Thái phấn điệp


Bốn
Tôi và Tiểu An sống với bà trong một căn phòng nhỏ hẹp. So với Tiểu An thì tuổi tôi lớn hơn cho nên mọi việc lặt vặt trong nhà tôi đều phải sắp xếp. Chú lớn trong nhà không thích chúng tôi. Còn cô thì mỗi lần gặp tôi sẽ kể lể về việc cô “Thua lỗ” ra sao, tôi cũng gật gù nghe nhưng không để ý mấy. Mà Tiểu An lúc trước là do vú em nuôi lớn và chăm sóc, chẳng mấy thân thiết với cha mẹ, sau khi lớn lên chỉ dính chặt lấy tôi và bà. Những năm gần đây thân thể của bà không còn nhanh nhẹn như xưa nữa, phải vào bệnh viện liên tục, còn chưa được ba tháng, người bà luôn che chở chăm sóc chúng tôi đã ra đi. May mà tôi đã trưởng thành có thể đi đến trấn trên giúp việc lặt vặt hàng ngày, bằng không chỉ bằng sự “Chiếu cố” của cô chú, trong nhà sớm đã trở nên không xong.
Tôi mỗi ngày đều nấu nướng cho Tiểu An, mà nó chỉ toàn toàn hết sức nhét hết mọi thứ vào miệng, dùng sức nuốt xuống sau đó mới bắt dầu cằn nhằn về tài nấu nướng của tôi.
Uống nước không quên người đào giếng mà, Tiểu An học tiểu học chưa học qua câu đó sao.
Lúc tôi thúc giục Tiểu An lên giường đi ngủ, đã là mười giờ đêm. Tôi quay trở lại phòng bếp thu dọn thức ăn thừa và chén bát, mùa hạ đồ ăn rất nhanh bị ôi thiu. Xử lý xong mất hết một giờ, tôi đóng sầm cửa tủ lạnh cũ rích này khiến nó lung lay chao đảo, lại dùng tảng đá kê lại cửa. Sau đó vội vàng rửa mặt quay trở về phòng ngủ.
Ban đêm. Tôi bị đánh thức bởi những tiếng động binh binh bang bang trong phòng bếp. Chắc lại là mấy con chuột đây mà, tôi rên rỉ lên tiếng, sờ soạng đi về hướng phòng bếp. Đi được nửa đường tiếng động liền biến mất, trở nên im lặng, tôi nhanh tay bật đèn, nhất thời kinh ngạc.
Ánh trăng theo nửa sưởng cửa sổ len vào, bát tô bị lục ra đặt trên bếp, các thành phần nấu ăn rơi vung vãi trên nền đất. Tôi nhặt từng thứ ở dưới đất lên nhìn, cẩn thận xem xem, chẳng phải những thứ mà trong nhà có. Nhìn nhìn xung quanh, trong nhà lại chẳng mất gì, không giống như có trộm. Quyết định đi vào phòng Tiểu An nhưng nửa đường lại quay ngược về.
Thằng nhóc này ngủ còn hơn cả chết!
Tôi ngã người trên xích đu của bà tôi ở trong vườn, ban đêm mùa hạ rất mát mẻ, bên tai vang lên tiếng côn trùng rả rích và tiếng bập bõm của Tiểu An khi nói mê, cái gì “Bánh bao” “Đùi gà nướng” … Nghe được tất cả mà.
Tôi híp mắt nhìn trời sao, lại nhìn thấy một con bướm trắng bay từng vòng dưới ánh trăng.

Buổi tuối mà có bướm ư? Tôi trầm tư suy nghĩ, chắc là mình đang mơ.
Năm
Sự kiện thần bí trong nhà bếp đã khiến chúng tôi có thêm không ít đồ ăn, chỉ tiếc tôi không biết phải xử lý chúng ra sao, chỉ có thể không phó mặc vậy, vài ngày sau tôi nói chuyện này, Tiểu An nghe xong liền căng thẳng, mỗi ngày đều xem xét kiểm tra cửa sổ vài lần, cuối cùng hận không thể dùng hết keo dán bôi vào cửa, tôi vội vã ngăn cản nó, lại thưởng cho nó một ít bạo lực, tận tình khuyên nhủ dạy nó cái gọi là đạo lí đối nhân xử thế, cho đến khi Tiểu An nước mắt lưng tròng nhìn tôi, tôi mới ngậm miệng.
“Chị à! Chị sơ suất quá!”
Được rồi, dù sao cũng không mất cái gì.
Hôm nay tôi lại đi trấn trên làm công.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Nhìn bầu trời mây đen mù mịt, tôi quay đầu mang theo cái ô, từ từ ra ngoài. Đi đến nửa đường gặp được một chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơmi trắng, bộ dạng khuôn mặt vô cùng tuấn tú, anh ta nhìn tôi sửng sốt một chút, lại dò xét chiếc ô trong tay tôi.
“Này… Là của cô sao?”
Giọng nói anh ta trầm trầm, mang theo chút ngọt ngào dễ nghe. Đáng tiếc lời nói này có chút khó hiểu.
Thế giới này còn có người trộm ô sao!
Tôi ôm chặt chiếc ô trong tay, nhíu mày nói: “Đương nhiên là của tôi, tôi mua ở siêu thị duy nhất trên trấn kia, trong nhà còn có hóa đơn.”

Chàng trai nghe vậy liền cười, giống như vào ngày đông xuất hiện tia nắng mặt trời vậy, rất ấm áp. Woah, rất đẹp trai, so với bức hình mấy chàng trai mà chị Diệu dán trên tường ở cách vách còn đẹp hơn nhiều…
Khoan khoan! Tôi đang nghĩ cái gì vậy!
Tôi sờ sờ gò má nóng hầm hập, lại dùng khóe mắt vụng trộm chăm chú nhìn chàng trai ở phía đối diện, quay đầu bỏ chạy.
Hôm nay nhà ông chủ có khách đến chơi, trong tiệm đóng cửa sớm hơn mọi khi. Bà chủ kết toán tiền công của tuần, nghe tôi nịnh nọt khen bà hôm nay xinh đẹp nên rất hớn hở tặng tôi thêm hai cái bánh pudding trứng. Tôi vui rạo rực cúi đầu cảm ơn, đem hộp bánh pudding bỏ vào túi giấy rồi nhét bao vào trong túi xách. Tiểu An hồi nhỏ thích nhất ăn loại đồ ngọt này, sau khi lớn lên lại chẳng có cơ hội nếm lại hương vị đó
Tôi che chở túi xách dè dặt cẩn trọng đi về nhà, trên đường núi lại gặp được chàng trai tuấn tú ban sáng!
Chẳng lẽ anh ta đứng ở đây cả ngày sao? Tôi gãi gãi đầu, chỉ có thể cúi đầu, nín thở nhìn không chớp mắt làm bộ như đi ngang qua, liền bị chụp lấy.
Tôi nhìn bàn tay tôi anh ta đang nắm lấy, dở khóc dở cười nói
“Tiên sinh, ngài đây là…”
Ánh mắt anh ta mơ hồ bất định, thật lâu sau chầm chậm nói:
“Vị cô nương này… Không, tiểu thư…” Đến khi tôi nhìn anh ta trừng mắt, anh ta liền hắng giọng nói tiếp.

“Khụ… Cô là Nguyên Lệ cháu gái của bà Nguyên đúng không? Tôi trước kia khi là học sinh từng được bà ấy giúp đỡ.”
Học sinh? Khi nào bà từng giúp đỡ cho học sinh?
Gặp tôi một mặt hoài nghi, anh ta buông tay tôi ra, nghiêm mặt nói:
“Bà lúc ở trấn trên có quyên tiền vào hòm, tôi từ đó mà nhận được giúp đỡ” anh ta nói xong đưa tay vào túi quần lấy ra một tờ giấy “Đây là danh thiếp của tôi.”
“Mĩ vị một nhà, đầu bếp trưởng. Hồ… Thất?”
Anh ta lại ho một tiếng, “Hồ Điệt.”
Tôi nghi hoặc ngẩng đầu.
“Tôi đến để trả ơn.”
Sáu
Đại để là vì bộ dạng anh ta không giống người xấu, tôi cũng không quá đa nghi về chàng trai không mời mà đến này; không nghi ngờ vì sao anh ta lại biết được danh tính của bà, lại từ đâu biết được địa chỉ nhà. Khi tôi nói cho anh ta bà đã tạ thế lâu rồi, gương mặt anh ta lộ ra biểu cảm vô cùng khổ sở, lại dùng ngôn ngữ biểu đạt anh ta rất muốn đến thăm ngôi nhà mà bà từng ở. Vì thế tôi rất là do dự đưa anh ta về nơi tôi và Tiểu An sinh sống.
Tôi bước đi song song bên cạnh chàng trai, trong lòng nảy sinh ra một loại cảm giác kỳ quái.

Tôi cứng ngắc châm trà bên cạnh bình nước, đôi mắt nóng rực phía sau cứ như mũi nhọn đâm vào lưng tôi. Trong lòng tôi rít gào: Làm sao có thể có người tự nguyện dẫn sói vào nhà như mình chứ!

“Chị! Em về… Anh là ai!!”
Nó trừng đôi mắt, nhanh tay kéo tôi đang ở trong bếp ra phía sau lưng nó, tùy tay nắm cán chổi tôi dựng bên tường chỉ vào Hồ Điệt, nghiễm nhiên làm hành động gà mái bảo vệ con.
“Tôi nói cho anh biết cô gái đây trước ngực sau lưng đều nhìn chẳng ra gì, bởi vậy anh mau chóng rời đi không thì đừng trách tôi không tha cho anh, hừ!”
Tôi nhìn đôi bàn tay bị bỏng trà mà trở nên hồng hồng, lại nhìn anh chàng đứng tồng ngồng bên bàn ăn, chậm rãi kéo anh « gà mái » nhỏ trước mắt tôi ra.
“Tiểu An, em lại ngứa da sao.”

Tôi nói rõ cho Tiểu An mục đích mà Hồ Điệt đến đây, lại đơn giản răn dạy vài tiếng. Cậu nhóc ngồi ở trước bàn đầu càng cúi càng thấp, sau gáy bị kéo chật căng, rất giống một con chó săn đáng thương.
“Thật xin lỗi.” « chó săn nhỏ »cúi đầu ảm đạm nói, ngón tay bất an nắm nắm buông buông trên quần áo.
“Không sao đâu.” Hồ Điệt nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cậu nhóc, sau đó nhìn phía tôi, nhẹ giọng nói: “Tay cô không việc gì chứ?” “Tiểu An luôn vụng về như vậy….” Tôi nghe đến nửa câu thì thấy nghẹn lại, không nghĩ tới anh ta là người chu đáo như vậy. Theo bản năng liền đưa tay giấu ra phía sau, trả lời:
“Da dày thịt béo, việc nhỏ mà!” Tôi dừng một chút, con mắt chuyển hướng ra bầu trời chuyển tối ngoài cửa sổ, sau chuyển hướng sang Hồ Điệt, cuối cùng đem lời nói ở trong đầu suốt hai giờ liền dứt khoát nói ra.
“Nhà đã thăm rồi, không biết anh Hồ đây còn có chuyện gì.”
Nghe vậy Tiểu An đột nhiên ngỏng đầu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Hồ Điệt, mặt biểu lộ rõ “Mau cút mau cút mau cút”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận