Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 37
Sấm sét giữa trời quang!
Không có gì có thể khiến Vũ Văn Thịnh Hữu chấn động hơn tin tức này.
Đối với người giống như hoàng huynh không nói đùa, không thích nữ sắc, cả ngày đều lạnh như băng, việc có người yêu là chuyện động trời, hiện tại, hắn lại phát hiện, hoàng huynh chẳng những có người yêu, hơn nữa, người kia hay là mẫu hậu của bọn họ.
Vũ Văn Thịnh Hữu cảm thấy mình hẳn là ở nằm mơ, nếu không, làm sao sẽ gặp chuyện hoang đường như thế?
Hắn hung hăng nhéo đùi mình một phen, đau đến hắn thiếu chút nữa hô lên, vội vàng buông tay ra, gắt gao ngậm miệng lại.
Bất quá, không biết vì sao, hắn biết sự kiện này xong, đầu tiên cảm giác được không phải phẫn nộ chán ghét, mà là ngạc nhiên, không dám tin, còn có một chút tình cảm khó chịu mà ngay cả chính hắn cũng không hiểu được.
Mặc dù là hắn mới gặp lạ mẫu hậu vài ngày, cũng có thể ở chậm rãi ở chung, chậm rãi tiêu trừ thành kiến, thậm chí còn có vài phần hảo cảm với mẫu hậu, huống chi là hoàng huynh sớm chiều ở chung với nàng?
Vũ Văn Thịnh Hữu cảm thấy mình tựa hồ hiểu được, hoàng huynh vì cái gì có thể yêu mẫu hậu.
Ngay tại thời điểm Vũ Văn Thịnh Hữu miên man suy nghĩ, đột nhiên nghe được giọng của mẫu hậu, dùng một loại khẩu khí phẫn nộ không cam lòng nói: “Ngươi làm cho ta không cự tuyệt ngươi, chẳng phải chính là đang ép ta? Thiên hạ nhiều mỹ nhân, ngươi làm gì cứ phải muốn một người đã lớn tuổi như ta?”
Kỳ thật, nội lực tu vi của Lam Y Y cùng Vũ Văn Thịnh Duệ cũng không chênh lệch bao nhiêu. Theo lý thuyết, hẳn là có thể phát hiện Vũ Văn Thịnh Hữu nấp ở màn ở ngoài. Ai bảo Vũ Văn Thịnh Hữu là người từng trải, lại theo học danh sư chứ? Ẩn giấu hơi thở đối với hắn mà nói thật sự là chút tài mọn. Huống chi, Hai người đều là bị phân tâm, tâm tư đều ở trên người đối phương, làm sao phát hiện ra hắn?
Bất quá, theo tính tình Vũ Văn Thịnh Duệ, cho dù là bị phát hiện, hắn cũng sẽ không phủ nhận, cùng lắm là giết người diệt khẩu.

Vũ Văn Thịnh Duệ nhìn thấy mẫu hậu bởi vì tức giận, mà mở mắt nhìn hắn, tâm tình lại đột nhiên tốt hơn rất nhiều. Hắn tình nguyện mẫu hậu phát hỏa đối với hắn, cũng không bằng lòng thấy bộ dáng mẫu hậu hờ hững, lạnh nhạt xa cách với hắn.
“Thiên hạ cho dù nhiều mỹ nhân, đó cũng không phải nàng, mẫu hậu.” Khóe miệng Vũ Văn Thịnh Duệ gợi lên một tia tươi cười rất nhỏ, trong ánh mắt nhìn về phía Lam Y Y tràn ngập dung túng cùng sủng nịch, giống như là đang nhìn đứa trẻ cáu kỉnh. Hắn vươn tay, khẽ vuốt phía sau lưng Lam Y Y, như vuốt giận cho nàng, tiếp tục nói: “Nàng nghĩ rằng ta không có giãy dụa, không có thống khổ sao? Không ai có thể dễ dàng thừa nhận chuyện mình yêu mẹ ruột của mình. Trẫm thử qua các loại biện pháp, lại như thế nào cũng không có biện pháp quên nàng. Trẫm chỉ cần tưởng tượng đến, mẫu hậu về sau có thể sẽ nằm ở trong lồng ngực nam nhân khác, trẫm liền ghen tị phát cuồng, không còn cách tỉnh táo. Mẫu hậu, trừ nàng ra, trẫm không muốn bất luận kẻ nào.”
Lam Y Y hiện tại cũng bình tĩnh xuống, nghe vậy không khỏi phản bác: “Ai gia chưa bao giờ nghĩ tới người khác.”
“Trẫm cũng hiểu được.” Vũ Văn Thịnh Duệ nói có chút bất đắc dĩ, “Dù sao, các đời hoàng đế tới nay, chưa bao giờ từng có tiền lệ thái hậu gả đi. Chính là trẫm sợ hãi, lo lắng, căn bản không có biện pháp tỉnh táo. Trẫm sợ nàng rời hoàng cung vĩnh viễn, làm cho trẫm tìm không thấy nàng.”
Lam Y Y vừa nghe, ánh mắt không khỏi có chút né tránh. Thời điểm mới bắt đầu, nàng thật đúng là nghĩ như vậy. Bằng năng lực hiện tại của nàng, hơn nữa còn có giới tạo hóa, nàng muốn ra cung giống như đi chơi thôi. Lúc ấy, nàng nghĩ nếu Vũ Văn Thịnh Duệ vẫn khăng khăng như vậy, nàng không ngại rời cung trốn đi.
“Mẫu hậu, đừng nói cho trẫm, nàng thật sự nghĩ như vậy.” Sắc mặt Vũ Văn Thịnh Duệ hơi hơi trầm xuống, bàn tay to nắm cằm Lam Y Y, bắt buộc nàng ngẩng đầu nhìn mình, gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, hỏi.
Nhìn thấy tư thế tựa như đùa giỡn này, Lam Y Y khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Cho dù ai gia nghĩ như vậy, cũng là ngươi bức.”
Đồng tử của Vũ Văn Thịnh Duệ đột nhiên co rụt lại, nói như vậy, mẫu hậu quả thực từng có ý niệm rời cung trong đầu. Không, hắn không cho phép. Hắn phải có mẫu hậu ở bên cạnh mình, vĩnh viễn cũng không rời đi.
Trong ánh mắt Vũ Văn Thịnh Duệ nhìn về phía Lam Y Y rõ ràng lộ ra điên cuồng, thâm trầm như thế, lại chấp nhất như thế, khiến Lam Y Y kinh hồn táng đảm.
“Mẫu hậu, nàng không cần nói giỡn, trẫm sẽ cho là thật.” Thanh âm của Vũ Văn Thịnh Duệ nghe vào cực kỳ bình tĩnh, làm Lam Y Y không xuôi tai, liều lĩnh quyết tâm.
Sau khi Lam Y Y xuyên qua, lần đầu tiên biết cái gì gọi là sợ hãi, nàng kinh ngạc nhìn thấy Vũ Văn Thịnh Duệ rất khác lúc bình thường, một câu nghe cũng không lọt.
“Mẫu hậu…” Giọng Vũ Văn Thịnh Duệ mềm mại xuống, nhìn thấy ánh mắt hắn cũng biến về lúc bình thường, trong bộ dáng lạnh như băng mang theo một tia ôn nhu. “Không cần nghĩ rời khỏi trẫm, bằng không, trẫm thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Trán Vũ Văn Thịnh Duệ chạm lên trán Lam Y Y, một chút lại một chút hôn đôi môi anh đào của nàng, giống như đang tìm an ủi, lại như đang khuyên nhủ nàng.

Cuối cùng, hắn rốt cục nhịn không được hấp dẫn này, tiếp tục hôn thật sâu. Hắn không có vói đầu lưỡi vào, chỉ là dùng môi hung hăng ma xát mút vào, hắn thích loại đụng chạm ôn nhu mà lại không thiếu mãnh liệt này, làm cho hắn liền trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra được.
Cả thân thể Lam Y Y đều bị hắn giam cầm vào trong ngực, thân thể của nàng bởi vì Vũ Văn Thịnh Duệ hôn mà trở nên yếu đuối vô lực, muốn giãy dụa nhưng không nổi. Trong lòng rõ ràng cảm thấy rất khó chịu, muốn kháng cự, thân thể cũng không nghe ý chí của nàng, thật sâu thần phục ở trong khoái cảm Vũ Văn Thịnh Duệ gây cho nàng.
“A ~” Lam Y Y không cẩn thận rên rỉ ra tiếng, khiến hai người đều hơi chấn động thân thể.
Lam Y Y xấu hổ không chịu nổi, hận không thể tìm cái lỗ chui vào. Bị con trai mình hôn, lại còn có thể trầm mê trong đó như thế, chẳng lẽ thân thể của nàng đúng là dâm đãng như thế sao?
Mà Vũ Văn Thịnh Duệ lại bởi vì tiếng rên này, cả người đều phấn khởi lên, hắn đột nhiên tăng lớn thế công, đầu lưỡi lấy tư thái cường ngạnh tiến vào trong khoang miệng Lam Y Y, mạnh mẽ quấy lên, đạo đức bối phận đã sớm bị hắn quăng ra sau đầu. Trong đầu hắn hiện tại chỉ còn ý niệm công thành đoạt đất, thầm nghĩ đem nữ nhân âu yếm trước mắt này ăn vào trong bụng từng tấc từng tấc một.
Chương 38
Cảm giác thấy Vũ Văn Thịnh Duệ mất kiểm soát, trong lòng Lam Y Y nhất thời dâng lên cảnh giác cao độ. Hỗn độn đại não nhất thời cũng thanh tỉnh rất nhiều, không thể không lại ra sức giãy dụa lên.
“…… Ưm…… Buông ra……” Miệng Lam Y Y vừa mới có chút khe hở liền hô lên, lại tiếp tục bị môi Vũ Văn Thịnh Duệ bắt giữ, gắt gao giằng co, không chụi buông ra nữa. Thẳng đến Vũ Văn Thịnh Duệ dời trận địa đến cái cổ tuyết trắng của nàng, miệng nàng rốt cục mới được tự do.
“Buông…… Nếu không…… Ta…… Thật sự tức giận.” Lam Y Y nói có chút hô hấp không xong. Tự nhận là uy nghiêm mười phần, lại không biết sao nghe vào trong tai Vũ Văn Thịnh Duệ, căn bản là không có nhiều lực sát thương, thậm chí còn bị hắn coi thành biểu hiện ngượng ngùng của mẫu hậu.
Môi Vũ Văn Thịnh Duệ càng thêm dùng sức, ở trên mặt nàng hôn ra một cái dấu hôn, bàn tay to đã có hứng thú chu du ở trên ở thân thể mềm mại của Lam Y Y, cuối cùng cầm mềm mại trước ngực nàng, mạnh mẽ xoa nắn lên.
“Dừng tay…… A……” Lam Y Y bị bàn tay to của hắn làm loạn ở trước ngực mình, lời mới vừa ra khỏi miệng, lập tức phát giác không ổn, vội vàng ngậm miệng lại.

Lam Y Y cho tới bây giờ đều chưa bất lực có giống như bây giờ, cũng chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình lại sẽ gặp đến loại tình cảnh bị ép buộc này. Mũi chua xót, một cỗ ủy khuất nồng đậm nhất thời từ đáy lòng truyền lên. Kiếp trước nàng chưa nói qua luyến ái, xuyên qua lại là cái người đẹp hết thời, còn có con, nàng cũng liền tuyệt luôn ý niệm tìm nam nhân trong đầu.
Ai biết, chẳng những nụ hôn đầu tiên của mình bị đứa con tùy tiện của mình cướp đi, hiện tại ngay cả đêm đầu tiên chân chính của nàng cũng không giữ được.
Lam Y Y vừa chống cự lại cổ khoái cảm này xâm nhập, vừa nghĩ, nếu Vũ Văn Thịnh Duệ còn không ngừng tay, cho dù là liều mạng bị Vũ Văn Thịnh Duệ phát hiện bí mật nguy hiểm của nàng, cũng phải gọi Ba Ba đi ra đánh ngất hắn.
Mệt lã, sức chống cự của Lam Y Y dần dần yếu đi. Vũ Văn Thịnh Duệ nghĩ mẫu hậu đã thỏa hiệp, trong lòng kinh hỉ, động tác càng thêm vội vàng. Đừng nhìn động tác lúc nãy của hắn vững vàng như thế, thật ra trong lòng hắn vẫn đều là bất an.
Hắn sợ, sợ mẫu hậu sẽ giận hắn, từ nay về sau cùng hắn nhất đao lưỡng đoạn. Cho nên, hắn mới dùng hết khả năng làm cho động tác thong thả, thử một lần. Hiện tại thấy mẫu hậu dần dần thỏa hiệp, hắn thấy cũng không có tất yếu phải do dự.
Bàn tay to tiến vào áo lót màu tuyết trắng, da thịt trắng mịn làm hắn yêu thích không buông tay, nhưng không làm hắn có nhiều lưu luyến, rốt cục đặt lên tuyết phong mà hắn đã suy nghĩ thật lâu.
“Không ——” Lam Y Y đột nhiên bừng tỉnh, không thể tin nhìn hắn, một đôi tay lại để ở trước ngực hắn, lòng bàn tay cảm nhận được tiếng tim của Vũ Văn Thịnh Duệ đập dồn dập mà hữu lực.
Vũ Văn Thịnh Duệ dừng động tác một chút, từ chỗ cổ Lam Y Y ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt hắn là thâm trầm u ám như thế, giống như một cái hố đen, muốn cắn nuốt cả người Lam Y Y.
“Ta sẽ không thả nàng, mẫu hậu.” Giọng của Vũ Văn Thịnh Duệ tuy nhẹ lại vô cùng kiên định, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve hai má của nàng, ánh mắt ám trầm, tiếng nói thì thào, “Chỉ có làm cho nàng hoàn toàn trở thành nữ nhân của ta, ta mới có thể yên tâm.”
Lam Y Y đột nhiên mở to hai mắt nhìn, mặc dù đã nghĩ tới một chút, nhưng nghe đến đáp án của hắn rõ ràng như thế, nàng vẫn có chút khó có thể nhận.
Lam Y Y cảm giác mình đầu có điểm choáng, tầm mắt bắt đầu dao động, đột nhiên, ánh mắt của nàng vừa ngưng, loáng thoáng nhìn đến cách mấy thước ở ngoài màn trướng, tựa hồ có một bóng người.
Sắc mặt Lam Y Y đột nhiên tái, trái tim bị hoảng sợ thiếu chút nữa nhảy ra, mà cái thân ảnh kia tựa hồ cũng đã nhận ra tầm mắt Lam Y Y, thân ảnh hơi động.
“Mẫu hậu?” Vũ Văn Thịnh Duệ nhìn thấy thần sắc mẫu hậu không đúng, tựa hồ đã bị kinh hách thật lớn, trong lòng lo âu, không khỏi hô ra tiếng.
Lam Y Y vẫn nhìn chỗ màn trướng, kinh ngạc nói: “Có người.”

Vũ Văn Thịnh Duệ cũng sửng sốt, lập tức theo ánh mắt của nàng nhìn lại, lại cái gì cũng không có phát giác. Chẳng qua, màn trướng hơi hơi lay động, chứng tỏ vẫn là có người rình coi. Ánh mắt Vũ Văn Thịnh Duệ hơi hơi lạnh lùng, nhưng trên mặt không có biểu tình gì, nói: “Mẫu hậu, nàng nhìn lầm rồi, cũng không có người. Huống chi, hầu hạ nơi này đều là thân tín của nàng, không ai dám lắm miệng.”
Lam Y Y thoáng yên tâm, nhưng vẫn có chút không yên lòng.
Vẻ mặt Vũ Văn Thịnh Duệ nhất thời lại lạnh vài phần, bởi vì, cơ hội này hôm nay có bao nhiêu khó khăn mới có được, chính hắn rõ ràng trong lòng. Bỏ lỡ lần này, còn muốn có cơ hội khác, quả thực là càng thêm khó, mẫu hậu khẳng định sẽ vô cùng phòng bị hắn. Cứ như vậy buông tha, hắn thật sự là không cam lòng.
Hắn vừa định an ủi mẫu hậu một chút rồi tiếp tục, đột nhiên một cỗ chưởng lực đánh úp lại, làm cho hắn không thể không nghiêng người né qua, phản thủ hóa giải chiêu này. Lam Y Y bởi vậy thoát thân ra khỏi giam cầm của Vũ Văn Thịnh Duệ, xoay người xuống giường, đứng trên mặt đất, lạnh lùng nhìn Vũ Văn Thịnh Duệ.
“Mẫu hậu, nàng……” Đối với chuyện mẫu hậu lại có võ công, Vũ Văn Thịnh Duệ hơi kinh ngạc một chút, cũng không có để ý nhiều. Nguyên nhân làm hắn không yên bất an, là cái biểu tình đạm mạc xa cách trên mặt kia.
“Câm mồm! Đừng kêu ai gia mẫu hậu, ngươi không xứng!” Lam Y Y rốt cục phục hồi tinh thần lại, đại não cũng trở nên cực kỳ thanh tỉnh. Hiện tại nàng là cái Lưu thái hậu bình tĩnh quạnh quẽ.
Vũ Văn Thịnh Duệ cũng từ trên giường đứng lên, khuôn mặt tuấn tú cau chặt, hai tay chắp ở sau người gắt gao nắm lại, mi mắt hơi hạ, trong mắt hiện lên một tia đau xót, nhưng lập tức, hắn liền nâng mắt lên, trong mắt là một mảnh đông lạnh, giống như một tia đau vừa rồi, bất quá chính là ảo giác. Hé ra khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc lạnh như băng, khôi phục hình tượng đế vương mặt lạnh của hắn.
“Trẫm vừa rồi là thật sự.” Vũ Văn Thịnh Duệ nói, giọng bình tĩnh mà đông lạnh, giống như người vừa rồi động lòng với nàng không phải là hắn.
“Ai gia không muốn nghe mấy thứ này.” Lam Y Y vung tay áo lên, xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía hắn, “Ai gia vĩnh viễn sẽ chỉ là mẫu hậu của ngươi.”
Thần sắc Vũ Văn Thịnh Duệ khẽ biến, những lời này làm trái tim hắn đau đến mức muốn nứt ra, cười lạnh một tiếng, lời nói đả thương người không tự giác liền thốt ra, “Có người nào làm mẫu thân, sẽ ở dưới thân con trài mình mà yêu kiều? Trẫm xem mẫu hậu vừa rồi cũng thực hưởng thụ, mẫu hậu nói những lời này, chẳng phải là lừa mình dối người sao?”
“Ngươi……” Lam Y Y đột nhiên quay đầu lại, trong ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Thịnh Duệ là nói không nên lời kinh sợ, tựa hồ chưa bao giờ dự đoán được, Vũ Văn Thịnh Duệ lại cũng sẽ nói lời khó nghe như thế. Hai má = đỏ lên, tức giận nói: “Cút, cút đi! Nơi này của ai gia không chào đón ngươi.”
Đồng tử của Vũ Văn Thịnh Duệ đột nhiên co rụt lại, vẻ mặt lại lạnh như băng, trong lòng giãy dụa thật lâu, nhưng khi nhìn đến bộ dáng Lam Y Y giờ phút này đang giận không thể át, rốt cục cưỡng chế chua xót khó chịu trong lòng, thi lễ với Lam Y Y, mới trầm giọng nói: “Nhi thần cáo lui!” Dứt lời, cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.
Thẳng đến lúc này, Lam Y Y mới giống như dùng hết khí lực toàn thân, chậm rãi ngồi phịch trên mặt đất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận