chính là chuyện cười.
Đương nhiên, trên người Bạch Nhạc còn có một quang hoàn đệ tử chân truyền, có điều, hiện giờ tất nhiên lại trực tiếp bị Bạch Nhạc cố ý bỏ qua.
Cùng một lời nói, cùng một chuyện, đứng ở lập trường khác nhau, kết luận đưa ra tất nhiên cũng hoàn toàn khác nhau.
Lúc trước, đệ tử ngoại môn bực tức thực lực của Bạch Nhạc cũng giống như bọn họ, lại có thể đứng vào hàng chân truyền, tất nhiên ra sức giễu cợt, chỉ muốn khiến Bạch Nhạc mất mặt! Nhưng hiện giờ, Bạch Nhạc ở trên đài luận kiếm, chỉ dựa vào một chiêu Linh Tê Nghênh Khách, lại đánh cho những đệ tử ngoại môn này tâm phục khẩu phục.
Lại thêm khi Bạch Nhạc đối mặt với Dương Nghiên, lòng dạ biểu hiện ra, lập tức giành được sự công nhận của các đệ tử ngoại môn.
Đạo lý này rất đơn giản, mọi người cảnh giới tương đương, thân phận vốn cũng tương đương, ngươi đột nhiên một bước lên trời, tất nhiên sẽ dẫn tới bất mãn, nhưng khi bọn họ phát hiện, chênh lệch thực lực giữa hai bên đã lớn đến mức không hề có hy vọng đuổi kịp, tâm thái tất nhiên cũng sẽ có biến hóa theo.
Ở trong tông môn, kỳ thật đệ tử nội môn xưa nay luôn xem thường những đệ tử ngoại môn này, ở trong mắt bọn họ, có lẽ đệ tử ngoại môn cũng chẳng khác gì tạp dịch.
Nhưng thiên tài Bạch Nhạc xuất thân thấp hèn, từ tạp dịch từng bước quật khởi này, chẳng những có thiên phú và thực lực vượt xa bọn họ, hơn nữa, còn thủy chung đối đãi ngang hàng với bọn họ, không hề kỳ thị, tất nhiên chỉ chớp mắt đã được coi là đồng bạn giúp bọn họ giáo huấn đệ tử nội môn.
Trong một vào một ra này, khác biệt tất nhiên lộ rõ.
Trong nhất thời, trong sân đầy tiếng cười vang, chỉ thiếu mỗi nước chỉ vào mũi Đậu Nghị mà mắng.
Xua tay, chờ sau khi mọi người bình tình lại, lúc này Bạch Nhạc mới tiếp tục nói,
- Bạch Nhạc chỉ là Dẫn Linh cảnh, chiếm đoạt vị trí chân truyền, trong lòng cũng có chút bất an! Đậu sư đệ không phục, ta tất nhiên có thể lý giải, nếu nói khiêu chiến, đợi ngày ta bước vào Linh Phủ, tất nhiên ai đến cũng không cự tuyệt.
Nếu khi đó vẫn không bằng Đậu sư đệ, tất nhiên không cần Đậu sư đệ nói, tự ta sẽ xin tông môn hủy bỏ vị trí chân truyền này.
Một phen nói năng này, nghe thì dường như đang khách khí khiêm tốn, nhưng trên thực tế, từ bên trong lại lộ ra ý tứ cực kỳ kiêu ngạo.
Hiện giờ thời gian tu hành của ta ngắn ngủi, chỉ có Dẫn Linh cảnh, tất nhiên không phải đối thủ của ngươi, nhưng chỉ cần để ta bước vào Linh Phủ, khi mọi người cùng cảnh giới, đệ tử nội môn Đậu Nghị gì đó, ở trong mắt ta là không đáng nhắc tới!
Nghe ra ý tứ trong lời nói của Bạch Nhạc, Đậu Nghị vừa muốn phản bác, lại bị Bạch Nhạc trực tiếp cắt ngang.
- Đậu sư đệ yên tâm, hôm nay đã dựng đài luận kiếm, ta sẽ không lùi bước!
Nhìn thẳng vào mắt Đậu Nghị, Bạch Nhạc tự tin mở miệng nói,
- Trên thực lực, ta tạm thời vẫn không bằng Đậu sư đệ, nhưng chỉ nói về kiếm đạo, nghĩ chắc vẫn đủ để chỉ điểm Đậu sư đệ rồi.
Một câu này vừa được nói ra, trong sân lại là một mảng xôn xao.
Tuy Bạch Nhạc lúc trước trong giao thủ với đệ tử ngoại môn, đã biểu hiện ra thực lực kiếm đạo đủ cường đại, nhưng một khi đối mặt với loại cao thủ Linh Phủ cảnh như Đậu Nghị, vậy chính là chuyện khác.
Lúc trước Bạch Nhạc nói nhiều như vậy, không ít người đều theo bản năng cho rằng, Bạch Nhạc là để dự phòng thất bại, biện giải cho mình trước.
Tuy nói năng có lý, nhưng lại không tránh khỏi có chút hiềm nghi mưu lợi, tự làm yếu đi khí thế.
Nhưng mà, không ai ngờ rằng, Bạch Nhạc lại nói ra những lời vả thẳng vào mặt như vậy, quả thực là muốn đánh cho Đậu Nghị sưng vù mặt, còn đè xuống đất mà giẫm hai cái.
- Bạch sư huynh, làm người vẫn phải khiêm tốn một chút, cẩn thận không lại gió to cắt mất đầu lưỡi đó.
Cười lạnh một tiếng, Đậu Nghị không giận mà cười, lạnh lùng lên tiếng.
Cười khẩy một cái, Bạch Nhạc lại dứt khoát không cãi lại, lật cổ tay, trường kiếm đột nhiên vào tay, vẫn là thức mở đầu của Linh Tê Nghênh Khách.
- Sinh miệng lưỡi vô ích, Đậu sư đệ, mời!
Nhìn Bạch Nhạc xuất kiếm dứt khoát như vậy, Đậu Nghị lại thiếu chút nữa tức tới hộc máu.
Loại người gười gì thế!
Lúc trước ngươi nói một hồi, còn thiếu mỗi nước chỉ vào mũi ta mà mắng, lúc này ta mới đốp lại một câu, lại thành sính miệng lưỡi, ngươi còn trực tiếp rút kiếm, bày ra bộ dạng khinh thường không thèm tranh cãi với ta, có kiểu chơi như ngươi không?
Quan trọng nhất là, biết rõ Bạch Nhạc là cố ý, nhưng hắn lại không có bất kỳ biện pháp nào.
Người ta đã rút kiếm rồi, chẳng lẽ ngươi vẫn tiếp tục mở miệng trào phúng, vậy không phải thực sự sẽ thành sính miệng lưỡi à?
Cho dù có tức giận tới mấy, Đậu Nghị cũng biết, hiện giờ muốn vãn hồi thể diện, cũng chỉ có dùng thế lôi đình, triệt để đánh tan Bạch Nhạc, dùng một hồi thắng lợi gọn gàng lưu loát để chính danh cho mình! Đến lúc đó, sẽ chụp lại cái mũ thích sính miệng lưỡi này lên trên đầu Bạch Nhạc, khiến Bạch Nhạc triệt để mất hết danh dự.
Keng một tiếng, trường kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, mặt âm trầm, Đậu Nghị đã đánh ra một kiếm đầu tiên, nhắm thẳng tới cổ họng của Bạch Nhạc.
Từ rút kiếm đến đâm ra một kiếm này tới trước mắt Bạch Nhạc, toàn bộ quá trình thậm chí không đến thời gian một hơi thở, kiếm quang như điện!
Hơn nữa bất luận nhân phẩm của Đậu Nghị thế nào, chỉ từ trên thực lực mà nói, đích xác là vô cùng đáng sợ.
Cho dù giới hạn trong quy tắc luận kiếm, không thể sử dụng lực lượng của Linh Phủ, nhưng một kiếm này, cũng hơn xa đệ tử ngoại môn có khả năng sánh được.
Nói một cách không hề khoa trương thì một kiếm này, đổi lại là bất kỳ đệ tử ngoại môn nào, tuyệt đối đều không thể đỡ được.
Chênh lệch một cảnh giới lớn, tuyệt đối không đơn giản chỉ là linh lực mạnh hơn một chút.
Đồng tử đột nhiên co rút lại, chỉ dựa vào một kiếm này, Bạch Nhạc biết rằng, trận chiến này thế tất cực kỳ gian nan!
Đừng nhìn hắn lúc trước nói năng thoải mái, nhưng muốn thắng được cường giả Linh Phủ cảnh như Đậu Nghị là có bao nhiêu khó khăn, Bạch Nhạc biết rõ hơn bất kỳ ai khác, phải biết rằng, hắn đã chân chính kiến thức loại cao thủ Linh Phủ cảnh như Âm Dương Quỷ Đồng và Ba Sơn Lục Ma xuất thủ.
- Keng!
Trong một cái hô hấp, mũi kiếm hơi rung, nhờ vào thủ thế của Linh Tê Nghênh Khách, Bạch Nhạc vẫn đỡ được một kiếm này.
Nhưng mà hoàn toàn khác lúc giao phong với đệ tử ngoại môn, kiếm của Đậu Nghị một khi đã động, chính là kiếm thế triển khai liên miên không dứt, giống như một hồi mưa to ập vào mặt, căn bản không không có cơ hội thở dốc.
Thế công như vậy, chỉ dựa vào một chiêu Linh Tê Nghênh Khách, căn bản là không thể cản được.
Đây còn là quy tắc có hạn chế, đối phương thủy chung áp chế linh lực chỉ ở mức Dẫn Linh cảnh, nếu không, chỉ sợ một kiếm này đã đủ để đánh tan Bạch Nhạc rồi.
Nhưng mà áp lực như vậy, không dọa được Bạch Nhạc, trên thực tế, trong lòng Bạch Nhạc ngược lại hơi có chút hưng phấn.
Chấp nhận trận luận kiếm này, bản thân chính là Bạch Nhạc muốn dùng chiến đấu để giúp bản thân đột phá!
Bất kể là lúc trước đối mặt với đệ tử ngoại môn, hay là đối mặt với Dương Nghiên, áp lực đều không đủ, trận chiến này mới là chiến đấu mà Bạch Nhạc thực sự mong muốn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...