- Ha ha ha ha ha!
Lại phun ra một búng máu, nằm dài trên đất, Bạch Nhạc đã gần như không cách nào nhúc nhích, song vẫn không nhịn được cười to, càng cười càng lớn, vừa cười vừa khóc.
Huyết hải thâm thù!
Từ sau khi hắn về lại Bạch gia, biết được chân tướng năm đó, tâm nguyện lớn nhất chính là giết chết Phá Nam Phi, báo thù cho cha mẹ!
Trong đó trải qua bao nhiêu nguy hiểm, thậm chí bản thân Bạch Nhạc đều sắp không nhớ rõ!
Nhưng hôm nay, hắn cuối cùng đã làm được, dù một kích sau cùng là do Tô Nhan hoàn thành, nhưng cảm giác sướng khoái khi đại thù được báo kia vẫn khiến Bạch Nhạc nhịn không được dùng cách này để phát tiết cảm xúc.
Lấy thực lực Linh Phủ Cảnh cường trảm Tinh Cung, Bạch Nhạc đã dùng hết tận chút sức lực cuối cùng, thậm chí đến tận bây giờ, hắn vẫn nằm trong nguy hiểm, song hắn đã không để tâm.
Lặng lẽ đi tới bên người Bạch Nhạc, đợi khi tình tự Bạch Nhạc dần ổn định lại, lúc này Tô Nhan mới nhẹ giọng mở miệng nói:
- Giờ chúng ta làm thế nào?
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc trầm mặc khoảnh khắc, sau đó mới hơi chút kinh ngạc mở miệng hỏi:
- Ngươi không giết ta?
Giờ đây Bạch Nhạc đã trọng thương, hơn nữa còn sức cùng lực kiệt, đến cả ngón tay đều không động đậy được, tình này cảnh này, Tô Nhan chỉ cần tùy tiện động thủ liền có thể nhẹ nhàng giết chết hắn, thậm chí có thể giá họa cho Phá Nam Phi, làm ra giả tượng hai người đồng quy vu tận.
Bạch Nhạc tự hỏi lòng, giữa hắn và Tô Nhan không có cảm tình gì cả, hai bên chẳng qua là quan hệ hợp tác vì lợi ích thôi.
Hiện tại Tô Nhan đã biết thân phận Bạch Nhạc, vô luận là Thông Thiên Ma Công hay Côn Ngô Kiếm đều có sức dụ hoặc cực lớn, chỉ cần nhẹ nhàng động thủ, lợi ích khổng lồ liền vào tay, Bạch Nhạc thực sự không nghĩ thông, tại sao Tô Nhan lại cự tuyệt.
- Tô Nhan từng lập thệ trung thành với công tử, chẳng lẽ công tử quên rồi?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tô Nhan nhẹ giọng nói.
Bình tĩnh nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc không đáp.
Đương sơ lúc ở ngoài trấn nhỏ, Tô Nhan lần đầu tiên nhìn thấu thân phận hắn, quả thực từng lập huyết thệ thuần phục, nhưng trên thực tế, hiệu quả của cái gọi là huyết thệ không có được ước thúc siêu thoát sinh tử! Dù phải gánh chịu phản phệ, đối mặt lợi ích lớn đến vậy, hết thảy đều đáng giá.
Lý do này, đối với Bạch Nhạc mà nói, chưa đủ để tin.
Thấy được ánh mắt Bạch Nhạc, Tô Nhan khẽ cắn môi, lát sau mới mở miệng nói tiếp:
- Ta biết, huyết thệ chưa đủ để tin, nhưng mà.
.
.
Chút năng lực tự biết rõ ràng thì ta vẫn có! Đừng thấy hiện giờ công tử tựa hồ không chút năng lực phản kháng, nhưng nếu ta thật dám ra tay, chưa hẳn đã có thể sống sót, truyền nhân Thông Thiên Ma Quân há dễ giết vậy được.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tô Nhan nhẹ giọng giải thích.
Lời này ngược lại không giả, tuy đã trọng thương, nhưng trong lòng Bạch Nhạc rất rõ ràng, nếu lấy tính mạng bản thân làm đại giá, hắn thật ra vẫn có một lần cơ hội thi triển Thôn Thiên Quyết, nếu Tô Nhan muốn hạ sát thủ, hắn có tối thiểu ba phần nắm bắt kéo Tô Nhan đồng quy vu tận.
Không đợi Bạch Nhạc lên tiếng, Tô Nhan đã tiếp tục giải thích:
- Ta không phải Cổ Hiên, cũng không phải Phá Nam Phi, ta chỉ là một tiểu nữ tử! Luận thiên phú, chẳng qua bình bình, luận tài trí, so với những nhân vật thiên tài kia cũng còn nhiều chỗ không bằng.
.
.
Vô luận là Thông Thiên Ma Công hay Côn Ngô Kiếm, đối với ta mà nói đều là những thứ xa không thể chạm, cường hành lấy đến tay cũng chỉ là rước họa vào thân!
Mặc dù chỉ là nữ tử, nhưng nhận thức của Tô Nhan lại vô cùng thanh tỉnh.
Lợi ích cực lớn, thường thường cũng kèm theo rủi ro cực lớn, nếu không năng lực gánh chịu rủi ro tương ứng, thứ được đến có thể không phải lợi ích, mà là bùa đòi mạng.
So với nơm nớp lo sợ giữ lấy bảo vật, chẳng bằng dứt khoát buông tay, triệt để buông bỏ ý niệm không thực tế này ra khỏi đầu.
Khom lưng cúi đầu hành lễ với Bạch Nhạc, Tô Nhan nghiêm túc mở miệng nói:
- Tô Nhan nguyện phụng công tử làm chủ, sống chết có nhau, không oán không hối!
Lần này Tô Nhan không lập xuống huyết thệ, nhưng tựa hồ càng nghiêm túc hơn lần lập huyết thệ lúc trước.
Đối với Tô Nhan mà nói, đây chính là một lần đánh bạc.
Chính nàng không dám tranh đoạt Thông Thiên Ma Công và Côn Ngô Kiếm, nhưng nếu có thể đi theo vị truyền nhân chính quy của Thông Thiên Ma Quân là Bạch Nhạc, hồi báo được đến không chừng sẽ vượt ngoài tưởng tượng.
Lấy thực lực Linh Phủ Cảnh, lại có thể quấy cho Huyết Ảnh Ma Tông nghiêng trời lệch đất, chẳng những ngăn cản huyết tế, còn giết Phá Nam Phi, thực lực như thế, đáng để nàng dốc hết tất cả ra đặt cược.
Huống hồ, lúc này làm ra lựa chọn, liền bằng với trong tuyết tặng than, nếu bỏ qua cơ hội này, ngày sau dù nàng nguyện ý, chỉ sợ Bạch Nhạc chưa hẳn sẽ tín nhiệm.
Trong đời, cái gọi là cơ hội, thường thường đều thoáng qua rồi tan biến!
Nếu cơ hội đặt ở trước mặt còn không nắm lấy, làm sao có thể oán giận trời cao bất công?
Nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tô Nhan, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi cuộn lên sóng cả, trầm mặc hồi lâu, lúc này mới chậm rãi gật đầu nói:
- Đa tạ Tô cô nương tín nhiệm, Bạch Nhạc tất không phụ bạc!
Đỡ dậy Bạch Nhạc, Tô Nhan liếc nhìn động phủ nay đã tàn phá bất kham, lần nữa hỏi:
- Giờ phải làm sao?
Đây không phải biểu thị phục tùng Bạch Nhạc an bài, mà là Tô Nhan thật không biết phải làm gì.
Thoáng ngập ngừng, Bạch Nhạc đột nhiên lấy ra một tấm ngọc phù từ trên người, bóp nát sau đó đánh ra bên ngoài.
...!...!...
Ngoài động phủ, phía xa xa một đạo bóng đen mơ hồ khoái tốc chạy tới.
Phụng mệnh theo dõi Phá Nam Phi, nhưng Tiết Binh rốt cục không dám áp sát quá gần, huống hồ, trọn cả động phủ đều bị trận pháp bao phủ, ở bên ngoài cũng không cảm giác được gì, thế là Tiết Binh bèn một mực giấu mình gần đó.
Thẳng đến vừa nãy, động phủ đột nhiên chấn rung kịch liệt, pháp trận gần như bị đánh nát, lúc này mới kinh động Tiết Binh, khoái tốc nhích lại gần động phủ, tính thử xem xem đã xảy ra chuyện gì.
Đáng tiếc, mặc dù trận pháp bị hủy, song hiệu quả cách tuyệt vẫn còn, không thể cảm nhận được rõ ràng tình hình cụ thể bên trong.
Có thể bức Phá Nam Phi tới bước này, dù là hắn đều không thể không cẩn thận ứng phó.
Lệnh từ Huyết Ảnh Ma Quân là lúc cần thiết, có thể ra tay giết chết.
Đối tượng giết chết ở đây không chỉ giới hạn mỗi Phá Nam Phi, mà còn bao gồm tên truyền nhân Ma Quân ngụy trang thành Cổ Hiên kia.
Đương nhiên, cụ thể nên làm thế nào, hắn vẫn phải xem qua tình hình rồi mới quyết định.
...!...!...!.
..
Nuốt vào đan dược, dưới sự trợ giúp của Tô Nhan, rất nhanh Bạch Nhạc liền khôi phục được chút khí lực.
Lần nữa thu lại Côn Ngô Kiếm vào trong thần hồn, Bạch Nhạc rốt cục thở phào một hơi.
Bây giờ đặt ở trước mặt hắn có hai con đường, một là mượn cơ hội thoát thân, trực tiếp quay lại Thanh Châu Thành, trở về với thân phận Bạch Nhạc.
Một con đường khác chính là hủy thi diệt tích, giả thành Phá Nam Phi còn đang bế quan, sau đó tiếp tục dùng thân phận Cổ Hiên đi về Huyết Ảnh Ma Tông.
Mặc dù Phá Nam Phi đã chết, đại thù đương sơ tính là đã báo quá nửa.
Nhưng chỉ cần nhớ tới sự khủng bố của huyết tế, Bạch Nhạc liền cảm thấy mình có trách nhiệm tận một phần lực vì chính đạo.
Hắn không chán ghét ma đạo, nhưng đối với loại tông môn ma đạo tàn ác hiếu sát như Huyết Ảnh Ma Tông lại chán ghét từ tận tâm can, không bởi vì bản thân hắn cũng là ma tu mà thay đổi.
Nếu có thể mượn cơ hội tiếp tục nằm vùng trong Huyết Ảnh Ma Tông, chưa hẳn không phải lựa chọn không sai.
Rốt cuộc lấy thân phận Cổ Hiên, ở trong Huyết Ảnh Ma Tông sẽ có khả năng thu được càng nhiều tài nguyên hơn khi về lại Bạch gia.
Chỉ là, ngay khi Bạch Nhạc còn chưa nghĩ rõ ràng sau cùng nên lấy hay bỏ, bỗng đột nhiên ngửi được một tia nguy cơ trí mạng.
Nháy mắt, Bạch Nhạc vô thức đưa mắt nhìn ra ngoài động phủ.
….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...