Thoải mái tắm một cái, sự mỏi mệt cả người cũng theo đó mà hết sạch, thay một thân quần áo sạch sẽ, tinh thần của Bạch Nhạc cũng tốt hơn nhiều.
Lúc trước đuổi Tô Nhan đi, nói muốn nghỉ ngơi, là vì kỳ thật Bạch Nhạc cũng chưa nghĩ ra, tiếp theo nên làm như thế nào.
Muốn giết chết Phá Nam Phi, thậm chí là tiêu diệt toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông để báo thù, nghe thì dường như rất hả dạ, nhưng trên thực tế, khi thực sự cần thực tiễn, mới biết, đây là một chuyện gian nan cỡ nào.
Đừng nhìn trận chiến lúc trước, Bạch Nhạc lấy một địch bảy còn chiếm hết thượng phong, thậm chí một đường đuổi tới trấn nhỏ này, lại dễ dàng áp đảo Tô Nhan, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc biết rõ hơn bất kỳ ai, thực lực của mình, không mạnh như ngoài mặt.
Nếu lại gặp phải cao thủ Linh Phủ hậu kỳ như Đường Hách, vẫn chỉ có thi triển Thôn Thiên Quyết mới có khả năng giành chiến thắng.
Về phần cường giả Tinh Cung cảnh xuất thủ...!Cho dù dồn hết toàn lực, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể đào thoát.
Thực sự muốn đối phó Phá Nam Phi, biện pháp duy nhất chính là lợi dụng lực lượng của Hàn Sơn và Thất Tinh Tông, hoặc là của vị Thanh Châu Phủ Chủ đó.
Trong đầu xuất hiện vô số suy nghĩ, dòng suy nghĩ của Bạch Nhạc trở nên càng lúc càng rõ ràng.
Huyết tế!
Tất cả hạch tâm này, ở ngay trên huyết tế, hắn phải nghĩ biện pháp làm rõ chân tướng huyết tế, đồng thời truyền ra tin tức.
Đương nhiên, ngăn cản huyết tế của một hai trấn nhỏ thì không có bất kỳ ý nghĩa gì, nhiều nhất chỉ giết được một số con tôm nhỏ, ngược lại còn có thể đả thảo kinh xà.
Nghĩ tới đây, Bạch Nhạc lại tìm tới Tô Nhan.
- Ngươi nói địa điểm huyết tế huyết tế, tổng cộng có bảy chỗ, mấy chỗ khác ở đâu?
- Không biết.
Lắc đầu, Tô Nhan giải thích,
- Người phụ trách bảy chỗ huyết tế này, đều chỉ phụ trách huyết tế mà mình chủ trì, không biết nơi khác.
Nơi khác
Điểm này cũng không khó lý giải, Phá Nam Phi bố cục lớn như vậy, tất nhiên cũng để lại rất nhiều hậu thủ để đảm bảo an toàn, nếu tùy tiện tìm thấy một địa điểm huyết tế là có thể đào ra tất cả manh mối, Phá Nam Phi cũng không tránh khỏi quá ngu rồi.
-Ta nhớ rõ, lúc trước các ngươi nhắc tới...!Huyết tế trước?
Đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, Bạch Nhạc lại hỏi.
- Không thể.
Lắc đầu, Tô Nhan do dự một chút, mới tiếp tục nói,
- Phá Nam Phi có một vị đệ tử chân truyền, tên là Cổ Hiên! Nói một cách chuẩn xác thì ở trong mắt Phá Nam Phi, cũng chỉ có Cổ Hiên mới xem như là đệ tử của hắn, người khác như chúng ta...!Nhiều nhất chỉ xem như treo một cái danh mà thôi.
- Mở ra Huyết Ảnh Tế Đàn, là để lay tỉnh Huyết Chi Tu La, nhưng trong quá trình này, mỗi lần huyết tế mở ra, đều sẽ dẫn tới một cỗ lực lượng cường đại! Cho nên, mỗi lần lúc bắt đầu huyết tế, Cổ Hiên đều sẽ tới, mượn cơ hội huyết tế để đề thăng thực lực của hắn.
Dừng một chút, Tô Nhan tiếp tục nói,
- Cổ Hiên hiện giờ đã là thực lực Linh Phủ hậu kỳ, dựa theo bản thân hắn nói, lúc lần huyết tế này hoàn thành, chính là ngày hắn bước vào Tinh Cung cảnh.
Bí mật như vậy, vốn Tô Nhan là không thể biết, nhưng dẫu sao quan hệ của nàng ta và Cổ Hiên cũng không tầm thường, Cổ Hiên từng khoe khoang ở trước mặt nàng ta, nói ngày hắn bước vào Tinh Cung, hắn sẽ thu Tô Nhan vào trong phòng.
- Cổ Hiên...!lợi hại lắm à?
Hơi nhướn mày, Bạch Nhạc thản nhiên hỏi.
- Vô cùng lợi hại!
Gật đầu, Tô Nhan đáp,
- Vị tiểu sư đệ này của ta, hiện giờ chưa tròn hai mươi tuổi, lúc trước khi bước vào Linh Phủ, chính là công thành Tử Phủ, hơn nữa là Tử Phủ phẩm chất tốt nhất.
Thậm chí hiện giờ, kỳ thật hắn đã sớm có thể bước vào Tinh Cung, chỉ là vì theo đuổi thành tựu Tinh Cung hoàn mỹ nhất, mới chậm chạp không đột phá.
.
.
Phá Nam Phi từng nói, dưới Tinh Cung cảnh, Cổ Hiên có thể nói là vô địch.
- ...
Dù là Bạch Nhạc đã đoán được Cổ Hiên rất bất phàm, nhưng nghe thấy những lời này, trong lòng cũng không khỏi run lên.
Biến thái!
Khác với lúc ban đầu, hiện giờ Bạch Nhạc đã biết rất rõ chưa đầy hai mươi tuổi đã bước vào Tinh Cung là khái niệm gì!
Vân Mộng Chân thân là Thánh Nữ của Đạo Lăng Thiên Tông, bảy tuổi tu hành, ba tháng đã mở Linh Phủ, nhưng tu hành đến Linh Phủ viên mãn, cũng ước chừng mất bảy năm thời gian.
Nhưng, trên đời này có mấy Vân Mộng Chân? Lại có mấy người, có thể có tài nguyên không hạn chế như Đạo Lăng Thiên Tông!
Tuy Phá Nam Phi lợi hại, nhưng nếu nói có thể đọ tài nguyên và nội tình với Đạo Lăng Thiên Tông, cũng chỉ là nói nhảm mà thôi!
Dưới tình huống như vậy, Cổ Hiên có thể chưa đến hai mươi tuổi, tu hành đến trình độ sắp bước vào Tinh Cung, chắc chắn là xứng với hai chữ thiên kiêu!
Phải biết rằng, ma đạo tu hành mặc dù nhanh, nhưng lại xưa nay đều dùng hy sinh tiềm lực nhất định để làm cái giá, đa số đều sẽ lưu lại một chút tai hoạ ngầm.
Nhưng dựa theo cách nói của Tô Nhan, Cổ Hiên này lại một đường dùng trạng thái hoàn mỹ nhất để đột phá, cái này càng đáng sợ hơn.
Không dám nói có thể bằng được Vân Mộng Chân, nhưng thiên phú và tư chất bực này, cho dù là đặt ở trong Thiên tông, chỉ sợ cũng là tồn tại xuất sắc nhất, vị Thanh Châu Phủ Chủ Ngô Tuyết Tùng xuất thân Tiên Du Kiếm Cung đó, năm ấy nghĩ chắc nhiều nhất cũng thế mà thôi.
Nếu mình gặp phải Cổ Hiên này, cho dù có Thông Thiên Ma Công, chỉ sợ cũng không có phần thắng.
Thực lực, cuối cùng vẫn là thực lực quá yếu.
Trong đầu xuất hiện vô số niệm đầu, nhưng ngoài mặt, Bạch Nhạc vẫn là bộ dạng khinh thường, cười lạnh nói,
- Vô địch? Cũng không sợ gió to cắt mất đầu lưỡi à, Cổ Hiên hắn cho rằng mình là Đạo Lăng Thánh Nữ ư?
Cười khổ, Tô Nhan có chút bất đắc dĩ nói,
- Đây chỉ là một ví dụ, loại nhân vật như Đạo Lăng Thánh Nữ...!Đâu phải là người khác có khả năng bằng được.
- Có điều, bằng vào thực lực của Cổ Hiên, đích xác không thua đệ tử chân truyền Thiên tông bình thường.
Dừng một chút, Tô Nhan tiếp tục nói,
- Phá Nam Phi vô cùng coi trọng lần huyết tế này, nếu có thể thành công, nhờ vào lực lượng huyết tế bước vào Tinh Cung, chỉ sợ Cổ Hiên, sau này sẽ có tư cách trong tương lai khiêu chiến vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia.
- Tà môn ma đạo, cũng dám vọng tưởng nói vô địch?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc nói với vẻ khinh thường,
- Đợi ta bước vào Tinh Cung, một tay cũng có thể đập chết hắn!
Ánh mắt lấp lánh, Tô Nhan có chút không nắm bắt được lời này của Bạch Nhạc là thật hay giả, đành phải nịnh hót,
- Đó là tất nhiên, đừng nói là Cổ Hiên, cho dù vị Đạo Lăng Thánh Nữ kia, cũng chưa chắc đã là đối thủ của tiểu ca ca ngươi.
Liếc Tô Nhan một cái, Bạch Nhạc tức giận, đáp
- Không cần ở đây qua quít với ta, Vân Mộng Chân là ai, ta biết rõ hơn ngươi, bằng vào chút bản sự hiện giờ của ta, ngay cả tư cách giao thủ với nàng ta cũng không có!
- ...
Vốn Tô Nhan còn hoài nghi Bạch Nhạc đang ba hoa, nhưng nghe thấy những lời này cũng hiểu được, người này vô cùng tỉnh táo, căn bản không phải là người tùy tiện nói mạnh miệng.
Hơn nữa, có thể gọi thẳng tên của Vân Mộng Chân, bối cảnh của vị này, chỉ sợ cũng lớn tới khiếp người.
- Dựa theo kế hoạch của các ngươi, còn bao lâu nữa thì mở ra huyết tế?
Nhìn Tô Nhan, Bạch Nhạc lại mở miệng hỏi.
- Khoảng nửa tháng, mở ra huyết tế lần đầu tiên, có điều...!Chưa chắc đã là ở trấn nhỏ chỗ chúng ta...
Thu nhiếp tâm thần, lúc này Tô Nhan mới trả lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...