Thái phấn điệp


Bảy
Sự thật chứng minh Hồ Điệt thật là trả ơn, hơn nữa trả rất cụ thể.
Mặt tôi không biểu cảm nhìn trên bàn năm món mặn một món canh đầy màu sắc hương vị, miễn cưỡng có thể nhận ra trong đó có một món mà nhà bếp của chúng tôi hay nấu là nấm hương có trộn với dầu hào. Mà Tiểu An ngồi ở đối diện nước miếng gần tràn ra cả bàn.

Nửa giờ trước, tôi nhìn Hồ Điệt trình bày một vấn đề khá là sâu sắc. Hồ Điệt nhìn tôi thật lâu, nhìn đến nỗi tôi ngượng ngùng cuối đầu, nhưng tôi không hiểu sao anh ta lại nhìn tôi kỳ cục như thế… bà đã qua đời, thành ý cũng đã bày tỏ, Hồ Điệt đã hết lý do xuất hiện trước mặt tôi. Tôi đang cân nhắc có nên dẫn anh ta đến mộ bà bái lạy hay không, Hồ Điệt nghiêm túc mở miệng.
“Tôi đến để trả ơn, quyết tâm rất lớn. Bà năm đó đã cứu tôi khỏi nước sôi lửa bóng, thời xa xưa người ta đã nói có ơn tất trả có thù tất báo, ơn lớn chưa trả tôi nào có thể bình yên rời đi, huống hồ theo tôi quan sát cuộc sống hai người hình như có chút khó khăn…”
Lời còn chưa dứt, bóng đèn trên đầu họ đã bắt đầu trở chứng phụt tắt.
“Giãy dụa trong khó khăn mà” Hai chị em cùng đồng thanh…
Tôi bóng tôi nhanh nhẹn chỉ huy Tiểu An đổi bóng đèn mới, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát.
Mặt đỏ lên, tôi vừa nguyền rủa vô người nào chế ra cái bóng đèn vô lương tâm này, vừa giải thích : “Ha ha a, dây tóc cháy… Thường xuyên xảy ra mà, ha ha a…”
Càng nói càng tối…
“Hay tôi sẽ thay bà chăm sóc hai người, cũng coi như tôi hoàn thành một tâm nguyện.”
Ánh mắt Hồ Điệt tỏa sáng luôn luôn nhìn chăm chú vào tôi, cho dù đèn tắt ánh nhìn đó vẫn chăm chú như vậy, câu trả lời của anh ta rất cứng đầu. Chúng tôi cứ như vậy nhìn nhau. Ước chừng qua mười giây, tôi cuối cùng cũng chịu thua, lại nhìn thấy Tiểu An tay nắm chặt bóng đèn cũ đến mức tay nổi cả gân xanh.
Tôi giật mình, nghĩ rằng thằng nhóc này muốn liều mạng một trận, vội vàng ôm miệng của nó, một tay đoạt lấy đồ vật trên tay nó.
“Em ô ô ô ô ô! Ô ô ô!”
“Anh thật sự là người tốt mà a ha ha ha ha. Phiền phức cho anh rồi.”
Vì thế Hồ Điệt nhân lúc tay tôi bị phỏng, quang minh chính đại tận dụng phòng bếp. Tôi nhìn Hồ Điệt bận rộn trong bếp như một thói quen, luôn miệng cảm thán năm nay tiêu tiền quá nhiều. Tôi tò mò vì sao anh ta lại đến trả ơn cho chúng tôi, lại tò mò hơn nữa làm sao anh ta có thể đem những thức ăn trong tủ lạnh chế ra những món ngon như vậy…
Tôi lục lọi tìm kiếm những thứ chưa từng có trong nhà: “Anh Hồ, trong nhà hình như không có cá mực.”

Trong phòng bếp bóng lưng rõ ràng tạm dừng nửa giây, lại chỉ chỉ tay lên bịch xốp trên tường.
Oh, tự mang sao … Chẳng hiểu vì sao tôi cảm thấy rất buồn.
Hồ Điệt thật xứng đáng với danh xưng đầu bếp, tất cả thức ăn đều nằm gọn trong dạ dày Tiểu An. Âm thầm rơi lệ.
Sau khi ăn xong tôi nhìn thấy sắc trời sắc đã tối muộn nên đưa ra lời mời Hồ Điệt ngủ lại một đêm, hơn nữa bắt buộc Tiểu An nhường phòng. Cậu nhóc thở phì phì phò phò khuôn mặt như bị người ta hãm hại vọt vào phòng tôi, chưa đến nửa phút lại chạy ra, đem tất cả các cửa sổ đều khóa cho chặt, cuối cùng thở phì phì trở về phòng. Tôi dẫn Hồ Điệt đến phòng ngủ, chân thành biểu đạt lòng biết ơn về bữa tối của anh ta. Đang chờ đợi anh ta xem thử anh ta có muốn gì khác không, sau đó tôi mới rời đi.
“Mơ đẹp.”Anh ta nhìn tôi nở nụ cười quyến rũ, chậm rãi đóng cửa lại.
Tôi gãi gãi đầu, đi về phòng mình. Thằng nhóc Tiểu An cuộn người trong chăn, xa xa nhìn lại giống một gò đất.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Nghe được tiếng bước chân tới gần, nó bỗng nhiên giơ tay múa chân nhào về phía tôi, nhỏ giọng hầm hừ nói:
“Nhà chúng ta khó khăn như vậy sao? Chị vì sao lại muốn giữ anh ta lại?!”
Tôi trừng mắt: “Sức lao động dồi dào miễn phí, không nên phí phạm.”
“Chị biết anh ta sao?! Sao không để anh ta ở bên ngoài? Hotel đó!”Cái chăn được Tiểu An vẽ chằng chịt những con cá mà nó thấy trong sách giáo khoa, gọi là gì nhỉ, cá chình điện?
“Không có phương tiện.”
“Chị thật chẳng có mắt nhìn người mà!”
Nhận thức được rằng ý kiến của bản thân chẳng có hiệu quả, Tiểu An chường mặt, khoác chăn nằm trên giường lăn qua lăn lại.
Tôi mất kiên nhẫn mang chăn quấn chặt lại cho nó, nó đạp đạp vài cái liền bất động.
Sau khi tôi đi rửa mặt cửa đã được kéo ra. Tôi kéo mở một góc, thầm than có người làm ấm giường thật là tốt, chỉ là mùa hè thì quá nóng.
“Chị, em muốn ở cùng chị.” Ngoại trừ tôi thì làm gì có ai muốn ở với nó nữa chứ.
“Ừ.” Em không muốn ăn thức ăn chị nấu mà.
Tôi mơ hồ nghe Tiểu An lẩm bẩm vài câu.

Người đó đến còn mang theo vài thứ nữa sao?
Tám
“Lão gia nói qua không cho cô tiến vào thư phòng.”
“Mẹ và chú đã đi ra ngoài, tại sao lại đi theo mẹ Trần chứ… Đừng giật váy tôi, sẽ rách mất!”
“Dẫn bọn nó về làm gì! Đừng xen vào việc của người khác!”
“Đưa tiền đây!”
“Có muốn chết không? Thật đúng là động vật máu lạnh mà”
Cổ họng bị một tay bóp lấy.
Không thể hô hấp được.

Lúc tôi giật mình mở to mắt, phát hiện Tiểu An không biết lúc nào đã đá văng chăn, giống hệt con bạch tuộc quấn quanh người tôi. Tóc nó đâm vào má tôi, thật ngứa.
Tôi đẩy đầu nó đang dựa vào mình ra, lại búng hai cái móng vuốt ôm chặt tôi, nhấc chăn bước ra ngoài. Chỉ thấy cậu nhóc giật mình, hai cái móng vuốt nhanh chóng ôm chặt lại, quấn chặt chăn.
“Thịt viên… Còn chạy sao…”
Quên mất khóa nó lại, thật sự là thất sách.
Tôi lắc lắc cần cổ đau nhức đi vào phòng bếp, lại thấy bên trong có một bóng người chớp nhoáng đi qua lại.
Hồ Điệt vẫn mang áo sơmi trắng, quần tây, lúc này đang mặc tạp dề đưa lưng về phía tôi, im lặng rửa chén bát trong tay. Bóng lưng anh đắm chìm trong nắng sớm, những sợi tóc đen được nhuộm màu óng ánh. Chỉ thấy anh ta di chuyển trong không gian phòng bếp nhỏ hẹp này, không chút lúng túng tìm các vật dụng, coi như đang ở phòng bếp nhà mình. Tôi đứng tần ngần trước cửa phòng, hơn phân nửa là vì ngượng ngùng, không nghĩ quấy nhiễu anh, nhưng trong lòng lại chờ đợi anh sớm phát hiện tôi đang đứng đấy, giải đáp cho sự tò mò của tôi.
Có lẽ là do ánh mắt nóng rực của tôi nhìn anh chằm chằm, Hồ Điệt bận rộn trong phòng bếp cuối cùng cũng quay đầu lại, bắt gặp tôi lộ nửa người sau cửa. Anh ta chẳng giật mình bất ngờ chút nào, chỉ mỉm cười như làn gió mùa xuân.

“Chào buổi sáng.”
Tôi cảm thấy da đầu tê rần, nhất thời có chút lâng lâng. Chờ tôi phục hồi tinh thần lại, cúi đầu xuống, gò má nóng rực… nhất định là đêm qua không ngủ tốt, bằng không làm sao chỉ có thể nhìn một người tươi cười mà ngây ngốc cả buổi. Tôi lén nhìn trộm Hồ Điệt, nụ cười anh ta lan đến mắt, dịu dàng nhìn tôi đánh giá, có lẽ sự thất thố ban nãy chẳng khác gì khi chị Diệu xem truyện tranh; nếu muốn dùng một để diễn đạt, chính là Tiểu An nói, lộ vẻ háo sắc.
Tôi ho một tiếng, cố ý đánh vỡ không khí lúng ta lúng túng này.
“Anh cứ tiếp tục, để tôi xem sao.”
Hồ Điệt cũng không thèm để ý, xoay người tiếp tục làm việc. Chỉ thấy trong tay đập hai cái trứng gà, nhẹ nhàng cắt dao lên thớt, nhanh nhẹn hạ nồi. Chỉ chốc lát sau hai trứng ốp lếp đều xong. Tôi lần đầu tiên nhìn thấy trứng rán giống mặt trời thu nhoe này, nâng cái đĩa đánh giá nửa ngày, lòng trắng trứng xung quanh lòng đỏ trứng trong veo như nước, giống như một loại thạch hoa quả.
“Anh Hồ, cái này hay quá”
“…”
“Nguy rồi!Ngày hôm qua tôi quên đem pudding bỏ vào tủ lạnh!”
“…”
Chỉ chốc lát Tiểu An cũng thức giấc, nhìn cũng không thèm nhìn liền đem cả bữa sáng xử lý sạch sẽ.
Tiểu An đi rồi, tôi và Hồ Điệt đi đến phần mộ tổ tiên bái tế bà, trên đường gặp được những người dân trong thôn đều mở to mắt đánh giá Hồ Điệt. Người giống như Hồ Điệt, tại cái trấn nhỏ bé này có đốt đèn lồng tìm cũng chẳng thấy. Mỗi khi có người hỏi, tôi đành phải cười cười nói là bạn cũ. Trong thôn mọi người đều biết tôi và Tiểu An là đến từ thành phố, cũng không quá thắc mắc.
Ở trên đường về, Hồ Điệt bước đi nhanh, tôi bước theo sau nhìn bóng lưng anh ta đến ngây ngẩn. Anh ta xuất hiện rất kỳ quái, nhìn trái nhìn phải cũng cảm thấy anh ta không hợp với nơi này. Cân nhắc một lát, tôi quyết định thảo luận với anh ta để tính toán chuyện sau này.
“Anh Hồ muốn ở đây dài lâu sao?”
“Vâng.”
“Vậy công việc anh Hồ làm sao bây giờ.”
“Nghỉ phép.”
“Làm gì được nghỉ phép nhiều như vậy.”
“Nghỉ kết hôn.”
“…” Tôi nghĩ là không nên đoán mò ý tứ trong lời nói của anh ta thì hơn.
Chín
Với gợi ý của tôi, Hồ Điệt đã mua rau xanh và hoa quả đông lạnh. Hồ Điệt mua những thứ đó cũng là ngoài dự kiến của tôi —— anh ta lại không chịu nhận một xu nào, trù nghệ lại tốt, nếu không phải anh ta là con người sống sờ sờ trước mắt, tôi đã nghĩ anh ta là thần tiên cứu nạn. Bữa tối thứ hai trôi qua, Tiểu An phản nhiều nhất cũng nhắm mắt ngâm miệng.

Hồ Điệt cười tủm tỉm vỗ cái bụng căng tròn của Tiểu An viên, hỏi:
“Ăn ngon không?”
“Ngon lắm.”
“Về sau mỗi ngày đều nấu cho hai người ăn, được chứ?”
“Tốt lắm.”
“Vậy cho anh ở lại chứ.”
“Được thôi.”
Tôi: “…”
Hồ Điệt cười tủm tỉm tiến vào phòng bếp.
Sau một lúc lâu Tiểu An bỗng nhiên lấy lại tinh thần, nhào tới bắt lấy bờ vai tôi, ở bên tai tôi lặng lẽ nói: “Chị à em cuối cùng cũng cảm thấy anh ta có động cơ không thuần khiết!” Nó đột nhiên ngậm miệng, chỉ thấy Hồ Điệt bưng lên hai cai dĩa. Trong đó là hai cái bánh pudding khi sáng tôi đã cho vào thùng rác!
Tiểu An nhìn chằm chằm pudding một lát, lúc sau khuôn mặt liền héo đi, “Chị, tuy rằng bị chị làm cho suy dinh dưỡng, em cũng không nên vì đồ ăn mà bán chị, thật xin lỗi mà.”
Tôi nói với nó: “Em lại bắt đầu ảo tưởng rồi, nhà văn em làm ơn buông tha cho chị đi.”
“Em không có mù mắt đâu, rõ ràng thấy anh ta nhìn chị cười như vậy.”
“Anh ta cũng vừa nhìn em cười đấy thôi.”
Tiểu An mặt đều đen hơn phân nửa, như là nhớ lại cái gì, “Đó là cười gian! Chị hiểu không? Không có ý tốt!”
Tôi vỗ vỗ đầu nó. Tôi biết Tiểu An đang nói cái gì, nhưng tôi suy nghĩ mãi chẳng hiểu được anh ta làm vậy với mục đích gì.
Tiểu An thấy tôi không nói gì, ở bên tai tôi tiếp tục thần bí lẩm nhẩm, “Chị, đừng để anh ta lừa mà bán đi, mất, à bán đi trinh tiết gì gì đó…”
Tôi nghe Tiểu An nói vậy mà hoảng hốt, ngay lúc tôi kéo mặt nó định răn dạy một chút, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Đông, thùng thùng, đông.
Là chú lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui