Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 13
Lam Y Y đối với cách xử lý của đứa con hoàng đế này cũng không có gì bất mãn, cho dù nàng biết, trải qua chuyện này, bè đảng của Thái Hậu có khả năng sụp đổ. Bất quá, chuyện này hiện tại đối với nàng mà nói, thật là không có ý nghĩa gì.
Nếu về sau Vũ Văn Thịnh Duệ hoàn toàn nắm triều đình trong tay, lại vẫn lựa chọn trở mặt với nàng, vậy nàng cũng không sợ, có không gian trong tay, nàng còn có hậu thuẫn thật lớn, cùng lắm thì không làm Thái Hậu thôi.
Đương nhiên, đây chỉ là dưới tình huống bất đắc dĩ, mới buộc phải lựa chọn con đường này.
Cuộc sống hiện tại, nàng vẫn vừa lòng. Nếu nàng chính là Lam Y Y, nàng khẳng định sẽ không tiếp tục ở trong hoàng cung hoa lệ lại nguy hiểm như nhà giam này; Nhưng đồng thời nàng cũng là Lưu Thái Hậu, sớm đã quen hết thảy mọi thứ trong hoàng cung, dù là nơi này tàn sát khốc liệt, đầy rẫy âm mưu, lại vẫn là ngôi nhà duy nhất của nàng, ngay cả Lưu phủ cũng không thể cho nàng loại cảm giác này.
Nếu nàng rời hoàng cung, vậy nàng giống như là cây lục bình không có rễ, không có biện pháp hòa nhập vào thế giới này, đây không phải thứ nàng muốn.
“Mẫu hậu, tin tưởng trẫm!” Vũ Văn Thịnh Duệ thấy mẫu hậu nhíu mày ngài, tựa hồ có chút thoải mái, có chút lo lắng, trong lòng bỗng dưng căng thẳng. Hắn đương nhiên biết mẫu hậu lo lắng cái gì, nhưng hắn lại không rành an ủi người khác, chỉ cực kì còn nghiêm túc nói ra ba chữ này. Về sau, hắn sẽ dùng hành động thực tế nói ẫu hậu, hắn có thể tin cậy.
Lam Y Y hơi ngẩn người, lập tức lông mày giãn ra, hơi lộ ra vẻ tươi cười, gật gật đầu. Nếu mình đã làm hết sức, như vậy, tin tưởng hắn một lần thì có sao đâu? Coi như là nghiệm thu thành quả.
Lưu hồng thị bị đánh xong, liền được nội thị dùng kiệu nâng trở về phủ quốc cữu, dù sao cũng là hoàng thân quốc thích, mặt mũi vẫn phải giữ một chút, nếu không, chính Thái Hậu cũng không đẹp mặt.
“Mẫu hậu vừa rồi vì sao không hỏi ý đồ tiến cung của Lưu Hồng Thị?” Vũ Văn Thịnh Duệ ngồi trên ghế đối diện, nhìn Lam Y Y hỏi.
Thấy tình cảm của mình và đứa con trai tùy tiện của mình tăng lên rất nhiều, tâm tình của Lam Y Y rất tốt, từ trên mâm trái cây cầm lên một trái dâu đỏ rực, chậm rãi ăn. Nghe lời hoàng đế nói, cũng không sốt ruột, chậm rãi nuốt trái dâu, lại lấy khăn lụa lau lau khóe miệng, mới nói: “Đại khái là vì con gái bà ta mà đến. Lưu Tử Nhàn nhảy xuống hồ tự sát, mặc dù được cứu ra, dung mạo vẫn bị tổn thương, đây thật sự là đả kích thật lớn đối với Lưu gia. Cho nên ba ta mới sốt ruột muốn gặp ai gia, ai gia đương nhiên không muốn gặp bà ta.”
Tai mắt của Thái Hậu rất nhiều, chuyện của phủ quốc cữu đương nhiên nàng biết trước tiên.
Trong mắt Vũ Văn Thịnh Duệ chợt lóe ánh sáng, đối hắn mà nói đây thật là một tin tức tốt. Cứ như vậy, Lưu Tử Nhàn muốn làm hoàng hậu là tuyệt đối không có khả năng. Tuy rằng Lưu gia còn có một đứa con gái thứ, cho dù có vào cung, nhiều nhất cũng chỉ có thể phong là mỹ nhân, chỉ cần hắn khống chế thích đáng, liền tuyệt đối không tạo thành uy hiếp.
“Đối với việc lập hậu, trong lòng hoàng nhi có suy tính gì chưa?” Lam Y Y hỏi.
“Mẫu hậu cho rằng nên như thế nào?” Khóe miệng Vũ Văn Thịnh Duệ gợi lên một cong nhỏ nhất, hỏi ngược lại.
Lam Y Y nhìn hắn một cái, lại phát giác trong đôi mắt hắn đang mang ý cười nhìn chính mình, tựa hồ còn có điểm chế nhạo. Nhịn không được mặt đỏ lên, trong lòng dâng lên một tia xấu hổ.
Nàng quả thật còn chưa hoàn toàn tin Vũ Văn Thịnh Duệ, bởi vậy mới muốn thử hắn, kết quả tâm tư của mình hoàn toàn bị hắn xem thấu.
Lam Y Y da mặt cũng không mỏng, lập tức khôi phục thái độ bình thường, dời ánh mắt lạnh lùng nói: “Lén đoán thánh ý là tội lớn, hoàng đế muốn ai gia biết rõ còn vẫn cố tình phạm phải sao?”
Vũ Văn Thịnh Duệ vừa nghe, lập tức biết đây là mẫu hậu thẹn quá thành giận, đến nỗi, ngay cả xưng hô đều thay đổi.

Vũ Văn Thịnh Duệ cũng không dám tiếp tục chế nhạo nàng, nói: “Có ba người có khả năng được sắc phong làm hoàng hậu cao nhất. Phái phân hoàng, phái trung lập, phái Lưu gia đều có người. Liêu Phi Phàm con gái của Đô sát viện tả đô ngự sử Liêu Kính Khôn, Ngô Hân Nghiên con gái của Định viễn hầu Ngô Thiều Đình, cùng với Lưu Tử Nhàn con gái Lưu thượng thư. Hiện tại Lưu Tử Nhàn bị loại, phái Lưu thị nhất định sẽ lại tìm ra một người khác, hiện tại nghĩ đến, Triệu Tòng Quân con gái của Hình bộ thượng thư Triệu Vân Tường vô cùng có khả năng.”
Lam Y Y hơi hơi vuốt cằm, nói: “Việc hôm nay, nhất định sẽ làm các vương công đại thần nghi hoặc khó an, mấy ngày sau, khẳng định sẽ có mệnh phụ tiến cung cầu kiến ai gia, thử ý ai gia. Vừa lúc ai gia có thể mượn cơ hội này biểu thị lập trường.”
“Làm khó mẫu hậu rồi.” Vũ Văn Thịnh Duệ nói lời này là thực lòng.
Nếu Thái Hậu về sau đứng ở bên hắn, khẳng định sẽ khiến cho Lưu Thái Sư cùng với các đại thần theo phe Thái Hậu phẫn nộ. Nói không chừng, Thái Hậu còn có thể cùng Lưu gia trở mặt thành thù. Đến lúc đó, Thái Hậu muốn thông qua nhà họ Lưu khống chế triều đình sẽ rất khó khăn. Bất quá, Lam Y Y không chút nào để ý việc này.
“Mặt khác, ai gia còn muốn đãi tiệc ở trong cùng vào mười lăm tháng tư, chiêu đãi các vị khuê tú nhà danh giá, cũng thuận tiện nhìn dung mạo phẩm hạnh các nàng, dù sao tai nghe là giả mắt thấy là thật.”
“Trẫm không dị nghị, hết thảy nghe theo mẫu hậu an bài.”
“Đúng rồi, vậy nhân phẩm của Vu Hồng Phi như thế nào?” Lam Y Y nhẹ nhấp một ngụm trà, giống như vô tình hỏi.
Vũ Văn Thịnh Duệ hơi kinh ngạc, hay là mẫu hậu không trách Ngọc Trà? Muốn tứ hôn cho công chúa Ngọc Trà? Không biết tại sao, Vũ Văn Thịnh Duệ cảm thấy trong lòng có chút mất hứng, có loại cảm giác đồ vật của mình bị người khác cướp đi, mặc dù người đó là muội muội ruột của hắn.
Áp chế cái loại không hờn giận khó hiểu này trong lòng, mặt Vũ Văn Thịnh Duệ không chút thay đổi nói: “Vu Hồng Phi có học thức, tài cán đều không tệ, coi như là nổi bật trong số những người đồng lứa. Bất quá, về mặt tình cảm lại luôn không quả quyết, quan trọng nhất là, hắn còn có một vị thanh mai trúc mã, cảm tình hai người vô cùng sâu nặng. Nếu không phải Ngọc Trà dành tình cảm quá lớn cho hắn, không phải hắn thì không lấy chồng, trẫm cũng không muốn quá ép buộc hắn.”
Bất quá điểm ấy đối với Vũ Văn Thịnh Duệ mà nói cũng không phải là vấn đề lớn gì, dù sao, nam nhân nào không phải tam thê tứ thiếp? Cho dù là công chúa cao quý, cũng không thể ngăn cản Phò mã nạp thiếp. Thậm chí lúc thân thể không khỏe, cũng phải an bài nha đầu thị tẩm cho Phò mã. Vu Hồng Phi ít nhất vẫn đều giữ mình trong sạch, trừ người thanh mai trúc mã này, trong nhà ngay cả thị thiếp thông phòng cũng không có.
Lam Y Y nhíu lông mày, ngữ khí không khỏi nghiêm khắc lên, hỏi: “Ngọc Trà một thiếu nữ, lại lớn lên ở thâm cung, làm sao có cơ hội quen biết thần tử trẻ tuổi, còn nảy sinh tình cảm thâm sâu với hắn? Nếu việc này truyền ra, chẳng phải mọi người là sẽ chê cười hoàng gia chúng ta dạy con không nghiêm sao?”
Vũ Văn Thịnh Duệ hơi hơi xấu hổ, nói: “Mẫu hậu, việc này coi như là lỗi của nhi thần. Ngọc Trà luôn luôn hoạt bát hiếu động, bởi vậy, đôi lúc sẽ cải trang ra cung cho khuây khỏa. Trẫm lúc ấy không kiên nhẫn bị nó quấn lấy, liền chấp nhận thỉnh cầu của nó, ai biết nó lại được Vu Hồng Phi, cũng đối hắn nhất kiến chung tình.”
“Nhất kiến chung tình? Hừ, cũng chỉ có trẻ con như nó mới tin mấy thứ này.” Lam Y Y cũng không có thiện cảm với Hồng Phi, không muốn phí thêm lời về hắn, có chút không kiên nhẫn khoát tay, nói: “Việc này để sau lại bàn đi!”
Vũ Văn Thịnh Duệ thấy mẫu hậu mệt mỏi, mà bản thân hắn cũng có chính sự cần xử lý, liền dẫn người trở về.
……
Thời gian gần đây Thái Hậu làm ra một loạt các hành động khó hiểu, làm người ta phải đoán mãi, nhất là sau khi Lưu Hồng Thị bị phạt, đã là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Bất quá, khi Thái Hậu chính thức biểu lộ lập trường, từ nay về sau, sẽ không nhúng tay triều chính, là lúc toàn bộ quần thần rối tung, đối với việc này, có người hoài nghi, có người phẫn nộ, có người cao hứng. Bất quá, càng nhiều người chờ đợi, thân dài quá cổ, muốn xem phản ứng của Lưu gia.
Nhưng là, nhà họ Lưu, vẫn chưa phát biểu ý kiến gì về việc này. Từ sau khi Lưu Hồng Thị bị khiển trách, giọng điệu nhà họ Lưu liền thấp hơn rất nhiều, vẫn án binh bất động, mặc dù hiện tại là thời điểm phe phái củaThái Hậu lung lay sắp đổ, cũng không có động tác gì, làm người ta cảm thấy vô cùng khó hiểu, rất nhiều người cho rằng Lưu tộc đang chao đảo.
Nhưng càng nhiều người đa mưu túc trí cho rằng, nhà họ Lưu thế lớn rễ sâu, nhất định là ở tính kế lựa mưu gì đó, bọn họ tuyệt đối không có khả năng ăn đau khổ này.
Mặc kệ bên ngoài náo nhiệt như thế nào, Lam Y Y vẫn ở trong cung sống cuộc sống của nàng. Vào không gian xem sách, luyện võ, nghiên cứu một chút linh dược linh quả, chơi đùa với Ba Ba; Rà sát một phen thế lực mình nắm giữ trong tay, đem cung nữ thái giám Vĩnh Ninh Cung tẩy trừ một lần nữa, đấu ngầm với các phi tần, sống một cuộc sống bình thản lại phấn khích.

Hôm này, Lam Y Y dâng trào tâm huyết, nhớ tới công chúa Ngọc Trà đang đóng cửa ăn năn ở điện Di Nguyệt, liền sai người đi truyền công chúa Ngọc Trà. Nàng thầm nghĩ, nếu Ngọc Trà thiệt tình sửa sai, hơn nữa có nhận sai tốt, nàng liền bỏ trừng phạt.
Đáng tiếc, Lam Y Y phát hiện căn bản chỉ có một mình nàng tình nguyện, vì công chúa Ngọc Trà không có ở điện Di Nguyệt.
Chương 14
Công chúa Ngọc Trà gần đây cực kỳ thư thái, tuy rằng bị cấm cửa, nhưng nàng lại cảm thấy càng thêm tự do tự tại.
Bởi vì, nàng không cần phải giống trước đây, mỗi ngày đều phải đi Cung Vĩnh Ninh thỉnh an, không cần phải nghe giọng nói lãnh đạm giống như vô cảm của Thái hậu.
Đúng vậy, Thái Hậu.
Nàng chưa bao giờ coi bà ta là mẫu hậu của mình, trừ khi cần thiết, nàng căn bản không muốn gọi bà ta là mẫu hậu. Bởi vì, nàng căn bản không thể tưởng tượng, như vậy kẻ tư lợi, lòng dạ đọc ác, thủ đoạn tàn nhẫn lại là mẫu hậu của nàng.
Mới trước đây, chính mắt nàng thấy mẫu hậu xử lý đại cung nữ Đông Tuyết bên cạnh nàng như thế nào. Cung nữ đó rõ ràng tốt với nàng như vậy, cái gì cũng đều theo nàng, chăm sóc nàng, còn kể chuyện xưa cho nàng, nàng thích nhất chính là Đông Tuyết. Mà mẫu hậu, lâu lâu mới cười từ ái với nàng, bình thường luôn mặc kệ không hỏi tới nàng.
Nhưng nàng ấy lại bị mẫu hậu xử tử tàn nhẫn. Điều làm nàng không thể chấp nhận nhất là, khi nàng hỏi mẫu hậu vì sao, mẫu hậu lại lạnh lùng nói cho nàng, đại cung nữ Đông Tuyết mà nàng tin tưởng nhấ kỳ thật là do người khác phái tới làm thám tử, đại hoàng huynh của nàng sở dĩ sinh bệnh, đều là Đông Tuyết làm hại.
Làm sao có khả năng chứ? Đông Tuyết tốt với nàng như vậy, làm sao sẽ hại ca ca mà nàng sùng bái nhất? Ngọc Trà căn bản là không tin giải thích này, chỉ lặng lẽ chôn đi mầm móng hoài nghi trong lòng.
Sau đó, nàng nhiều lần chứng kiến thủ đoạn của mẫu hậu, cho tới bây giờ mẫu hậu cũng không quá kiêng dè nàng, tựa hồ, cố ý dạy nàng cũng biến thành người ác độc như bà. May mắn tâm nàng kiên định, chưa bao giờ bị ảnh hưởng, bằng không, khẳng định nàng cũng sẽ trở thành công chúa độc ác hại nước hại dân.
Nhất là, sau khi mình dần lớn lên, nhìn thấy hai vị hoàng huynh đều vô cùng bất mãn với mẫu hậu, nàng càng thêm nhận định mình suy đoán chính xác , cũng càng chán ghét bài xích mẫu hậu.
Khi Thái Hậu nhúng tay vào hôn sự của mình, tính gả mình vào Lưu gia, bất mãn của nàng đối với Thái Hậu đã lên tới đỉnh điểm, thậm chí phẫn nộ, nói ra tất cả bất mãn với Thái Hậu, nói đến chỗ kích động, liền liều lĩnh xâm nhập vào phía sau bức rèm che của Thái Hậu, hung hăng đẩy bà một phen.
Nhìn thấy Thái Hậu hôn mê đi, nàng cảm thấy khoái chí, đồng thời cũng cảm thấy sợ hãi ngập đầu, vô số ý nghĩ về sự trừng phạt của Thái Hậu bốc lên trong đầu, sợ bị mẫu hậu trả thù, nàng chạy trối chết.
Thẳng đến khi nghe được tin Thái Hậu tỉnh lại, sợ hãi của nàng lại đạt tới đỉnh điểm, tìm hoàng huynh đi biện hộ ình, nàng không biết hoàng huynh đã nói như thế nào với Thái Hậu, nhưng nàng biết, hoàng huynh vì cứu nàng, khẳng định đã trả giá thật lớn. Nếu không, làm sao Thái Hậu dễ dàng buông tha nàng.
Hoàng huynh còn nói cái gì mẫu hậu nhân từ, hừ, Thái Hậu có thù tất báo, nàng mới không tin đâu.
Nếu Thái Hậu đã khỏe, vậy nàng cũng không cần cảm thấy áy náy vì chuyện đả thương Thái tình, nàng đã lâu không có nhìn thấy Vu Hồng Phi, nếu không bồi dưỡng tình cảm, không chừng, chàng sẽ đẩy mình sang một bên, trong lòng chỉ còn lại cái ả thanh mai trúc mã kia.
Vì thế, công chúa Ngọc Trà cầm lệnh bài hoàng huynh từng ình, cải trang, ngựa quen đường cũ ra cung.

……
Trong cung Vĩnh Ninh tản ra áp suất thấp cực kì khủng bố, mọi cung nữ, thái giám đều quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, thậm chí ngay cả Ánh Phong cũng quỳ, không dám đi khuyên giải an ủi Thái Hậu.
Không có biện pháp, ai bảo công chúa Ngọc Trà lần này thật sự quá đáng như vậy chứ?
Cố ý đả thương Thái Hậu, Thái Hậu chẳng những không có phạt nặng nàng, chỉ cho nàng đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, ai ngờ một chút tâm tư nhận sai nàng đều không có, còn có hưng trí ra cung đi chơi, điều này làm cho Thái Hậu vẫn hay nhường nhịn nàng làm sao chịu nổi?
Qua không biết bao lâu, Thái Hậu rốt cục từ trên ghế đứng lên, không nói một câu đi hướng thiên điện, Ánh Phong vội vàng đứng lên theo đi vào.
Không bao lâu, từ trong thiên điện đi ra một vị thiếu niên mười bảy mười tám tuổi. Thiếu niên mang bộ dạng tuấn tú thanh nhã. Một đầu tóc dài, dùng dây lụa màu xanh buộc cao lên, mặt trên được khảm một viên ngọc thạch màu tối lớn bằng ngón cái, quần áo màu xanh thanh nhã, cổ tay áo, vạt áo chỗ đều thêu hoa lan cực kì lịch sự tao nhã.
“Vương phúc.” Thiếu niên đột nhiên mở miệng.
“Có nô tài.” Một thái giám trung niên mặt trắng toát bỗng nhiên xuất hiện trong đại điện, thân pháp quỷ dị, lại không người nào cảm thấy kinh ngạc.
“Cho mọi người lui ra, ngươi hầu ai gia đi đến điện Sùng Chính.” Thiếu niên, cũng chính là Lam Y Y mở miệng ra lệnh.
Vương phúc do dự một chút, hỏi: “Chủ tử không ngồi phượng liễn sao?”
“Đúng vậy, ai gia không muốn cho người ta biết, cho nên mới đi bộ.” Lam Y Y nói, biểu tình trên mặt vẫn vô cùng lạnh lùng, nếu có người cẩn thận quan sát, tuyệt đối sẽ phát hiện, bộ dáng nghiêm mặt lạnh của nàng, có vài phần khí thế giống Vũ Văn Thịnh Duệ.
“Vâng, nô tài tuân chỉ.” Vương Phúc phân phó đi xuống, chấp hành phi thường nhanh chóng, ngoài điện Vĩnh Ninh đã sớm không có bóng người.
Vương Phúc là thái giám tổng quản cung Vĩnh Ninh, quyền thế rất mạnh, hơn nữa mặc một thân phục sức bắt mắt, người bên ngoài thấy tự nhiên tránh đi, nếu tránh không khỏi cũng là cúi đầu hành lễ từ xa.
Có Vương Phúc dẫn đường, Lam Y Y thuận lợi đi tới điện Sùng Chính.
Điện Sùng Chính là nơi hoàng đế xử lý chính sự, thậm chí cũng là nơi đế vương nghỉ ngơi, tự nhiên có rất nhiều thủ vệ. Bất quá, Vương Phúc mặc quần áo của thái giám tổng quản, thủ vệ cũng không dám ngăn trở nhiều, nhất là khi hắn mang lệnh bài ra vào Cung Vĩnh Ninh, lập tức có thái giám đi vào thông báo.
Nhưng tất cả mọi người có chút nghi hoặc, thiếu niên trước mắt này đến tột cùng là ai, có thể làm phiền thái giám tổng quản tự mình dẫn đường? Nghĩ nghĩ, hẳn là Thái Hậu phái tới.
Không bao lâu, cửa gỗ khắc hoa dát vàng mở ra, một bóng người thướt tha tiêu sái đi ra, mọi người lập tức khom mình hành lễ, nói: “Cung tiễn Thục Phi nương nương.”
Khi Hoàng Thượng ở điện Sùng Chính xử lý chính sự, thường có tần phi lấy danh nghĩa đến đưa thuốc bổ, điểm tâm tới thăm Hoàng Thượng, đáng tiếc, cũng chỉ có vị Thục Phi nương nương này được ân chuẩn, cũng bởi vậy mới ngồi thật vững vị trí sủng phi của nàng. Nhất là sau thời gian sanh non, ân sủng của Hoàng Thượng đối với nàng lại càng nhiều hơn. Bởi vậy, ngoại trừ thị vệ đang thực hiện nhiệm vụ canh gác không hề động đậy, mọi thái giám cung thị đều hành lễ vô cùng cung kính.
Bởi vậy, hai dáng người thẳng đơ của Lam Y Y cùng Vương Phúc liền vô cùng gây sự chú ý của mọi người. Nhất là Lam Y Y, thẳng lưng, khoanh tay mà đứng, một chút cử động cũng không có.
Còn Vương Phúc là thái giám tin cậy nhất của Thái Hậu, ngoại trừ Thái Hậu và Hoàng Thượng, hắn chưa bao giờ hành lễ với ai, đây là mệnh lệnh Thái Hậu nương nương ban ra từ lâu, mọi người tự nhiên sẽ không so đo.
Nhưng thiếu niên này sao khiến người ta chấp nhận nổi? Không phẩm không cấp, lại cũng không hành lễ, thật sự là không có giáo dưỡng. Phải biết rằng, mặc dù là con nhà vương công, thấy Thục Phi cũng không dám vô lễ như thế.
Trong lòng Thục Phi có chút tức tối, bất quá, nàng luôn luôn tự giữ thân phận, hơn nữa hiện tại cách hoàng đế không xa, nơi nơi là cơ sở ngầm của Hoàng Thượng, nếu bị Hoàng Thượng cho rằng nàng lòng dạ hẹp hòi, có thể không ổn.

Bất quá, tuy nàng không thể mở miệng, nhưng cung nữ bên người nàng cũng không cần phải im lặng. Mặc dù bị Hoàng Thượng trách tội, cũng là cung nữ tự chủ trương, đều không phải là chủ ý của nàng.
“Tiểu tử này từ đâu đến? Thấy Thục Phi nương nương, vì sao không quỳ xuống hành lễ?”
Thị Thư là nữ quan lục phẩm của cung Dao Hoa, là trợ thủ đắc lực của Thục Phi, hai người phối hợp ăn ý, bởi vậy, Thục Phi liếc một ánh mắt, nàng liền hiểu được nên làm như thế nào.
Lam Y Y không nói gì, bởi vì nàng biết Vương Phúc tất nhiên sẽ xử lý tốt việc này.
Quả nhiên, liền nghe Vương Phúc nói: “Vị này là khách quý của Thái Hậu nương nương chúng ta, Thái Hậu nương nương đã ra lệnh, ngài không cần hành lễ trước bất kỳ ai.”
Trong lời nói của Vương Phúc không có chút gợn sóng, lại làm cho bất kỳ kẻ nào cũng đều cảm giác được sự cường thế trong lời nói của hắn.
Thục Phi nghe vậy có chút chán nản, nếu có mặt Thái Hậu, như vậy nàng cũng không sao, hiện tại, ngay cả một thái giám cùng một người không rõ thân phận cũng có thể coi rẻ nàng, thật sự là làm tổn hại mặt mũi của nàng, cho nên lãnh đạm nói: “Thái Hậu hủy bỏ lễ tiết của ngươi, vậy tự nhiên là Thái Hậu yêu quý ngươi, nhưng ngươi cũng không thể được sủng mà kiêu, nếu không, đắc tội với người không nên đắc tội, chẳng phải là gây phiền toái cho Thái Hậu nương nương sao.”
Lam Y Y nghe vậy mỉm cười trong lòng, ý của nàng là nói, nếu mình không hành lễ với nàng, nàng sẽ đi tìm Thái Hậu gây phiền toái sao?
“Bản cung nói hết lời như thế, nếu ngươi cố ý không nghe, về sau gây họa lớn, đừng trách bản cung không có cảnh cáo ngươi.” Thục Phi dùng một bộ dạng cao cao tại thượng ban ơn cho người khác nói.
Vương Phúc cụp mi mắt xuống, khóe miệng lại lặng lẽ gợi lên một độ cong cực kì châm chọc, nhưng không lên tiếng nữa. So đo với nàng, căn bản là tự hạ thấp thân phận của chính mình.
Thục Phi thấy hai người này đều mang một bộ dáng xa cách với mình, vốn chỉ tức giận có hai phần, lập tức lên tới mười phần. Còn chưa nói, trước mắt bè đảng của Thái Hậu sắp sụp đổ, Hoàng Thượng nắm giữ quyền lực là chuyện sớm hay muộn, đến lúc đó, uy thế của Thái Hậu cũng sẽ xuống dốc không phanh. Chính mình cho dù đắc tội bà ta một chút, bà ta có thể làm gì mình chứ?
Nàng có thể khẳng định, nếu nàng nhào với Thái Hậu, khẳng định Hoàng Thượng sẽ đứng ở bên nàng, mà Lưu Thái Hậu không có quyền thế, dựa vào cái gì lại đấu cùng nàng? Dựa vào cái gì lại vênh mặt với nàng?
Đáng tiếc, Thục Phi còn chưa nói ra miệng, chỉ thấy hoàng đế tự mình đi ra, nàng nghĩ hoàng đế đến giữ thể diện cho nàng, trên gương mặt lạnh lùng xinh đẹp lập tức liền lộ ra một chút tươi cười tao nhã lại không mất ngọt ngào.
Đáng tiếc, Hoàng Thượng mà nàng tâm tâm niệm niệm đến một ánh mắt cũng chưa quăng cho nàng, mà chỉ nhìn dán vào thiếu niên vô lễ với nàng.
Trong lòng Thục Phi có chút bất an, miễn cưỡng duy trì tươi cười trên mặt, nũng nịu gọi: “Hoàng Thượng……”
“Lui ra!” Vũ Văn Thịnh Duệ quát, ánh mắt vẫn không nhìn nàng.
Thấy Hoàng Thượng không ình mặt mũi ở trước mặt mọi người như thế, đôi mắt Thục Phi đỏ lên, cố nén nước mắt hành lễ, lấy khăn che mặt mang theo người hầu vội vàng rời đi.
Tất cả mọi người hạ mi mắt, mắt xem mũi, mũi xem tim, một bộ dáng nhập thiền. Bọn họ cũng không muốn bởi vì tò mò nhất thời, mà đánh rơi cái đầu.
“Vũ Văn công tử, đã lâu không thấy.” Lam Y Y xoay người lại, cười tủm tỉm ôm quyền với hắn, đồng thời còn mịt mờ quăng cho hắn một ánh mắt uy hiếp.
“Mẫu…… Mục tiên sinh, sao ngài đột nhiên……” Vũ Văn Thịnh Duệ không ngờ thật là mẫu hậu, vừa rồi nhìn đến bóng dáng của nàng, còn có vài phần hoài nghi, sau khi nhìn đến Vương Phúc, đã hoàn toàn xác định, nhưng hiện tại thấy được chân tướng, lại cảm thấy không thể tin được.
Lam Y Y vô cùng tiêu chắp tay ở sau người, cười giảo hoạt nói: “Không mời tại hạ đi vào trong ngồi sao?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận