Thái Hoàn Khúc

Chàng im lặng đi xuyên qua các gian phòng. Tình hình bên ngoài và bên trong đều hoàn toàn giống như lúc vào. Bỗng chàng chợt nhớ đến những tiếng bước chân nghe được, trong lúc chàng đang ở bên trong đường hầm.
- "Lẽ nào những bước chân kia là của lũ chuộc?" Chàng tự thầm hỏi mình.
Từ ánh sáng ngọn đuốc trong tay Hạng Hoàng ở phía trước, đủ để làm sáng cho cả căn phòng.
Đảo mắt một vòng, đột nhiên ánh mắt chàng dừng lại trên chiếc bàn đặt giữa phòng.
Ánh mắt vô cùng ngạc nhiên, chàng liền lướt nhanh đến bên cạnh chiếc bàn. Hóa ra ngọn nến ở trên bàn lúc này đã ngắn đi một đoạn. Nếu như không phải ánh mắt Liễu Hạc Đình sắc bén, thì khó mà có thể phát hiện ra được.
Lúc này Đào Thuần Thuần cùng Hạng Hoàng đã bước đến cửa một căn phòng khác.
Xoay đầu lại, Đào Thuần Thuần đưa tay ra vẫy Liễu Hạc Đình, gọi:
- Này! Các hạ đang xem gì vậy? Ở đây quả nhiên không có một người. Không biết sư tỷ của ta hiện đang ở đâu?
Liễu Hạc Đình khẽ đáp một tiếng, chỉ nghe Hạng Hoàng đã phá lên cười, tiếp lời:
- Nếu như các hạ chưa từng thấy qua nến, tại hạ có thể tặng các hạ một ít, để các hạ có thể ngày đêm thưởng thức.
Y nói câu này có vẻ rất đắc ý và mang đầy vẻ châm biếm.
Liễu Hạc Đình không nói gì, trong lòng chỉ thầm hừ khẽ một tiếng.
Nào ngờ bỗng nghe Đào Thuần Thuần cũng cất giọng nói:
- Người ta không phải vừa mới nhìn thấy qua nến đó sao?
Dừng lại giây lát, nàng lại nói tiếp:
- Chúng tôi đến phía trước xem thử, các hạ hãy mau lên một chút nhé!
Liễu Hạc Đình đúng ngẩn người ra, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Chỉ nghe âm thanh của hai người từ từ xa dần.
Đông cung thái tử Hạng Hoàng dường như đang cười nói:
- Thuần Thuần, chàng thiếu niên kia và cô nương...
Âm thanh nhỏ dần và không còn nghe thấy gì nữa.
Liễu Hạc Đình lại buông một tiếng thở dài:
- Hóa ra nàng đã nói tên của nàng cho hắn biết.
Không hiểu tại sao, đột nhiên chàng cảm thấy vô cùng bực dọc. Chàng cảm giác gian nhà này tuy lớn nhưng dường như không có chỗ cho chàng.
Chàng đứng im lặng hồi lâu đột nhiên nghiến răng lướt nhanh đến bên cửa sổ. Đưa tay mở cửa ra, sau đó chàng phóng người qua cửa sổ ra ngoài.

Thắng Khuê Anh và Úy Trì Văn đưa mắt nhìn nhau, mà trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái:
- Chàng thiếu niên này tại sao đột nhiên lại bỏ đi?
Bọn họ đâu biết rằng lúc này trong lòng Liễu Hạc Đình vô cùng khó chịu và cho dù là ai đi nữa cũng không thể nào đoán ra.
Liễu Hạc Đình nhớ đến tình cảnh chàng và Đào Thuần Thuần gặp nhau trong đường hầm. Lúc đó nàng đứng trong bóng tối, tay giơ cao ngọn đuốc đầy vẻ thánh thiện. Chàng nhớ đến cảm giác lúc tay chàng chạm vào cánh tay nàng.
Thế rồi chàng đau khổ cắt ngang dòng suy nghĩ và không dám nghĩ tiếp. Nhưng trong đầu chàng bất chợt nghĩ đến giọng nói và tiếng cười của thiếu nữ áo xanh.
- "Chẳng lẽ nào nàng ta chính là ma vương Thạch Quan Âm? Tại sao lại có nhiều chuyện ly kỳ và đau khổ đến với ta trong vòng có một đêm?" Chàng thầm thở dài, vọt người qua khỏi bức tường sắt cao sừng sững. Khi ra đến được bên ngoài, chàng chỉ cảm nhận được đêm đã rất khuya, nhưng không biết được lúc này đã là canh mấy. Gió mạnh thổi qua rừng cây phát ra những tiếng kêu xào xạc.
Nhưng!
Tại sao trong tiếng gió đột nhiên có tiếng kêu kinh hãi và thảm thiết, giống như tiếng kêu sau cùng của một người trước khi sắp chết.
Liễu Hạc Đình vô cùng ngạc nhiên vội dừng bước lại, chú ý lắng nghe.
Trong tiếng gió còn có cả tiếng rên thê lương rất yếu ớt.
Hai tay Liễu Hạc Đình lập tức dang ra, toàn thân chàng liền lướt đi nhanh vào rừng cây, đồng thời đưa mắt nhìn xung quanh.
Đột nhiên chàng cảm thấy mắt mình như bị hoa lên, còn tai như đang nghe một tiếng sấm ớn và toàn thân dường như không còn đứng vững nữa. Cảnh tượng trong rừng lúc này, cho dù người có trái tim bằng sắt nhìn thấy, cũng đều có cảm giác giống như chàng.
Trong bóng đêm, trên những thân cây.
Trên mỗi thân cây đều có treo hai thiếu nữ áo xanh và những tiếng rên kia phát ra từ phía họ. Y phục của những thiếu nữ đều bị rách tơi tả. Còn gương mặt của họ vốn vô cùng diễm lệ, nhưng lúc này đang kinh sợ và trắng bệch. Thâm chí Liễu Hạc Đình còn thấy được các thớ thịt trên mặt họ đang co giật liên hồi.
Nhưng trên thân cây ở chính giữa không ngờ người bị treo lại là một gã hán tử có thân hình nhỏ bé. Trên người gã hán tử bê bết máu, bị chặt mất một tay và một chân. Gã hán tử kia không ai khác chính là Nhập Vân Long Kim Tứ.
Bên dưới thân cây treo Kim Tứ cũng đầy máu me. Con tuấn mã Kim Tứ yêu quý đang nằm bất động trên vũng máu. Đầu con ngựa máu thịt bầy nhầy, rõ ràng là bị chưởng đánh chết.
Liễu Hạc Đình như bị cảnh tượng trước mắt chôn chân tại chỗ. Thậm chí chàng cũng không nhìn thấy những bóng đen lướt nhanh ra khỏi khu rừng, nhanh như những mũi tên. Đợi đến khi chàng định thần lại, những bóng đen kia chỉ còn là những điểm đen mờ nhạt.
Những việc này chỉ xảy ra trong thời gian rất ngắn.
Trong lòng Liễu Hạc Đình cảm thấy vô cùng bi phẫn. Chàng hét lớn một tiếng tung mình truy đuổi về hướng những bóng đen. Chàng sử dụng khinh công băng mình lướt đi nhanh như một tia chớp, thậm chí đến ngay cả chàng cũng không tin rằng mình lại làm được điều này. Nhưng khi chàng vừa băng mình đi, đã nghe bên ngoài rừng có tiếng vó ngựa.
Đợi khi chàng ra đến được bìa rừng thì tiếng vó ngực đã xa dần và không còn cách gì đuổi theo kịp nữa. Thế rồi chàng thất vọng quay trở lại. Bên ngoài bìa rừng vẫn còn mười mấy con tuấn mã đang đứng. Có lẽ đây là số ngựa của những thiếu nữ áo xanh, bộ hạ của Hạng Hoàng. Lúc này đám ngựa vẫn còn đó, nhưng những thiếu nữ thì gặp phải cảnh ngộ thật thê thảm.
Không ai biết rằng thật ra họ kinh sợ và bị lăng nhục như thế nào? Khi trở lại vào trong rừng, Liễu Hạc Đình lướt thẳng đến đứng trước mặt Nhập Vân Long Kim Tứ, lớn tiếng gọi:
- Kim huynh!
Tuy Liễu Hạc Đình hét thật lớn, nhưng Nhập Vân Long Kim Tứ cơ hồ như không hề nghe thấy.
Liễu Hạc Đình chỉ thấy hai mắt của Nhập Vân Long Kim Tứ hơi hé mở, môi mấp máy như muốn nói điều gì đó nhưng không thành lời.

Liễu Hạc Đình hỏi cất cao giọng:
- Kim huynh, hãy cố gắng lên!
Kề tai sát miệng Kim Tứ, chàng cố gắng lắng mới nghe được những lời rõ nhất:
- Không ngờ... ngờ rằng... bọn... bọn chúng... ta...
Liễu Hạc Đình tập trung lắng nghe, nhưng gió to cộng thêm những tiếng rên rỉ của các thiếu nữ làm cho chàng chỉ nghe được có bấy nhiêu.
Câu nói vừa rồi chàng nghe được càng khiến cho chàng mơ hồ hơn. Chàng rất muốn Nhập Vân Long Kim Tứ có thể kể lại biến cố vừa rồi, chàng muốn biết là người đã dùng thủ đoạn tàn khốc đến thế, và sẵn sàng vì những người xa lạ này báo thù.
Thế nhưng cuối cùng câu nói đứt quãng của Nhập Vân Long Kim Tứ cũng đã ngừng hẳn lại. Hai mắt gã từ từ nhắm nghiền lại và môi cũng đã khép chặt không nói thêm được tiếng nào.
Nhập Vân Long Kim Tứ đã chết.
Liễu Hạc Đình đứng thất thần như bị chôn chân tại chỗ. Tuy chàng và Nhập Vân Long Kim Tứ mới sơ giao, nhưng lúc này chàng không ngăn nổi sự bi ai. Hai mắt chàng đỏ hoe, tuy chưa rơi lệ, nhưng sự thống khổ còn hơn cả được khóc.
Chàng trầm ngâm suy nghĩ kỹ câu nói của Nhập Vân Long Kim Tứ trước lúc sắp chết hòng tìm ra được manh mối gì chăng.
- Không ngờ rằng... Tại sao lại không ngờ rằng, điều gì đã khiến cho Kim Tứ không ngờ đến? Bọn chúng... Bọn chún glà ai? Ta... ta, trước lúc chết Kim Tứ còn nhắc đến y làm gì?
Liễu Hạc Đình đứng cúi đầu suy nghĩ:
- "Lẽ nào trước lúc chết y có ý muốn nói: Ta tâm nguyện vẫn còn chưa hoàn thành, chết cũng không nhắm mắt? Hay là Kim Tứ còn di vật gì muốn trao lại cho ai đó? Những câu này nếu miễn cưỡng có thể giải thích được, nhưng... "không ngờ rằng" là có ý gì? Lẽ nào Kim Tứ muốn nói không thể nào ngờ đến kẻ đã giết y?" Bông nhiên chàng sực nhớ đến:
- "A! Chẳng lẽ hung thủ chính là thiếu nữ áo xanh đã mất tích trong đường hầm. Với Kim Tứ cũng không thể nào ngờ rằng, một thiếu nữ yêu kiều như thế lại là một ma đầu vô cùng tàn ác. Nếu nói như vậy, thì ả nhất định chính là Thạch Quan Âm. Ả đã gạt ta vào trong đường hầm, rồi sau đó quay trở ra ngầm giết những người này..." Nhưng chàng lại nghĩ:
- "Kim Tứ đã nói "bọn chúng", vậy thì hung thủ không chỉ là một người..." Trong giây lát chàng đã suy đi nghĩ lại không biết bao nhiêu lần câu nói của Kim Tứ.
Nhưng chân tướng sự thật câu nói chàng vẫn chưa nghĩ thấu.
Bất chợt hai mắt chàng sáng lên, bởi vì chàng đã phát hiện ra được một điều.
Cánh tay phải của Nhập Vân Long Kim Tứ đã bị đứt lìa, chỉ còn lại cánh tay trái. Điều đáng chú ý là bàn tay trái của Kim Tứ nắm chặt lại, giống như người đang chết đuối vớ được thứ gì thì không bao giờ chịu buông ra, cho dù là cái chết.
Liễu Hạc Đình chợt nghĩ:
- "Chẳng lẽ trong tay Kim Tứ đang nắm giữ bí mật gì? Và cũng có lẽ câu nói trước lúc chết của Kim Tứ chính là câu: "Ta trong tay...". Chỉ có điều Kim Tứ không còn đủ sức để nói hết câu mà thôi." Liễu Hạc Đình từ từ đưa tay ra gỡ lấy bàn tay của Kim Tứ. Chỉ thấy trong lòng bàn tay Kim Tứ có một mảnh vải đen cùng hai sợi tóc màu đỏ.
Chàng nhìn chăm chăm vào những thứ trong tay Kim Tứ rồi đưa tay ra sờ thử. Mảnh vải vô cùng mềm mại giống như một loại tơ lụa cực tốt. Còn hai sợi tóc màu đỏ ngược lại cứng như lông heo.
- Với mảnh vải áo đen này cùng hai sợi tóc màu đỏ, đủ để thấy rằng hung thủ dường như không phải Thạch Kỳ." Liễu Hạc Đình lại nghĩ tiếp:

- Kim Tứ cố nắm lấy những thứ này vì những người có tóc màu đỏ không phải nhiều.
Đồng thời y cũng muốn nói cho người phát hiện ra thi thể y biết rằng, có thể tìm ra diện mạo thật của hung thủ từ điểm này. Trước lúc chết Kim Tứ vẫn còn cố ý muốn nói cho ta biết bí mật trong lòng bàn tay. Như vậy đủ thấy nỗi thù hận trong lòng Kim Tứ vô cùng sâu sắc." Có thể nói Liễu Hạc Đình đã tìm ra được đáp án, nhưng chàng không biết đây có phải là chân tướng thật sự của việc này không.
Liễu Hạc Đình cẩn thận cất mảnh vải và hai sợi tóc màu đỏ vào trong người. Bất chợt bàn tay chàng chạm phải một vật mát lạnh. Chàng liền chợt nhớ đến chiếc bình ngọc màu đen cùng với bốn chữ "Tây Môn Tiếu Âu" ở bên trên.
Đây cũng là một vấn đề khó giải đáp.
Những thiếu nữ áo xanh kia hay tay bị trói chặt vào thân cây. Cho đến lúc này họ vẫn chưa hề nhúc nhích, chỉ có những tiếng rên phát ra từ mũi họ mà thôi.
Liễu Hạc Đình đảo mắt một vòng:
- "Chẳng lẽ bọn họ đều đã bị trọng thương?" Nghĩ vậy, chàng liền lướt đến trước một thân cây cách đó chừng năm thước. Chỉ thấy thiếu nữ bị cột vào thân cây sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, y phục bị rách tả tơi, chẳng giống thiếu nữ kiều diễm vừa rồi bước ra từ trong cánh rừng.
Liễu Hạc Đình thầm khẽ thở dài một tiếng. Chàng đoán chắc rằng những thiếu nữ này nhất định bị đối phương dùng thủ páp cực hiểm điểm huyệt.
Thế rồi Liễu Hạc Đình đưa tay lên đang định giải huyệt đạo cho thiếu nữ. Bỗng nheien có một tràng cười vang lên, và tiếng cười kia chính là của Hạng Hoàng. Trong tiếng cười của y dường như còn có cả tiếng khúc khích của thiếu nữ. Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng, thả tay xuống, sau đó chàng lướt nhanh ra khỏi khu rừng.
Không biết tại sao đột nhiên chàng cảm thấy mình chẳng muốn nhìn thấy hai người kia cùng sánh vai nhau đi chút nào. Khi ra khỏi khu rừng, chàng biết thi thể của Nhập Vân Long Kim Tứ nhất định sẽ có người thu dọn. Còn những thiếu nữ kia vốn là người hầu của Hạng Hoàng, như vậy việc của chàng càng khỏi phải bận tâm. Có điều trong lòng chàng vẫn cảm thấy không an tâm. Bởi vì dù gì đi nữa chàng và Nhập Vân Long Kim Tứ vẫn quen biết nhau, thế mà chàng không thể lo được chuyện hậu sự cho y.
Nhưng ta nhất định sẽ tìm ra hung thủ và sẽ báo thù cho Kim Tứ huynh.
Chàng tự nhủ với mình như vậy. Gió thu cứ liên tục thổi, bốn bề im lặng không một tiếng động. Thân hình chàng cứ như vậy lướt nhanh đi như một làn khói nhẹ.
Lúc này trong lòng chàng rối bời như tơ và chàng cứ nhằm phía trước lướt tới. Chàng không biết mình đã lướt đi như vậy được bao lâu, chỉ cảm thấy lúc này trong người đã thấm mệt. Hơi giảm tốc độ lại, chàng đưa mắt nhìn quanh và không khỏi thở dài một tiếng. Hóa ra vừa rồi do không được bình tĩnh, nên chàng đã nhìn sai phương hướng. Lẽ ra phải ra phía ngoài khu rừng thì chàng lại hướng sâu vào bên trong.
Chỉ trong một đêm chàng đã chứng kiến biết bao nhiêu chuyện cũng như gặp phải nhiều vấn đề nan giải nên khiến cho chàng khó tránh khỏi hoang mang. Lúc này thân đang tại thâm sơn, bỗng khiến cho chàng lóe lên một suy nghĩ:
- "Mình đang muốn lánh xa mọi người để tìm một nơi yên tịnh suy nghĩ. Như vậy đây không là nơi lý tưởng sao?" Thế rồi chàng lặng lẽ tìm một tảng đá ngồi xuống. Tuy nơi đây tứ bề vô cùng vắng lặng, nhưng trong lòng chàng không sao bình tâm lại được. Một lát chàng nghĩ đến nụ cười ngây thơ của thiếu nữ áo xanh. Một hồi chàng lại nghĩ tới diện mạo kiều diễm của Đào Thuần Thuần. Kế đến chàng nghĩ tới diện mạo trước lúc chết của Nhập Vân Long Kim Tứ.
Một cơn gió thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng vừa rời khỏi cành, bay lơ lửng giữa không trung. Liễu Hạc Đình thuận tay nhặt một viên đá nhỏ ném vào trong màn đêm. Chỉ trong nháy mắt viên đá kia đã mất hút.
Đột nhiên!
Trong tiếng gió bỗng nhiên có tiếng thở dài. Giữa đêm khuya tại thâm sơn như vậy, tại sao đột nhiên lại có tiếng thở dài? Là ai?
Chàng tự hỏi bản thân mà trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quặc.
Tiếng thở dài cuối cùng cũng đã tan biến.
Nhưng tiếp theo sau tiếng thở dài kia...
- Đời người tại sao lại đơn điệu như vậy? Chắc... chết... chết cũng tốt.
Trong đêm khuya tĩnh mịch tại thâm sơn, ai lại nói những lời bi ai sầu não đến như vậy?
Liễu Hạc Đình liền đứng phắt người dậy, đưa mắt nhìn quanh. Chỉ thấy dưới bóng cây phía bên kia quả nhiên có một bóng người. Bóng người kia hai chân đang đứng ở trên không.
Liễu Hạc Đình tự nhiên cảm thấy lạnh toát mồ hôi, trong đầu chàng chợt nghĩ:
- "Chẳng lẽ nào người kia đang định treo cỏ tự vẩn?" Dù trong lòng đang có nhiều điều phiền muộn, nhưng Liễu Hạc Đình vẫn có ý nghĩ muốn cứu người. Chàng liền lập tức lướt nhanh người về phía bóng đen.
Lại một cơn gió nữa thổi qua!

Bóng đen kia cũng đung đưa theo gió.
- "Quả nhiên mình đoán không sai." Chàng liền tung người lên cao khoảng ba trượng, rồi phóng thẳng về phía bóng đen. Chỉ thấy trên một cành cây ngang có cột một sợi dây dài bằng vải đen. Một lão nhân đầu tóc bạc phơ đang treo lơ lửng trên sợi dây kia.
Liễu Hạc Đình lập tức đưa cánh tay phải ra ôm ngang lưng lão nhân, đồng thời tay trái dùng lực chém ngang dợi dây.
Sau đó chàng nhẹ nhàng đặt lão nhân xuống đất quan sát kỹ, chàng không khỏi giật mình, hóa ra lão nhân kia không có hai cánh tay. Thậm chí ngay cả trường bào lão nhân mặc trên người cũng không có tay. Liễu Hạc Đình đưa tay ra sờ thử, ngực lão nhân vẫn còn nóng, mũi vẫn còn thở mặc dù sắc mặt đã trắng bệch và hai mắt đã nhắm nghiền. Như vậy lão nhân vẫn còn sống.
Liễu Hạc Đình tự nhiên cảm thấy trong lòng phấn khởi hẳn lên. Bởi chàng đã cứu được một người ngay bóng thần chết. Một người cho dù có cả ngàn lý do muốn chết, nhưng cũng không được tự vận. Bởi vì cả ngàn lý do kia cũng không quan trọng bằng một lý do khác, đó chính là: Trời cho con người sinh mạng, vì vậy bất cứ ai cũng không thể cướp đi được.
Đương nhiên là bao gồm luôn cả bản thân người đó.
Liễu Hạc Đình dùng tay xoa bóp cho lão nhân một hồi. Một lát sau, lão nhân bắt đầu ho khẽ một tiếng, tiếp theo đó hai mắt từ từ mở ra rồi lập tức nhắm nghiền lại.
Liễu Hạc Đình hơi mỉm cười, ôn tồn bảo:
- Sinh mạng là thứ đáng quý nhất trên đời. Ngay cả loại trùng kiến còn ham sống, huống hồ là con người. Lão trượng làm như vậy có đáng không chứ?
Lão nhân lại mở mắt ra hằn học nhìn chàng. Đột nhiên lão nhân nhắm thẳng vào mặt Liễu Hạc Đình khạc một cục đờm. Chàng vô cùng ngạc nhiên vội né đầu tránh sang một bên. Chỉ thấy một phần vành tai hơi mát lạnh, cục đờm kia đã đi xớt qua tai chàng.
Bỗng nhiên lão nhân kia giận dữ mắng:
- Lão phu muốn chết là chết, bộ ngươi quản được sao?
Lật người lại đứng dậy, lão nhân lại quát mắng:
- Tên tiểu tử này không biết trời cao đất rộng là gì.
Nói đoạn, lão nhân lại khạc tiếp một cục đờm xuống đất, rồi cúi đầu bỏ đi.
Liễu Hạc Đình đứng ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng của lão nhân, mà trong lòng vừa cảm thấy tức giận lại vừa cảm thấy tức cười. Chàng đã cứu sinh mạng của một người để đổi lấy những lời phỉ nhổ thóa mạ.
Bóng dáng lão nhân mỗi lúc một xa dần.
Liễu Hạc Đình vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, trong lòng thầm nghĩ:
- "Thôi mặc kệ, lão ta đã đi xa rồi, mình còn đứng đây làm gì?" Nhưng rồi chàng lại nghĩ:
- "Lão nhân kia dường như muốn đi tìm nơi khác để tự vẫn. Nếu như ta không đi cứu lão, trong lòng ta cảm thấy không an tâm chút nào." Ngước mắt lên nhìn bóng dang lão nhân đã khuất dần ở phía trước. Một lão nhân tàn phế ở nơi thâm sơn trong một đêm thu tiêu điều như vậy, khiến cho Liễu Hạc Đình không sao không quan tâm đến được.
Chàng đành thở dài một tiếng rồi cất bước đi theo hướng lão nhân. Ho khẽ một tiếng, chàng định nói vài lời an ủi, nào ngờ lão nhân quay đầu lại giận dữ mắng:
- Tên tiểu tử này đi theo lão phu làm gì? Chẳng lẽ trong đêm tối như vậy, ngươi định đánh cướp ta?
Liễu Hạc Đình vô cùng ngạc nhiên, chàng chỉ còn biết nén cơn tức giận xuống cười gượng. Đưa mắt nhìn quanh, chàng thấy phía trước mặt là một con đường nhỏ, hai bên đều là những vách núi cao.
Liễu Hạc Đình nghĩ thầm:
- "Lão đã đi về hướng này, vậy chi bằng mình cứ vượt lên phía trước, dẫu sao ở đây cũng chỉ có một con đường mòn này mà thôi..." Vừa nghĩ đến đây, chàng đã vượt qua mặt lão nhân. Quay đầu nhìn lại, Liễu Hạc Đình mỉm cười nói:
- Nếu thế tại hạ xin đi ở phía trước vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui