Thái phấn điệp


Mười
Chú từ trước đến nay không hề qua lại với nhà chúng tôi. Cô chán ghét chúng tôi không khác gì như chán ghét những con chuột. Chỉ khi còn bà mới có thể miễn cưỡng hòa thuận với chúng tôi. Bà vừa đi, cô liền trở vè bộ mặt nghiêm trang không cười. Nếu không phải cô sợ thanh danh mình bị hàng xóm láng giềng đồn đãi, cô đã sớm bảo chú đuổi chúng tôi đi.
Tôi bảo Hồ Điệt vào phòng, mới lôi kéo Tiểu An đi mở cửa.
Chú ngậm trên miệng tẩu thuốc lá, phía sau còn có chị họ đi theo, thật sự là khách trăm năm hiếm gặp. Hai người vào phòng, chú tự nhiên ngồi xuống ghế. Chị họ liếc mắt khinh thường nhìn chiếc ghế dựa bên cạnh, cũng chẳng thèm ngồi xuống, chỉ là nhướng cổ nhìn xung quanh.
Chú cũng chẳng thèm nhìn tôi, nhìn lướt qua trên bàn cơm, cười nói:
“Ta nghe nói trong nhà có người khác.”
“Vâng.” Tôi nhìn khuôn mặt không biểu cảm của chú, trong lòng run run.
Chú lắc lắc điếu thuốc, tro tàn màu đen rơi xuống, “Cô cũng biết gần đây người ta hay đồn đại trong nhà này nọ.”
Tiểu An vừa nghe liền đáp ngay, “Chú nói bậy cái gì, này nọ gì, anh ta là Hồ Điệt!”
Tôi nhìn thấy nét mặt chú sa sầm, vội vàng kéo áo Tiểu An bảo nó im miệng. Kỳ thực dù chú cho tiền tiêu vặt chúng tôi một tháng không bao nhiêu, chẳng dư dả mấy thì cũng đủ mua thức ăn cho chị em tôi một tháng, chúng tôi đều rõ điều này. Chỉ như vậy thôi, không thể không cúi đầu. Lúc này lại nói sỗ sàng trước mặt chú, chỉ sợ sau này chúng tôi càng khó khăn hơn. Hồ Điệt đến cùng cũng chỉ là người xa lạ, sau này cũng phải rời khỏi.
Dựa vào người khác, không bằng dựa vào chính mình.
Nghĩ nghĩ tôi ngượng ngùng cười nói, “Chú nói thật đúng. Tiểu An còn nhỏ, chú đừng so đo với hiểu biết nông cạn của nó.”
Chị họ đứng bên cạnh cười lạnh một tiếng, cúi đầu thì thầm vào tai chú vài câu, Chú thấy tôi ngoan ngoãn như vậy, sắc mặt cũng tốt lên không ít, chỉ cười khẩy nói, “Mười lăm tuổi mà còn nhỏ, nhớ năm đó ta đã giúp việc nhà đi chăn trâu. Đứa nhóc thật sự là càng lớn càng làm càn, đọc sách thì có cái rắm ích lợi gì!” Nói xong chú lại chuyển hướng về tôi, “A Lệ cô cũng đã hai mươi, đừng có nuôi dạy thằng nhóc này thành một vương bát đản, ngẫm lại cô của cô tuổi này đều lập gia đình. Ai, cũng đều là chúng ta sai, con trai của thôn trưởng thật tốt lắm. ”
Tôi nghe xong cảm thấy hoang mang. Con trai của thôn trưởng mọi người đều biết, sinh ra đã không biết gì, chẳng có bà mối nào chịu tới cửa, làm gì có ai đồng ý lấy một kẻ ngốc chứ!
Tiểu An nghe xong cũng khó thở, nắm tay chặt lại, ánh mắt cũng phiếm hồng.
Lúc này tạp đát một tiếng, cửa phòng mở, Hồ Điệt chậm rãi đi ra.
Tôi sửng sốt, quay đầu phát hiện ánh mắt chị họ đã dán lên người anh ta.
