- Lý sư huynh!
Bước vào động phủ Lý Tử Vân, trên mặt Đậu Nghị chớp qua một tia lúng túng, cúi đầu hành lễ nói.
- Làm sao, cảm thấy mất mặt?
Ngồi ở trước bàn, Lý Tử Vân không hề có ý che đậy giúp Đậu Nghị, thong thả mở miệng nói.
Sắc mặt đỏ lên, Đậu Nghị nửa ngày không nói được nên lời.
Nào chỉ là mất mặt, lúc này chuyện hắn tranh chấp với Bạch Nhạc ở Thiên Tâm Phong đã truyền khắp toàn bộ tông môn, quả thực đã thành trò cười cho tất cả mọi người.
Rõ ràng chiếm lấy ưu thế tuyệt đối, nhưng chỉ với hai câu ba lời lại bị Bạch Nhạc đánh mặt đến độ khí thế mất sạch, như thể hắn đi Thiên Tâm Phong chính là để nghe mắng vậy.
- Biết mất mặt là chuyện tốt.
Lý Tử Vân khẽ lắc đầu, hờ hững mở miệng nói:
- Huống hồ, chuyện này không cái gì phải khó xử cả, Bạch Nhạc chẳng qua xuất thân tiểu tạp dịch, qua nhiều năm vậy rồi, một mực giãy dụa ở tầng đáy ngoại môn, thứ học được cũng chỉ là cái giảo hoạt của đám tiểu nhân vật.
- Hắn dùng miệng lưỡi khinh thường ngươi, nhìn như ngươi chịu thiệt, thực tế lại càng lộ rõ hắn khiếp đảm và vô năng.
Nhìn vào Đậu Nghị, Lý Tử Vân thẳng thắng nói:
- Nhất thời mất mặt không đáng sợ, đáng sợ là, ngươi ngay cả dũng khí tìm về mặt mũi đều không có.
Nét mặt đỏ gay, Đậu Nghị lập tức khom lưng cúi đầu:
- Mong Lý sư huynh dạy ta!
Từ lúc đi xuống Thiên Tâm Phong tới bây giờ, Đậu Nghị lúc nào cũng cảm thấy ánh mắt đệ tử xung quanh nhìn mình chất đầy giễu cợt, cảm giác nhục nhã đó thực sự khó mà diễn tả bằng lời, khăng khăng hắn lại không làm gì được, hệt như có một thân khí lực, lại căn bản không chỗ để dùng.
Hắn so ai đều tưởng muốn báo thù, muốn đánh trả lại bạt tai kia, đáng tiếc lại không tìm ra được cách gì hay.
Nâng dậy Đậu Nghị, Lý Tử Vân chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi đúng là, bị cái bộ ngôn từ nhìn như quang minh chính đại của hắn lừa gạt mà thôi! Thân phận đệ tử chân truyền là do tông chủ khâm tứ, ngươi muốn chấn vấn thân phận hắn, vậy chính là chất vấn tông chủ, chất vấn quy củ bản tông! Tự nhiên sẽ bị hắn nắm chặt đằng chuôi, tiến thối lưỡng nan.
Dừng một lát, Lý Tử Vân nói tiếp:
- Thực ra ngươi có thể nghĩ theo chiều ngược lại! Chẳng phải Bạch Nhạc muốn bãi tư cách đệ tử chân truyền ư? Chẳng phải muốn làm bộ sư huynh ư? Được, ngươi cứ thừa nhận thân phận đệ tử chân truyền của hắn, gọi hắn một tiếng sư huynh lại đã có sao?
- Bản tông lấy kiếm lập phái, Thiên Tâm Phong càng là hạch tâm kiếm đạo truyền thừa, ngươi muốn khiêu chiến, hắn có thể không tiếp thụ! Nhưng nếu cầu dạy, cầu luận kiếm với hắn thì sao?
Nói đến đây, khóe miệng Lý Tử Vân nhếch lên ý cười nhàn nhạt:
- Thiên Tâm Phong là nơi nào, muốn nhập chủ Thiên Tâm Phong, nào có dễ dàng như vậy!
- Muốn nhập chủ Thiên Tâm Phong, muốn cho chúng nhân thừa nhận địa vị ngươi! Vậy ngươi nhất định phải lấy kiếm luận đạo, kiếm áp quần hùng, bằng không.
.
.
Ngươi dựa vào cái gì nhập chủ Thiên Tâm Phong?
Nghe đến đó, Đậu Nghị lập tức tim đập thình thịch.
Lấy kiếm luận đạo, đây là khái niệm mà trước kia hắn chưa từng nghĩ qua.
Hơn nữa, tuyệt đối hữu hiệu.
Cách này so với đơn thuần đi khiêu chiến địa vị Bạch Nhạc thì thông minh hơn nhiều lắm, quan trọng hơn là, lời này của Lý Tử Vân khiến hắn thanh tỉnh ý thức được, vị đệ tử chân truyền Lý Tử Vân này vô cùng bất mãn với chuyện Bạch Nhạc nhập chủ Thiên Tâm Phong! Thậm chí, tùy theo sự thể khuếch đại, hắn rất có thể sẽ đích thân can dự.
Có Lý Tử Vân chống đỡ, rất nhiều chuyện có thể yên tâm lớn mật đi làm.
Hơn nữa, một khi giúp Lý Tử Vân xử lý xong chuyện này, tự nhiên không thiếu được lợi ích giành cho hắn.
Nghĩ vậy, Đậu Nghị tức tốc đưa ra quyết định:
- Đa tạ Lý sư huynh chỉ điểm, Đậu Nghị hiểu rồi!
...
Hai ngày ngắn ngủi, có một tin tức dần lan truyền trong đệ tử Linh Tê Kiếm Tông.
Vốn rất nhiều đệ tử còn xa lạ đối với Thiên Tâm Phong, lại đột nhiên nghe nói, xưa kia Thiên Tâm Phong vốn từng là đạo tràng của Linh Tê Kiếm Tổ, đại biểu cho truyền thừa kiếm đạo cường đại nhất của Linh Tê Kiếm Tông.
Thế là, chuyện Bạch Nhạc trở thành đệ tử chân truyền, nhập chủ Thiên Tâm Phong liền nhiều thêm một cách hiểu khác.
Trước đây bởi vì mấy câu nói kia của Bạch Nhạc khiến cho chúng nhân tạm thời không tìm được cớ để khiêu chiến Bạch Nhạc, nhưng giờ tình hình đã khác.
Rất nhanh, lại có đệ tử đề ra ý kiến lên Thiên Tâm Phong luận kiếm.
Muốn khiêu chiến, ngươi có thể bãi ra tư cách đệ tử chân truyền, kể ra phong công vĩ tích đối kháng yêu nhân ma đạo, nhưng mà, giờ chúng ta muốn lên Thiên Tâm Phong luận kiếm, ngươi còn lý do nào để cự tuyệt?
Luận kiếm mà, đây là điều có trợ giúp chúng nhân tu hành, là quá trình đề thăng lẫn nhau, là chuyện tốt giúp Thiên Tâm Phong tái hiện huy hoàng.
Một khi có đệ tử dẫn đầu, đăng báo chuyện này lên tông môn, dù là Chấp Pháp Điện cũng không cách nào ngăn cản.
Ngay trước khi đám đệ tử này lên Thiên Tâm Phong, Dương Nghiên và Liễu Như Tân nhận được tin tức, vội trước một bước chạy tới Thiên Tâm Phong báo tin.
Với người khác, Bạch Nhạc có thể không thấy, nhưng mà với người quen như Dương Nghiên và Liễu Như Tân, hắn lại nhất định phải gặp.
Sau một hồi hàn huyên, rất nhanh Dương Nghiên tiến thẳng vào chính đề, nói qua tình hình hiện tại cho Bạch Nhạc.
- Luận kiếm?
- Luận kiếm cái gì, đây chẳng qua là mượn cớ thôi, bản chất vẫn là muốn khiêu chiến ngươi! Bạch sư đệ.
.
.
Không, Bạch sư huynh, ngàn vạn đừng nên kích động, giờ thực lực ngươi còn rất yếu! Vô luận dùng cách gì, trước cứ kéo lại chuyện này, đợi ngày sau ngươi bước vào Linh Phủ Cảnh, món nợ lần này liền có thể đòi về.
Dương Nghiên lắc đầu giải thích.
- Đúng vậy Bạch sư huynh! Từ trưởng lão đối với ngươi không tệ, không bằng ngươi trước đi tìm Từ trưởng lão, mời hắn áp trường luận kiếm đến sau khi ngươi bước vào Linh Phủ.
Liễu Như Tân cũng khuyên nhủ.
Không phải bọn hắn không tín nhiệm Bạch Nhạc, thật sự là chênh lệch quá lớn.
Phải biết, cái cái gọi là luận kiếm, không phải chỉ riêng mỗi đệ tử ngoại môn, mà cả những đệ tử nội môn đã bước vào Linh Phủ Cảnh cũng sẽ ra tay.
Không thể không nói, dù là Bạch Nhạc, sau khi nghe được tin tức đều không khỏi có chút đau đầu.
Thật không dễ dàng mới mượn Đậu Nghị lập uy, lập quy củ cho Thiên Tâm Phong, giờ mới yên tĩnh chưa được hai ngày, không ngờ lại đã náo ra chuyện khác, đúng là không cho hắn được sống yên.
Còn về đi tìm Từ trưởng lão xin giúp đỡ.
.
.
Bạch Nhạc nhất thời không nhịn được cười khổ.
Kết quả này, Từ Phong chắc sớm đã liệu tới! Trước đây lúc để mình nhập chủ Thiên Tâm Phong liền đã từng nói qua, tất sẽ có một chút phiền hà, tính là ma luyện, bản thân hắn cũng hứa hẹn, nói sẽ ứng phó được những phiền toái này.
Giờ mà đi tìm Từ Phong xin giúp đỡ, chẳng phải thành trò cười.
Hiện tại xem ra, chính như Từ Phong nói, nhập chủ Thiên Tâm Phong quả nhiên không phải chuyện đơn giản.
Hơn nữa, đây há chỉ là chút phiền phức, nhất thời ứng phó không tốt, kết cục sẽ là thân bại danh liệt, bị quét ra Thiên Tâm Phong.
Nhưng mà, tính cách Bạch Nhạc xưa nay luôn rất kiêu ngạo, há sẽ dễ dàng nhận thua.
Trước đó tùy tiện tìm cái cớ đuổi đi Đậu Nghị, nhìn qua giống như tránh chiến, nhưng trên thực tế, chẳng qua là Bạch Nhạc ngại lắm chuyện, không muốn tốn hao tinh lực vào mấy chuyện vô vị mà thôi, hoàn toàn không phải hắn thật sợ đám người này khiêu chiến.
Quan trọng hơn là, Bạch Nhạc đột nhiên ý thức được, luận kiếm kiểu này, đối với hắn mà nói chưa hẳn đã là chuyện xấu.
Trong một tháng ngắn ngủi trước đó, Bạch Nhạc có thể từ vừa mới tu ra linh lực, một hơi đột phá đến Dẫn Linh thất trọng, trừ Thông Thiên Ma Công trợ giúp ra, một phần rất lớn còn là bởi trước đây hắn một mực đặt mình trong nguy hiểm, không thể không uốn lượn chu toàn với đám cao thủ ma đạo Âm Dương Quỷ Đồng, Dạ Nhận anh.
Tử tế hồi tưởng một phen, minh ngộ chân ý kiếm đạo nguyên là đến từ trận chiến với Phong Thần.
Sau đó lần nữa đột phá cũng là lúc bị đám Quỷ Đồng kia đẩy vào tuyệt cảnh, linh quang chợt hiện, nhờ đó mới có kỳ tích thập tức phá cảnh, kiếm kinh tứ phương.
Người khác thế nào Bạch Nhạc không rõ ràng, nhưng đối với hắn mà nói, chiến đấu lại là phương thức đột phá tốt nhất.
Hiện tại Bạch Nhạc chính đang kẹt ở thức thứ chín Linh Tê Kiếm Quyết, khổ tu đã không có tác dụng, vậy thì.
.
.
Tại sao phải cự tuyệt lần luận kiếm này?
Đối với hắn mà nói, lần luận kiếm này đúng là nguy cơ và khiêu chiến, nhưng cũng chưa hẳn không phải là một lần cơ hội!
Bước lên con đường tu hành, sao mà tránh miễn đối mặt với đủ loại khiêu chiến?!
Trừ phi nguyện ý làm thường nhân, bằng không, nhất định phải chủ động nghênh tiếp khiêu chiến để đề thăng chính mình.
Chính như Từ Phong nói, Thiên Tâm Phong nhất mạch trước nay đều dựa vào kiếm để nói chuyện! Tài trí bình thường, há xứng nhập chủ Thiên Tâm Phong.
Nếu ngay cả chút phiền toái nho nhỏ trước mắt đều ứng phó không được, vậy lại dựa vào cái gì để đuổi theo bước chân Vân Mộng Chân?
Nghĩ tới đó, trong lòng Bạch Nhạc tức thì có quyết định.
- Không cần! Nếu bọn hắn đã muốn luận kiếm, vậy thì cứ tới là được, ta chờ bọn hắn ngay trên Thiên Tâm Phong.
Ngẩng đầu lên, Bạch Nhạc trầm giọng nói.
- Bạch sư huynh, ngươi.
.
.
Nhất thời, Liễu Như Tân không khỏi có chút chán nản, có lòng muốn nói thêm, chỉ là còn chưa nói xong liền đã bị Bạch Nhạc ngắt lời.
- Liễu sư tỷ, ngươi yên tâm, ta không phải hành động theo cảm tính!
Khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ta nếu đã nhập chủ Thiên Tâm Phong, tự nhiên phải đại biểu cho gương mặt Thiên Tâm Phong! Lời đồn không sai, Thiên Tâm Phong vốn là nơi kiếm tổ tu hành, Từ trưởng lão để ta nhập chủ Thiên Tâm Phong, chính là tin tưởng ta có thể khiến Thiên Tâm Phong tái hiện huy hoàng!
- Bọn hắn muốn luận kiếm, được thôi! Nhưng quy củ luận kiếm lại nhất định phải do ta định ra!
Nói tới đây, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra thần thái tự tin, nói:
- Luận kiếm, ta sẽ không thua!
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...