Trong tĩnh thất, Vân Mộng Chân đột nhiên mở mắt, trên mặt bất giác phù hiện một tia cười lạnh:
- Đứng hàng chân truyền...!Là nói cho ta nghe ư?
Mặc dù Bạch Nhạc triển hiện ra thiên phú kiếm đạo cường đại, song chẳng qua mới là Dẫn Linh Cảnh, vốn có thể tùy tiện cấp cho thân phận đệ tử nội môn để từ từ bồi dưỡng, nhưng hôm nay Linh Tê Kiếm Tông lại trực tiếp đặc biệt đề thăng làm chân truyện, dụng ý trong đó không nói cũng rõ.
Quả thực, thiên phú kiếm đạo của Bạch Nhạc khiến Vân Mộng Chân cảm thấy có chút ngoài ý, nhưng nếu nói bằng vào điều này liền muốn dẫn Bạch Nhạc vào Đạo Lăng Thiên Tông, vậy lại chưa hẳn được đến tán đồng.
Huống hồ, hiện tại tình tự của Vân Mộng Chân đối với Bạch Nhạc càng lúc càng phức tạp, ngay chính bản thân nàng đều không quá nguyện ý đối mặt Bạch Nhạc, tự nhiên càng không cân nhắc qua chuyện này.
Cười lạnh một tiếng, Vân Mộng Chân thật cũng không để ý tới tiếng chuông bên ngoài, càng không hứng thú đi ra ngoài nhìn một cái, lần nữa nhắm mắt lại.
...!...!...!...!...!...!..
Khác với thái độ hờ hững của Vân Mộng Chân, tin tức Bạch Nhạc thăng chức vừa truyền ra lập tức dẫn lên đệ tử Linh Tê Kiếm Tông xôn xao, chuyện này quả thực đánh vỡ nhận thức của bọn hắn.
Nhất là khi một ít đệ tử vốn không quá quen thuộc Bạch Nhạc nghe được Bạch Nhạc còn chỉ là Dẫn Linh Cảnh, tâm tình bất mãn lập tức đạt tới đỉnh phong.
Thậm chí dù là người vô cùng rõ ràng về Bạch Nhạc như Dương Nghiên và Liễu Như Tân, nghe được tin cũng không khỏi chấn kinh trợn mắt há mồm, không dám tin vào tai mình.
Chân truyền a, đối với tất cả đệ tử Linh Tê Kiếm Tông mà nói, đây chính là giấc mộng xa không thể chạm!
Hiện tại trong Linh Tê Kiếm Tông có hai vị đệ tử chân truyền, có thể nói mỗi người trong đó đều là truyền kỳ.
Vô luận là thực lực hay thiên phú, hai vị kia đều khiến người không dám sinh ra nửa điểm tâm tư tranh đua, qua nhiều năm vậy rồi, sớm đã hình thành thói quen.
- Bạch Nhạc...
Gần như đồng thời, hai vị đệ tử chân truyền kia cũng đã nhớ kỹ về cái tên Bạch Nhạc.
Khác với đệ tử bình thường, đứng ở góc độ này, bọn hắn càng hiểu rõ ý nghĩa của bốn chữ đứng hàng chân truyền, tự nhiên càng rõ ràng, đây không khả năng là kết quả từ hành động nóng đầu của tông chủ, như vậy vô luận xuất phát từ lý do gì, cái tên Bạch Nhạc này đều tất có điều đáng để chú ý, thậm chí là cảnh giác.
- Lý sư huynh!
Thấy Lý Tử Vân đi ra từ trong động phủ, lập tức có đệ tử đến nghênh đón, cung kính hành lễ nói.
Khẽ gật đầu, Lý Tử Vân hờ hững mở miệng nói:
- Ta muốn hết thảy tin tức liên quan tới Bạch Nhạc.
- Vâng!
Không chút nghi vấn, chỉ nháy mắt, đệ tử kia đã lập tức lui xuống.
Đứng ngoài động phủ, nhìn lên ngọn núi đối diện phía xa xa, Lý Tử Vân nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Khổng sư huynh, ngươi nói, hai chúng ta ai sẽ không nhịn được ra tay trước?
...!...!...!...!...!.
..
- Bạch Nhạc, ngươi đi theo ta.
Từ đại điện đi ra, Từ Phong tự thân dẫn Bạch Nhạc bay lên Thiên Tâm Phong:
- Nơi này tên là Thiên Tâm Phong, ngươi có biết nguyên do của cái tên này?
Trong toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, tổng cộng chỉ có bảy tòa chủ phong, quấn quanh mỗi tòa chủ phong còn có một ít ngọn núi nhỏ khác, những ngọn núi nhỏ này chính là nơi ở của đệ tử nội môn, chỉ trưởng lão tông môn mới được ở trên chủ phong.
Bởi vì mỗi một toà chủ phong kỳ thực đều đối ứng với truyền thừa của mỗi một vị trưởng lão Linh Tê Kiếm Tông, chỉ có bái nhập môn hạ những trưởng lão này mới có thể ở lại chủ phong tu hành.
Mà Thiên Tâm Phong chính là một trong bảy tòa chủ phong như thế.
- Đệ tử không biết!
Bạch Nhạc lắc đầu, thành thật đáp nói.
- Chỗ này chính là nơi khi xưa kiếm tổ Linh Tê Kiếm Tông chúng ta tu hành.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Từ Phong nghiêm túc giải thích:
- Từ hôm nay trở đi, đây cũng sẽ là nơi ngươi tu hành.
Vừa nghe được câu này, Bạch Nhạc nhất thời ngơ ngác, khó mà tin tưởng nhìn Từ Phong:
- Từ trưởng lão...!Như vậy sao được, đệ tử không dám.
Khoát tay, Từ Phong chậm rãi nói:
- Bạch Nhạc, ngươi có biết, tại sao lần này lại cho ngươi thân phận đệ tử chân truyền?
- Đệ tử hoảng sợ!
Trên thực tế, đây cũng là vấn đề mà Bạch Nhạc nghĩ mãi vẫn không thông, thân phận đệ tử thân truyền này tới quá đột ngột, thẳng tới bây giờ hắn vẫn có cảm giác không quá chân thực.
- Ngươi hẳn cũng nghe nói, qua nhiều năm vậy rồi, Linh Tê Kiếm Quyết một mực bị gác xó, căn bản không có đệ tử tu luyện! Thậm chí được xưng là gân gà, bị tất cả đệ tử ghét bỏ.
Từ Phong nhẹ giọng giải thích nói:
- Điều này không phải vì Linh Tê Kiếm Quyết quá yếu, mà là vì khuyết thiếu tâm pháp truyền thừa cốt lõi nhất!
- Thưởng ngươi đứng hàng chân truyền, không phải là vì ngươi cứu lão phu hay Vân tiên tử, mà là vì ngươi cảm ngộ kiếm ý, tu thành Linh Tê Kiếm Quyết!
- ...
Trong lòng đột nhiên khẽ chấn, dù là chính bản thân Bạch Nhạc đều không nghĩ tới, hóa ra căn nguyên lại ở điểm này.
- Xưa kia Linh Tê Kiếm Tổ có thể nói đã đạp nửa bước vào Hóa Hư Cảnh, trước đây thậm chí Linh Tê Kiếm Tông ta từng có khả năng xung kích thiên tông, đáng tiếc, trong trận chiến với ma đạo, kiếm tổ ngoài ý vẫn lạc...!Hơn nữa còn từ đó thất lạc mất tâm pháp truyền thừa cốt lõi nhất của Linh Tê Kiếm Quyết, trọn cả Linh Tê Kiếm Tông đều không ai nối nghiệp, bởi thế mới dần đi đường xuống dốc.
- Mấy trăm năm qua, mộng tưởng của vô số thiên tài bản tông chính là bổ toàn tâm pháp Linh Tê Kiếm Quyết, để cho Linh Tê Kiếm Quyết tái hiện huy hoàng!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Từ Phong bình tĩnh nói:
- Cho ngươi thân phận đệ tử chân truyền chính là hi vọng ngươi có thể không bị ngoại vật quấy rầy, chuyên tâm tu hành! Một khi ngươi thực sự tu thành Linh Tê Kiếm Quyết, mở ra Linh Phủ, liền sẽ tuyên bố ngươi là truyền nhân cách thế của kiếm tổ, địa vị chỉ dưới mỗi tông chủ.
- ...
- Kiếm tổ từng nói, thiên tâm tức kiếm tâm! Đây cũng là nguyên do của cái tên Thiên Tâm Phong!
- Từ sau khi kiếm tổ vẫn lạc, Thiên Tâm Phong nhất mạch dần dần suy sụp, mấy trăm năm qua không ai nhập chủ! Từ hôm nay trở đi, ngươi liền ở đây, ta hi vọng ngươi có thể ở chỗ này thiên tâm thượng thể, minh ngộ kiếm tâm, khiến cho Linh Tê Kiếm Quyết lại thấy ánh mặt trời, khiến cho Thiên Tâm Phong nhất mạch lần nữa quật khởi.
Nói xong mấy lời này, ngay chính bản thân Từ Phong cũng nhịn không được có chút cảm khái.
- Đệ tử kiệt tận toàn lực!
Khom lưng cúi đầu, Bạch Nhạc chăm chú cam kết.
Khoát tay, Từ Phong tiếp tục nói:
- Lấy Dẫn Linh Cảnh, trực tiếp đứng hàng chân truyền, tất sẽ mang đến cho ngươi rất nhiều phiền hà! Chẳng qua, ta cho rằng, đối với ngươi mà nói, vừa khéo tính làm ma luyện, Thiên Tâm Phong nhất mạch trước nay luôn dựa vào kiếm để nói chuyện! Tài trí bình thường há xứng nhập chủ Thiên Tâm Phong?
- Đệ tử hiểu!
Gật đầu, đối với điểm này, Bạch Nhạc ngược lại không chút oán hận.
Lấy xuất thân tạp dịch, chỉ trong một tháng ngắn ngủi trực tiếp tấn thăng chân truyền, sợ rằng dù là ai đều sẽ không phục.
Nhưng mà, vậy lại thế nào?
Bạch Nhạc rất rõ ràng mục tiêu của chính mình, nếu ngay cả khiêu hấn từ đám đệ tử Linh Tê Kiếm Tông kia đều không ứng phó được thì làm gì còn tư cách theo đuổi bước chân Vân Mộng Chân?
Lúc ở trong sơn cốc, Bạch Nhạc cho rằng tất phải chết, thế là nói ra tâm ý của mình đối với Vân Mộng Chân.
Hắn không biết Vân Mộng Chân thật có để những lời này trong lòng hay không, nhưng đối với hắn mà nói, đây chính là mục tiêu mà hắn nỗ lực!
Hiện tại hắn gần gần chỉ là một tiểu nhân vật, căn bản không xứng với Vân Mộng Chân, nhưng rồi sẽ có một ngày, hắn quang minh chính đại đứng ở trước mặt thế nhân, nói cho thiên hạ biết, Bạch Nhạc hắn không thua kém bất kì ai.
…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...