Thái Thượng Kiếm Tôn


- Ngưng!
Lui đến bên ngoài phủ thành chủ, huyết hà tràn đến mép biên, lúc này Lý Phù Nam mới tính là đứng vững gót chân.

Bước ra một bước, nháy mắt vô số băng hoa ngưng kết ra, hóa thành một đạo tường băng ngăn huyết hà lan tràn tới, tạm thời bảo vệ phiến dân cư sau lưng.

Nhưng dù thế, huyết hà xung kích tới vẫn khiến Lý Phù Nam bị cắn trả, phun ra một búng máu tới.

Huyết hà là do tinh huyết vô số người dân vô tội Thanh Châu Phủ ngưng tụ, hợp đại thế mà thành, trong khi Lý Phù Nam lại lấy tu vi bản thân ra đối kháng, có thể miễn cưỡng ngăn trở một bộ phận huyết hà lan tràn đã là điều rất không tầm thường.

Lúc này phụ cận phủ thành chủ tụ tập không ít cường giả, nhưng thực sự có thể đứng ra ngăn cản huyết hà thoáng chốc, trừ Lý Phù Nam ra, chắc chỉ được một hai người mà thôi.

Gần như đồng thời, một đạo bóng người giống như huyết ảnh bay thẳng lên trên huyết hà, thậm chí có thể nói là đạp trên huyết hà.

- Bọ ngựa đá xe, bằng các ngươi cũng xứng ngăn cản huyết hà?
 Cười lạnh một tiếng, bước chân Cổ Hiên khẽ đạp, huyết hà đột nhiên cuộn trào sóng triều, đánh ra bốn phía xung quanh.

Răng rắc!
Nháy mắt, tường băng Lý Phù Nam thật không dễ dàng mới ngưng kết ra được bỗng chợt ầm ầm vỡ nát, bức cho Lý Phù Nam không thể không bay lên trời, tránh ra sóng triều huyết sắc cuồn cuộn trút đến.

- Cổ Hiên! ! !
Gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, tiếng Lý Phù Nam quát lên lạnh như băng, trong mắt tràn đầy sát ý.

Cơ hồ đồng thời, tu hành giả khác cũng tức tốc vây tới.


Cổ Hiên tuy mạnh, nhưng nếu đối mặt nhiều cao thủ như vậy vây công, tuyệt đối chắc chắn phải chết.

Giờ không phải là lúc để nói quy củ gì cả, tuy kiêu ngạo như Lý Phù Nam cũng sẽ không nói nhảm kêu đơn đấu.

- Ha ha ha ha, làm sao, muốn giết ta? Ta ở trong huyết hà này, có gan, các ngươi tới mà giết!
Miệng cuồng tiếu, Cổ Hiên căn bản không để ý bọn hắn, trong lúc nói chuyện, nửa đoạn thân thể đã trực tiếp chìm vào trong huyết hà.

Đối với người chính đạo mà nói, huyết hà này là minh hà (sông địa ngục) khủng bố, căn bản không dám để bị cuốn vào bên trong, nhưng đối với Cổ Hiên mà nói, đây nghiễm nhiên lại là cơ hội cho hắn đột phá, lực lượng trong huyết hà chẳng những sẽ không tạo thành nửa điểm ảnh hưởng đối với hắn, ngược lại còn sẽ khiến thực lực hắn tăng vọt.

Ở nơi khác, hắn không dám đối mặt nhiều cao thủ chính đạo như vậy, nhưng ở trong huyết hà này, dù nhân số đối phương có nhiều gấp đôi đi nữa, lại có thể làm gì được hắn?
- Cổ Hiên, lần trước trận chiến giữa ngươi ta còn chưa phân thắng bại, hôm nay ngươi có gan lại đi ra đánh một trận với ta?
 Ánh mắt thoáng trầm xuống, Lý Phù Nam lạnh giọng quát.

- Ta phi!
Không đáng phi một tiếng, Cổ Hiên cười lạnh nói:
- Trước là ỷ vào người đông thế mạnh muốn vây công ta, giờ thấy không làm gì được huyết hà lại nói đòi đơn đấu, chẳng lẽ ngươi tưởng Cổ mỗ dễ bắt nạt?
-.

.

.


Câu này khiến Lý Phù Nam không khỏi thoáng ngưng trệ.

Cổ Hiên nói không dễ nghe, nhưng lại là sự thực không thể nghi ngờ.

Chính tà không đội trời chung, đối diện với đám ma đạo yêu nhân này, bọn hắn căn bản chưa từng nghĩ tới công bằng.

- Cổ Hiên ngươi không dễ bắt nạt, chẳng lẽ ta liền dễ bắt nạt?
Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh chợt vang lên, chỉ thoáng chốc, một người áo xanh cuốn theo ma khí ngất trời cũng xuất hiện trên huyết hà, lạnh lùng mở miệng nói.

Vẻn vẹn một câu, lại cơ hồ khiến tất cả chúng nhân tại trường đều ngưng trệ.

- Là ngươi!
Vô luận Lý Phù Nam hay Cổ Hiên, ngay từ phút đầu tiên nhận ra đối phương, trong lòng ai nấy đều không khỏi dâng lên một tia kiêng sợ.

- Tới hay lắm! Cổ mỗ còn sợ ngươi không dám tới!
Ngẩng đầu, trong mắt Cổ Hiên chớp qua sát khí điên cuồng, lành lạnh mở miệng nói.

So với phiền kiêng sợ kia, lòng tham mới là thứ càng thêm khó ức chế.

Nếu ở nơi khác, thời điểm khác, Cổ Hiên chưa hẳn tự tin dám nói thắng, nhưng ở trong huyết hà này, hắn lại tự tin mười phần, đừng nói đối phương chỉ là Linh Phủ sơ kỳ, dù phải đối đầu cường giả Tinh Cung Cảnh, hắn cũng dám đánh một trận.

Đương nhiên, Cổ Hiên không ngốc, tuy ngoài miệng nói rất hay, nhưng tuyệt đối sẽ không chịu bước ra huyết hà nửa bước.


- Huyết hà này hù dọa người ngoài còn được, nhưng chẳng lẽ ngươi tưởng có thể hù được ta?
 Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc căn bản không chút sợ hãi, thân hình hơi lắc liền trực tiếp bước vào trong huyết hà.

Đối với người chính đạo mà nói, tính xâm thực của huyết hà cực mạnh, chỉ có thể bằng vào linh lực cường hành chống đỡ, dù là Lý Phù Nam rơi vào trong huyết hà, e rằng cũng khó thoát khỏi cái chết.

Nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, đấy căn bản không là vấn đề.

Tuy hắn không phải người Huyết Ảnh Ma Tông, nhưng thân mang Thông Thiên Ma Công, hắn có gì phải sợ?
Chỉ mấy nhịp thở, Bạch Nhạc đã như Cổ Hiên, nửa đoạn thân thể chìm vào huyết hà.

Chính như Bạch Nhạc dự đoán, Thông Thiên Ma Công vận chuyển lên, lực lượng huyết hà liền không cách nào nữa tạo được nửa điểm uy hiếp đối với hắn.

Chỉ là, cảnh này rơi vào trong mắt người khác, lại thật dọa cho ai nấy đều kinh ngốc.

Bọn hắn tuy không phải ma tu, song đều có thể nhìn ra Bạch Nhạc tuyệt đối không phải người Huyết Ảnh Ma Tông, khăng khăng huyết hà lại không làm gì được hắn.

Chỉ bằng thủ đoạn này, liền đủ khiến chúng nhân kinh thán.

Trong lòng thoáng trầm xuống, Cổ Hiên cũng rất ngạc nhiên, mặc dù hắn vẫn luôn nghe nói về sự đáng sợ của Thông Thiên Ma Quân, nhưng không ngờ, Thông Thiên Ma Công lại có thể bá đạo tới bước này.

- Ta lại muốn xem xem, ngươi có thể gắng gượng trong huyết hà được bao lâu!
Ánh mắt lóe lên một tia tàn khốc, Cổ Hiên vung tay trảo tới, trên huyết hà đột ngột cuộn lên sóng gió ngất trời, chỉ chớp mắt đã trực tiếp bao phủ lấy hắn và Bạch Nhạc.

Nhất thời, sắc mặt chúng nhân gần đó không khỏi có chút âm tình bất định.

Mặc dù sớm đã đoán được Cổ Hiên có điều dựa vào, lại không ngờ, đối phương có thể khống chế lực lượng huyết hà nhuần nhuyễn đến thế.


Cuốn vào trong huyết hà, không chút khoa trương mà nói, dù là cường giả Tinh Cung Cảnh sợ rằng cũng tuyệt đối hữu tử vô sinh.

Người kia tuy là ma tu, nhưng một khi bị cuốn đi vào thì cũng chết chắc!
Đương nhiên, một tên ma tu chết sống thế nào, bọn hắn không để tâm, nhưng rốt cuộc đối phương đến đây cũng là vì ngăn cản huyết tế, nếu cứ vậy bị huyết hà thôn phệ mà chết, khó miễn khiến người càng thêm sợ hãi.

Lực lượng đáng sợ như thế, bọn hắn thật có thể ngăn cản huyết tế ư?
Bất đồng với người khác, Lý Phù Nam chỉ khẽ cau mày.

Cũng chỉ có hắn mới hiểu được, đừng thấy bị cuốn vào trong huyết hà, nhưng đối phương chưa hẳn đã chết.

Truyền nhân Thông Thiên Ma Quân mà chết đi dễ dàng như vậy, há chẳng phải chuyện cười.

Nhưng mà, với tình hình lúc này, có huyết hà cách tuyệt tầm nhìn và khí tức, hắn chẳng những không thể nhúng tay, thậm chí ngay cả quan sát tình cảnh bên trong đều không làm được.

Khẽ cắn răng, Lý Phù Nam lần nữa bước ra một bước, hàn ý tức thì ngưng băng, tiếp tục ngăn lại huyết hà lan tràn.

Tuy không nhúng tay vào được, nhưng chỉ cần có thể ức chế huyết hà lan tràn, liền bằng với biến tướng áp chế lực lượng Cổ Hiên.

Ân oán hay quyền lợi gì khác, đứng trước sinh mệnh vô số dân chúng vô tội Thanh Châu Thành, tựa hồ đã trở nên bé không đáng kể.

Tuy hắn biết rõ, dù đối phương thắng, đối với chính đạo mà nói cũng chưa hẳn đã là chuyện tốt.

So với huyền môn, hiện nay thiên tài sinh ra trong ma đạo thực sự quá nhiều!
….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui