Thái Hoang Thôn Thiên Quyết
Liễu Thanh Dương săn yêu thú suốt cả một đêm.
Hắn đã giết mười con yêu thú cấp một đỉnh phong, hai mươi con yêu thú cấp một tầng thứ tám, nhưng yêu thú cấp hai thì chỉ ở chỗ sâu mới có. Yêu đan hóa thành chất lỏng tinh thuần, chân khí trong đan điền từ từ tăng lên.
Phương Đông xuất hiện một vệt màu trắng, một ngày mới sắp đến, Liễu Thanh Dương đứng dậy chạy vào thung lũng.
Hẻm núi Tê Phượng!
Hai bên đều là núi, vách đá giống đứng như bị dao gọt, bóng loáng như mặt kính, người thường không thể nào leo lên được. Tay nghề điêu luyện của tự nhiên tạo ra vô cùng tinh tế.
Dưới thung lũng là một con đường đá chứa được năm con ngựa cùng chạy song song, là nơi Từ gia phải đi qua mỗi lần vận chuyển hàng hóa.
Xa xa!
Tiếng bánh xe đè lên đá vụn vang lên, đoàn xe của Từ gia chậm ïãi đi tới.
Lần này, người áp tải là Thích chấp sự của Từ gia, một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ bảy, đảm bảo lần này hàng được chuyển đến thành Thương Lan không có sơ sót gì.
Đã tổn thất mấy xe quặng sắt tử kim, nếu lô này vẫn bị mất nữa, phường binh khí của Từ gia sẽ đóng cửa hoàn toàn.
“Mọi người tập trung tinh thần, đi qua hẻm núi Tê Phượng này, chúng ta sẽ an toàn.”
Thích chấp sự nói. Hôm qua Từ gia đã dùng bồ câu đưa thư cho ông ấy, hôm nay sẽ có cao thủ tới giúp, đảm bảo bọn họ được an toàn, nên họ mới dám to gan đi qua hẻm núi Tê Phượng.
Về phần người đó là ai, tất cả mọi người ở đây đều không biết, bao gồm cả Thích chấp sự, gia chủ không hề nhắc tới.
Mười lăm thị vệ rút bội đao ra, đứng hai bên đoàn xe. Lần này họ vận chuyển tổng cộng mười xe quặng sắt tử kim, trị giá mấy triệu tiền vàng.
Không thể mất được!
Sau nửa giờ, đoàn xe tiến vào hẻm núi Tê Phượng, Thích chấp sự hạ lệnh cho đội ngũ kéo dãn khoảng cách ra, cách nhau quá gần dễ tạo thành hỗn loạn, mỗi chiếc xe ngựa đều cách nhau khoảng mười thước.
Có tình huống bất thường thì có thể trợ giúp lẫn nhau.
Chiều dài của hẻm núi này khoảng hơn một ngàn thước, cần khoảng mười phút để đi qua.
Đi được một nửa mà không gặp phục kích, Thích chấp sự và những thị vệ khác đều thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ cao thủ Từ gia phái tới đã thanh trừ chướng ngại trên đường rồi.
Đúng lúc mọi người cho rằng nguy cơ đã được giải trừ, vô số mũi tên bắn tới như mưa bão, bắn về phía thị vệ Từ gia.
“Có phục kích, chuẩn bị chiến đấu!”
Được ra lệnh, thị vệ Từ gia rút khiên trên xe ngựa ra, chặn trước mặt mình. Mưa tên bắn tới lần lượt bị chặn bên ngoài, rơi trên đất.
Chỉ trong chớp mắt, mặt đất đã chất đầy mũi tên, số lượng người phục kích bọn họ lần này rất nhiều.
“Vèo vèo vèo..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...