Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Trưởng kho dược liệu nhận ra có gì đó không ổn nên nhanh chóng nhận lấy danh sách, bắt đầu lấy thuốc. Tiếng gào lên giận dữ của Chu Đồng đã sớm bị mọi người phớt lờ, mọi người đều tò mò rốt cuộc Liễu Thanh Dương đã làm gì mà khiến cho thái độ của Đan Bảo đối với hắn thay đổi lớn như vậy.

Sau khi rời khỏi Đan Bảo, Liễu Thanh Dương cũng không trực tiếp quay về Từ gia mà đi về phía Tây Nhai.

Những tên hồ bằng cẩu hữu tối qua mời hắn đều sống ở đây, rốt cuộc là ai muốn giết hắn, hắn nhất định phải điều tra rõ ràng.

Vừa rẽ vào góc phố, hai tên đầy tớ của Từ gia tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy Liễu Thanh Dương đang đi về phía Tây Nhai.

“Mau quay về báo cho lão gia, tên rác rưởi đó lại đang đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu đó nữa rồi.”

Chuyện đám gia nhân của Từ gia sau lưng gọi Liễu Thanh Dương là rác rưởi đã sớm không còn là bí mật nữa.

Sau khi đi qua hai con hẻm, trước mặt hắn xuất hiện một sân nhỏ. Bình thường Liễu Thanh Dương rất thích qua đây gặp ba người kia để chơi bời ăn uống.

Ba người họ chắc chắn biết chuyện gì đã xảy ra tối qua.

Hắn đẩy cửa sân ra, bên trong vườn không nhà trống. Hắn nhanh chóng bước vào nhà, tất cả những đồ quý giá trong nhà đều biến mất, bọn họ đã rời thành Thương Lan trong đêm.


Ánh mắt hắn quét qua xung quanh ngôi nhà, đột nhiên dừng lại ở xó nhà, có một cái túi thơm nhỏ khó thấy bị vứt lại, túi này có kích thước bằng lòng bàn tay của trẻ sơ sinh.

Hắn đưa tay ra nhặt lên, đưa lên mũi ngửi. Theo hiểu biết của hắn đối với ba người bạn thân thì bọn họ chưa bao giờ đeo loại túi thơm này, đây là ai bỏ lại?

“Mê Huyễn tán!”

Hắn nheo mắt lại, mùi của Mê Huyễn tán từ trong túi thơm bay ra, hít vào một hơi có thể khiến người ta thần trí rối loạn, làm ra đủ loại chuyện phi lý.

“Quả đúng là như thế, tối hôm qua đã có người mua chuộc ba người bọn họ, dụ dỗ ta vào thanh lâu, bí mật một chưởng đánh ta toi mạng, làm giả hiện trường thanh lâu sụp đổ, ta bị đè chết”

Hắn cất túi thơm vào, Mê Huyễn tán cực kỳ khó luyện chế, cả thành Thương Lan không có ai có thể luyện chế được, rốt cuộc là ai muốn giết chết hắn?

Không còn manh mối nào khác, hắn quay người rời khỏi nhà, nhanh chóng quay trở lại Từ gia.

Bên ngoài đại điện có rất nhiều gia nhân tập trung, hắn nghiêng người nhìn vào bên trong, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Từ Nghĩa Lâm cau mày thật chặt, trước mặt ông ta đặt vài giỏ vũ khí, đao, kiếm, đinh ba đều có cả. Ở thành Thương Lan, vũ khí của Từ gia rất nổi tiếng, cung không đủ cầu. Nguồn thu nhập chính của gia tộc đều dựa vào xưởng chế tạo vũ khí.

Từ gia có tổng cộng năm xưởng vũ khí, mỗi ngày chế tạo ít nhất vài ngàn vũ khí, vẫn không thể đáp ứng được nhu cầu của các võ giả ở thành Thương Lan.

Nhạc mẫu Dương Tử cũng ở đó, Từ Hàm Yên khẽ nhíu mày, lặng lẽ ngồi ở bên trong, giống như một đóa sen trắng, thuần khiết không tì vết, giữa lông mày nàng lộ ra một chút lo lắng.

"Nghe nói tất cả luyện khí đại sư của Từ gia đều bị Điền gia cướp đi, còn lấy mất phương pháp luyện vũ khí độc quyền của Từ gia chúng ta nữa. Chuyện này là một đả kích cực lớn đối với Từ gia chúng ta.”

Bên ngoài đại điện truyền đến tiếng thảo luận thì thầm. Liễu Thanh Dương đi xuyên qua đám người, có thể nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện của họ.

Trong bốn đại gia tộc ở thành Thương Lan, Từ gia kiếm sống bằng nghề luyện khí. Ở thành Thương Lan, thị phần của Từ gia chiếm khoảng bảy mươi phần trăm, còn lại ba mươi phần trăm do Điền gia nắm giữ.

Kỹ thuật luyện khí của bọn họ kém xa Từ gia. Khi còn trẻ, Từ Nghĩa Lâm đã dựa vào kỹ thuật luyện khí mà vươn lên, nổi tiếng ở thành Thương Lan nhờ tay nghề luyện khí lão luyện.


Những năm gần đây, không biết Điền gia mời về từ đâu một luyện khí đại sư, dần dần có kỹ thuật vượt qua kỹ thuật luyện khí của Từ gia. Xét về mặt giá cả thì vũ khí của Từ gia luôn có giá tương đối bình dân, mặc dù Điền gia đã đuổi kịp kỹ thuật luyện khí, nhưng thị phần vẫn luôn bị Từ gia chiếm lĩnh.

Hai gia tộc tranh giành cấu xé lẫn nhau, Từ gia tương đối giữ kẽ, không chủ động gây rối, nhưng Điền gia lại hùng hổ doạ người, đã cướp đi vài luyện khí sư của Từ gia.

Những đại sư phụ này đều do Từ Nghĩa Lâm tự mình chỉ dạy ra, giống như sư phụ và đồ đệ, vậy mà cũng phản bội Từ gia!

Vũ khí nằm rải rác trên mặt đất, rất bừa bộn. Từ Nghĩa Lâm cầm lên một thanh trường đao, dùng ngón trỏ của tay phải búng nhẹ một phát, lưỡi dao xuất hiện một vết nứt, chất lượng rõ ràng là không sánh bằng.

Ông ta thả vũ khí xuống, nhìn ra bên ngoài, ánh mắt rơi vào người Liễu Thanh Dương. Hắn không còn lựa chọn nào khác nên buộc phải bước vào, trên mặt mọi người đều có vẻ hả hê.

“Ngươi lại đi đến Tây Nhai.”

Sắc mặt Từ Nghĩa Lâm u ám, chuyện xảy ra hôm qua ông ta còn chưa tính sổ với hắn. Mới chưa được bao lâu, hẵn lại đã lại chạy đến Tây Nhai nữa, khiến ông ta nổi trận lôi đình. Chuyện của Từ gia đã cấp bách lắm rồi, vậy mà hắn vẫn còn tâm trí để ra ngoài ăn chơi trác táng.

“Cái thứ rác rưởi như ngươi còn có mặt mũi để trở về à? Nếu không có ngươi thì danh tiếng Từ gia sao có thể tuột dốc không phanh như thế này?”

Dương Tử đứng phắt dậy, chỉ vào mặt Liễu Thanh Dương, đẩy hết trách nhiệm sang hắn.

Các chấp sự cao cấp của Từ gia đều ở trong đại điện, họ che miệng cười nhạt, tỏ ra khinh thường, thứ rác rưởi này đã hủy hoại nhân phẩm của Từ gia.

“Mẹ, chúng ta giải quyết vấn đề vũ khí trước đã.”


Từ Hàm Yên đứng dậy, cắt ngang cuộc đối thoại của họ. Dù Liễu Thanh Dương có xấu đến đâu thì trên danh nghĩa hắn cũng là trượng phu của nàng, người ta mỉa mai Liễu Thanh Dương cũng như đang giễu cợt nàng.

Bà ta hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Thanh Dương, không thèm để ý tới hắn nữa. Hắn không được chào đón nên đành phải tránh sang một bên, lặng lẽ quan sát.

“Lam chấp sự, tổng cộng đã bán ra bao nhiêu sản phẩm lỗi như này rồi?”

Từ Nghĩa Lâm cau mày thật chặt, hỏi Lam chấp sự. Ông ta phụ trách buôn bán vũ khí, tất cả sổ sách đều do ông ta xử lý.

“Khoảng năm trăm chiếc. Sau khi phát hiện, chúng ta lập tức ngừng cung cấp. Đây đều là những sản phẩm lỗi đã được thu hồi, trên thị trường không còn nhiều nữa.”

Lam chấp sự thành thật trả lời. May mắn là được phát hiện kịp thời nên không có quá nhiều hàng được tung ra thị trường.

Liễu Thanh Dương cầm lên một thanh trường đao, nhẹ nhàng vung vẩy, phát ra tiếng vù vù hỗn tạp. Chất liệu tốt, nhưng chưa phát huy hết tác dụng, phương pháp luyện khí quá lạ, đầu óc hắn nhanh chóng đưa ra những phân tích này.

“Cô gia, có người tự xưng là người của Đan Bảo các đã gửi tới một túi dược liệu lớn, người đi nhận đi.”

Quản gia bước vào, dược liệu của Đan Bảo các đã được gửi tới, hắn chào nhạc phụ rồi rời khỏi đại điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận