Thái Thượng Kiếm Tôn


Thây rải khắp nơi, máu chảy thành sông!
Hơn trăm Thanh Vân Kỵ, hiện giờ người sống sót, thậm chí chỉ còn không đến mười người, cho dù là Diệp Kiến Tường cũng đã chết trong xung phong vừa rồi.

Lấy chỗ Lãnh Thiên Thạch đứng làm trung tâm, gần trăm mét chung quanh đều bị máu tươi nhuộm đỏ, giống như địa ngục nhân gian.

Bao gồm cả Bạch Nhạc ở bên trong, tất cả mọi người còn lại ai nấy đều có thương tích, sau khi nhìn thấy Lãnh Thiên Thạch mất mạng, tất cả mọi người cơ hồ đều ngồi xuống vũng máu ngay tại chỗ, ngay cả khí lực động đậy một chút cũng không có.

Ước chừng qua mười lăm phút, Thanh Vân Kỵ còn lại chậm rãi đứng dậy trong trầm mặc, đứng trong vũng máu, im lặng hành lễ với thi thể của đồng bạn.

Cho dù bọn họ cũng thảm hại không thể tả, nhưng sự trang nghiêm lúc này lộ ra, lại đủ để khiến bất kỳ ai cũng phải động dung.

Nhìn một màn này, Bạch Nhạc và bọn Dương Bằng đều trầm mặc một lát, cũng giãy dụa đứng dậy, cùng Thanh Vân Kỵ khom mình hành lễ.

Lãnh Thiên Thạch cuối cùng bị Bạch Nhạc giết, nhưng trên thực tế, bất kể là ai cũng biết, công thần lớn nhất, vẫn là những Thanh Vân Kỵ dũng mãnh không sợ chết, nguyện ý dùng sinh mệnh để ngăn cản huyết tế này.

Nếu không phải bọn họ dùng sinh mệnh để cầm chân Lãnh Thiên Thạch, Bạch Nhạc căn bản là không chống đỡ được đến cuối cùng.

Đương nhiên, đối với Thanh Vân Kỵ mà nói, bọn họ cũng cảm kích bọn Dương Bằng và Bạch Nhạc.

Bởi vì, tất cả những gì bọn Bạch Nhạc làm, cuối cùng cũng khiến sự hy sinh của bọn họ không uổng phí, giúp bọn họ hãn vệ danh dự và tín niệm của Thanh Vân Kỵ!
Trận chiến này, là kết quả đồng tâm hiệp lực của tất cả mọi người.

Bất kể thiếu ai, tuyệt đối đều không thể giành được thắng lợi cuối cùng.


Nếu so sánh, chút khúc mắc lúc trước đã sớm tan thành mây khói.

- Dương huynh, sự cấp tòng quyền, chưa kịp có được cho phép, hiện giờ hoàn trả nguyên vật!
Cổ tay xoay một cái, đỡ Thu Hoằng Kiếm trong tay, Bạch Nhạc hơi cúi người với Dương Bằng, nhẹ giọng mở miệng nói.

Cho dù theo bản tâm, Bạch Nhạc cũng rất luyến tiếc Thu Hoằng Kiếm, nhưng nếu nói dựa vào công lao kích sát Lãnh Thiên Thạch mà trực tiếp đòi Thu Hoằng Kiếm, Bạch Nhạc lại không thể làm được.

Tiếp lấy Thu Hoằng Kiếm từ trong tay Bạch Nhạc, Dương Bằng đảo mắt, thuận tay trực tiếp cất kiếm vào bao,
- Bạch huynh, ta thấy kỳ thật thanh kiếm này rất thích hợp với ngươi.

Cầm kiếm trong tay, Dương Bằng làm ra biểu cảm ta biết ngươi luyến tiếc mà, chậm rãi nói,
- Lúc trước ngươi cũng thấy rồi, mặc dù Thu Hoằng Kiếm tốt, nhưng ở trong tay ta lại có vài phần ý tứ người tài giỏi không được trọng dụng.

Mí mắt hơi giật giật, Bạch Nhạc nhìn Dương Bằng, hỏi,
- Ý tứ của Dương huynh là muốn tặng thanh kiếm này cho ta?
- Chậc chậc, có thể, Bạch huynh đệ, phong phạm không biết xấu hổ này của ngươi rất có bộ dạng của ta lúc trẻ tuổi.

Trợn mắt, Dương Bằng nói với vẻ khinh thường.

Xòe tay, Bạch Nhạc bất đắc dĩ nói,
- Đã thế, Dương huynh nói như vậy, chẳng lẽ là muốn ta hâm mộ ngươi có bảo kiếm tốt như vậy à?
- ! Ài, ta nói này, sao lúc trước ta không nhìn ra, miệng ngươi lại độc như vậy.

Tức giận hừ một tiếng, Dương Bằng nói,
- Một câu theo, nói cho ta biết cao thủ huynh là ai, thanh Thu Hoằng Kiếm này ta có tặng ngươi cũng ngại gì?
Trong lòng đột nhiên giật thót, ngoài mặt Bạch Nhạc lại vẫn ra vẻ nghe không hiểu,
- Cao thủ huynh gì, Dương huynh không ngại thì nói rõ ràng một chút, nếu ta biết, nhất định sẽ tri vô bất ngôn.

- Bạch Nhạc, ta nói với ngươi nhé, ngươi đừng chơi tâm nhãn với ta.

Khẽ hừ một tiếng, Dương Bằng kéo Bạch Nhạc, hạ thấp giọng hỏi,
- Chính là cao thủ một thân áo xanh, ta cũng không giấu ngươi, chúng ta vốn là bình thủy tương phùng, mọi người không quen biết nhau, sao ta có thể liều mạng mà đi cứu ngươi.

- Lúc trước, chúng ta đều được vị cao thủ huynh đó cứu, đồng thời đáp ứng hắn bảo vệ an toàn cho ngươi.

Như vậy, ngươi còn nói, ngươi không biết cao thủ huynh đó là ai à?
Cười khổ trong lòng, Bạch Nhạc không khỏi có chút đau đầu.

Cái gọi là cao thủ huynh, căn bản chính là bản thân hắn, nhưng chẳng lẽ hắn còn có thể nói những cái này ra với Dương Bằng à?
Lúc trước cũng chỉ là thuận miệng nói vậy thôi, ai ngờ, Dương Bằng này chẳng những coi là thật, hơn nữa còn bám riết không tha muốn truy tra thân phận và lai lịch của mình như vậy.

- Cao thủ áo xanh gì? Không biết vị tiền bối này xưng hô thế nào, Bạch Nhạc sẽ tự mình tới nói lời cảm tạ.


Nhìn Dương Bằng, Bạch Nhạc nghiêm túc mở miệng.

- ! Bạch Nhạc, ta nói với ngươi nhé, chúng ta hiện tại cũng coi như là giao tình sống chết chứ? Ngươi còn giở tâm nhãn với ta à?
Bất mãn lườm Bạch Nhạc một cái, Dương Bằng thở phì phì chất vấn.

- Dương huynh, không phải ta không chịu nói! Mà thực sự là ta không biết người ngươi nói là ai! Nếu ta quen loại cao thủ này, đã sớm mời hắn xuất thủ tương trợ, sao còn có thể bị đuổi cho trốn đông trốn tây, thiếu chút nữa thì chết ở đây.

Mắt cũng không chớp lấy một cái, Bạch Nhạc nói dối lại rất bon miệng.

Không phải hắn muốn lừa Dương Bằng, đúng là chuyện Thông Thiên Ma Công liên lụy quá lớn, hắn căn bản không thể tin được bất kỳ ai.

- Ngươi thật không biết?
Nhìn bộ dạng không giống giả bộ của Bạch Nhạc, Dương Bằng cũng không khỏi có chút do dự.

- Thực sự không biết!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nghiêm trang trả lời.

Có chút nhụt chí trợn mắt, Dương Bằng thuận tay ném Thu Hoằng Kiếm cho Bạch Nhạc.

Theo bản năng tiếp lấy Thu Hoằng Kiếm, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút há hốc miệng,
- Dương huynh, đây là ngươi?
Tức giận hừ một tiếng, Dương Bằng bực mình trả lời,
- Làm ta lãng phí bao nhiêu tình cảm, thì ra ngươi thật sự không biết gì, một thanh phá kiếm, thực sự tưởng ta quý lắm à?
- !
Một thanh phá kiếm? !
Thu Hoằng Kiếm như vậy, cho dù là trong linh khí, cũng được tính là thượng phẩm, lấy ra không biết sẽ có bao nhiêu người tranh tới vỡ cả đầu, nhưng đến trong miệng Dương Bằng, không ngờ lại biến thành một thanh phá kiếm.

Ngươi còn có thể thổ hào hơn không?
- Lão đầu tử nhà ta nói lúc nào ta có thể khiến thanh kiếm này có linh tính, có thể tìm hắn đi tu kiếm! Đáng tiếc, ta mang theo nó mười mấy năm, nó lại không có chút phản ứng nào, ngược lại là ngươi, vừa mới cầm vào tay, thanh phá kiếm này đã hò hét giống như nhận chủ, phá kiếm không có lương tâm như vậy, ta giữ lại làm gì?
Vẻ mặt ghét bỏ nhìn Thu Hoằng Kiếm, Dương Bằng nói với vẻ khinh thường.


- !
Nghe nói vậy, Bạch Nhạc lại muốn hộc máu.

Tự ngươi không thông kiếm đạo, không thể dẫn động linh tính của bản thân bảo kiếm, có liên quan gì tới bản thân kiếm đâu? Còn hiềm kiếm không có lương tâm! Còn có mặt hàng nào lạ hơn vị này không?
- Nhưng!
- Không nhưng gì cả!
Xua tay, Dương Bằng thờ ơ nói,
- Nói chung tta thấy ta cũng không có thiên phú tu kiếm, thủ đoạn của lão đầu nhi nhà ta, ta là không học được rồi, khi nào về xin hắn mấy món bảo bối phòng thân mới là đúng đắn.

- Cái này quý trọng quá.

Bạch Nhạc vẫn muốn cự tuyệt.

- Ài, ta nói này, Bạch Nhạc, sao ngươi lắm chuyện thế, giống như nữ nhân vậy.

Bất mãn hừ một tiếng, Dương Bằng mở miệng nói,
- Bằng hữu có nghĩa thông tài, một thanh kiếm thì có là gì? Nếu ngươi sau này có được bảo vật gì thích hợp với ta, cứ cho ta là được!
- Trừ khi ngươi căn bản không chấp nhận người bạn này, nếu không thì đừng lắm lời với ta.

Trợn mắt, Dương Bằng nói như chém đinh chặt sắt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui