Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc đã tán đi Thiên Cơ Biến, khôi phục diện mạo vốn có.
Ngay lúc đó, Tô Nhan cũng quỳ gối xuống:
- Tô Nhan bái kiến Chu trưởng lão!
Nguy cơ không còn, Chu Mộng Dương nhìn Bạch Nhạc và Tô Nhan, sắc mặt bỗng chợt hơi lạnh:
- Lão phu chính là người Hàn Sơn, không phải người Linh Tê Kiếm Tông, cái cúi đầu này, lão phu nhận không nổi.
Cười khổ một tiếng, Bạch Nhạc tự nhiên hiểu được vì sao Chu Mộng Dương lại tức giận, lần nữa khom lưng bái nói:
- Đệ tử lừa gạt Lý sư huynh, tự ý kết giao ma đạo, nguyện nhận trừng phạt!
Bạch Nhạc không ngốc, đầu óc khẽ chuyển liền biết, đối mặt Chu Mộng Dương, bộ lý do trước đó bị Tô Nhan mị hoặc căn bản không dùng được! Chẳng bằng thẳng thắn nhận sai, thuận theo suy nghĩ của đối phương chủ động nhận lầm, ngược lại còn có thể che giấu tai mắt người khác.
Thấy Bạch Nhạc không có ý định lần nữa lừa gạt mình mà chủ động nhận lầm, sắc mặt Chu Mộng Dương mới hòa hoãn đi mấy phần, chỉ là ngữ điệu vẫn lạnh băng băng:
- Đã vậy, giờ yêu nữ này cũng ở đây, ta muốn ngươi tự tay giết nàng!
Ngón tay chỉ hướng Tô Nhan, Chu Mộng Dương lạnh lùng nói.
Câu này nhất thời dọa cho Tô Nhan hoa dung thất sắc.
Người ngoài cho rằng Bạch Nhạc tham luyến sắc đẹp nàng, bởi thế mới cấu kết, nhưng trên thực tế, trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, chuyện này nào có phải như thế! Bạch Nhạc chẳng hề có nửa điểm cảm tình với nàng, giết lên căn bản không chút đau lòng.
Huống hồ, giờ nàng biết quá nhiều bí mật về hắn, phàm là Bạch Nhạc có một chút ý nghĩ diệt khẩu, hoàn toàn có thể mượn cơ hội này giết nàng bịt miệng.
Khoan nói đến sự khủng bố của bản thân Bạch Nhạc, chỉ bằng Chu Mộng Dương đứng bên nhìn chằm chằm, nàng liền không cách nào phản kháng.
- Chu trưởng lão!
- Lão phu chỉ hỏi ngươi, ngươi giết hay là không giết?
Căn bản không để ý xem Bạch Nhạc muốn nói gì, Chu Mộng Dương lạnh lùng ngắt lời.
Trầm mặc chừng mấy giây, sau cùng Bạch Nhạc mới quỳ gối xuống nói:
- Bạch Nhạc biết sai, nhưng hết thảy sai lầm đều là do đệ tử, không liên quan gì tới Tô cô nương, nếu Chu trưởng lão muốn trách phạt, đệ tử nguyện chịu tội thay Tô Nhan, còn mong trưởng lão thành toàn!
Những lời này, Bạch Nhạc nói ra kiên quyết dị thường, không có nửa điểm ngập ngừng.
- Ngươi tưởng lão phu không dám giết ngươi?
Trong mắt tóe xạ sát cơ, Chu Mộng Dương lập tức giơ bàn tay lên, vung ra một chưởng trực tiếp chụp tới thiên linh cái trên đỉnh đầu Bạch Nhạc.
Chưởng này nếu thật vỗ xuống, dù có mười cái mạng Bạch Nhạc cũng tất chết không nghi ngờ.
Nhưng mà, dù vậy, Bạch Nhạc vẫn quỳ trên đất, căn bản không nhúc nhích!
Nháy mắt khi bàn tay rơi trên đỉnh đầu Bạch Nhạc, tất cả lực lượng chợt tán đi, phảng phất như chỉ khẽ phất qua trên đầu hắn.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Chu Mộng Dương thở dài nói:
- Đứa ngốc, đúng là đứa ngốc!
Chu Mộng Dương tự nhiên không có ý giết Bạch Nhạc, một chưởng này chẳng qua là để thăm dò mà thôi.
Bạch Nhạc thông qua được thăm dò này, tâm tình hắn lại càng thêm phức tạp, thực sự không biết nên nói gì cho phải.
Rõ ràng là một mầm non thiên tài cực tốt, lại té trên tay yêu nữ thế này, đúng là khiến người thổn thức.
Quỳ gối bên cạnh Bạch Nhạc, tâm tư Tô Nhan cũng chấn đãng phập phồng! Lúc chưởng trên tay Chu Mộng Dương hạ xuống, tâm tạng nàng quả thực như muốn nhảy ra, suýt nữa định ra tay ngăn cản.
Không ngờ, sau cùng lại đợi được kết cục thế này.
- Chu trưởng lão, ta biết, ta và Tô Nhan kết giao là không đúng! Nhưng Tô Nhan thật sự bất đồng với những người Huyết Ảnh Ma Tông khác.
Đương sơ lúc ở trấn nhỏ, cũng là nhờ nàng kịp thời thu tay, mới khiến huyết tế ở trấn nhỏ thất bại!
Ngẩng đầu, Bạch Nhạc nhìn lên Chu Mộng Dương giải thích nói:
- Còn cả lúc ở Thanh Châu Thành, cũng là Tô Nhan giúp ta bảo vệ Bạch gia, tiện tay diệt trừ toàn bộ thám tử Huyết Ảnh Ma Tông ở Bạch gia! Sau cùng, không muốn cùng theo người Huyết Ảnh Ma Tông tiến hành giết chóc, lúc ấy mới thương nghị với ta, mượn cơ hội diễn kịch chạy ra Thanh Châu Thành.
Phen giải thích này có thể nói là có lý có cứ, hơn nữa vừa khéo ăn khớp với phán đoán trong đầu Chu Mộng Dương! Kết hợp với kết quả Bạch gia hiện tại quả thực bình yên vô sự, tự nhiên liền khiến Chu Mộng Dương càng tin mấy phần.
Khoát khoát tay, Chu Mộng Dương trầm giọng hỏi:
- Đã vậy, sao các ngươi lại ở đây?
Vấn đề này, kỳ thực trước đó Bạch Nhạc sớm đã chuẩn bị qua, bây giờ bị hỏi tới, tự nhiên đối đáp trôi chảy.
- Trên người Tô Nhan có huyết cấm, chúng ta đành phải một đường cùng theo Huyết Ảnh Ma Tông triệt thoái! Tên Cổ Hiên kia một mực ngấp nghé Tô Nhan, hơn nữa huyết cấm trên người Tô Nhan là do hắn khống chế, chúng ta liền tính tìm cơ hội đánh lén, giết chết Cổ Hiên, đổi lấy tự do cho Tô Nhan.
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc tiếp tục giải thích:
- Chỉ là không ngờ, sau khi trở về, Tô Nhan tìm cơ hội gặp được đối phương, lại phát hiện, đối phương căn bản không phải Cổ Hiên, mà là có người giả mạo.
Lời này nửa thật nửa giả, hơn nữa còn lộ ra tin tức Cổ Hiên là giả, tự nhiên tạo được hiệu quả chấn động.
- Cổ Hiên là giả?
Trong chính đạo, người có thể đoán được Cổ Hiên là giả, trên thực tế chỉ có mỗi mình Tinh Hà lão tổ, chứ Chu Mộng Dương thì không biết, giờ nghe được lời này của Bạch Nhạc, lập tức cả kinh không thôi.
Phản ứng cả kinh này, vừa khéo cũng là điều Bạch Nhạc muốn nhìn thấy.
Thuận theo ý nghĩ đó, rất nhanh Bạch Nhạc liền bịa ra được một câu chuyện hoàn chỉnh.
Theo như lời hắn kể, hắn cùng với Tô Nhan tiếp cận tên Cổ Hiên giả kia, ý đồ tra ra chân tướng, lại không ngờ, sau cùng bị cuốn vào trong! Phá Nam Phi và Cổ Hiên giả đại chiến một trận, đánh cho lưỡng bại câu thương!
Thì ra Cổ Hiên giả chính là cao thủ ma đạo áo xanh, hơn nữa còn là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân!
Nhân khi Phá Nam Phi trọng thương, hắn cùng với Tô Nhan ra tay đánh lén, lấy hai người trọng thương làm đại giá, giết chết Phá Nam Phi, qua đó hóa giải huyết cấm trên thân Tô Nhan, đồng thời báo huyết hải thâm cừu của phụ mẫu.
Để chứng minh cho lời kể này, Bạch Nhạc trực tiếp dẫn theo Chu Mộng Dương bước vào trong động phủ, tận mắt chứng kiến thi thể Phá Nam Phi.
Vừa khéo, chủy thủ của Tô Nhan còn đang cắm trên lưng Phá Nam Phi!
Phá Nam Phi vốn là do Tô Nhan giết, hơn nữa, trước khi Tô Nhan giết chết đối phương, Phá Nam Phi và truyền nhân Thông Thiên Ma Quân quả thực từng đánh tới lưỡng bại câu thương, toàn bộ những tin tức này đều là thật, điều duy nhất bị giấu đi chính là, bản thân hắn là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân.
Như thế, dù Chu Mộng Dương có bản lĩnh lớn bằng trời, lại làm sao có thể nhìn ra được manh mối?
Còn về chuyện sau đó, vậy lại càng dễ giải thích!
Sau khi giết chết Phá Nam Phi, Bạch Nhạc muốn mang theo Tô Nhan rời khỏi Huyết Ảnh Ma Tông, cho nên bóp nát truyền âm phù Chu Mộng Dương đưa cho trước đây, muốn dùng thứ này để nhận lầm, quay về chính đạo.
Chỉ là, Chu Mộng Dương còn chưa tới, lại đụng phải Tiết Binh!
Đối mặt nguy hiểm, Bạch Nhạc đành phải thi triển Thiên Cơ Biến, ngụy trang thành bộ dạng Cổ Hiên, sau đó nghĩ cách kéo dài thời gian! Chỉ là Tiết Binh cũng thấy qua vết thương trên người Phá Nam Phi, biết được những bí mật này, hơn nữa nếu bỏ mặc hắn rời di, Tô Nhan tất sẽ bị Huyết Ảnh Ma Tông truy sát.
Hết cách, Bạch Nhạc mới phải cường hành xuất thủ, mượn tay Chu Mộng Dương giúp hắn giết Tiết Binh diệt khẩu!
Lời giải thích này, cộng thêm hành vi quyết không chịu giết Tô Nhan của Bạch Nhạc có tác động hô ứng lẫn nhau.
Một hình tượng có tình có nghĩa, vì yêu không tiếc hi sinh liền hiện ra, quả thực đáng ca đáng khóc.
Tới đây, hết thảy đều được giải thích rõ ràng, hoàn mỹ không chút tì vết, không chê vào đâu được!
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...