Thái Thượng Kiếm Tôn


- Bạch Nhạc, ngươi có thể dẫn ta thôi không?Yên lặng giúp Bạch Nhạc thu dọn đồ, Liễu Như Tân cuối cùng vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Bạch Nhạc hỏi.

Chuyện Bạch Nhạc muốn rời tông không nói với bất kỳ ai, nhưng lại cũng không thể giấu được Liễu Như Tân.

Lúc này, nhìn ánh mắt của Liễu Như Tân, trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi mềm ra.

Thật lòng mà nói, mấy ngày nay ở chung, sao hắn không biết tâm ý của Liễu Như Tân.

Bất kể là dung mạo hay là thiên phú, tâm tính, ở trong Linh Tê Kiếm Tông, Liễu Như Tân đều là lựa chọn tốt nhất, sau thi đấu tông môn, tiến vào đệ tử nội môn lập tức tức được tôn sùng là tiên tử, không biết có bao nhiêu đệ tử tông môn tình nguyện quỳ gối dưới váy lựu.

Nhưng dù vậy, Liễu Như Tân lại vẫn không thay đổi, vẫn yên lặng trở lại Thiên Tâm Phong, trải giường chiếu dâng trà cho Bạch Nhạc, giống như thị nữ, không hề oán hận.

Tuy là ý chí sắt đá, cũng không tránh khỏi động dung.

Đáng tiếc, trong lòng Bạch Nhạc lại đã có Vân Mộng Chân.

- Liễu sư tỷ.

Chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Như Tân, trên mặt Bạch Nhạc lộ ra một tia nhu hòa, nói khẽ,- Lần này rời tông, con đường phía trước chưa rõ, bản thân ta cũng không biết có thể đi được bao xa, có thể sống sót trở về hay không, sao có thể nhẫn tâm để ngươi theo ta chịu khổ.

- Ta sẽ không trở thành gánh nặng của ngươi.


Lo lắng nhìn Bạch Nhạc, Liễu Như Tân không nhịn được biện giải,- Ta tùy thời đều có thể bước vào Linh Phủ cảnh, Bạch Nhạc, ngươi chờ ta một ngày được không, sáng mai ta có thể bước vào Linh Phủ, ta có thể giúp ngươi, sẽ không trở thành liên lụy.

Trước khi thi đấu tông môn, trên thực tế, Liễu Như Tân đã có thể bước vào Linh Phủ, chỉ là vì tin Bạch Nhạc, mới dám đè ép xuống.

Hiện giờ sau khi trở về, nghe nói Bạch Nhạc muốn rời tông, Liễu Như Tân lại không nhịn được nữa.

- Liễu sư tỷ, ta cũng không phải không trở lại mà.

Cười khổ, Bạch Nhạc lắc đầu nói,,- Vừa rồi cũng nghe thấy, ta đã đáp ứng Từ trưởng lão, ba năm sau tất sẽ quay về.

- ! Nhìn Bạch Nhạc, Liễu Như Tân cuối cùng vẫn trầm mặc.

Trên thực tế, trong lòng bản thân nàng ta sao không rõ, mình căn bản không thể theo Bạch Nhạc rời khỏi.

Chỉ là rất luyến tiếc.

Tiếp xúc với Bạch Nhạc càng nhiều, Liễu Như Tân lại càng có thể hiểu được chênh lệch giữa mình và Bạch Nhạc là bao lớn.

Nàng ta chỉ theo bản năng muốn nắm lấy tất cả cơ hội, khiến mình không phải xa rời Bạch Nhạc mà thôi.

- Được, ta chờ ngươi.

Yên lặng nhìn Bạch Nhạc, nhưng một câu này, Liễu Như Tân lại không nói ra miệng, mà là tự nói với bản thân ở trong lòng.

- Nói đến đột phá Linh Phủ, lát nữa ta tới Chấp Pháp Điện, xin bọn họ bố trí Tụ Linh Trận, ngày mai sau khi ta xem ngươi đột phá rồi mới rời khỏi.

Nhìn Liễu Như Tân, trên mặt Bạch Nhạc lại hiện lên vẻ tươi cười, nói khẽ!.

Cũng không cần thông qua Từ Phong, với địa vị hiện giờ của Bạch Nhạc, xin đệ tử của Chấp Pháp Điện bố trí Tụ Linh Trận, căn bản chính là chuyện một câu nói.

Trên thực tế, Liễu Như Tân đã được Từ Phong nhận làm đệ tử, sớm đã phân phó qua, hiện giờ cũng chỉ là làm trước mấy ngày mà thôi, tất nhiên không có vấn đề.

Có điều, Liễu Như Tân hiển nhiên không có loại đãi ngộ lúc trước của Bạch Nhạc, linh thạch tông môn chia cho nàng ta dùng để đột phá, chỉ có sáu khối, Từ Phong lại cho thêm bốn khối, tổng cộng gom được mười khối linh thạch, phối hợp v Tụ Linh Trận, đây là toàn bộ nguồn gốc của linh lực.

Đương nhiên, trong các đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, đây đã xem như là đãi ngộ rất không tồi rồi.

Bạch Nhạc không giúp Liễu Như Tân đề điều kiện với tông môn, chỉ lặng lẽ để toàn bộ linh thạch mình có được trong thi đấu tông môn lần này vào trong Tụ Linh Trận.

Đây là nguyên nhân mà lúc trước Bạch Nhạc bảo Liễu Như Tân đừng vội đột phá.


Thi đấu tông môn, hắn đoạt được hạng nhất, có được năm mươi khối linh thạch, những cái này đối với hắn mà nói, kỳ thậtchỉ là như muối bỏ biển, nhưng đối với Liễu Như Tân mà nói, lại rất có thể khiến nàng ta mở ra Linh Phủ phẩm chất tốt hơn.

Bạch Nhạc trước giờ luôn là người rộng rãi, đối với vị Liễu sư tỷ này, tất nhiên không có gì luyến tiếc.

Trên thực tế, nếu không phải lo lắng đến, Liễu Như Tân căn bản không có hy vọng thăng cấp Tử Phủ, ngay cả một trăm linh thạch mà Từ Phong dự chi cho hắn, hắn cũng sẽ đưa cho Liễu Như Tân.

Sáng sớm ngày hôm sau, đứng ngoài động phủ, nhìn Liễu Như Tân khởi động Tụ Linh Trận, lúc này Bạch Nhạc mới phiêu nhiên mà đi.

Liễu Như Tân có con đường của Liễu Như Tân, mà hắn tất nhiên cũng có con đường thuộc về bản thân hắn phải đi!.

Hai mươi bốn tháng mười hai, trời đổ tuyết lớn.

Một ngày này đã định trước là một ngày khiến Linh Tê Kiếm Tông chấn động.

Vào một ngày này, đệ tử vừa được Từ Phong nhận vào môn hạ, Liễu Như Tân một phát mở ra Linh Phủ màu lam không có tạp sắc, chân chính bước vào hàng ngũ thiên tài, chấn động nội môn.

Trong nháy mắt xuất quan, nhìn hơn mười khối linh thạch vẫn chưa dùng hết trong Tụ Linh Trận, Liễu Như Tân lệ rơi đầy mặt.

Cũng một ngày này, đệ tử chân truyền Bạch Nhạc rời tông du lịch, trực tiếp biến mất trong tầm nhìn của tất cả đệ tử.

Nhận được tin tức này, Khổng Từ ngồi trước bàn đá suốt một canh giờ, khi biết nước trà trên bàn đã triệt để lạnh ngắt mới bùi ngùi thở dài.

- Một tiểu sư đệ tốt, ánh mắt của ta vẫn chỉ ở trong tông, ngươi lại đã nhảy ra ngoài rồi, ta không bằng ngươi.

Sau một nén hương, Từ Vân Phong liền truyền ra tin tức, Khổng Từ bế quan.


Ngoài ra, Lý Tử Vân vốn đang đần độn, nghe thấy Bạch Nhạc trước khi rời tông để lại toàn bộ linh thạch cho Liễu Như Tân đột phá, đột nhiên lại hộc máu.

Nếu nói, lúc đại hội, thua trong tay Bạch Nhạc, khiến hắn chịu đả kích lớn, dẫn tới đến nay vẫn khó có thể hồi thần, như vậy tin tức này lại khiến hắn bừng tỉnh.

Hắn vốn tưởng rằng Bạch Nhạc ra sức đả kích hắn là để tranh đoạt tài nguyên, nhưng lúc này, lại cuối cùng đã hiểu ra, kỳ thật bất tri bất giác từ sớm Bạch Nhạc đã kéo giãn chênh lệch to lớn với hắn rồi.

Trong mắt hắn chỉ có lợi hại nhất thời, vì chèn ép Bạch Nhạc và tranh cao thấp với Khổng Từ mà phí hết tâm cơ, nhưng Bạch Nhạc lại đã đi tới thiên địa rộng lớn hơn.

Bùm !Một quyền đánh lên mặt đất, trong mắt Lý Tử Vân đột nhiên lộ ra một tia sáng khiếp người,- Bạch Nhạc, ta sẽ không thua ngươi! Lần sau lúc gặp mặt, những gì ta đã mất sẽ đòi lại hết từ trên người ngươi!.

Bạch Nhạc tất nhiên không biết, hắn rời đi, lại tạo thành ảnh hưởng lớn như vậy đối với nhiều người.

Đối với hắn mà nói, rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, giống như có một loại cảm giác vứt bỏ tất cả trói buộc, từ đó mà trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá nhảy.

Từ năm mười tuổi lên Linh Tê Kiếm Tông trở thành tạp dịch, trong bảy năm qua, đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc xuống núi trên ý nghĩa chân chính.

Lúc này Bạch Nhạc, đột nhiên có chút nhớ nhà.

Tuy cha mẹ từ trước khi hắn lên núi đã mất rồi, nhưng dẫu sao đó cũng là nhà.

Những cái tên quen thuộc lại trở nên mơ hồ! Các ngươi hiện tại sống có tốt không?- Bạch Nhạc ta đã! Trở lại rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui