Thanh y thiếu nữ trong lòng cực kỳ kinh ngạc, liền thối lui ra sau nửa bước. Thiếu nữ ngạc nhiên không phải vì giọng cười lớn của bạch y nhân, mà trong lòng nàng không thể nào nghĩ rằng một kiếm thủ cô độc, lạnh lùng, thậm chí còn ít nói như y, lúc này lại phát ra tiếng cười tùy tiện như vậy.
Trong tiếng cười, chỉ thấy bạch y nhân từ từ đưa tay lên.
Thanh y thiếu nữ hít sâu vào một hơi, bước về phía trước một bước, nhẹ nhàng đưa tay giữ tay bạch y nhân lại, giọng khẽ nói:
- Nếu như ngươi không muốn ta nhìn thấy mặt thật, vậy ta không xem cũng không sao.
Ngươi hà tất phải cười như thế.
Giọng cười của bạch y nhân từ từ yếu dần, nhưng y vẫn còn mỉm cười nói:
- Ngươi thấy ta cười, cảm thấy ngạc nhiên và sợ hãi phải không?
Thanh y thiếu nữ gật đầu nhè nhẹ.
Bạch y nhân mỉm cười, lại nói:
- Nhưng ngươi đâu biết, ta cười vì trong lòng ta đang vui. Như thế đâu có gì ngươi phải ngạc nhiên và sợ hãi? Ngươi phải biết rằng, nếu như trong lòng ta không phải thật sự đang vui, thì ta tuyệt đối không bao giờ cười.
Thanh y thiếu nữ đứng sững sốt, ngạc nhiên, hai mắt hơi khép lại và đột nhiên rơi xuống hai giọt lệ.
Bạch y nhân lập tức ngưng cười, trầm giọng nói:
- Tại sao ngươi khóc?
Thanh y thiếu nữ cúi xuống, dùng vạt áo lau nước mắt, giọng ngắt quãng nói:
- Ta... ta... cũng rất vui... ngươi có biết không?... Từ lúc sanh ra đến giờ... chưa có một ai tốt với ta cả.
Bạch y nhân im lặng hồi lâu rồi mới thở dài một tiếng. Thế rồi cả hai nhìn nhau im lặng không nói gì.
Lúc này trời đã thật khuya, tứ bề vắng lặng, không nghe một tiếng động nhõ.
Cuối cùng bạch y nhân cũng buông một tiếng thở dài, giọng khẽ nói:
- Ngươi có biết, ta cũng hoàn toàn giống như ngươi. Từ lúc sanh ra đến giờ, ngoài việc luyện kiếm, ta gần như chẳng làm qua gì cả. Có điều ta may mắn hơn ngươi một chút, có được một sư phụ tuy chẳng thương ta nhưng võ công lại cực cao...
Thanh y thiếu nữ ngước mắt lên nhìn bạch y nhân, giọng thoáng buồn, nói:
- Chẳng lẽ từ bé đến giờ, cũng không có một ai tốt với ngươi và thương ngươi thật sao?
Bạch y nhân khẽ gật đầu nhè nhẹ. Ánh mắt y cũng nhìn thẳng vào mặt thiếu nữ, đúng lúc cả hai ánh mắt chạm nhau.
Thanh y thiếu nữ đột nhiên "ồ" lên một tiếng, nói:
- Ta biết rồi, sở dĩ ngươi không muốn cho mọi người nhìn thấy mặt thật, bởi vì ngươi cho rằng trên thế gian này mọi người đều không tốt với ngươi, phải vậy không?
Bạch y nhân đứng im bất động nhìn nàng... đột nhiên tay y đưa lên, chiếc mặt nạ lập tức được cởi ra.
Thanh y thiếu nữ há hốc ngạc nhiên, trong khi bạch y nhân chậm rãi nói:
- Ngươi không ngờ phải không?
Thanh y thiếu nữ ngạc nhiên nhìn bạch y nhân thật lâu đột nhiên cười khẽ nói:
- Ta quả thật không thể ngờ... quả là không thể nào ngờ!
Dưới ánh trăng sao lung linh chỉ thấy gương mặt bạch y nhân vô cùng anh tuấn và trắng trẻo. Nếu không phải là đôi chân mày rậm vùng chiếc mũi cao thẳng thì gương mặt y có mấy phần giống với nữ nhi.
Cả hai lại im lặng một hồi lâu. Thanh y thiếu nữ vẫn chăm chú nhìn bạch y nhân. Bạch y nhân hơi mỉm cười, đưa tay lên đeo lại chiếc mặt nạ vào. Thanh y thiếu nữ bỗng nhiên giọng nũng nịu nói:
- Xin ngươi đừng đeo mặt nạ vào, được không?
Ánh mắt bạch y nhân hơi cúi xuống:
- Tại sao?
Thanh y thiếu nữ cúi đầu, mỉm cười nói:
- Nếu như ngươi xấu xí hoặc tàn phế, có lẽ ta sẽ không trách ngươi. Thế nhưng ngược lại...
Thiếu nữ cười bẽn lẽn, lại nói:
- Vậy tại sao ngươi còn muốn đeo nó vào, làm người khác không thể nào đoán ra được.
Bạch y nhân mỉm cười vẻ chế giễu, chậm rãi nói:
- Ngươi không hiểu thật sao? Vậy để ta nói cho ngươi biết. Sở dĩ ta không muốn để cho mọi người nhìn thấy mặt thật, vì ta muốn rằng mọi người đều phải khiếp sợ ta. Khi ta đeo mặt nạ vào, bất luận giao đấu với ai, họ đều có ý sợ hãi ta. Nếu ta không làm như vậy thì đâu có ai sợ ta. Đây gọi là trước khi giao đấu làm cho đối phương hoang mang, ngươi có hiểu không?
Thanh y thiếu nữ gật đầu nhè nhẹ, giọng nhỏ nhẹ nói:
- Đây quả là cách rất thông minh, nhưng nếu như thế ngươi không cảm thấy không công bằng sao?
Bạch y nhân hai mày cau lại, giọng trầm ngâm nói:
- Không công bằng? Có gì không công bằng?
Thanh y thiếu nữ từ từ giải thích:
- Khi hai người giao đấu nhau, nên dựa vào võ công bản thân mà phân thắng bại. Nếu dùng những cách khác để thắng có thể gọi là thủ đoạn không quang minh chính đại, ngươi thấy ta nói vậy có phải không?
Hai mắt bạch y nhân hơi nhìn xuống, ngạc nhiên hồi lâu. Chỉ nghe thanh y thiếu nữ lại nói tiếp:
- Không biết ngươi đã có nghe qua câu "Quang minh chính đại, tuy bại cũng vinh" hay chưa? Chứ còn ta từ nhỏ đến lớn, không biết đã nghe qua không biết bao nhiêu lần mà nói.
Bất luận là trong tình huống nào, cũng đều không nên quên câu nói này. Đây cũng chính là gia phong của nhà họ Tây Môn.
Bạch y nhân đột nhiên giật mình, trầm giọng nói:
- Giang Tô Hổ Khưu, Phi Hạc Sơn Trang chủ Tây Môn Âu là gì của ngươi?
Thanh y thiếu nữ mỉm cười nói:
- Chả trách gì phụ thân ta thường nói thanh danh của đại bá phụ ta anh hùng khắp trong thiên hạ đều biết. Hóa ra ngươi cũng biết đến danh tánh của người.
Bạch y nhân ánh mắt từ từ cúi xuống, miệng lẩm bẩm nói:
- Thật không ngờ. Ngươi cũng chính là người nhà họ Tây Môn.
Đột nhiên giọng y chợt thay đổi:
- Ngươi có biết Phi Hạc Sơn Trang vĩnh viễn biến mất trên giang hồ?
Thanh y thiếu nữ liền biến sắc mặt, nhưng nàng lập tức mỉm cười nói:
- Nhà họ Tây Môn mấy năm gần đây tuy có thiếu kém nhân tài, nhưng dựa vào thanh trường kiếm trong tay đại bá cùng những đệ tử mà người đã rèn luyện. Bất luận là gặp phải cường địch nào cũng không bao giờ bị thua thiệt. Bởi vậy ngươi cũng đừng nói quá nghiêm trọng như thế.
Bạch y nhân cười nhạt một tiếng:
- Quá nghiêm trọng ư?
Dừng lại giây lát, y buông một tiếng thở dài nói:
- Ngươi có biết nửa tháng trước đây cả nhà Tây Môn thế gia đã bị bọn người Ô Y Thần Ma khống chế hay không? Hơn nữa đám người Ô Y Thần Ma kia cũng đã tiếp được mật lệnh của thủ lĩnh bọn chúng, phải nội trong đêm nay giết hết những người trong Phi Hạc Sơn Trang. Việc này vốn được hành động rất kín đáo, nhưng lại bị một nhân vật lợi hại ngầm theo dõi bọn Ô Y Thần Ma, phát hiện ra cách truyện đạt tin tức của bọn chúng. Từ đó mới biết được độc kế của chúng. Có lẽ ngươi đã thoát ra ngoài hơi sớm, nên chưa bị bọn chúng phát hiện. Nếu không, những người từ trong nhà Tây Môn bước ra, bất luận là ai cũng đều gặp phải độc thủ của chúng!
Hiển nhiên y không biết rằng hai cha con Thường Bạci Quốc Thủ Tây Môn Âu đã nhiều năm nay không có trở về Hổ Khưu.
Sắc mặt thanh y thiếu nữ vốn đã trắng bạch, giờ lại càng khủng bố hơn. Tay nàng vẫn nắm chặt lấy tay bạch y nhân, giọng hoảng hốt hỏi:
- Thật vậy không? Nếu thế phải làm sao?
Bạch y nhân im lặng hồi lâu, từ từ nói:
- Cách gì à? Không còn cách nào cả. Cho dù bây giờ chúng ta có mọc hai cánh cũng không thể nào bay đến kịp Phi Hạc Sơn Trang.
Bạch y nhân tuy tính tình lạnh lùng, nhưng lúc này cũng không khỏi tỏ vẻ cảm thông đối với thanh y thiếu nữ.
Nào ngờ thanh y thiếu nữ không hề quá xúc động, ngược lại rất trầm tĩnh. Thiếu nữ cúi đầu im lặng hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu lên thở dài nói:
- Nếu không còn cách nào khác, ta chỉ còn cách cố gắng luyện tập kiếm pháp để báo thù cho họ.
Bạch y nhân không khỏi ngạc nhiên, chau mày hỏi:
- Đối với việc này, ngươi chỉ có một câu như vậy đáng nói thôi sau?
Thanh y thiếu nữ cũng lộ vẻ ngạc nhiên:
- Vậy ta còn gì đáng nói nữa hay sao?
Bạch y nhân dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn thanh y thiếu nữ một hồi, chậm rãi nói:
- Chẳng lẽ ngươi không muốn hỏi xem nguyên nhân và kết quả việc này sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết tại sao bọn Ô Y Thần Ma lại muốn giết hết người nhà họ Tây Môn sao? Lẽ nào ngươi không muốn biết ai đã ngầm khám phá ra được quỷ kế của bọn Ô Y Thần Ma, và người này có oán thù như thế nào với chúng hay sao?
Thanh y thiếu nữ chớp chớp mắt, hỏi:
- Chẳng lẽ những việc này ngươi đều biết sao?
Bạch y nhân cười nhạt:
- Không sai, những việc này ta đều biết một ít. Ngươi đã không có ý hỏi ta, vậy ta cũng không cần phải nói làm gì.
Đưa tay sửa lại chiếc mặt nạ, sau đó y quay lưng định bỏ đi.
Thanh y thiếu nữ đứng im bất động, nhìn theo tà áo của y bay phất phơ trong gió. Bước chân của y bước đi thật chậm, dường như đang chờ đợi thiếu nữ ngăn cản.
Bước chân của bạch y nhân tuy cực chậm, nhưng cũng cùng thời gian đó, ở một nơi khác, ngược lại Đào Thuần Thuần đang phóng ngựa chạy như bay. Phía sau mông ngựa còn nhiều dấu máu tươi vẫn còn chưa khô. Hiển nhiên đây là kết quả của thủ thuật phóng huyết, để cho ngựa chóng phục hồi lại sức lực.
Lúc này trên trán Đào Thuần Thuần đã lấm tấm mồ hôi, nhưng tinh thần nàng còn rất phấn chấn, ánh mắt vẫn còn lanh lợi.
Đi thêm một đoạn nữa, phía trước có một khu rừng thưa nằm gần cạnh đạo lộ. Từ phía trong rừng cây, đột nhiên xuất hiện một mái cong của một ngôi miếu. Trên mái cong của một ngôi miếu kia, có treo một chiếc linh đồng sáng lấp lánh.
Đào Thuần Thuần đảo mắt một vòng. Hai mắt chợt sáng lên, Đào Thuần Thuần đột nhiên cho ngựa chạy chậm lại, rồi tung người nhảy xuống khỏi ngựa. Thuận tay nàng buộc ngựa vào thân cây bên đường, sau đó lướt nhanh vào bên trong miếu.
Ánh trăng yếu ớt xiên qua những lỗ trên mái ngôi miếu hoang, chiếu xuống bên trong, càng làm cho ngôi miếu trở nên thê lương hơn. Phía trên áng thờ có tượng phật, mọi thứ hoàn toàn không có gì thay đổi so với mười ngày trước, khi nàng và Liễu Hạc Đình đã vào đây khấn vái.
Đào Thuần Thuần lướt nhanh vào trong, đảo mắt nhìn khắp nơi. Sau khi biết chắc ở đây không hề có người, nàng mới vội bước thẳng đến trước án thờ giở bát hương lên, lấy ra một chiếc khăn tay.
Trên chiếc khăn tay dường như không hề có một chữ gì. Thế nhưng sau khi thấm chiếc khăn vào một ít nước đọng lại trong bát hương, trên chiếc khăn lập tức hiện lên những hàng chữ chi chít.
Mượn ánh sáng trăng, Đào Thuần Thuần lướt nhanh những chữ trên chiếc khăn.
Sau đó sắc mặt nàng hiện lên vẻ chân thành và vui mừng, miệng lẩm bẩm nói:
- Không ngờ vẫn còn một vài tâm địa của Quan Ngoại Ngũ Long. Nếu là như vậy, cho dù ta không thể đến kịp cũng chẳng có quan hệ gì!
Thế rồi nàng ung dung bước ra khỏi ngôi miếu. Lần này không hề có Liễu Hạc Đình đi bên cạnh, nên nàng cũng không cần phải giả vờ chân thành cầu khẩn làm gì. Cảnh vật bên ngoài ngôi miếu cũng giống y như lần trước.
Bầu trời cũng đầy sao, gió đêm lạnh lẽo trôi qua từng cơn!
Từ ngôi miếu này đến Giang Tô Hổ Khưu đã không còn xa, nhưng dẫn sao cũng vẫn còn một khoảng cách chừng bốn năm dặm. Cũng thời gian trước đó hai ba canh giờ, Liễu Hạc Đình đã vội tức tốc lên đường. Tuy chàng có một nội công thâm hậu, nhưng vì trước lúc hôn sự phải khẩn trương, sau hôn sự lại xảy ra biến cố, lại liên tiếp mấy ngày liền không được nghỉ ngơi cẩn thận. Nên đến lúc này, Liễu Hạc Đình đã có phần gần như không chịu nổi.
Lúc này trăng trên đầu đang tỏa sáng, Liễu Hạc Đình cho ngựa phóng nhanh trên quang đạo. Tuy đang ngồi trên lưng ngựa, nhưng chàng vẫn khép hờ hai mắt vận công điều khí.
Thế nhưng trong một giờ liền chàng vẫn không sao tập trung được. Trong lòng chàng lúc nào cũng tự hỏi:
"Hổ Khưu còn bao xa nữa? Không biết có đến nơi kịp hay không?" Mắt hơi ngước nhìn lên, đột nhiên chàng nhìn thấy trong khu rừng trước mặt, dường như có ánh đao kiếm sáng ngời đang chuyển động.
Liễu Hạc Đình định thần lại, quả nhiên nghe thấy tiếng va chạm của binh khí cùng tiếng quát mắng. Tiếp đó là một tiếng kêu thảm thiết. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong lòng đã không ngừng suy nghĩ. Phía trước thật ra đã xảy ra chuyện gì? Là bọn đạo tặc chặn đường cướp của hay là bọn người giang hồ tầm kẻ thù quyết đấu?
Rồi chàng lại nghĩ tiếp:
"Hiện tại mình có việc gấp trên người không thể để lỡ được. Dẫu sao những người này cũng chẳng có liên quan gì đến mình. Hơn nữa mình nào có thời gian để lo chuyện của người khác!" Trong lòng chàng suy đi tính lại nhiều lần, vẫn chưa quyết định dứt khoát. Thế nhưng đến tiếng kêu thảm thiết thứ ba vang lên, trong lòng chàng lại nghĩ:
"Những việc cướp giết người như vầy xảy ra trước mặt ta, nếu như ta cứ bàng quan không quan tâm tới, như thế có còn xem là con người không? Giữa đường gặp chuyện bất bình nếu không bạt đao tương trợ, thế thì ta đi du hiệp khắp trong thiên hạ để làm gì? Cho dù hôm nay có phải lỡ việc hệ trọng, trước tiên ta cũng phải đến xem việc này ra sao. Dẫu sao đến xem cũng chẳng mất mấy thời gian!" Trong lúc chàng đang mãi mê suy nghĩ, con tuấn mã đã lao đến bên ngoài bìa rừng.
Chỉ nghe từ phía trong rừng có tiếng quát lớn:
- Bằng hữu ở bên ngoài, có Giang Nam Thất Ác Quỷ ở đây, xin bằng hữu bớt lo chuyện người khác.
Liễu Hạc Đình ánh mắt chợt sáng lên, máu nóng trong người cũng tự nhiên dâng trào.
Chàng vừa nghe mấy chữ Giang Nam Thất Ác Quỷ biết ngay bọn chúng tuyệt đối không phải là người tốt. Vì thế chàng không hề chần chừ liền "hừ" một tiếng, ghi mạnh cương ngựa lại. Con tuấn mã lập tức hí vang một tiếng, rồi đứng sựng lại. Người phía trong rừng lại quát một lần nữa:
- Nếu như bằng hữu có can dự vào chuyện người khác, Giang Nam Thất Ác Quỷ sẽ lập tức khiến ngươi đổ máu.
Tiếng quát kia vừa dứt, toàn thân Liễu Hạc Đình đã vọt lên không, lướt nhanh vào trong khu rừng nhẹ nhàng như một cánh nhạn.
Ánh sáng đao bên trong khu rừng đột nhiên biến mất hết. Khi Liễu Hạc Đình vừa vào đến bên trong, mấy bóng đen trên tay đang cầm đao sáng ngời, đồng thanh kêu lên:
- Hảo khinh công!
Tiếp theo, cả bọn cùng nhau túa ra bỏ chạy. Có tên chạy về hướng đông, có tên chạy về hướng tây, có tên chạy về phía bên phải và cũng có tên chạy về hướng bên trái. Chỉ thoáng cái, tất cả bọn chúng đều biến vào bóng đêm.
Thân hình Liễu Hạc Đình vừa dừng lại, mắt đã đảo quanh khắp nơi. Liễu Hạc Đình cười nhạt một tiếng, bụng mắng thầm:
"Không ngờ Giang Nam Thất Ác Quỷ nghe tên phải giật mình, chẳng qua cũng chỉ là thế!" Tuy chàng có thể đuổi kịp bọn chúng, nhưng chàng lại không muốn đuổi. Bởi vì trên người chàng hiện giờ còn việc hệ trọng phải làm. Vả lại chàng cũng cảm thấy bọn người này căn bản không cần thiết phải đuổi theo làm gì. Đảo mắt một lần nữa, chàng thấy trên đất có những binh khí bị gãy nằm ngổn ngang. Ngoài ra còn có ít vết máu, nhưng vì trời tối nên chàng không nhìn thấy rõ.
"Ai đã bị hại? Chẳng lẽ y cũng đã bỏ chạy rồi sao?" Liễu Hạc Đình trong lòng vừa mới nghi vấn, đột nhiên nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn phát ra từ một lùm cây. Chàng liền vội phóng nhanh về phía ấy. Dưới ánh trăng, chỉ thấy một gã hán tử y phục rách nát, toàn thân đầy thương tích và máu tươi, hai tay đang ôm lấy mặt nằm quằn quại trong lùm cây. Máu tươi chảy theo những ngón tay của gã đại hán nhỏ giọt xuống. Hiển nhiên mặt gã cũng bị trọng thương.
Máu tươi, những vết thương và những tiếng kêu rên rỉ đau đớn, khiến cho Liễu Hạc Đình trong lòng vừa kinh hoàng lại vừa cảm thấy đáng thương. Liễu Hạc Đình liền cúi người xuống bồng gã hán tử lên. Định thần nhìn kỹ, chỉ thấy người này tuy toàn thân đây máu tươi, nhưng thương thế không đến nổi mấy nghiêm trọng.
Liễu Hạc Đình trong lòng hơi yên tâm, vì gã hán tử này không hề nguy hiểm đến tánh mạng. Thế rồi chàng khẽ nói:
- Bằng hữu xin cứ yên tâm, vết thương của bằng hữu không hề gì.
Nào ngờ chàng chưa dứt lời, gã hán tử đã khóc lớn lên vẻ rất đau khổ.
Liễu Hạc Đình vô cùng ngạc nhiên, hai mày hơi chau lại, nhưng giọng vẫn nhỏ nhẹ:
- Nam tử hán đại trượng phu hành tẩu giang hồ, bị một chút thương tích có đáng là gì!
Nên biết rằng Liễu Hạc Đình vốn tính tình cang cường. Bây giờ gặp phải một người nhu nhược như thế, trong lòng chàng không khỏi cảm thấy bất mãn. Chàng thấy gã hán tử hai tay vẫn còn ôm lấy mặt, liền nói:
- Bằng hữu hãy bỏ hai tay xuống, để cho tại hạ xem thử thương thế trên mặt.
Vừa nói chàng vừa lấy lọ thuốc trị thương lúc nào cũng mang bên mình ra:
- Nếu huynh đài còn khóc thì chẳng phải là một nam tử hán đại trượng phu, một chút vết thương...
Nào ngờ gã hán tử khắp thân đầy máu đột nhiên ngưng khóc. Sau đó gã bất chợt phá lên cười lớn.
Liễu Hạc Đình hết sức ngạc nhiên, ngưng ngay giọng nói, chỉ nghe gã hán tử cười nói:
- Một chút vết thương... một chút vết thương...
Đột nhiên gã buông hai tay xuống:
- Ngươi nhìn thử xem, đây có phải là một chút vết thương không?
Hai mắt Liễu Hạc Đình hoàn toàn không cử động. Một cảm giác ghê rợn chạy khắp toàn thân chàng.
Trong bóng đêm, chỉ thấy gương mặt gã hán tử như một khối thịt bầy nhầy. Ngoài cặp mắt còn có thể nhận ra, ngũ quan gần như không còn phân biệt được.
Trong những ngày qua, chàng đã chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh sống chết thương tâm. Thế nhưng chưa một cảnh tượng nào khiến cho chàng chấn động như lần này.
Bởi vì con người máu thịt bầy nhầy kia, hiện đang xuất hiện trước mắt chàng.
Liễu Hạc Đình đứng im lặng thật lâu, nhưng miệng vẫn không sao nói ra được lời nào.
Chỉ nghe gã hán tử cười bi thảm:
- Bây giờ ngươi đã vừa lòng chưa?
Liễu Hạc Đình ho khẽ hai tiếng, lắp bắp nói:
- Bằng hữu... Huynh đài... Huynh đài... ai!
Rồi chàng thở dài một tiếng, miễn cưỡng nói:
- Không sao đâu, không sao đâu...
Chàng vừa nói vừa run lẩy bẩy, khiến cho bột thuốc rơi vãi ra cả đất.
Ánh mắt đau đớn của gã hán tử chợt thay đổi. Giọng cười điên dại của gã cũng yếu dần, đột nhiên gã kêu lên giẫy giụa:
- Ta... ta không xong rồi...
Mi mắt trợn ngược, gã hán tử nấc lên một cái rồi không còn thở nữa.
Liễu Hạc Đình toàn thân run rẩy:
- Huynh đài... sao rồi!
Lọ thuốt trong tay chàng liền rơi xuống đất. Chỉ thấy gã hán tử im lặng bất động, tim hoàn toàn ngưng đập. Liễu Hạc Đình ngầm thở dài:
- Hết rồi!
Trong lòng chàng nghĩ người này đã chết, trách nhiệm của mình cũng đã hết. Chàng nghĩ người này tuy không quen biết với mình, nhưng gã đã chết trước mặt mình, tốt hay xấu cũng nên mang gã chôn cái đã.
Thế rồi chàng cúi người xuống...
"Nếu người không cấp thời đến Hổ Khưu, suốt đời ngươi không thể biết được bí mật bên trong sự việc. Ngoài ra ngươi còn chôn vùi hạnh phúc của mình." Chàng vừa cúi người xuống, liền lập tức đứng thẳng người lên. Bởi vì người chữ viết trên mảnh giấy bay vào phong hoa chúc kia, đã chợt hiện lên trong tâm trí chàng.
"Bất luận thế nào ta cũng phải mang thi hài này đặt vào một chỗ kín đáo. Để cho y được tự do yên nghĩ lần cuối cùng." Liễu Hạc Đình lại cúi người xuống.
Chợt chàng nhìn thấy ngực người này dường như hơi động đậy. Chàng chợt sực nhớ, tự lẩm bẩm:
"Ta thật là hồ đồ, tại sao không bắt mạnh gã xem thử? Có lẽ hắn ta vẫn còn chưa chết thì sao?" Khẩn trương, mỏi mệt đã khiến cho Liễu Hạc Đình không minh mẫn nữa.
Chàng liền đưa tay ra bắt lấy mạch môn gã hán tử. Nào ngờ...
Gã hán tử xem có vẻ đã chết, hai tay cứng đơ kia, đột nhiên chụp lấy mạch môn Liễu Hạc Đình nhanh như chớp.
Cho dù gã có là tuyệt đỉnh cao thủ trong võ lâm cũng không thể nào chỉ với một chiêu có thể khống chế được Liễu Hạc Đình. Nhưng vì chiêu này của gã hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của chàng, nên chàng không sao đề phòng trước.
Liễu Hạc Đình nằm mơ cũng không nghĩ rằng người mà mình chịu hy sinh ra tay cứu giúp, đột nhiên trở lại tấn công chàng. Trong khi trong lòng chàng càng nóng giận, mạch môn đã cảm thấy tê cứng và bị gã hán tử bắt trúng.
Liễu Hạc Đình đang định dùng toàn lực thoát ra khỏi tay gã hán tử. Chỉ thấy gã hán tử miệng cười lớn, lồm cồm ngồi dậy, lớn tiếng nói:
- Mạch môn ngươi đã bị khống chế, đừng giẫy giụa uổng công vô ích!
Trong khi nói, tay phải gã vẫn giữ lấy mạch môn Liễu Hạc Đình, trong khi tay trái nhanh lẹ điểm bốn đại huyệt Tường Đài, Tạng Huyết, Nhũ Tuyền cùng Kỳ Môn của chàng.
Đêm càng lúc càng khuya. Gió đêm cứ từng cơn thổi qua. Tứ bề càng vắng lặng và âm u hơn.
Trong bóng đêm, chỉ thấy gã hán tử từ từ đứng lên, đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình đã ngã xuống đất. Hai tay gã đưa lên chùi những vết máu trên mặt, cất giọng cười quái gở.
Sau khi gã lau sạch những vết máu, tự nhiên sẽ để lộ ra diện mạo thật. Chỉ thấy gương mặt gã hán tử gớm ghiếc như một khối thịt đỏ au. Điểm duy nhất gã giống người, chỉ là hai mắt thỉnh thoảng chớp chớp mà thôi.
Tiếng cười quái gở của gã hán tử hòa vào tiếng gió đêm, càng khiến cho đêm khuya tĩnh mịch trở nên khủng khiếp hơn. Liễu Hạc Đình đang nằm co dưới đất không hề nhúc nhích. Gã hán tử mặt mày gớm ghiếc cúi người xuống nhìn thẳng vào mặt Liễu Hạc Đình, cười ục ục nói:
- Ngươi làm thế nào biết được mặt thật của đại gia vốn là như vầy. Về điểm này cho dù ngươi có nằm mơ cũng không thẻ nào ngờ... ha ha, cho đến tận lúc này... trong võ lâm ngoài ngươi ra, chưa một ai có thể thấy được mặt thật của bọn đại gia. Nhưng chỉ đáng tiếc ngươi cũng không còn sống được bao lâu nữa.
Liễu Hạc Đình nhìn chăm chăm vào gương mặt khủng khiếp và gớm ghiếc của gã hán tử không hề chớp mắt. Bởi vì lúc này cho dù chỉ cần đổi ánh mắt, chàng cũng cảm thấy cực kỳ khó khăn.
Chàng chỉ có thể trong lòng nghĩ thầm:
"Người này là ai? Có oán thù gì với mình? Vì sao gã lại ám toán mình?" Đột nhiên trong lòng chàng chột dạ, chợt nghĩ:
"Chẳng lẽ đây chính là Ô Y Thần Ma sao?" Trong đêm khuya, tứ bề đột nhiên cùng lúc phát ra những tiếng cười quái gở từ xa đến gần.
Tiếp theo những bóng đen bỏ chạy vừa rồi lập tức từ trong những lùm cây bước ra miệng cười hô hố.
Gã hán tử mặt mày gớm ghiếc lướt mắt một lượt, đưa tay chỉ Liễu Hạc Đình đang nằm trên đất nói:
- Ngươi đã năm lần bảy lượt phá hoại chuyện của bọn đại gia. Nếu như không phải lệnh của thủ lĩnh, thì hôm đó, ở sơn cốc tại núi Nghi Sơn, bọn đại gia đã cho người cùng về chầu trời với bọn hán tử Hoàng Linh Hắc Tiền rồi. Hì hì! Ngươi có thể sống đến được ngày hôm nay, quả lại tạo hoá cứu ngươi!
Gã hán tử mặt mày gớm ghiếc vừa dứt lời, bọn Ô Y Thần Ma xung quanh liền cười ầm lên.
Liễu Hạc Đình vẫn nằm co trên mặt đất, chàng cố gắng giữ cho tâm trí mình an tĩnh giống như diện mạo bên ngoài. Bởi vì có như vậy chàng mới có thể tỉnh táo để phân tích nhiều vấn đề.
Chỉ nghe một giọng nói khàn khàn cất lên:
- Tên tiểu tử này nước da trắng trẻo, xem ra nhất định thịt ăn rất ngon.
Một giọng cười khác vang lên:
- Tiểu tử, ngươi đừng tự cho rằng mình khôi ngô tuấn tú. Đại gia ta trước khi chịu Huyết tẩy lỗ, có thể nói còn tuấn tú hơn người mấy phần... Chúng ta nên xử lý tên tiểu tử này thế nào đây? Thủ lĩnh có gì dặn dò không?
Lập tức có tiếng đáp ứng ngay:
- Việc này thủ lĩnh chưa hề hay biết. Trong chuyện này vẫn là số ba mươi bảy nhìn thấy hắn một mình phi ngựa trên đường. Trên đường đi hắn ta cứ liên tục thay đổi ngựa. Đúng lúc ấy thủ lĩnh lại không có mặt, nên y mới nghĩ ra cách này để ngăn cản hắn lại. Ha ha, tên tiểu tử này tuy thông minh nhưng vẫn bị mắc lừa bọn ta.
Số ba mươi bảy dường như chính là số hiệu của gã hán tử mặt mày gớm ghiếc vừa rồi.
Lúc này y cười lớn ba tiếng nói:
- Theo như ta thấy, nên chém hắn một đao cho xong chuyện? Dẫu sao hắn ta cũng đối đầu với thủ lĩnh, lo chuyện nhà họ Tây Môn. Nếu như đem giết hắn đi, tuyệt đối không hề có chuyện gì.
Chỉ nghe bốn phía đều cất tiếng tán đồng. Liễu Hạc Đình không khỏi lạnh toát mồ hôi.
Trong lòng chàng sớm đã không màng đến chuyện sống chết. Nhưng lúc này, trước khi mọi nghi vấn vẫn chưa được sáng tỏ, mà chết trong tay đám người vô danh vô tánh chỉ lấy số hiệu làm tên, trong lòng tự nhiên cảm thấy không cảm. Thế nhưng hiện giờ chàng đã bị điểm huyệt, không hề nhúc nhích được. Ngoài việc thúc thủ chịu chết ra, chàng còn biết làm cách nào nữa.
Bốn phía đều cười vang đắc ý, tiếng cười của số ba mươi bảy càng đắc ý hơn. Chỉ nghe gã cười lớn, nói:
- Số bảy, tại sao ngươi trông có vẻ không vui? Chẳng lẽ nào ngươi không tán thành với ý kiến của ta sao?
Liễu Hạc Đình chú ý lắng nghe, chỉ nghe số bảy chậm rãi nói từng tiếng:
- Các người tự ý hành động như vậy, nếu như thủ lĩnh bắt tội, ai gánh chịu đây?
Thế rồi những tiếng cười hỗn loạn kia lập tức lắng dịu xuống.
Liễu Hạc Đình trong lòng chợt chột dạ, nghĩ thầm:
"Thủ lĩnh của bọn Ô Y Thần Ma này thật ra là ai? Quyền uy là sức lực của y như thế nào, mà có thể khống chế được bọn người giết người trong nháy mắt này?" Trong sự tĩnh lặng của đêm khuya, chỉ nghe số bảy từ từ nói tiếp:
- Theo như ý ta, trước hết hãy mang người này đến một nơi kín đáo, sau đó hãy đi thông báo cho thủ lĩnh.
Gã có giọng khàn khàn liền vội cắt ngang:
- Nhưng hiện tại thủ lĩnh có lẽ vẫn còn ở Giang Nam.
Số bảy "hừ" một tiếng:
- Người này đã đến đây chẳng lẽ thủ lĩnh còn ở xa như vậy sao? Phía trước cách đây không xa có một trạm truyền tin. Chỉ cần thủ lĩnh đã đến, lập tức sẽ có thể biết ngay. Dẫu sao người này cũng đã trong tay bọn ta, cho dù có mọc cánh cũng không thể thoát được.
Sớm muộn rồi cũng xử lý y, như thế không phải giống y như nhau sao?
Số ba mươi bảy cười hì hì nói:
- Không sai! Sớm một chút hay muộn một chút đều giống nhau cả. Dẫu sao hắn cũng đã như chim trong lồng, sớm muộn rồi cũng giống như Tây Môn Tiếu Âu mà thôi. Chỉ đáng tiếc y chưa được hưởng phước mấy hôm, đã vội làm quỷ rồi, quả là... hì hì, có hơi đáng tiếc.
Số bảy trầm giọng nói:
- Ngươi dạo này sao vậy? Những lời nói hồ đồ như thế nếu truyền được đến tai thủ lĩnh, hừ hừ!
Gã lạnh lùng hừ hai tiếng, rồi im lặng.
Ánh mắt số ba mươi bảy chợt hiện lên nét sợ hãi. Y từ từ cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào nữa.
Những lời của bọn chúng vừa nói, tuy không lọt vào tai thủ lĩnh nhưng lại lọt vào tai Liễu Hạc Đình. Trong lòng chàng vô cùng kinh ngạc, cộng thêm sự khó chịu:
"Chẳng lẽ nào thủ lĩnh của bọn chúng lại là Thuần Thuần?" Rồi chàng chợt nghĩ:
"Sớm muộn rồi cũng giống Tây Môn Tiếu Âu mà thôi... Tây Môn Tiếu Âu thật ra có liên quan gì đến việc này? Và quan hệ như thế nào với Thuần Thuần?" Những câu hỏi này càng khiến cho Liễu Hạc Đình đau đầu hơn. Bởi những chuyện cũ cùng với những lời đối thoại vừa rồi của bọn Ô Y Thần Ma, phảng phất nói lên thủ lĩnh của bọn chúng chính là thê tử của mình. Thế nhưng còn những chuyện kỳ lạ khác chàng không sao lý giải nổi.
Đào Thuần Thuần và Thạch Quan Âm Thạch Kỳ có quan hệ như thế nào? Hai cái tên này phải chăng chỉ cùng một người?
Thiếu nữ xem có vẻ hiền hòa kia, thật ra có bản lãnh gì có thể khống chế được bọn Ô Y Thần Ma? Bí mật trong ngôi nhà bí mật giữa rừng phải chăng cũng có liên quan đến bọn Ô Y Thần Ma?
Bọn Ô Y Thần Ma này võ công đều cao cường, hành sự bí mật, tâm tính ác độc, nhưng lại vô danh vô tánh. Vậy thật ra bọn chúng là ai? Mình cùng bọn chúng không thù không oán, thế tại sao bọn chúng lại ngầm ám toán mình?
Còn Tây Môn Tiếu Âu kia quan hệ thế nào với chuyện này?
Người ngầm vạch trần bí mật của bọn chúng, thật ra là ai?
Còn có một vấn đề khiến cho chàng đau khổ nhất, mà thậm chí chàng không dám nghĩ đến, đó à:
"Thuần Thuần đối xử với chàng như thế là vì cái gì?" Từ trong tận đáy lòng chàng vẫn còn phảng phất chút ít hoài nghi và hy vọng. Chàng hy vọng Đào Thuần Thuần không liên quan đến chuyện này và hy vọng phán đoán của mình hoàn toàn sai.
Đột nhiên, gã có giọng khàn khàn cất tiếng nói lớn:
- Xem ra chỉ có ta đến trạm truyền tin một chuyến xem sao.
Dứt lời gã lập tức phóng người lướt đi.
Liễu Hạc Đình chợt nghĩ ngợi:
"Trạm truyền tin..." Bất chợt chàng nghĩ đến tất cả những lời cầu nguyện trong ngôi miếu hoang đêm đó:
"Chẳng lẽ đêm đó Đào Thuần Thuần không phải cầu nguyện cho ta, chẳng qua chỉ mượn cớ để truyền tin thôi hay sao?" Trong những chuyện này đều có liên quan mật thiết với nhau. Liễu Hạc Đình tự nhủ với lòng, nhất quyết phải tìm ra được chân tướng bên trong những chuyện này, cho dù có phải tổn hại đến tình cảm của chính chàng.
Thế rồi chàng ngầm điều khí để tự giải các huyệt đạo đã bị điểm. Chỉ nghe số bảy huýt sáo một tiếng, lập tức có nhiều tiếng chân ngựa từ bên ngoài rừng truyền đến.
Số ba mươi bảy cười nhạt, cúi xuống xốc Liễu Hạc Đình lên:
- Tiểu tử, ngươi hãy ngoan ngoãn một chút, để cho đại gia chăm sóc ngươi!
Dứt lời, gã liền bước ra ngoài bìa rừng, phóng ngay lên lưng ngựa, nói:
- Không phải ngươi đang định đến gấp Hổ Khưu sao? Bọn đại gia sẽ lập tức đưa ngươi đến đấy.
Lại một tiếng huýt sáo nữa, tất cả các con tuấn mã đều cùng lướt nhanh đi.
Liễu Hạc Đình được đặt nằm vắt ngang lưng ngựa, phần đầu và hai chân chàng hướng xuống dưới. Số ba mươi bảy một tay điều khiển ngựa, một tay vỗ nhẹ vào lưng chàng, không ngớt cười đắc ý:
- Tiểu tử, có dễ chịu không? Ha ha, có dễ chịu không?
Tài cưỡi ngựa của gã thật điêu luyện. Một tay nắm cương, nhưng gã có ý cho ngựa cứ tung hai chân trước thật cao. Một hồi gã lại cho ngựa ngoặc qua trái, một lát lại cho ngựa ngoặc qua phải. Thế vậy mà gã vẫn ngồi trên lưng ngựa như bàn thạch, trong khi Liễu Hạc Đình lại kêu khổ. Giọng cười gã càng lúc càng đắc ý:
- Tiểu tử, cảm thấy dễ chịu không?
Trong khi gã hán tử cười đắc ý, ngược lại Liễu Hạc Đình cảm thấy vô cùng khó chịu, như muốn sắp ngã xuống đất.
Vậy mà trong lòng Liễu Hạc Đình không một chút oán giận gã. Ngược lại chàng còn cảm kích gã không hết. Bởi vì gã làm như vậy, vô tình đã giúp chàng vận hành chấn khí.
Cứ mỗi lần bị xốc như vậy, chân khí của chàng lại tống mạnh vào những huyệt đạo bị phong tỏa. Một huyệt đạo được khai thông, chân lực trong người sẽ cùng mạnh lên gấp bội.
Cứ như thế, các huyệt đạo trong người chàng tuần tự được khai thông. Mãi đến lúc các huyệt đạo trong người chàng đã được khai thông, gã hán tử số ba mươi bảy vẫn còn cười đắc ý:
- Có dễ chịu không? Tiểu tử, có dễ chịu không?
Liễu Hạc Đình trong lòng không khỏi ngầm tức cười, chàng gần như không nhịn được, muốn mở miệng trả lời:
- Rất dễ chịu, quả là rất dễ chịu!
Thế nhưng chàng vẫn không hề nhúc nhích hoặc lên tiếng. Vì chàng muốn ngầm tìm ra sào huyệt của bọn Ô Y Thần Ma này và thủ lĩnh của chúng thật ra là ai?
Nếu như gã hán tử số ba mươi bảy kia biết được tình hình của chàng lúc này, e rằng gã cười cũng không nổi.
Mặt trăng đã bắt đầu từ từ xuống núi. Các vì sao cũng đã thưa dần. Có lẽ chẳng bao lâu nữa bình minh sẽ ló dạng.
Phía sau những cây đại thọ cành lá sum suê bên đường, lúc này có hai con tuấn mã màu đen đang đứng. Một con trên lưng có người, còn con thứ hai có một người kỵ sĩ. Người kỵ sĩ này thần htái dường như sốt ruột, chốc chốc lại nhìn về phía xa con đường. Khi những tiếng vó ngựa của bọn Ô Y Thần Ma đến gần, người kỵ sĩ kia liền kinh ngạc nhảy khỏi ngựa, vọt lên trên cây.
Trong nháy mắt, bọn Ô Y Thần Ma đã đến gần. Người kỵ sĩ nằm im trên cây, đưa mắt quan sát đám người đang đến, khi bọn Ô Y Thần Ma vượt qua khỏi một đoạn khá xa, người kỵ sĩ mới "í" lên một tiếng.
Bởi vì người kỵ sĩ phát hiện ra trong đám ngựa kia có một con Hắc Thần Mã mà trong bang của y khó nhọc lắm mới tìm kiếm được. Ngoại trừ những việc cấp bách trong bang, loại Hắc Thần Mã này rất ít khi sử dụng tới.
Hơn nữa lần sử dụng con Hắc Thần Mã này chính là vì Liễu Hạc Đình. Nhưng tại sao con Hắc Thần Mã này lại rơi vào tay đám kỵ sĩ áo đen kia?
Gã kỵ sĩ trong lòng lấy làm rất ngạc nhiên, liền nhẹ nhàng tuột xuống khỏi thân cây.
Hơi do dự giây lát, cuối cùng gã kỵ sĩ cũng phóng người lên ngựa, đuổi theo bọn Ô Y Thần Ma.
Liễu Hạc Đình nằm trên lưng ngựa, tuy không phân biệt được địa hình, nhưng chàng ngầm tính lộ trình cùng phương hướng. Nên chàng biết được bọn Ô Y Thần Ma mang chàng đến ngoài thành Tô Châu.
Bọn chúng không chần chừ do dự liền cho ngựa tiến vào trong rừng dâu. Số ba mươi bảy đột nhiên nắm lấy đầu tóc Liễu Hạc Đình, cười lớn nói:
- Ngươi nhìn xem, đó là cái gì?
Gã cười đắc ý đưa tay chỉ về phương nam. Liễu Hạc Đình cố tình làm ra vẻ vẫn chưa giải được huyệt đạo. Đồng thời chàng tự đè nén cơn giận dữ xuống, nhìn theo hướng gã hán tử chỉ. Trong màn đêm bao la, chỉ thấy một vùng trời đỏ hồng.
Số ba mươi bảy kéo đầu chàng cao lên chút nữa, cười đắc ý nói:
- Nói cho ngươi biết, nơi đó chính là Hổ Khưu Sơn và đồng thời cũng chính là Phi Hạc Sơn Trang danh chấn khắp võ lâm. Nhưng hiện thời thì, ha ha, Phi Hạc Sơn Trang chỉ e rằng đã biến thành một đống tro tàn. Vị Tây Môn trang chủ nổi danh khắp giang hồ, có lẽ cũng đã hiện thành thánh.
Tiếng cười của gã vô cùng đắc ý tựa hồ như trong lòng gã đang rất sung sướng.
Trong lòng Liễu Hạc Đình lúc này đang bừng bừng nổi giận. Khó khăn lắm chàng mới có thể đè nén được cơn giận dữ phát ra bên ngoài. Nếu không chàng đã ra tay đánh chết tên ác đồ thâm độc này.
Vừa cười, số ba mươi bảy vừa ném Liễu Hạc Đình xuống đất. Bên trong rừng dâu có ba gian nhà tranh tạm bợ. Sau khi nhảy xuống khỏi ngựa, y liền nắm tóc Liễu Hạc Đình đi về phía gian nhà tranh.
Liễu Hạc Đình bị gã hán tử kéo lê trên đất giống như một tử thi, không hề có chút phản kháng. Đất bùn ẩm ướt bám đầy vào y phục chàng. Trong lòng chàng luôn tự nhủ thầm:
"Nhẫn nại, nhẫn nại..." Tuy còn trẻ tuổi, nhưng chàng rất biết nhẫn nại.
Sau khi vào trong gian nhà tranh tồi tàn, đi xuyên qua chánh sảnh tồi tàn, rồi di chuyển chiếc bàn gỗ tồi tàn, bên dưới là một đường hầm tối om. Sau đó Liễu Hạc Đình thấy một cảnh giới hoàn toàn khác biệt. Gian mật thất dưới địa đạo được bày biện vô cùng đẹp đẽ và hoa lệ.
Số ba mươi bảy ném mạnh Liễu Hạc Đình vào trong góc phòng. Chàng ngước lên nhìn y. Dưới ánh sáng của những ngọn đèn được treo trên bốn bức tường, mặt y quả thật gớm ghiếc và đáng sợ hơn cả những ác quỷ trong chuyện thần thoại.
Sáu tên Ô Y Thần Ma còn lại trên mặt đều có đeo một mảnh vải đen. Tuy chàng nhìn thấy rõ mặt bọn chúng nhưng ánh mắt bọn chúng đều giống y như số ba mươi bảy.
Liễu Hạc Đình cảm thấy thật khó hiểu, đám người trong lòng đầy hận thù, không một chút lòng nhân ái này làm thế nào có thể sống được. Bởi vì chàng biết rõ rằng, con người nếu như không có lòng nhân ái, thì cuộc sống của họ trở nên trống rỗng, vô vị và tuyệt vọng.
Chỉ thấy số ba mươi bảy thở dài một tiếng, thả người ngồi xuống ghế. Từ trong lòng tay một tên Ô Y Thần Ma, gã đón lấy bình rượu uống liền hai ngụm. Đột nhiên gã há miệng ra, phun ngụm rượu vào mặt Liễu Hạc Đình, cười ha ha nói:
- Tiểu tử, mùi vị thế nào? Nói cho ngươi biết, đây chính là rượu Mao Đài được cất giữ cả trăm năm. Nếu ngươi thè lưỡi ra liếm thử vài giọt, ta tin chắc ngươi nhất định sẽ thích ngay.
Chưa dứt lời, gã hán tử đã phá lên cười lớn. Gã lại uống tiếp thêm hai ngụm nữa, sau đó đưa tay lên quẹt miệng. Đột nhiên gã kéo mảnh vải đen che mặt xuống.
Hai mắt Liễu Hạc Đình mở to lên. Đột nhiên nhìn thấy đầu tóc gã đỏ như lửa, trong lòng Liễu Hạc Đình chợt sực nhớ đến những lời của Nhập Vân Long Kim Tứ:
"Thật không ngờ... Bọn chúng... ta..." Lúc ấy tay Kim Tứ vẫn nắm chặt cho đến chết gã vẫn không chịu buông ra. Khi mở tay Kim Tứ ra, chỉ có một mảnh vải đen cùng mấy sợi tóc màu đỏ.
"Nhập Vân Long Kim Tứ nhất định đã bị gã hán tử tóc đỏ số ba mươi bảy này giết chết!" Liễu Hạc Đình lại bừng bừng dâng trào cơn giận dữ. Nhưng lại một lần nữa, chàng cố gắng đè nén cơn thịnh nộ xuống.
Đột nhiên bên ngoài cửa có tiếng ho khẽ. Những tiếng cười trong phòng lập tức im lặng.
Số ba mươi bảy vội vàng đứng dậy, cùng lúc nhanh như chớp lấy mảnh vải đen trong người ra bịt mặt lại. Trong lúc đó, số bảy phóng nhanh về phía sau như một mũi tên.
Liễu Hạc Đình trong đầu chợt nghĩ:
"Phải chăng thủ lĩnh của bọn chúng đã đến?" Tự nhiên tim chàng đập thình thịch. Bao nhiêu nghi vấn thắc mắc bấy lâu nay, chỉ chốc nữa đây chàng sẽ được sáng tỏ. Hơn nữa chàng biết rõ bí mật này không chỉ làm cho chàng kinh ngạc, mà còn làm chấn động cả võ lâm thiên hạ. Thế rồi chàng cố gắng trầm tĩnh chờ đợi.
Căn phòng huyên náo chỉ trong giây lát bỗng trở nên tĩnh lặng như một ngôi mộ. Bọn Ô Y Thần Ma cũng thôi nói cười, đứng xuôi hai tay, mắt nhìn về phía cửa. Thậm chí ngay cả thở bọn chúng cũng không dám thở mạnh.
Cửa phòng chỉ hơi hé mở. Mọi động tĩnh bên ngoài phòng, người bên trong không thể nhìn thấy được. Ánh đèn bị chao đảo do gió từ ngoài thổi vào. Liễu Hạc Đình chỉ cảm thấy các thớ thịt trên người mình gần như đều run cả lên.
Hơi thở của chàng càng lúc càng gấp. Tim mỗi lúc càng đập mạnh hơn... Đột nhiên cửa phòng mở toang.
Một bóng người nhẹ nhàng lướt vào. Hai tay Liễu Hạc Đình lập tức nắm chặt lại.
Nào ngờ bóng người này chẳng qua chỉ là số bảy, vừa lướt ra bên ngoài vừa rồi. Mọi người trong phòng đều thở phào một tiếng. Liễu Hạc Đình cũng từ từ buông nắm tay ra.
Thế nhưng chàng không hiểu được tâm trạng mình đang nhẹ nhõm hay là thất vọng. Bởi vì khi một sự thật tàn khốc sắp đến, con người thường không dám đối diện với sự thật.
Ánh đèn vẫn chao đảo. Đột nhiên song quyền của số bảy đánh vào nhau, rồi y từng bước từng bước về phía Liễu Hạc Đình.
Số ba mươi bảy ánh mắt ngạc nhiên hỏi:
- Thủ lĩnh không đến sao?
Số bảy vẫn tiến về phía trước, trong khi miệng trả lời:
- Thủ lĩnh sợ Phi Hạc Sơn Trang có biến, nên đã đến thẳng đấy rồi.
Số ba mươi bảy đột nhiên cười quái dị:
- Thế thì tên họ Liễu này phải chăng thủ lĩnh đã giao cho ngươi xử lý?
Số bảy cười lạnh lùng:
- Đúng vậy!
Số ba mươi bảy cười đắc ý:
- Tuyệt, tuyệt, ta đang rất muốn xem hắn ta chết bằng cách nào đây?
Chỉ thấy gã hán tử số bảy từ từ tiến mỗi lúc mỗi gần Liễu Hạc Đình hơn. Mười ngón tay chìa ra phía trước của gã, đột nhiên từ từ biến thành đỏ rực như mười hòn sắt được nung nóng.
Liễu Hạc Đình nhìn thấy vậy trong lòng chợt nhủ thầm:
"Đây có phải là Thái Dương Chu Sa Thần Chưởng, của Thái Dương trang ở Hà Bắc không? Nghe nói môn võ công này xưa nay chưa từng truyền cho người ngoài bao giờ!" Chàng mới nghĩ đến độ thiên nghe thấy số bảy quát khẽ một tiếng. Mười ngón tay của gã tự nhiên kêu lên răn rắc. Lập tức mười ngón tay như sắt đỏ của gã liền chụp xuống đầu Liễu Hạc Đình. Hai tay gã chưa chạm đến đầu, Liễu Hạc Đình đã cảm thấy nóng ran.
Số ba mươi bảy càng cười đắc ý hơn:
- Gương mặt của lão nếu bị bàn tay của lão thất "đóng" dấu vào, quả là sẽ càng đẹp hơn.
Bọn Ô Y Thần Ma lúc này hai mắt đều sáng ngời, tiếng cười trong phòng cũng càng quái dị hơn. Khi bàn tay của số bảy sắp chạm vào hai má Liễu Hạc Đình, tiếng cười trong phòng càng quái dị và hào hứng hơn. Ai cũng không hiểu rằng vì sao trước bi kịch thương tâm này, bọn chúng lại có thể vui sướng như vậy được nhỉ.
Nào ngờ đúng ngay lúc ấy, Liễu Hạc Đình đột nhiên hét lên một tiếng, ép sát người vào tường lướt đi. Toàn thân số bảy đang phóng đến liền bật tường dội ngược ra.
Những tiếng cười quái dị của bọn Ô Y Thần Ma liền biến thành những tiếng kêu kinh hãi. Trong nháy mắt, chỉ thấy khắp phòng đều có ánh lửa nhảy múa. Đồng thời những bóng người cùng đua nhau phóng về phía Liễu Hạc Đình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...