Nhìn vẻ mặt đối phương không kiên nhẫn nói với mình biệt viện phân phối cho đệ tử ngoại môn ở đã đầy, Bạch Nhạc phát mộng.
- Ngươi là vừa trở thành đệ tử ngoại môn?
Đệ tử Tạp Vụ Điện phụ trách phân phối biệt viện vẻ mặt khinh thường mở miệng nói.
- Vâng!
Bạch Nhạc có chút đau lòng từ trên người lấy ra chút bạc vụn, đưa cho đệ tử Tạp Vụ Điện kia, cười bồi giải thích nói.
- Hôm nay ta vừa mới trở thành đệ tử ngoại môn, mong sư huynh chỉ điểm.
Nhìn cũng không nhìn những bạc vụn kia, vẻ mặt đệ tử Tạp Vụ Điện khinh bỉ mở miệng nói.
- Vị sư đệ này, nếu ngươi lấy ra được điểm cống hiến, hết thảy đều dễ nói, về phần những tiền bạc để tạp dịch dùng này, thì không cần lấy ra mất mặt xấu hổ.
- A?
Nghe đến đây, con mắt Bạch Nhạc trợn tròn, những bạc này là trước kia hắn thật vất vả mới ở dưới mập mạp bóc lột bảo tồn, lấy ra đã rất đau lòng, nhưng ai có thể nghĩ tới, đến trong miệng người ta đã thành thứ mất mặt xấu hổ.
Nhìn thấy Bạch Nhạc đích thật là cái gì cũng không hiểu, lúc này đệ tử kia mới nhẫn nại giải thích.
- Dựa theo quy củ, đệ tử ngoại môn có thể tới Linh Hà Phong chọn lựa biệt viện ở lại, bất quá biệt viện dưới núi Linh Hà Phong, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có mấy chục cái, làm sao đủ chia?
- Muốn vào ở, rất đơn giản, chỉ cần ngươi lấy ra điểm cống hiến, có thể từ trong Tạp Vụ Điện thuê lại!
- Thuê?
Bạch Nhạc không thể tưởng tượng nổi nhìn đối phương hỏi.
- Thế nào, còn không vui?
Đệ tử kia cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Nói thật cho ngươi biết, biệt viện ở trong tay Tạp Vụ Điện, tổng cộng cũng chỉ có mười gian, cho dù ngươi muốn thuê, cũng phải xếp hàng mới được.
- !
Đối với đệ tử Tạp Vụ Điện mà nói, dựa vào những biệt viện này vơ vét của cải, vốn chính là quy tắc ngầm được thừa nhận, căn bản không sợ bị người ta biết.
- Đương nhiên, cũng có biện pháp không tiêu tiền!
Nhìn bộ dáng Bạch Nhạc không giống như có điểm cống hiến, đệ tử kia tiếp tục nói.
- Có lá gan, ngươi trực tiếp đi khiêu chiến những sư huynh có biệt viện kia, đánh thắng, tự nhiên có thể vào ở.
Lần này, không cần đối phương giải thích, Bạch Nhạc cũng có thể minh bạch, đệ tử có thể trực tiếp vào ở, tất nhiên đều là người nổi bật chân chính trong ngoại môn, muốn từ trong tay những người này tranh đoạt biệt viện, nói nghe thì dễ.
- Vị sư huynh này, vào biệt viện ở, có trợ giúp rất lớn với tu luyện sao?
Bạch Nhạc nháy nháy mắt, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng hỏi.
- Cái gọi là Dẫn Linh, là quá trình dẫn linh khí nhập thể, biệt viện ở Linh Hà Phong linh khí nồng đậm hơn địa phương khác mấy lần, ngươi nói có trợ giúp hay không?
Đệ tử kia lắc đầu, khinh thường đáp.
Gấp mấy lần?
Trả lời như vậy nhất thời làm Bạch Nhạc líu lưỡi không thôi, ngay lúc này, trong lòng không khỏi dâng lên một loại suy nghĩ mơ hồ.
Hắn nhớ tinh tường, hôm qua hắn đánh cược với Vân Mộng Chân, nhất định phải trong vòng ba tháng mở Linh Phủ.
Vân Mộng Chân xuất thân Đạo Lăng Thiên Tông, chỉ sợ điều kiện tu hành vượt xa biệt viện ở Lạc Hà Phong nhiều a? Dù vậy, Vân Mộng Chân cũng dùng ba tháng mới mở ra Linh Phủ, bây giờ mình không có điều kiện gì, dựa vào cái gì so với Vân Mộng Chân?
Theo bản năng, Bạch Nhạc đã ý thức được, mình bị nữ nhân kia hố.
Ôm hi vọng vạn nhất, Bạch Nhạc tiếp tục hỏi.
- Xin hỏi sư huynh, nếu như một mực ở trong biệt viện tu hành, bình thường bao lâu có thể mở ra Linh Phủ?
Nói với Bạch Nhạc nửa ngày, đệ tử này hiển nhiên đã không kiên nhẫn được nữa, tức giận mở miệng nói.
- Thời gian Dẫn Linh, từ ba năm đến mười năm không giống nhau, biệt viện chỉ là thủ đoạn phụ trợ, chủ yếu vẫn là nhìn thiên phú cá nhân! Có thể ở trong vòng ba năm Dẫn Linh, cũng đã là thiên tài không tầm thường.
- Ba năm?
Bạch Nhạc sững sờ, mở to hai mắt nhìn.
- Đừng ở đây nằm mơ, có thể ở trong vòng ba năm hoàn thành Dẫn Linh, trong tông tối đa không cao hơn mười ngón, nếu như ngươi thật có thiên phú tốt như vậy, sớm đã được thu làm đệ tử nội môn, đầu cần ở ngoại môn tranh đoạt tài nguyên.
- !
Những lời này của đối phương, triệt để đập vỡ ảo tưởng của Bạch Nhạc!
Cũng chỉ có đến giờ khắc này, Bạch Nhạc mới thật sự hiểu, người có thể trở thành Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, thiên phú đến cùng khủng bố như thế nào.
- Ba!
Hung hăng cho mình một bạt tai, Bạch Nhạc cắn răng nghiến lợi mắng.
- Vân Mộng Chân, ngươi hố lão tử! ! !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...