Tôi thở phì phì đánh giá Hồ Điệt một phen, quả nhiên là bộ dạng tán tỉnh.
Chỉ thấy Hồ Điệt nhãn nhã bước đến bên cạnh tôi, lấy từ trong quần ra cái danh thiếp, lại chỉ chỉ điểm tâm trên bàn, nói với chú:
“Tôi làm.”
Chị họ cúi đầu nhìn nhìn danh thiếp, cuối cùng ngẩn ngơ vài phút liền tươi cười, lôi kéo tay Hồ Điệt quyến rũ cười, “Thì ra anh là bếp trưởng khách sạn sao? Tôi đã nói A Lệ làm thế nào mà ăn được những thứ tốt vậy. Anh là người thành phố phải không?” Nói xong lại đưa mắt nhìn chú. “Nhà A Lệ đơn sơ như vậy thật là bạc đãi anh, nếu không để ý liền đến nhà của tôi ở đi, chỗ của tôi so với nơi này tốt hơn nhiều lắm, còn có điều hòa.”
Không chờ chú lên tiếng, Hồ Điệt không biểu cảm kéo tay chị họ ra.

“Tôi không quan tâm.”
Nói xong anh xoay mặt nhìn chằm chằm tôi, tôi không tự chủ được lui chân về phía sau. Anh ta bước hai ba bước đến bên ôm tôi, nhìn chị họ nói: “Tôi rất thích sống ở đây.”
Chị họ tự hào trước giờ mình là một hoa khôi trong trấn, Hồ Điệt lại mang một khí chất khiến cô muốn hạ mình, lại không tưởng tượng được đối phương không cảm kích chút nào. Sau khi nhìn thấy hành động Hồ Điệt thì sắc mặt tái nhợt. Cô vốn được sống sung sướng, bây giờ bộ dạng lã chã nước mắt nhìn người ta vừa thấy đã thương.
“Anh coi trọng nó? Nó có cái gì tốt? Một đứa không cha không mẹ…”
Hồ Điệt không chút sứt mẻ, lạnh lùng nói: “Hơn cô.”
Chị họ cuối cùng không chịu nổi, khóc lóc chạy đi ra ngoài. Chú nét mặt lãnh đạm, đem tàn thuốc vẩy lên điểm tâm trên bàn,
“Đừng khiến trong nhà náo loạn chỉ vì người ngoài, mặt mũi của nhà ta để đâu chứ. Bảo anh ta đi đi!” Chú hừ một tiếng, xoay người bước đi, người đi rồi nhưng vẫn không quên đạp cửa thùng thùng.
Chân chú mới vừa đi, Tiểu An tựa như bị xúc động nhảy dựng lên, dùng lực vỗ lên người Hồ Điệt, cười to nói, “Anh thật lợi hại mà! Lần đầu tiên em gặp một người có thể khiến ông ta tức đến vậy, thật sự là tốt!” Còn thấy Hồ Điệt ôm tay của tôi, nó thay đổi sắc mặt, “Còn không buông tay!”
Hồ Điệt làm như không nghe thấy, chỉ nhìn tôi.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Tôi ngẩng đầu nhìn anh nở nụ cười, nói: “Tôi không sao, bọn họ nói cũng không sai, đều tại thói quen của tôi.”
Hồ Điệt vẫn là không hề chớp mắt nhìn tôi. Hai chúng tôi đối diện nhìn nhau một lúc, nhàn nhạt nói, “Cô đừng xem nhẹ mình như vậy, đối với tôi cô rất tốt.” Cuối cùng anh lại nói một câu, “Không nên cười, cũng đừng cười, thật khó coi.” Nói xong liền buông tay bước vào phòng bếp dọn dẹp.
Tôi nghe vậy ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ mặt mình.

Lúc nửa đêm thời điểm tôi ngủ không được, lại đứng lên đi ra ngoài sân, nằm trên xích đu bên cạnh của sổ. Bỗng nhiên có con bướm bay lượn trước mắt tôi, bay vòng vòng sau đó đậu xuống ghế mây.
Tôi nhìn con bướm trắng trước mắt, không tự chủ được mở miệng nói chuyện.
“Anh Hồ là một người quái lạ, nói chuyện rất nho nhã.”
“Ngoại trừ bà, chẳng có ai đối tốt với tôi như vậy, mà, cũng không có người coi trọng tôi như vậy.”
” Trù nghệ anh ta cũng tốt lắm, Tiểu An đều khen không dứt miệng.”
“Anh ta thật sự là người tốt.”
“Tiểu An tuy rằng ngoài miệng nói vậy, nhưng trải qua chuyện hôm nay tôi nghĩ nó rất thích anh Hồ.”
Cuối cùng tôi cũng thì thầm trong lòng một câu, tôi cũng thích anh ta.
Mười một
Tôi mơ màng chìm vào giấc ngủ trên chiếc xích đu, ngày hôm sau tỉnh lại chẳng hiểu sao lại nằm trong phòng ngủ Tiểu An. Hồ Điệt vẫn tiếp tục nấu ăn trong phòng bếp như trước. Anh ta không đề cập đến chuyện hôm qua, tôi cũng chẳng muốn nghĩ nhiều, thôi thì cứ như thế.

Hồ Điệt đã giúp đỡ cho tôi rất nhều. Có khi tôi cũng thắc mắc vì sao số tiền ít ỏi năm đó của bà, lại có thể khiến anh ta cam tâm tình nguyện đến như thế. Những suy nghĩ chồng chất trong đầu khiến tôi không thể nghĩ nổi.
Không đáng tin, rất không đáng tin.
Chẳng qua là nhờ sự giúp đỡ của Hồ Điệt, trọng trách của tôi cũng giảm bớt phần nào, thoải mái không ít. Giờ phút này tôi và anh ta trò chuyện từng câu, rất là hòa thuận.
Hồ Điệt: “Lúc rãnh rỗi cô làm cái gì.”
Tôi: “Làm thêm?”
Hồ Điệt: “… Trừ chuyện này ra?”
Tôi: “Luyện sáo?”
Hồ Điệt: “Oh…”
Tôi híp mắt suy nghĩ một lát, chung quy cũng nghiền ngẫm ra ý tứ Hồ Điệt.
“Thật lâu trước kia, lúc tôi còn là một đứa trẻ, tôi rất thích vẽ tranh. Chẳng qua đó là chuyện trước kia.”
Hồ Điệt im lặng không đáp. Tôi cũng không để ở trong lòng. Chờ mãi đến giữa trưa anh ta xách bao lớn bao nhỏ về, còn có thêm một túi giấy.
Anh ta xách đồ đến phòng bếp, sau đó đưa túi giấy cho tôi.
Bên trong là một quyển phác họa và một ít công cụ bút vẽ.

Anh ta đi ra ngoài nhiều hơn, hơn nữa chị họ cố ý vô tình “Tuyên truyền”, thành ra chuyện đó hàng xóm láng giềng dần biết được. Ngày thường tôi cũng chỉ viết chữ vẽ tranh, cũng thấp thỏm lời nói của chú. Không đến mấy ngày, chú lại tìm đến cửa. Lần này Hồ Điệt không trốn tránh, đi theo chú ra cửa, cũng không biết giữa bọn họ có thể nói đến chuyện gì, sau đó chú cũng chẳng thèm nói chuyện về anh ta nữa.
Chỉ là sau khi thanh danh Hồ Điệt lan truyền rộng, mọi người xì xầm nhìn không giống với trước kia.
Đến chị Diệu như chị em trong nhà cũng chẳng thể chịu nổi, không để ý trong nhà phản đối, muốn gặp nhân vật trung tâm đồn đãi này. Thấy Hồ Điệt, mặt chị Diệu nham hiểm cười, nháy mắt và ghé vào bên tai nói, “A Lệ, em phải nắm cho thật chặt nha, cũng đừng làm cho những người khác hủy đi nhân duyên khó tìm này.”
Tôi phản bác lời chị, “Đừng nói hưu nói vượn.”
“Vậy tặng cho chị cũng được.”
Tôi trêu chị háo sắc.
Từ sau hôm đó chị Diệu không ngừng đến nhà chúng tôi ăn cơm. Hồ Điệt cũng không kiêng kỵ, rất hiếu khách. Có khi tôi đi làm về thấy anh và chị Diệu chụm đầu ghé tai. Vì thế tôi thừa lúc rửa chén cùng Hồ Điệp hỏi chút chuyện riêng.
“Anh thích chị Diệu?”

“Không có.”
“Vậy anh ít tiếp xúc với chị đi, không chừng khiến người ta hiểu nhầm.”
Ánh mắt Hồ Điệt cong cong như trăng non.
Tôi nhìn thế thẹn quá hóa giận ném cái chén.

Từ đó về sau trên bàn có những món ăn tôi thích nhiều hơn.
Như vậy cứ trôi qua yên bình, trong nhà lại xuất hiện thêm một vị khách không mời mà đến.
Mười hai
Thứ bảy trời nắng ấm áp, Hồ Điệt và tôi ở trong bếp cùng chiến đầu với một con cá.
“Hồ Điệt, mau tới nghênh đón bà cô đại giá!”
Ở trong phòng bếp Hồ Điệt đang bận rộn nghe vậy giật mình đâm dao vào cả tay mình, máu chảy đầm đìa. Tôi ở bên cạnh nhìn máu chảy, nhưng Hồ Điệt chỉ đứng hình, cũng không băng bó, buông dao liền chạy ra ngoài.
Ngoài cửa có một cô gái, đầu tóc đen mượt bao bọc khuôn mặt nhỏ nhắn, đúng là so với chị họ hoa khôi vùng này còn đẹp hơn nhiều.
Tôi đưa tay sờ sờ cái mặt lớn của mình, thầm nghĩ thật sự là xấu mà.
Nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều trước mắt, thế nào cũng không hình dung được tiếng thét to ban nãy
“Sao cô lại tới đây.”
Cô gái đó chẳng hề để ý đến vết thương trên tay anh, chỉ là tiến đến gần, đi cà nhắc vòng tay ôm cổ anh,
“Nhớ anh.” Lọt vào tai là giọng nói rành rọt, không hề do dự.
Cô gái lướt qua Hồ Điệt sau đó thấy tôi, “Cô là Nguyên Lệ?”Tôi nhìn cô gái xinh đẹp trước mắt này, vô ý thức gật gật đầu, cô ấy lại nói: “Cô có biết tôi là ai không.”
Tôi lắc đầu.
Cô nhanh tay ôm tay Hồ Điệt, cười hì hì nói: “Tôi là vị hôn thê của anh ấy.”
Nghe Tiểu An a một tiếng, trái tim tôi cũng như bị đâm một nhát.
Sao lại thế này.
Tôi cũng không có nhiều thời gian suy xét, giây tiếp theo Hồ Điệt liền kéo mở tay cô ấy, nhíu mi nhăn mày, “Đừng nói lung tung.” Dứt lời liền đẩy bả vai cô ấy nói “Giải thích đi.”
Cô gái nhìn Hồ Điệt nỗ bĩu môi, “Đây là sắc mặt gì” sau đó nhìn tôi cười, “Tôi tên là Hỉ Hỉ.”
Tôi khó khăn mới mở miệng trả lời. Nhìn trước mắt xứng lứa vừa đôi, tôi bỗng nhiên không thèm để ý quan hệ bọn họ nữa. Tôi hướng Hỉ Hỉ chỉ chỉ tay Hồ Điệt đang chảy máu, “Cần băng bó.”
Cũng không quản ngoài cửa có hai người, lôi kéo Tiểu An vào nhà. Phía sau mơ hồ truyền đến giọng nói Hỉ Hỉ, líu ríu xé rách tim tôi.

“Em thật là nhớ anh.”
“Cô chừng nào thì đi?”
“Anh bị thương sao, Hồ Điệt anh càng ngày càng ngốc. Ha ha.”
Tôi ở trong phòng lục tung, muốn tìm băng bông vết thương, đáng tiếc tìm hoài cũng chẳng thấy bóng dáng nó đâu. Vì thế tôi chỉ có thể kéo một bộ quần áo mới giặt, cũng không quan tâm Tiểu An ở bên ngăn cản, dùng cây kéo cắt từng mảnh.
Chờ tôi đi ra, Hồ Điệt và Hỉ Hỉ vẫn đứng ở ngoài cửa. Điều khác lạ là, miệng vết thương Hồ Điệt đã được băng bó cẩn thận, Hỉ Hỉ cũng chuẩn bị rời đi.
“Em đi đây, thật là không quen ở đây.”
“…”
“Mấy ngày nữa em lại đến.” Nói xong Hỉ Hỉ giống như muốn xoay người rời đi, Hồ Điệt lại kích động giữ chặt cánh tay cô ấy.
“…”
Tôi nghe không rõ Hồ Điệt đang nói cái gì, chỉ cảm thấy trong mắt hai người tiếc lưu luyến.
Hỉ Hỉ lại tỉ mỉ dặn dò vài câu mới rời đi, vô những lời vô nghĩa linh tinh. Tôi cũng thật sự cái thôn bé tí này lại ẩn giấu nhiều nguy cơ đến thế, để cô ấy nói mãi chẳng thôi.
Hồ Điệt vào nhà có chút không yên lòng. Lúc ăn cơm trưa nói với tôi Hỉ Hỉ là bạn từ nhỏ của anh ta.
“Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là có chuyện xưa.” Tiểu An nhìn Hồ Điệt làm mặt quỷ, xoay người vào nhà.
Hồ Điệt mặt có chút trắng bệch.
...
Qua hai ngày Hỉ Hỉ lại đến thăm.
Hồ Điệt vừa vặn đi ra ngoài mua đồ ăn, trong nhà chỉ còn mình tôi. Đối mặt với Hỉ Hỉ vô tội ngoài cửa, tôi đành phải mời cô ấy vào nhà, mang trà cho cô ấy. Hai người cứ như vậy xấu hổ ngồi đối diện.
Hỉ Hỉ ánh mắt hơi đen nhìn chằm chằm vào tôi, thật lâu sau cô ấy nhẹ nhàng mà nói một câu, truyền đến bên tai tôi như sấm nổ.
“Cô thích Hồ Điệt.”
Tôi kinh ngạc nhìn cô ấy, nhất thời đã quên phản bác. Hỉ Hỉ cũng không nghĩ buông tha tôi.
“Cô cũng biết anh ấy là ai ư?”
“Cô chớ ngăn cản tiền đồ anh ấy.” Thật lâu không thấy tôi đáp lời, Hỉ Hỉ cũng không chờ Hồ Điệt, một mình rời khỏi.
Tôi ngồi ở ghế tựa một lúc lâu. Lâu đến khi chén trà nguội ngắt, mới nghĩ đến nên đứng dậy. Trở lại phòng, tôi rút tập vẽ mà Hồ Điệt đưa, vẽ lung tung, chỉ mong có thể quên đi lời Hỉ Hỉ nói. Chờ tôi hoàn hồn, trên giấy đã viết đầy tên. Tôi vội vàng đem trang giấy xé đi, chạy đến trong phòng bếp đốt lửa.
Hủy chứng cớ.
Tôi sững sờ nhìn đống tro, Hồ Điệt trở về khi nào cũng không nghe thấy. Cho đến khi Hồ Điệt mang theo nguyên liệu nấu ăn đi đến trước mặt, tôi mới phản ứng lại. Tôi đưa tay tiếp nhận giỏ xách, ngẩng đầu lại là sửng sốt.
Ót Hồ Điệt đổ đầy mồ hôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận