Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Không nhiều không ít, năm trăm ngàn tiền vàng, một ván phân định thắng thua.

Tuyên bố trước mặt mọi người, hẳn ta... Vạn Bất Đồng hôm nay sẽ bãy hắn.

“Như vậy cũng tốt, một ván phân định thắng thua.”

Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, Liễu Thanh Dương ném xấp phiếu ra, đặt cược cho tê giác thắng.

“Điên rồi, hắn đúng là một kẻ điên.”

“Ta thấy hắn đúng là một tên phế vật, dù sao cũng không phải là tiền vàng của hắn, cơ hội chiến thắng của tê giác còn chưa đến một phần nữa.”

“Chúng ta vẫn là nên xem trò vui thôi, năm trăm ngàn tiền vàng, nếu mà hắn thua sạch thì để xem Từ gia sẽ bồi thường như thế nào”

Không có ai xem trọng Liễu Thanh Dương, chỉ cảm thấy hẳn giống như một tên hề, muốn nhìn thấy hắn xấu mặt. Từ Hàm Yên bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nàng muốn ngăn cản thì đã không còn kịp nữa rồi.


“Grào...”

Báo Cực Phong gầm lên một tiếng chói tai, đấu thú bắt đầu, nó lao lên như một cơn gió, xuất hiện phía sau tê giác, há miệng hung hăng căn xuống.

“Phụt...”

Máu tươi bản ta, một miếng thịt lớn chừng miệng bát bị báo Cực Phong cần rơi, cảnh tượng vô cùng đẫm máu.

Tốc độ của tê giác rất chậm, không thể tránh kịp, chỉ trong chốc lát, trên thân của nó đã xuất hiện mấy vết thương, máu tươi nhuộm đỏ cả lôi đài, cảnh tượng vô cùng tàn nhẫn.

Rất nhiều nữ nhân đều quay đầu đi, không đành lòng nhìn tiếp nữa, nhưng khi vào núi rèn luyện, còn kinh khủng gấp mười lần như thế này.

Khóe miệng Liễu Thanh Dương nở một nụ cười, khóe môi hắn khế nhúc nhích, điều khiển chân khí hóa thành âm thanh, sau đó nén chúng thành một sợi chỉ mảnh như dòng khí rồi bắn ra ngoài. Việc này đòi hỏi kỹ năng linh hồn cực kỳ mạnh mẽ mới có thể làm được.

Tê giác lung lay sắp ngã, dưới sự tấn công điên cuồng của báo Cực Phong, thân thể nó chồng chất vết thương, dân không thể đứng ổn định, nhưng một giọng nói không biết từ đâu đến đã chui vào trong đầu nó, khiến đôi mắt nó dần hiện lên sự mờ mịt.


Bị máu tươi kích thích, báo Cực Phong càng lộ ra vẻ hung ác, yêu khí kinh khủng tràn ngập khắp toàn bộ trường đấu thú.

Trên khán đài có ít nhất một vạn người, số lượng đặt cược cho báo Cực Phong thẳng lên đến chín phần mười, bởi vì thu hút được rất nhiều người quan tâm đặt cược, thế nên tỷ lệ cược gấp mười lần, vô cùng hấp dẫn.

“Liễu công tử, thật ngại quá, năm trăm ngàn tiền vàng kia †a đành nhận lấy vậy.”

Tê giác chết chỉ còn là vấn đề thời gian, nhiều nhất là trong một hiệp nữa, nó chắc chắn sẽ chết.

“Thẳng bại chưa phân, bây giờ Vạn công tử nói như vậy có hơi quá sớm rồi!”

Liễu Thanh Dương cầm lấy chén trà nhẹ nhàng nhấp một ngụm. Hẳn thong dong nhàn nhã, vô cùng thờ ơ với những biến hóa trên trường đấu thú, ngược lại hắn còn trò chuyện với tên mập nhỏ nhiều hơn cả.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, ta sẽ khiến ngươi chết một cách vui vẻ.”

Vẻ mặt Vạn Bất Đồng hung ác, vừa rồi hẳn ta bị Lôi Đào hung hăng tát một bạt tai, cơn giận này còn chưa có cơ hội phát tiết, hẳn ta hận không thể giẫm Liễu Thanh Dương ở dưới chân, hung hăng nghiền nát.

Võ đài truyền đến một tiếng gầm dữ dội, tê giác không ngừng ma sát mặt đất, liếm vết thương bị rách trên đùi phải, sau đó nó gầm lên một tiếng bi phẫn, lao về phía báo Cực Phong.

Đúng là tự tìm đường chết, tê giác dựa vào năng lực phòng ngự mạnh mẽ của bản thân còn có thể sống lâu thêm một lúc, nếu lao thẳng đến như thế thì sẽ chỉ chết nhanh hơn mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui