Có bệnh thì vái tứ phương, Tùng Thiên Hào đang không. biết làm thế nào, chỉ có thể ngựa chết chữa thành ngựa sống, không trông cậy Liễu Thanh Dương thật sự có thể sửa được khu trung tâm trận pháp.
“Ta có cách ngăn cản, nhưng mà... Dựa vào cái gì mà ta phải giúp các ngươi?”
Liễu Thanh Dương khịt mũi coi thường, hẳn nể mặt Tùng Lăng nhưng chưa chắc đã nể mặt cha hắn ta, không thể xem hai người như một được. Sắc mặt Tùng Thiên Hào nhất thời trở nên vô cùng khó coi, đám người đại trưởng lão cũng thế.
“Tiểu tử, ngươi dám làm nhục gia chủ nhà chúng ta”
Nhị trưởng lão đứng ra, muốn ra tay với Liễu Thanh Dương. Trận pháp của Tùng gia hủy diệt có nghĩa là bọn họ mất đi nguồn kinh tế, đang lúc lửa cháy ngùn ngụt, Liễu Thanh Dương lại nói thế, khiến nhị trưởng lão vô cùng nổi nóng.
“Làm nhục sao?” Liễu Thanh Dương läc đầu: “Các ngươi còn chưa xứng để ta làm nhục.”
Nói xong, hắn xoay người rời đi. Sự sống chết của Tùng gia chẳng liên quan gì đến hắn cả, đám người này đều coi trời băng vung, xem thường hăn, đâu có ngờ hắn còn lười nhìn thẳng vào bọn họ.
Từ xa truyền tới tiếng nổ mạnh, lại thêm một tòa nhà nữa đổ ầm xuống. Đây chính là đại trận pháp mà Tùng gia kiếm được nhiều tiền nhất, mỗi ngày kiếm được mấy trăm ngàn tiền Vàng.
“Tiểu tử này, ngươi làm nhục Tùng gia chúng ta, còn muốn thảnh thơi rời đi như thế, coi Tùng gia chúng ta là nơi nào. chứ?”
Nhị trưởng lão xông lên, ngăn cản Liễu Thanh Dương, thả ra sát khí nồng nặc.
“Ngươi muốn ra tay giết ta à?”
Đồng tử của Liễu Thanh Dương co lại, sát khí cũng rất nồng, áp bách nhị trưởng lão. Tùng Lăng sợ muốn chết, người khác không biết thực lực thật sự của Liễu Thanh Dương, nhưng hắn ta hiểu rõ nhất, võ giả cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ năm cũng như heo chó, bị hẳn tùy ý tàn sát.
Nhị trưởng lão cũng chỉ tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ năm mà thôi, Liễu Thanh Dương muốn giết hẳn, chỉ cần dùng một tay.
“Ta sẽ không giết ngươi, chỉ dạy dỗ ngươi, để ngươi biết trời cao đất rộng thôi.”
Ông ta đang đầy một bụng lửa giận, cần chỗ phát ra. Ông †a không nói gì, đánh một chưởng về phía Liễu Thanh Dương. Chưởng đó vô cùng nhanh, Tùng Lăng muốn ngăn cản nhưng. không kịp.
“Cha, cha mau bảo Nhị trưởng lão dừng tay lại đi, chỉ có Liễu đại ca có thể cứu vãn Tùng gia chúng ta thôi.”
Mặt Tùng Lăng đầy vẻ cầu khẩn, hẳn ta xin phụ thân nhanh chóng ra tay ngăn cản. Sinh tử tồn vong của Tùng gia đều dựa vào Liễu Thanh Dương, Trận Pháp đường sắp bay mất rồi, hắn ta sốt sảng muốn khóc lên.
Kiến trúc sụp đổ khiến bụi bặm bay đầy trời, không ai biết chuyện bên này xảy ra. Bên kia đã hỗn loạn, tiếng kêu khóc vang trời, tiếng nổ kinh khủng từ dưới đất truyền lên, khu trung tâm sắp sụp rồi.
“Tự tìm chết!”
Trong mắt Liễu Thanh Dương ngập tràn sát ý. Hắn đã đắc tội với Vạn gia và Điền gia, thêm một Tùng gia cũng không. đáng gì. Đoản đao trong tay hắn ra khỏi vỏ, tỏa ra ánh đao sắc bén, khí tức kinh thiên từ trên cao áp xuống.
“Liễu đại ca, xin huynh nhẹ tay.”
Bụp một tiếng, đột nhiên Tùng Lăng quỳ xuống. Nhị trưởng lão mà chết, Tùng gia sẽ tiêu thật luôn. Đối nghịch với Liễu Thanh Dương, không chết không thôi.
Đao khí ngang dọc, bàn tay nhị trưởng lão hình thành một đợt khí, bị xé rách một cách vô tình. Trong trận pháp, Liễu Thanh Dương đã giết chín người cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ năm.
Đồng tử của Tùng Thiên Hào co rút lại, ông ta nhận ra có điều không ổn. Đao này không có sơ hở nào để tấn công, dù là ông ta thì cũng không tìm được bất kì sơ hở nào. Sức mạnh cảnh giới Tẩy Linh cuốn ra, cuồng phong vô tận cuốn về phía nhị trưởng lão, bảo vệ ông ta, tránh gặp chuyện không may.
“Rẹt!"
Dù vậy, đao khí vẫn dễ dàng xé rách phòng ngự của cảnh giới Tẩy Linh, lưỡi đao dừng lại trước cổ nhị trưởng lão một tấc, chỉ cần tiến thêm chút nữa thì sẽ thấy máu.
“Nếu Tùng Lăng không quỳ xuống xin tha cho ngươi, ngươi đã chết rồi”
Liễu Thanh Dương thu hồi đoản đao, khoảnh khắc cuối cùng mới thu hồi sức mạnh. Nhị trưởng lão nhặt lại được cái mạng, sợ hãi ướt đẫm cả người, cơ thể run cầm cập. Mới vừa rồi, ông ta cho rằng mình đã phải chết rồi.
Tất cả mọi người ở đó đều hoảng hốt, bao gồm cả Tùng. Thiên Hào, mặt đầy vẻ không tưởng tượng nổi.
Đường đường là võ giả cảnh giới Tẩy Linh mà vẫn không thể ngăn cản Liễu Thanh Dương giết người, bọn họ muốn phát điên. Rốt cuộc là thế nào? Nhị trưởng lão là cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ năm đó!
“Vừa mới ban nãy, Liễu đại ca đã chém chết chín tên võ giả cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ năm, không phí nhiều sức.”
Tùng Lăng đứng lên, không dám giấu giếm nữa, còn lộ ra nụ cười khổ và vẻ bất đắc dĩ. Liễu Thanh Dương đã bại lộ khí tức Tiên Thiên, không thể nào che giấu nữa.
“Gì cơ?”
Như bị sét đánh, môi Tùng Thiên Hào run run. Một đao chém chết chín cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ năm là chuyện chỉ có võ giả cảnh giới từ Tiên Thiên tầng thứ chín trở lên mới làm được.
Miệng đại trưởng lão đắng chát. Ông ta cũng mới chỉ tới cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ sáu, ngay cả ông ta cũng không. làm được việc một đao chém chết võ giả cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ năm. Vừa rồi ông ta mới châm chọc Liễu Thanh Dương, giờ nhớ lại, người nên bị châm chọc là bọn họ mới đúng.
Liễu Thanh Dương không để ý đến bọn họ, đi ra phía ngoài. Nơi này bị chấn động mạnh sau vụ nổ, vô số vết nứt lan tràn ra xung quanh.
“Liễu công tử, xin dừng bước."
Sao Tùng Thiên Hào không nhìn ra được, con trai mình thật sự không nói dối, Liễu Thanh Dương đã thay đổi thật rồi, có lẽ hắn có thể tu sửa trung tâm Trận Pháp đường, cứu vấn Tùng gia.
“Tùng gia chủ còn có chuyện gì sao?”
Hắn xoay người lại, nở nụ cười chế nhạo. Lần này không ai dám nói chuyện nữa, đều lắng lặng nhìn gia chủ.
“Chuyện vừa rồi, ta thay mặt Tùng gia, xin lỗi công tử. Xin Liễu công tử nể mặt con trai ta, ra tay giúp đỡ Tùng gia chúng ta”
Nói xong, ông ta khom người, cúi đầu, đầu đã sắp cúi rạp xuống đất. Đây là đại lễ của trưởng bối dành cho vấn bối, các trưởng lão của Tùng gia muốn ngăn cản, nhưng lời tới miệng lại không nói ra được.
“Trợ giúp Tùng gia các ngươi, ta có lợi lộc gì chứ?”
Liễu Thanh Dương cười lạnh lùng. Nếu không có chuyện của nhị trưởng lão vừa rồi, hai bên thương lượng, có lẽ hẳn còn nể mặt Tùng Lăng mà ra tay. Nhưng bây giờ chuyện đã thay. đổi rồi.
Tùng Lăng cầu xin hắn bỏ qua cho nhị trưởng lão, hắn đã trả được nhân tình rồi. Giữa hän và Tùng Lăng cũng chỉ là bạn bình thường mà thôi.
“Chỉ cần Liễu công tử đồng ý ngăn cản Trận Pháp đường. sụp đổ tiếp, ta có thể nói cho một mình ngươi biết một tin tức chấn động, có liên quan đến sinh tử tồn vong của Từ gia các ngươi.”
Tùng Thiên Hào dậm chân, vì Tùng gia, ông ta chỉ có thể. nói ra chuyện đó thôi, vốn dĩ ông ta còn không định nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...