Ra đến trước tiền viện rộng rãi, bạch y nhân đột nhiên dừng bước lại, lạnh lùng nói:
- Hôm nay là ngày tốt, ta không muốn cùng các hạ động thủ.
Liễu Hạc Đình mặt vẫn bình thản, trầm giọng nói:
- Hôm nay các hạ đến đây vì có ý tốt, tại hạ cũng đâu muốn cùng các hạ động thủ, chỉ cần các hạ trả lại thanh kiếm trong tay cho chủ của nó...
Bạch y nhân đột nhiên quay phắt lại, ánh mắt sắc như đao nhìn thẳng vào Liễu Hạc Đình.
Liễu Hạc Đình giả như không hề nhìn thấy, chậm rãi nói tiếp:
- Và không làm khó dễ quý khách của tại hạ, tại hạ nhất định sẽ dùng đại lễ tiếp đãi các hạ.
Bạch y nhân cười nhạt một tiếng, tiếp lời:
- Nếu không như vậy, các hạ nhất định xuất thủ phải không?
Liễu Hạc Đình đáp gọn:
- Đúng vậy!
Bạch y nhân đột nhiên nhắm hai mắt lại rồi sau đó mở ra. Mắt y phát ra những tia nhìn như đang bày tỏ sự hối tiếc cho Liễu Hạc Đình.
Liễu Hạc Đình ngầm thở dài một tiếng, trên mặt không khỏi hơi bị xúc động. Chỉ nghe chàng lạnh lùng nói tiếp:
- Nơi đây không phải chỗ tại hạ cùng các hạ động thủ. Bên ngoài thành không xa có chỗ rất thích hợp. Ở đấy tuy vắng bóng người, nhưng có trăng sao làm chứng cũng đủ. Sự việc hôm nay do một mình tại hạ gánh chịu. Bất luận trận đấu này ai thắng ai bại, các hạ cũng không được ra tay giết bọn họ.
Bạch y nhân nói:
- Rất tốt!
Hai tiếng này y nói rất đanh giọng. Nhưng đột nhiên y lại thở dài, chậm rãi nói:
- Nhưng các hạ vốn đâu cần phải làm vậy.
Cử chỉ, lời nói của bạch y nhân cực kỳ lạnh lùng và vô tình. Nhưng với câu nói này đủ thấy trong lòng y ẩn chứa sự thương tiếc, thán phục, khâm phục đối với Liễu Hạc Đình.
Đợi đến khi tiếng thở dài của bạch y nhân lọt vào tai Liễu Hạc Đình, trong lòng y lúc ấy cũng dâng lên một cảm xúc khóc tả. Trong lòng y nghĩ thầm:
"Ta vốn cũng đâu cần phải làm vậy?" Thế rồi cả hai lại tiếp tục cất bước đi xuyên qua đám quần hùng ở phía trước. Tuy cả hai cùng đi chung với nhau, nhưng thái độ xử thế lại hoàn toàn khác nhau.
Đột nhiên từ phía sau có tiếng kêu lớn:
- Khoan đã!
Cả hai cùng dừng bước, chỉ thấy Mai Tam Tư đang chạy nhanh đến.
Bạch y nhân đưa mắt nhìn Liễu Hạc Đình, Liễu Hạc Đình ngạc nhiên nhìn về phía Mai Tam Tư.
Nhưng Mai Tam Tư không đợi cho chàng kịp mở miệng hỏi đã vội cười ha ha nói:
- Bạch y huynh, ngươi tự cho mình võ công cao siêu, học vấn uyên bác. Vậy bây giờ tại hạ hỏi ngươi ba câu, nếu ngươi có thể trả lời được tất cả thì sự ngông cuồng kiêu ngạo của ngươi có thể tha thứ được. Nhược bằng không thì xin mời ngươi rời khỏi đây mau, đừng gây ra thêm chuyện.
Dừng lại giây lát, thần sắc Mai Tam Tư đột nhiên trở nên nghiêm nghị, chậm rãi nói:
- Lãnh vực võ học có thể nói là vô cùng rộng. Từ xưa đến nay chỉ có Nho giáo, Đại giáo, và Phật giáo là có thể so sánh với nhau. Đặc biệt là Phật giáo từ lúc sau khi Đại Đường Tây Thổ thỉnh kinh về càng được hưng thịnh hơn. Nhưng riêng Phật giáo chia làm mười tông với hai phái là Đại thừa và Tiểu thừa.
Nói đến đây bỗng nhiên gã dừng lại. Quần hào xung quanh nghe vậy đều sửng sốt ngạc nhiên. Sự cao ngạo trong ánh mắt bạch y nhân cũng tự nhiên biến mất.
Chỉ nghe Mai Tam Tư hít vào một hơi dài, nói tiếp:
- Phật giáo có Đại thừa và Tiểu thừa, võ học cũng phân biệt "Thượng thừa" và "Hạ thừa", cái gọi là nội gia, ngoại gia, bắc phái, nam phải, tuy chia thành nhiều chủng loại nhưng chẳng qua chỉ luẩn quẩn trong cái vòng lớn là hạ thừa mà thôi. Vậy mà thiên hạ cứ tự vui mừng cho rằng mình đã đạt được "Thượng thừa". Đây há chẳng phải là chim sẻ mơ thành phượng hoàng hay sao?
Sắc mặt nghiêm trang, lời nói thao thao bất tuyệt từng câu từng chữ đều hợp lý. Tất cả mọi người không ai ngờ rằng một người thô lỗ như gã lại có thể nói ra được như thế.
Liễu Hạc Đình ngầm thở phào một tiếng ra chiều thán phục.
Bạch y nhân đứng yên như tượng đá, trong mắt y lộ vẻ đang hết sức tập trung lắng nghe.
Chỉ nghe Mai Tam Tư khẽ ho một tiếng, cất giọng nói tiếp mà không cần phải suy nghĩ:
- Võ công "Thượng thừa" lấy đạo làm thể, lấy pháp làm dụng, thể dụng đầy đủ thì tự tu sửa được tâm tính. Ngược lại "Hạ thừa" võ công vẫn chưa rõ được chân lý, hễ gặp chuyện là dùng quyền dùng cước, đấy chỉ có thể xem là cái dũng của kẻ thất phu thôi, cho dù có dương danh với thiên hạ, cũng chỉ nhất thời mà thôi, đâu thể coi là thâm hiểu đạo lý cao sang của bậc hiển thánh.
Liễu Hạc Đình càng nghe càng nhìn, những lời Mai Tam Tư nói ra lời nào cũng đáng như châu ngọc. Liếc mắt nhìn sang bạch y nhân, chàng thấy y đã cúi đầu xuống. Mai Tam Tư ưỡn ngực nói tiếp:
- Hai vấn để ở trên ta đã giải thích thay cho các hạ. Bây giờ ta hỏi các hạ vấn đề thứ ba, nếu như các hạ không giải đáp được, hừ hừ hừ...
Lạnh lùng hừ một tiếng, gã lại nói tiếp:
- Kiếm pháp của các hạ có thể nói là đạt được đỉnh cao của "Hạ thừa" võ học. Nhưng hết cuộc đời của các hạ, chỉ sợ rằng cứ đứng mãi vị trí này. Sau này muốn tiến thêm một bước, có thể nói là vô cùng khó khăn. Thế vậy mà các hạ không biết hối cải, ngược lại còn lấy đó mà kiêu ngạo, lời nói ngông cuồng, trong mắt xem thiên hạ chẳng ra gì, khiến cho mọi người vừa than vừa cười.
Bạch y nhân càng cúi đầu thấp hơn. Mai Tam Tư cười nhạt nói:
- Ta hỏi các hạ, võ học "Thượng thừa" và "Hạ thừa" phân biệt ở chỗ nào, các hạ có biết không?
Bạch y nhân im lặng không nói gì. Mai Tam Tư trầm giọng giải thích:
- Võ học có phân biệt "Thượng thừa" và "Hạ thừa" giống như quân tử và tiểu nhân vậy.
Bậc quân tử lúc nào cũng trung quân ái quốc, phân biệt rõ chánh tà, đem sức giúp đời để lưu danh hậu thế. Còn những kẻ tiểu nhân thì chuyên làm việc xằng bậy, trong lòng ẩn chứa nhiều điều xấu xa. Cho dù có đem bút mực khắp trong thiên hạ, cũng không ghi lại hết những việc ác do bọn tiểu nhân gây ra.
Lúc này lời nói, ngữ khí, thần thái của Mai Tam Tư đều khác hẳn với thường ngày, giống như hai con người hoàn toàn khác biệt nhau. Quần hùng một mặt vừa kinh ngạc, mặt khác lại nín thở tập trung lắng nghe. Có người ngồi ở vị trí hơi xa, không khỏi đứng lên bước ra bên ngoài cửa lắng nghe.
Mai Tam tư dừng lại giây lát, rồi nói:
- Những điều tuyệt mật của võ học có tổng cộng tám pháp. Các hạ có thể kể ra một trong số đó không?
Bạch y nhân liền ngẩng đầu lên, nhưng bỗng nhiên lập tức cúi đầu xuống ngay.
Mai Tam tư cười nhạt một tiếng:
- Cái gọi là "Thượng thừa" võ học tuyệt mật bát pháp tức là cương, nhu, thành, tín, hòa, tịnh, hư, linh. Trong đó "cương" giống như một cột nhà. Căn nhà nếu như ngay thẳng không xiên không vẹo, không bị lắc lư tất cả đều do cột nhà quyết định.
Ngừng lại giây lát, đột nhiên gã ngửa mặt lên cười lớn nói:
- Ngay cả một trong bát pháp các hạ cũng không đơn cử được, vậy còn mặt mũi nào ở đây lo tranh thắng bại. Ta quả thật hổ thẹn dùm cho các hạ đấy.
Tất cả ánh mắt quần hùng ngược lại đều tập trung về phía bạch y nhân. Chỉ thấy bạch y nhân đứng yên như đã hóa đá. Một hồi lâu sau y mới từ từ cúi người đặt thanh kiếm trong tay xuống đất. Sau đó từ từ đứng thẳng người dậy. Đột nhiên y đưa tay ra, nhanh như chớp tháo chiếc mặt nạ xuống. Trong tích tắc chỉ nghe thấy mấy tiếng "bốp bốp", bạch y nhân đã tự đưa tay tát lấy mặt mình bảy cái. Đợi đến lúc quần hùng nhìn kỹ lại thì bạch y nhân đã mang xong chiếc mặt nạ vào. Mấy trăm cặp mắt có mặt lúc đó, không ai nhìn thấy mặt thật của bạch y nhân.
Mọi người xung quanh đều "ồ" lên kinh ngạc. Nhưng không biết bọn họ thán phục cách làm của y, hay là kinh ngạc vì thủ pháp nhanh lẹ của y.
Chỉ thấy ánh mắt bạch y nhân quét ngang xung quanh một lượt, cuối cùng dừng lại trên mặt Mai Tam Tư.
Thời gian trải qua thật lâu!
Bạch y nhân vẫn đứng yên bất động như thế. Cuốicùng y cũng quay người đi, phất nhẹ tay áo rộng. Một cơn gió thổi qua, toàn thân bạch y nhân lướt đi cùng cơn giọ tựa như một làn khói nhẹ. Chỉ trong một nháy mắt, không ai còn thấy bóng dáng bạch y nhân đâu nữa.
Duy chỉ có tiếng thở dài còn lưu lại bên mình Liễu Hạc Đình.
Mai Tam Tư ngạc nhiên một hồi, đột nhiên gã phá lên cười lớn, quay đầu lại nói:
- Nguyên Nhi, y quả thật đã bỏ đi rồi!
Liễu Hạc Đình trong bụng nghĩ thầm:
- Người này cực kỳ thông minh nhưng lại giả ngu. Mình cùng với y tiếp xúc mấy lần, nhưng chưa từng nghe y luận đến những điều tuyệt mật trong võ học.
Nghĩ đến đây chàng liền chậm rãi bước đến trước mặt Mai Tam Tư nghiêng mình thi lễ.
Nào ngờ Mai Tam Tư bỗng nhiên ngưng cười, dáng vẻ dường như rất ngạc nhiên hỏi:
- Các hạ cảm ơn điều gì?
Liễu Hạc Đình thở dài một tiếng, nghiêm sắc mặt nói:
- Hôm nay nếu không phải Mai huynh, cục diện đâu thay đổi tốt như thế này. Sở dĩ tiểu đệ hành lễ Mai huynh vì để biểu lộ sự cảm kích bội phục của tiểu đệ với huynh. Tiểu đệ cùng huynh tương giao bấy lâu nhưng không biết huynh vốn là người phi thường. Cho đến hôm nay tiểu đệ mới thấy được Mai huynh làm ra chuyện phi thường như vậy, mới biết huynh có chỗ vượt qua người bình thường...
Tính tình Liễu Hạc Đình vốn cương trực, thẳng thắn. Lúc này trong lòng chàng thật sự cảm phục Mai Tam Tư không chút giả dối. Từ cử chỉ đến lời nói đều tỏ ra vô cùng cung kính.
Nào ngờ chàng chưa nói dứt câu, Mai Tam Tư đã phá lên cười ha ha.
Liễu Hạc Đình không khỏi lấy làm ngạc nhiên, chỉ nghe Mai Tam Tư cười lớn nói:
- Lão lão đệ, đệ không cần phải ca ngợi ta như vậy. Thật ra những lời nói vừa rồi ngay cả một câu ta cũng chẳng hiểu.
Liễu Hạc Đình trong lòng càng ngạc nhiên hơn, nhưng giọng vẫn chậm rãi nói:
- Nếu huynh ngay cả một câu cũng không hiểu, vậy tại sao có thể nói được lưu loát vậy chứ?
Mai Tam Tư vẫn không ngớt cười, nói:
- Đây đâu có gì kỳ lạ, từ nhỏ đến giờ ta đều như vậy cả mà.
Liễu Hạc Đình ngạc nhiên một hồi, đột nhiên chàng sực nhớ đến việc Mai Tam Tư đã nhớ phương thuốc lần trước ra sao. Trong lòng liền chợt hiểu, người này có trí nhớ siêu phàm, nhưng sức lý giải rất kém. Chẳng những y có thể nhìn qua một lần là sẽ nhớ mà còn có thể sẽ nói lại rất lưu loát.
Chỉ nghe Mai Tam Tư vừa cười vừa nói:
- Những lời vừa rồi chính là do Nguyên Nhi dạy cho ta đấy. Trong đó có một số được lấy ra từ một quyển sách...
Gã chưa kịp nói hết câu, Liễu Hạc Đình đã có vẻ xúc động, hỏi:
- Là sách gì?
Mai Tam Tư cười ha ha, nói tiếp:
- Đó chính là Thiên Võ Thần Kinh!
Bốn chữ Thiên Võ Thần Kinh vừa được nói ra tất cả mọi người xung quanh đều "ồ" lên một tiếng. Chỉ có điều ý thất vọng trong tiêng ồ dường như nhiều hơn là kinh ngạc.
Tuy trong lòng cũng cảm thấy mọi người rất kỳ lạ, nhưng Liễu Hạc Đình vẫn không nhịn được nên vọt miệng hỏi:
- Quyển Thiên Võ Thần Kinh hiện giờ ở đâu?
Chàng vốn là người yêu thích võ thuật. Nghe thấy trên đời này có một quyển sách ghi lại các tuyệt mật của võ học, trong lòng chàng không khỏi hiếu kỳ, muốn lập tức được xem ngay.
Nào ngờ chàng vừa mới hỏi xong, mọi người lại "ồ" lên một tiếng rồi đột nhiên biến thành một trận cười, giống như đang cười chàng võ công tuy cao nhưng kiến thức nông cạn.
Trong lòng Liễu Hạc Đình càng ngạc nhiên hơn. Chàng dùng ánh mắt nhìn Mai Tam Tư vẻ thăm dò. Chỉ thấy Mai Tam Tư vẫn không ngớt cười. Ngược lại, Vạn Thắng Kim Đao Biên Ngạo Thiên sắc mặt vẻ nôn nóng lướt nhanh đến, đưa tay chụp lấy vai Mai Tam Tư lắc mạnh, nói:
- Tam Tư, ngươi đã lấy quyển sách đó xem qua rồi sao?
Giọng nói tuy nghiêm khắc, thần thái lại khẩn trương, nhưng ý tứ không có gì là trách móc Mai Tam Tư cả.
Đến lúc này Liễu Hạc Đình hoàn toàn mơ hồ, chẳng hiểu gì cả. Mai Tam Tư được quyển bí cấp đó, làm sư phụ vốn vì đệ tử vui mừng mới phải, vậy tại sao lão lại có thái độ như thế chứ? Vừa rồi mình hỏi câu ấy cũng hợp với thường tình, thế vì sao bọn họ lại cười mình?
Chàng nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, nhưng vẫn không tìm ra được câu trả lời chính xác.
Chỉ thấy Mai Tam Tư đột nhiên ngưng cười, thấp giọng nói như một kẻ có lỗi:
- Đệ tử chỉ xem sơ qua mà thôi...
Biên Ngạo Thiên cau mày, thở dài một tiếng, giậm chân nói:
- Tại sao ngươi lại hồ đồ như vậy chứ?
Mai Tam Tư đầu hơi cúi xuống nói:
- Tuy đệ tử nhớ hết những chữ trong quyển sách ấy, nhưng hàm ý bên trong đệ tử hoàn toàn không hiểu gì cả...
Biên Ngạo Thiên sắc mặt bớt căng thẳng, trầm giọng hỏi:
- Thật vậy không?
Mai Tam Tư đáp:
- Đệ tử đâu dám nói dối sư phụ.
Biên Ngạo Thiên thở dài ra một tiếng, chậm rãi nói:
- Ngươi đã không hiểu, vậy còn xem làm gì?
Liễu Hạc Đình quả thật không thể hiểu nổi. Quyển võ lâm bí cấp kia, nếu như ai có duyên đọc được thì quả là việc đáng mừng. Mai Tam Tư may mắn có được nhân duyên đó, ngược lại Biên Ngạo Thiên tỏ ra không hài lòng chút nào. Liễu Hạc Đình càng suy nghĩ càng cảm thấy khó hiểu hơn. Trong bụng chàng nghĩ thầm:
"Trong quyển sách này nếu như ghi lại những môn võ công tà ác, Biên Ngạo Thiên không muốn đệ tử mình đi lạc vào con đường tà đạo, như vậy việc này còn có thể giải thích được. Đằng này ngược lại, quyển sách kia ghi lại toàn là những tuyệt kỹ võ học đường đường chánh chánh.
Lúc này, tuy quần hào đã trở về chỗ ngồi, nhưng không khí náo nhiệt như vừa rồi không thể tiếp tục được nữa sau khi xảy ra chuyện.
Kinh Sở Tam Tiên lúc này đang đứng tại hành lang. Cuồng Tiên Phí Chân mắt nhìn Ngân Tiên Bạch Chấn giọng lạnh lùng nói:
- Lão đại, lão nhị, nên đi thôi!
Kim Tiên Đồ Lương thở dài một tiếng, nói:
- Đúng thế, nên đi thôi, lão nhị...
Quay sang nhìn, chỉ thấy Ngân Tiên Bạch Chấn tuy giả bộ như không để ý gì cả, nhưng sắc mặt gã lộ vẻ hổ thẹn. Cả ba cùng bước ra khỏi hành lang đang định chào từ biệt chủ nhân một tiếng. Nào ngờ lúc này Biên Ngạo Thiên trong lòng đang khẩn trương. Còn Liễu Hạc Đình dáng vẻ vẫn chưa hết ngạc nhiên và dường như không hề để ý đến họ. Ba huynh đệ Kinh Sở Tam Tiên đưa mắt nhìn nhau, rồi vội vàng bước nhanh ra khỏi cửa.
Ba huynh đệ Kinh Sở Tam Tiên vừa đi khỏi, trong số bọn quần hào cũng có người bỏ ra về. Biên Ngạo Thiên cùng Liễu Hạc Đình bị tiếng ồn ào của họ làm cho sực tỉnh. Thân phận chủ nhân, nên họ không thể không tiễn khách ra cửa. Thế rồi những thắ cmắt trong lòng Liễu Hạc Đình không cách chi bày tỏ được.
Mùi hoa cỏ thơm ngát, gió đêm hiu hiu thổi, xa ca có tiếng mõ sang canh vọng lại...
Những đám mây đen đang từ từ kéo đến. Tiếp theo là những trận cuồng phong bắt đầu nổi lên. Những ngọn đèn khổng lồ treo trước cửa bị gió thổi lắc lư liên tục không ngừng.
Cuối cùng một trận mưa to đổ xuống, kèm theo những trận cuồng phong dữ dội và tiếng sấm vang trời.
Số khách khứa đã ra về gần hết, chỉ còn một số ít bị cơn mưa giữ chân lại nên chưa ra về được. Trong gian chánh sảnh đã được thay rượu mới, những ngọn nến cũng được thắp sáng hơn, nhưng không khí vui vẻ của buổi tiệc thì sao? Chẳng lẽ cũng đã bị những trận cuồng phong kia thổi đi rồi sao?
Những thắc mắc trong lòng Liễu Hạc Đình vẫn chưa cởi ra được. Cuối cùng chàng cũng đã tìm được cơ hội, âm thầm kéo Mai Tam Tư ra một nơi. Liên tiếp hỏi liền ba câu:
- Quyển Thiên Võ Thần Kinh kia Mai huynh làm cách nào có được? Tại sao bọn quần hào nghe đến quyển Thần Kinh này đều có biểu hiện kỳ lạ như vậy? Hơn nữa, Biên đại thúc biết được huynh đã xem qua quyển Thần Kinh này, tại sao lại hoảng hốt như thế?
Chàng hỏi một mạch liên tiếp ba câu. Sau đó chăm chú nhìn thẳng vào mặt Mai Tam Tư, yên lặng đợi câu trả lời.
Ngược lại chỉ thấy Mai Tam Tư cười ha ha nói:
- Lai lịch của quyển Thiên Võ Thần Kinh vốn là bí mật nhưng không phải là bí mật, chẳng lẽ Liễu lão đệ chưa từng nghe qua sao?
Liễu Hạc Đình ngẩn người ra ngạc nhiên một hồi, hai mày chàng hơi chau lại hỏi:
- Vốn là bí mật nhưng không phải là bí mật? Như vậy là thế nào?
Mai Tam Tư cười nói:
- Việc này nói ra rất dài. Nếu như lão đệ có ý muốn nghe, ta có thể kể cho nghe, chỉ có điều ha ha, hôm nay là đêm động phòng hoa chúc, lão đệ làm sao để tân nương cô đơn một mình trong phòng cho được. Cho nên bây giờ ta không thể đáp ứng được yêu cầu của lão đệ.
Vậy lão đệ nên mau quay về phòng hoa chúc đi.
Gã thao thao bất tuyệt làm cho Liễu Hạc Đình không cách gì chen lời vào và cũng không tìm ra được lý lẽ nào để thuyết phục gã.
Những giọt mưa men theo mái nhà rơi xuống nền đá xanh, phát ra những âm thanh "bộp bộp".
Hai tên a hoàn tay cầm dù đỏ đi phía sau Liễu Hạc Đình. Cả ba cùng đang tiến về phía hậu viện. Trong phòng hoa chúc đèn vẫn còn sáng. Càng tiến gần đến phòng hoa chúc, trong lòng Liễu Hạc Đình tự nhiên có cảm giác ấm lòng, mặc dù bên ngoài trời vẫn đang mưa gió lạnh lẽo. Bởi vì chàng biết rằng kể từ đêm nay, chàng và nàng mãi mãi sẽ thuộc về nhau.
Đến trước cửa phòng hoa chúc, Liễu Hạc Đình mỉm cười đưa tay lên gõ cửa. Sau đó chàng đứng chờ đợi giọng nói ấm áp trả lời.
Nào ngờ!
Bên trong không một tiếng đáp lại. Nụ cười trên môi Liễu Hạc Đình lập tức biến mất, hơi thở chàng trở nên gấp gáp. Chàng lại đưa tay ra gõ, nhưng lần này thì mạnh hơn.
Thế nhưng, bên trong vẫn im lìm, không một âm thanh nhỏ. Liễu Hạc Đình không còn kiên nhẫn dùng lực đẩy mạnh cửa vào. Một cơn gió mạnh thổi ập vào trong phòng hoa chúc làm tung cả những bức màn. Phía sau bức màn kia đúng ra là tân nương Đào Thuần Thuần đang ngồi, thế nhưng lúc này không thấy bóng dáng nào cả.
Trong lòng chàng không khỏi thất kinh. Một cảm giác lo sợ tự nhiên dâng lên trong đầu chàng. Đảo mắt nhìn quanh, chàng chỉ thấy hai ả hồng nương đang đứng yên như trời trồng bên cạnh giường. Cả hai đều cứng đơ, hai mắt mất thần, không biết bọn họ bị điểm huyệt từ bao giờ.
Liễu Hạc Đình đứng sững sờ người ra, quên cả việc giải huyệt cho hai ả hồng nương.
Trong khi lòng chàng đã ngầm hỏi:
- Nàng đã đi đâu? Nàng đã đi đâu?
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi. Dưới cơn mưa độ tnhiên có mấy bóng đen vọt tường phóng ra ngoài. Mấy bóng đen kia hành tung thật là mờ ám. Không ai biết được mục đích của chúng đến làm gì? Hai tên a hoàn vẫn cầm dù đứng bên ngoài cửa, nên không hề hay biết bên trong đã xảy ra chuyện.
Hai tên a hoàn cùng nhìn nhau, cùng hỏi nhau, nhưng bên trong phòng vẫn im lặng. Đột nhiên dường như có một bóng người, cùng một mùi thơm phớt ngan qua trước mặt họ. Đợi khi bọn họ định thần nhìn kỹ thì bóng người cùng mùi thơm kia đã biến mất. Ngược lại bên trong phòng lúc này có tiếng hỏi vọng ra:
- Thuần Thuần, vừa rồi nàng đi đâu vậy?
Một giọng nói dịu dàng khác lại vọng ra:
- Thiếp đợi chàng quá lâu, nên không nhịn được lén mở ra xem thử.
Giọng nói hơi dừng lại, ngữ khí bỗng trở nên kinh ngạc:
- A! Hai người họ làm thế nào bị điểm huyệt vậy?
Hai tên a hoàn nghe thấy giọng nói của tân lang cùng tân nương, không khỏi nhìn nhau che miệng cười, không dám lưu lại lâu ở bên ngoài. Đào Thuần Thuần chưa nói hết câu, bọn họ đã vội bỏ đi, trong lòng vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ.
Bọn họ không nghe hết câu nói cuối cùng của Đào Thuần Thuần, nên tự nhiên cho rằng trong phòng vẫn bình thường. Nhưng trong phòng thật sự có bình thường không?
Liễu Hạc Đình đứng bên dưới bức rèm, vẻ ngạc nhiên hỏi:
- Bọn họ bị ai điểm huyệt, chẳng lẽ nàng cũng không biết hay sao?
Đào Thuần Thuần lắc đầu nhè nhẹ. Chiếc mão phụng của nàng lúc này dính đầy nước.
Liễu Hạc Đình nhẹ nhàng giúp nàng phủi đi những giọt nước đọng lại trên mũ. Sau đó chàng bước đến trước mặt hai ả hồng nương quan sát kỹ một hồi, trầm giọng nói:
- Đây chỉ là thủ pháp điểm huyệt thường thấy trong võ lâm. Có điều kỳ quái là những nhân vật võ lâm này đến đây gây chuyện vì mục đích gì?
Đào Thuần Thuần nói:
- Giải huyệt cho họ xong, mọi chuyện không phải đều rõ hay sao?
Cả hai lập tức đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng hai ả hồng nương. Nào ngờ Liễu Hạc Đình cùng Đào Thuần Thuần vừa chạm vào lưng họ, họ liền kêu lên thảm thiết.
Trong đêm mưa lạnh lẽo, hai tiếng kêu thảm thiết kia làm cho người nghe cảm thấy ghê sợ.
Liễu Hạc Đình không khỏi kinh ngạc, hơi thối lui ra sau một bước. Chỉ thấy sau tiếng kêu, cả hai ả hồng nương đều ngã dùng ra đất, không hề nhúc nhích động đậy. Liễu Hạc Đình thử chạm tay vào người họ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt, cứng đơ. Hai ả hồng nương chẳng người huyệt đạo chưa được giải, ngược lại lúc này đã tắt thở.
Liễu Hạc Đình đứng ngẩn người ra, sững sờ nhìn chăm chăm vào hai cái xác. Một hồi lâu sau chàng mới buông một tiếng thở dài, nói:
- Ta lại sai nữa rồi... Ai! Quả là thủ pháp độc ác!
Đào Thuần Thuần đứng cúi đầu, sau đó từ từ quay sang nhìn Liễu Hạc Đình với ánh mắt của người có lỗi, rồi nàng khẽ nói:
- Thiếp cũng đã sai... thiếp cũng đã không nhìn ra thủ pháp điểm huyệt này. Không ngờ thủ pháp điểm huyệt này vừa lợi hại vừa ác độc.
Nàng thở dài một tiếng, rồi lại cúi đầu im lặng.
Liễu Hạc Đình lại tiếng một tiếng, nói:
- Ta không thể nào ngờ rằng, thủ pháp điểm huyệt này lại là "Đoạn huyết nghịch kinh, bế huyệt tuyệt thủ" đã được truyền miệng trong võ lâm. Nghe nói người bị điểm huyệt bằng thủ pháp này, tự nhiên bên ngoài không có biểu hiện khác thường. Thế nhưng chỉ cần có một lực nhẹ tác động từ bên ngoài vào lập tức sẽ bị chết ngay. Trước đây ta đã có nghe qua nhưng không hề tin. Bây giờ tận mắt nhìn thấy... Ai! Đã quá muộn, quả là đã quá muộn.
Đào Thuần Thuần cúi đầu nói:
- Bọn họ bị điểm huyệt bằng thủ pháp này thì sớm muộn gì cũng không tránh khỏi...
tránh khỏi mất mạng. Vậy chàng cần gì phải tự trách mình như vậy!
Liễu Hạc Đình thở dài:
- Tuy là như vậy, nhưng bọn họ đã vì ta mà chết. Ta đâu thể không cảm thấy hổ thẹn.
Dừng lại giây lát, chàng nói tiếp:
- "Đoạn huyết nghịch kinh, bế huyệt tuyệt thủ" vốn là thủ pháp độc ác nhất trong những môn võ công. Những người sử dụng thủ pháp này trong võ lâm gần đây không có một ai.
Vậy người này thật ra là ai? Tại sao lại hạ độc thủ với hai thiếu nữ này?
Đào Thuần Thuần trầm ngâm một hồi, nói:
- Hai thiếu nữ hồng nương này không phải là người võ lâm, như vậy tuyệt đối không có gây thù kết oán với người kia. Chàng cũng vừa mới ra giang hồ chưa được bao lâu.
Liễu Hạc Đình liền vội đáp lời:
- Nàng càng không phải. Theo như ta nghĩ, việc này có lẽ liên quan đến Biên lão gia.
Nhưng dù gì đi nữa, hai thiếu nữ đáng thương này vẫn bị chết một cách oan uổng!
Hai thiếu nữ này tuy không hề quen biết với họ. Nhưng vì họ chết một cách thê thảm như vậy, nên khiến hco Liễu Hạc Đình và Đào Thuần Thuần không khỏi vô cùng thương tâm.
Liễu Hạc Đình bước đến bên giường lấy tấm chăn nhẹ nhàng phủ lên hai cái xác, như sợ rằng hai cái xác bị đau vậy.
Xong xuôi, Liễu Hạc Đình quay sang Đào Thuần Thuần nói:
- Hai tiếng kêu lớn vừa rồi đáng lẽ ra đã làm kinh động những người ở phía trước gian chánh sảnh. Nhưng tại sao mãi cho đến bây giờ vẫn chưa thấy ai đến đây?
Chàng đâu biết rằng hai tiếng kêu vừa rồi tuy lớn nhưng truyền ra gian chánh sảnh phía trước đã không còn mấy lớn. Hơn nữa mọi người lúc này đang uống rượu, nói cười vui vẻ, đâu ai để ý đến phòng hoa chúc làm gì. Và cũng không ngờ rằng bên trong phòng hoa chúc lại xảy ra chuyện không thể như vậy.
Lúc này Liễu Hạc Đình một mình vác hai cái xác ra ngoài. Bọn quần hùng đang vui vẻ nói cười, lập tức hoảng loạn, ồn ào. Tất cả mọi người chia nhau ra đi lùng sục khắp mọi nơi, kết quả chẳng thu được gì.
Mưa bên ngoài vẫn nặng hạt!
Đêm động phòng hoa chúc của Liễu Hạc Đình trải qua như thế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...