Thái Hậu Vạn Phúc

Chương 29
Vũ Văn Thịnh Hữu làm như không thấy biểu tình kinh sợ không tin của Ngọc Trà, khóe miệng hơi cong, nói: “Không phải ta không muốn giúp muội, nhưng hoàng huynh đã nói qua, không truyền triệu thì không thể vào cung. Nếu ta mang muội tiến cung, chẳng phải là cãi lời thánh chỉ sao?”
Sắc mặt Ngọc Trà đột nhiên tái, nhưng lập tức, trên mặt của nàng liền lộ ra vẻ kiên định, nói: “Nhị hoàng huynh, tiểu muội thật biết sai rồi, chẳng lẽ huynh thật sự nhẫn tâm nhìn tiểu muội bị người đê tiện cười nhạo sao? Muội biết, đại hoàng huynh kỳ thật không phải thật sự muốn phế địa vị muội, huynh ấy bất quá là muốn giáo huấn muội, làm uội hiểu được chỗ tốt của quyền thế thôi. Hiện tại, muội đã hoàn toàn hiểu khổ tâm của hoàng huynh. Muội tin tưởng, chỉ cần muội gặp đại hoàng huynh thừa nhận sai lầm, đại hoàng huynh nhất định sẽ uội một cơ hội.”
Vũ Văn Thịnh Hữu nghe vậy, mày kiếm hơi nhíu, hạ mắt, nhìn chiếc nhẫn bạch ngọc trên ngón cái của mình, che lại tà khí lưu chuyển trong hai tròng mắt, hỏi: “Chẳng lẽ Ngọc Trà muội đã quên, bản thân mình đến tột cùng là bị phế truất vì cái gì sao?”
Hắn đối với Ngọc Trà không có bao nhiêu cảm tình, trên thế giới này, chỉ có một mình hoàng huynh làm cho hắn để ý, người khác như thế nào, đều không liên quan tới hắn. Cho nên, chuyện Ngọc Trà gặp phải, hắn chỉ cảm thấy nàng gieo gió gặt bảo, sẽ không đồng tình với nàng.
“Không phải là ở thời điểm muội bị cấm túc, chuồn êm ra cung sao?” Ngọc Trà nói, cho tới bây giờ nàng còn không nghĩ chuyện khi đó nghiêm trọng đến cỡ nào, “Nếu không có lão yêu bà Thái Hậu tạo áp lực lên hoàng huynh, hoàng huynh làm sao nỡ  trừng phạt muội? Loại sự tình này, trước kia bà ta cũng không phải chưa làm qua. Hoàng huynh thương muội như vậy, khẳng định sẽ không nhẫn tâm như thế với muội. Hiện tại Thái Hậu lại không ở trong cung, hoàng huynh nhân cơ hội này khôi phục thân phận trưởng công chúa của muội, không phải tốt hơn sao?”
Vũ Văn Thịnh Hữu nghe vậy, trong lòng đột nhiên có loại cảm giác không biết nên khóc hay cười, hắn cảm thấy cô em bé nhỏ này của hắn thật là ‘đơn thuần’, ở chung với hoàng huynh nhiều như vậy năm, cũng không có một chút hiểu biết hắn. Đừng nói, thánh chỉ này không có khả năng tùy ý sửa đổi, nếu là hoàng huynh nghe được lời nàng nói, xem mức độ để ý của hoàng huynh đối với mẫu hậu, Ngọc Trà đời này cũng không có khả năng trở về cung.
Bất quá, nếu hắn nói những điều này cho nàng, khẳng định nàng không tin, vẫn muốn nhờ hắn mang nàng vào cung một chuyến. Hơn nữa, hắn quả thật cảm thấy, việc muội muội hắn bị phế một chút cũng không oan.
“Được rồi, ta sẽ dẫn muội tiến cung gặp mặt hoàng huynh, về phần kết quả như thế nào, vậy muốn xem ý tứ của hoàng huynh.” Vũ Văn Thịnh Hữu nói.
Ngọc Trà nghe vậy, trên mặt nhất thời lộ ra tươi cười sáng lạn, nói: “Đa tạ nhị hoàng huynh, tiểu muội biết huynh sẽ không nỡ mặc kệ muội.”
Trên mặt Vũ Văn Thịnh Hữu lộ ra một nụ cười như không cười, đối với lời của nàng không đưa ý kiến gì.
 ……
Điện Sùng Chính.
Vũ Văn Thịnh Duệ hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, nhìn Ngọc Trà đứng ở dưới ngự án có chút bất an, nói: “Ngọc Trà, ngươi muốn nói với trẫm cái gì thì nói đi, trẫm còn có rất nhiều chính sự cần xử lý. Không có thời gian ở đây gặp ngươi.”
Vài ngày gần đây, tâm tình Vũ Văn Thịnh Duệ là càng ngày càng kém, tuy hắn không có phát giận với ai, nhưng khí lạnh bốc ra đủ để làm mọi người kinh hồn táng đảm.
Ngọc Trà mặc dù quen nhìn khuôn mặt lạnh băng của Vũ Văn Thịnh Duệ, cũng nhịn không được run run một chút. Nàng trước kia chưa bao giờ phát hiện, khuôn mặt lạnh băng này của hoàng huynh, thời điểm không có một tia ôn nhu, lại đáng sợ như vậy.

Vốn đang tưởng gặp hoàng huynh làm nũng kể khổ, Ngọc Trà không chút suy nghĩ, ‘bịch’ một cái quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi đầy, bắt đầu thỉnh tội sám hối với Vũ Văn Thịnh Duệ, cũng khẩn cầu Vũ Văn Thịnh Duệ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, lại cho nàng một cơ hội.
Mặc dù vẻ mặt Ngọc Trà điềm đạm đáng yêu, thậm chí còn nhiều lần nhắc tới tình anh em của bọn họ, nhưng biểu tình của Vũ Văn Thịnh Duệ vẫn không có một chút dao động, thậm chí môi vẫn nhếch, giống như kẻ quỳ phía dưới không phải em gái ruột của hắn, mà là một người xa lạ.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Khi Ngọc Trà rốt cục dừng lại, Vũ Văn Thịnh Duệ lạnh giọng hỏi.
Ngọc Trà cẩn thận hồi tưởng một phen, cảm thấy những gì cần nói đều đã nói, cũng không quên chỗ nào, đôi mắt mang lệ thế này mới nhìn Vũ Văn Thịnh Duệ gật gật đầu, nói: “Hoàng huynh, tiểu muội thật biết sai rồi, xin ngài tha thứ cho tiểu muội đi! Tiểu muội về sau không dám nữa.”
Vũ Văn Thịnh Duệ lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt xẹt qua một tia thất vọng, nói: “Ngọc Trà, trẫm đã không biết nên nói như thế nào với ngươi. Theo lời ngươi vừa nói, đó chỉ là việc nhỏ, đều không phải là nguyên nhân chính trẫm trừng phạt ngươi. Trẫm vốn nghĩ đến ngươi thật tâm hối cải, mới gặp ngươi một lần, cho ngươi một cơ hội, nhưng từ đầu đến cuối, ngươi đều không có nhắc tới một câu. Ngươi bảo trẫm làm sao tha thứ cho ngươi?”
Một câu cuối cùng lại ẩn chưa lửa giận, giọng tàn khốc, làm mọi người ngoại trừ Vũ Văn Thịnh Hữu đều sợ tới mức quỳ xuống.
“Hoàng huynh……” Trên mặt Ngọc Trà lộ ra một tia sợ hãi mờ mịt, hiển nhiên, không rõ ý trong lời nói của Vũ Văn Thịnh Duệ.
Vũ Văn Thịnh Duệ thấy thế, nhất thời cảm thấy trong lòng có chút mệt. Hắn phát giác, mình cho dù trừng phạt Ngọc Trà nặng hơn, cũng là vô bổ. Bởi vì, ở trong ý thức của Ngọc Trà, mẫu hậu không phải là mẫu hậu, ngay cả người xa lạ cũng không phải, mà là kẻ thù, là đầu sỏ đắc tội trở ngại nàng tìm kiếm hạnh phúc. Nàng đối địch với mẫu hậu thì thôi đi, nàng còn dám đả thương mẫu hậu, là tội ác tày trời.
Nghĩ đến đây, Vũ Văn Thịnh Duệ không khỏi nghĩ đến, mẫu hậu ảm đạm lui đến sơn trang Ngọc Tuyền tĩnh dưỡng, trong lòng quặn đau một trận.
Nếu không phải hắn muốn chặt đứt đoạn nghiệt tình này, hắn làm sao ẫu hậu rời khỏi tầm mắt của mình. Hơn nữa hắn còn phát hiện, việc này căn bản một chút cũng không có tác dụng. Thậm chí, sau khi mẫu hậu rời đi, chỉ cần vừa có thời gian, hắn sẽ nhịn không được suy nghĩ về nàng. Cho nên, hắn căn bản không dám làm ình rãnh, tận lực làm ình bận rộn không có thời gian suy nghĩ đến nàng. Hắn sợ, sợ chính mình chịu không nổi nỗi khổ tương tư này, nhịn không được đón mẫu hậu trở về.
Vũ Văn Thịnh Duệ hoảng hốt trong nháy mắt, nhưng vẫn làm cho Vũ Văn Thịnh Hữu đứng ở một bên thấy được. Hắn đã không phải lần đầu tiên nhìn đến hoàng huynh lộ ra loại biểu tình ẩn nhẫn mà đau khổ này, hắn biết, hàn độc của hoàng huynh đã hoàn toàn được giải, như vậy, đến tột cùng là chuyện gì, sẽ làm hoàng huynh lộ ra vẻ mặt này?
Giống như mỗi lần nhắc tới chuyện có liên quan đến mẫu hậu, hắn luôn sẽ như vậy. Chẳng lẽ, hoàng huynh thật là bởi vì mẫu hậu sao?
Vũ Văn Thịnh Hữu thật sự là càng ngày càng muốn gặp đến mẫu hậu một lần. Trên người nàng đến tột cùng là đã xảy ra cái gì, mới làm thái độ hoàng huynh đối với nàng xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế?
“Ngọc Trà, đối tượng ngươi cần thỉnh tội không phải trẫm, mà là mẫu hậu. Ngươi đi sơn trang Ngọc Tuyền gặp mẫu hậu, thỉnh tội với ngài, nếu mẫu hậu tha thứ cho ngươi, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội. Nếu mẫu hậu không tha thứ, ngươi hãy an phận làm quận chúa của ngươi, vĩnh viễn không cần nghĩ việc khôi phục danh hiệu trưởng công chúa.” Vũ Văn Thịnh Duệ lạnh lùng dứt lời, lại nhìn về phía Vũ Văn Thịnh Hữu, nói: “Thịnh Hữu, đệ cũng thật lâu không gặp mẫu hậu, đi gặp ngài đi! Trẫm nghĩ, mẫu hậu hẳn là sẽ có chuyện nói với đệ. Trẫm mệt mỏi, lui đi!”
Vũ Văn Thịnh Hữu nghe vậy nao nao, bất quá vẫn khom người trả lời, lôi kéo đã Ngọc Trà muốn ngây người lui ra.
Thẳng đến khi rời điện Sùng Chính rất xa, Ngọc Trà mới phản ứng lại, nàng bắt đầu kịch liệt giãy dụa, vừa giãy vừa khóc, nói: “Không, ta không tin hoàng huynh đối với ta như vậy, ta không cần đi gặp bà ta, bà ta nhất định sẽ không tha thứ cho ta, nói không chừng còn giết ta. Hoàng huynh, huynh không thể nhẫn tâm như vậy, đẩy ta vào miệng cọp.”

Vũ Văn Thịnh Hữu thấy nàng không để ý thân phận quận chúa, la to ở trong cung, dưới tình thế cấp bách, điểm huyệt câm của nàng, khuôn mặt tối sầm, mạnh mẽ lôi nàng ra ngoài cung.
Nếu hoàng huynh bảo hắn cũng đi theo, vậy hắn liền khẳng định phải đích thân đưa nàng đến trước mặt mẫu hậu. Hơn nữa, hắn cần tự mình đi xác nhận, mẫu hậu cùng hoàng huynh đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Chương 30
Một ngày này, cảnh xuân tươi đẹp, chim hót véo von.
Một cái ghế nằm chạm trỗ tinh tế, mặt trên lót vải nhung, được đặt dưới một gốc đào đầy hoa nở rộ. Trên ghế là một cô gái xinh đẹp bề ngoài thoạt nhìn chỉ có mười tám, mười chín tuổi, nàng cầm trong tay một quyển tiểu thuyết lưu hành ở chợ, chăm chú xem, chính là ánh mắt của nàng, không ngừng hiện lên vẻ bất mãn.
Trên người nàng mặc một bộ áo váy màu ánh trăng, trên cổ áo, tay áo đều viền vàng, thoạt nhìn đơn giản tao nhã, lại không mất vè tôn quý. Một đầu tóc đen, chỉ vấn một búi tóc đơn giản, phía trên cài một chiếc trâm vàng, trên vành tai tinh xảo xinh đẹp cũng đeo một đôi khuyên tai bạch ngọc. Khuôn mặt xinh đẹp không trang điểm, cũng là mắt hạnh đào má, người còn diễm lệ hơn hoa.
“Thái Hậu, nếu ngài không muốn xem loại tiểu thuyết thấp kém này thì đừng cố xem, nhìn lông mày của ngài của, đều nhíu lại hết hồi!” Ánh Phong đứng ở một bên hầu hạ, thay một chén trà cho Lam Y Y, lại nhẹ phủi hoa đào rơi ở trên người nàng, thấy trên mặt Lam Y Y lộ ra biểu tình bất mãn, không khỏi nhẹ giọng khuyên nhủ.
Lam Y Y cũng không ngẩng đầu, vừa xem vừa nói: “Tuy rằng mấy tiểu thuyết này thực nhảm, nhưng cuối cùng là có còn hơn không. Huống chi, nơi này lại không có gì giải trí, ai gia thật không biết nên vượt qua đoạn ngày nhàn nhã này như thế nào.” Người bình thường luôn bận rộn, một khi rãnh rỗi, ngược lại không biết nên làm cái gì cho tốt.
Ánh Phong nghe vậy ngoan ngoãn ngậm miệng lại, kỳ thật nàng cũng có cảm thụ giống như vậy. Bởi vì, khi ở trong cung, thân là nữ quan tối cao của Cung Vính Ninh, ngoại trừ hầu hạ Thái Hậu, nàng còn có rất nhiều chuyện phải làm, dù sao, Thái Hậu còn cai quản toàn bộ hậu cung, gần đây Thái Hậu càng ngày càng ít quản công việc, rất nhiều trọng trách, đều áp đến trên người nữ quan các nàng.
Cho nên, Thái Hậu ra cung lần này, trong bốn nữ quan, chỉ dẫn theo nàng cùng Ánh Nguyệt, Ánh Họa và Ánh Thu mới thu nạp thì ở lại trong cung, cùng nhau giúp Thục phi, Đức phi quản lý hậu cung.
Ánh Phong nhìn cảnh sắc xinh đẹp chung quanh, không khỏi nhớ tới quê nhà của mình. Nàng tiến cung lúc mười ba tuổi, đến nay đã tám năm, lại chưa bao giờ về nhà một chuyến. Không biết cha mẹ nàng gần đây có khỏe không? Trước kia rất ít nhớ nhà, hoặc là không có thời gian để nhớ, hiện tại rãnh rối, lại rất nhớ nhà.
Ngay tại thời điểm Ánh Phong có chút thất thần, bỗng nhiên thoáng nhìn Vương Phúc tổng quản cúi đầu, chậm rãi đi tới bên này.
Bởi vì triều đình sợ hoạn quan cầm quyền, hỗn loạn triều cương, bởi vậy, phẩm bậc hoạn quan đều không quá cao. Nhưng nếu bọn họ được chủ tử tín nhiệm, quyền lực so với nữ quan các nàng còn lớn hơn, huống chi, Vương Phúc xây dựng ảnh hưởng rất nặng, cho nên bình thường, Ánh Phong cũng phải kính trọng ba phần.
Vương Phúc được Thái Hậu rất tín nhiệm, nhất là một đoạn thời gian gần đây, Vương Phúc tựa hồ lại càng trung thành và kính sợ thái hậu hơn trước kia vài phần. Trước kia Vương Phúc tuy rằng cũng vâng lệnh Thái Hậu, nhưng Ánh Phong tổng cảm thấy, sở dĩ hắn nghe lệnh Thái Hậu tựa hồ chỉ là vì hoàn thành một giao dịch.
“Lão nô tham kiến Thái Hậu nương nương.” Vương Phúc vô cùng cung kính thi lễ với Thái Hậu. Trước kia, Thái Hậu từng đặc biệt cho phép hắn miễn quỳ, cho nên đại đa số thời gian Vương Phúc đều khom mình hành lễ, bất quá hiện tại, chẳng những hắn thường xuyên hành đại lễ, hơn nữa khi hắn hành lễ cũng càng thêm thành tâm.

“Vương tổng quản, ai gia đã nói qua, ngươi là lão nhân bên người ai gia, lại là trợ thủ đắc lực của ai gia, khi không có người ngoài, không cần hành lễ như vậy.” Lam Y Y buông quyển sách trên tay, xoa nhẹ hạ cái trán của mình, nói có chút bất đắc dĩ.
Vương Phúc này, bởi vì lúc trẻ bị người ta đuổi giết, trên người bị thương nặng, thậm chí còn mất đi tôn nghiêm của nam nhân, bất đắc dĩ mới trốn ở trong cung tránh họa, cho tới bây giờ, bên ngoài vẫn còn lệnh truy sát hắn. Cho nên, hắn mới cam nguyện ở lại trong cung hầu hạ Lưu Thi Vận, thuận tiện tìm kiếm che chở. Nhưng bởi vì lúc trước bị thương quá nặng, vẫn chưa khỏi hẳn, nhiều năm như vậy, hắn vẫn đều chịu đủ ốm đau tra tấn, tu vi võ công cũng trì trệ không lên.
Bất quá, việc này đối Lam Y Y mà nói thật sự không tính là cái gì. Sau khi thử Vương Phúc một phen, rốt cục vẫn quyết định dùng linh quả chữa thương cho hắn. Nàng cũng không sợ bị Vương Phúc cắn ngược lại một cái, bởi vì, nàng có cũng con bài chưa lật, cam đoan chính mình không bị hại. Kết quả, linh quả chẳng những trị bệnh cũ của Vương Phúc, còn làm tu vi của hắn tăng lên một tầng mới.
Vương Phúc cũng không phải là không biết báo đáp ân nhân. Lấy tình trạng hiện tại của hắn, ra cung ngược lại không biết nên làm sao bây giờ, hắn đã quen sống trong cung. Huống chi, Thái Hậu đối hắn có ơn tái tạo, hắn liền quyết định hoàn toàn đầu nhập vào Thái Hậu, thề vĩnh viễn không phản bội. Thẳng đến lúc này, hắn cảm thấy tâm vốn lơ mơ của hắn mới yên ổn xuống.
Vương Phúc vẫn gật đầu, bất quá lần sau, hắn vẫn là sẽ làm như vậy.
Lam Y Y thấy thế cũng không khuyên nữa nói, hỏi: “Ngươi có gì việc gấp muốn bẩm báo với ai gia?” Bình thường việc nhỏ, chỉ truyền tiểu thái giám là được, làm sao cần đại tổng quản như hắn xuất mã?
Vương Phúc rủ mi mắt, cung kính nói: “Hồi bẩm Thái Hậu, Thụy Vương cùng Quận chúa Ngọc Trà đến đây, muốn cầu kiến Thái Hậu.”
Lam Y Y hơi nâng mày, trong mắt hiện lên một tia lãnh ý, nói: “Bọn họ đến làm gì? Không phải là Ngọc Trà lại gặp rắc rối đi?”
Một màn này, làm cho nàng nhớ lại lúc mới đến, Vũ Văn Thịnh Duệ cũng theo Ngọc Trà gặp nàng thỉnh tội. Trong lòng hơi có chút hờn giận.
Vương Phúc vẫn giữ sắc mặt như thường nói: “Theo Thụy Vương nói, Quận chúa Ngọc Trà là phụng mệnh Hoàng Thượng, gặp Thái Hậu thỉnh tội.”
“Ồ? Phụng mệnh Hoàng Thượng?” Lam Y Y cười lạnh, “Xem ra, đây là nó bị buộc đến a! Tốt lắm, ai gia muốn nhìn xem, nó rốt cuộc thỉnh tội với ai gia như thế nào.”
Lại nói tiếp, mỗi khi Lam Y Y muốn làm chút chuyện bồi dưỡng tình cảm mẹ con, nàng đều dội một gáo nước lạnh lên đầu mình. Làm ý tốt của mình cuối cùng tan thành mây khói.
Quan trọng nhất là, nàng cũng có khúc mắc với đứa con gái này. Người có thể xuống tay với mẹ ruột của mình, căn bản chính là một con sói, có thể nào làm cho trái tim người ta không băng giá?
Vương Phúc khom người lui ra.
Lúc này, Ánh Phong hơi cúi xuống thân nói với Lam Y Y: “Thái Hậu, không cần che lấp một chút sao?” Dung mạo Thái Hậu trở nên trẻ trung xinh đẹp như thế, mặc dù nàng mỗi ngày đều gặp, cũng nhịn không được hoảng hốt một chút, nếu là bị Thụy Vương cùng Quận chúa Ngọc Trà nhìn đến, không chừng sẽ khiếp sợ đi?
Lam Y Y chớp mi, nàng thiếu chút nữa đã quên việc này. Bất quá, đối với mấy đứa con này, nàng còn phải lảng tránh sao?
Lam Y Y lấy tay phải chống đầu, tay trái cầm sách, lông mi dài rue xuống nhìn quyển sách trên tay, lạnh lùng nói: “Không cần, chẳng lẽ ai gia còn không dám gặp người sao?”
Ánh Phong thấy thế, trong lòng buồn cười, Thái Hậu hiện tại càng ngày càng nghĩ một đằng nói một néo. Thái Hậu hành động như vậy, lại đưa lưng về bọn họ, bọn họ làm soa thấy rõ bộ dạng Thái Hậu?

Không bao lâu, Vương Phúc liền dẫn một nam một nữ đi tới phía sau nàng, Vương Phúc hành lễ xong, yên lặng thối lui đến một bên, hắn muốn ở một bên bảo vệ chủ tử an toàn. Tuyệt đối sẽ không làm cho nữ nhân ngu xuẩn này lại xúc phạm tới chủ tử.
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu, mẫu hậu kim an!” Vũ Văn Thịnh Hữu cùng Quận chúa Ngọc Trà quỳ xuống hành lễ.
Lam Y Y không có lập tức bảo bọn họ đứng dậy, không khí nặng nề, làm hai người quỳ trên mặt đất, đều có chút không yên trong lòng.
Vũ Văn Thịnh Hữu không khỏi ngẩng đầu nhìn mẫu hậu một cái, lại chỉ thấy bởi vì nàng chống đầu, mà lộ ở ống tay áo một đoạn cổ tay tuyết trắng, cùng sườn mặt tinh xảo vô cùng. Hơn nữa mái tóc đen như mực tương phản với cái cổ trắng như tuyết, sinh ra mỹ cảm cực hạn, mặc dù chỉ là thoáng nhìn, cũng làm cho người ta cảm thấy kinh diễm không thôi.
Mà Ngọc Trà không có chú ý mấy thứ này, nàng tới gặp Thái Hậu, vốn cũng rất chột dạ, hiện tại nhìn thấy không khí không đúng, thân thể còn quỳ, thỉnh thoảng động thân thể một chút, ở trong lòng thầm oán, Thái Hậu cố ý làm khó bọn họ, không cho bọn họ đứng dậy.
Ngay thời điểm Ngọc Trà nhẫn nại không được muốn mở miệng, chợt nghe đến thanh âm trẻ trung dễ nghe của Thái Hậu truyền đến, “Thịnh Hữu đứng lên đi! Về phần quận chúa Ngọc Trà, nể tình giữa chúng ta từng có tình mẹ con, ai gia không thể không nhắc tỉnh ngươi một lần, chú ý thân phận hiện tại của ngươi. Hiện tại ngươi đã không có tư cách gọi ai gia là mẫu hậu, điểm này, ngươi nhất định phải nhớ lấy. Đừng làm cho ai gia lại phát hiện ngươi xưng hô sai, nếu không, đừng trách ai gia ác tâm, không nói tình cảm.”
Ngọc Trà nghe nói lời ấy, trong lòng chua xót, không cam lòng, ủy khuất, lửa giận đều bừng lên, nàng ngẩng đầu, oán hận nhìn Thái Hậu nhàn nhã dựa ở trên ghế, đôi mắt ửng đỏ, cặp con ngươi kia cùng Thái Hậu có ba phần giống nhau, chứa đầy nước mắt khó chịu.
Tiếp theo, nàng lại nhìn nhìn Vũ Văn Thịnh Hữu đã đứng lên đứng ở một bên, ánh mắt lộ ra một tia cầu xin, đáng tiếc, Vũ Văn Thịnh Hữu cùng nàng không có ăn ý, căn bản là không có nhìn nàng.
Ngọc Trà bất đắc dĩ, khẽ cắn môi, nhắm mắt, trên mặt mang theo biểu tình khuất nhục, quỳ sát xuống, nói: “Ngọc Trà nhớ kỹ, tạ…… Thái Hậu nhắc nhở.”
Lam Y Y từ chối cho ý kiến, cũng không cho nàng đứng dậy, dùng khẩu khí cực kì lạnh nhạt nói: “Ngươi còn có gì nó với ai gia sao? Nếu không có, liền lui ra đi!”
Thân hình Ngọc Trà đột nhiên run lên, hai tay gắt gao nắm lại. Trước kia, Thái Hậu tuy rằng lạnh nhạt với nàng, lại chưa bao giờ làm khó nàng, thậm chí, khi nàng ngẫu nhiên nói năng lỗ mãng, Thái Hậu cũng chỉ sẽ giận là nàng vài câu, cũng không so đo. Cho nên, nàng vẫn đều có chút không có sợ hãi, nàng không rõ, vì sao mọi người đều sợ hãi Thái Hậu như vậy, bởi vì nàng xem đến, Thái Hậu căn bản là không tính là đáng sợ!
Lần này, nàng nghĩ đến, chỉ cần chính mình nói vài lời hay, Thái Hậu, khẳng định sẽ không trách phạt nàng. Phải biết rằng, từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ lần trước đả thương mẫu hậu, nàng còn chưa bao giờ xin lỗi ai.
Nhưng hiện tại, Thái Hậu chẳng những tước đoạt quyền nàng gọi bà là mẫu hậu, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nguyện ý liếc nhìn nàng một cái, loại tương phản thật lớn này, làm nàng nhất thời có chút kích động thất thố trong lòng. Bởi vậy, nàng càng thêm muốn khôi phục thân phận trưởng công chúa của mình.
“Mẫu…… Thái Hậu, Ngọc Trà trước đây không nên đại nghịch bất đạo đả thương ngài, thậm chí, còn trong thời gian bị cấm túc lại vụng trộm chuồn ra cung, Ngọc Trà thật sự biết sai rồi, nể Ngọc Trà tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Thái Hậu hãy cho Ngọc Trà một cơ hội, tha thứ Ngọc Trà đi!” Dứt lời, bộp bộp dập đầu ba cái.
Lam Y Y nghe vậy, không khỏi cười khẽ ra tiếng, khẽ lắc đầu nói: “Ngọc Trà, quá muộn. Ai gia đã đã cho ngươi rất nhiều cơ hội. Lần cấm đoán đó, là cơ hội cuối cùng của ngươi, nhưng ngươi không có quý trọng, ngược lại nhiều lần xúc phạm ai gia. Ai gia thật sự không có cách nào tha thứ ngươi. Huống chi…” Lam Y Y nói tới đây, đột nhiên dừng một chút, thanh âm liền càng thêm sẳng giọng: “Ai gia vẫn không phát hiện thấy ngươi có chút tâm hối cải, trong lòng của ngươi, chỉ sợ vẫn hận ai gia đi!”
“Ta……” Ngọc Trà vội vàng ngẩng đầu, muốn biện giải, lại bị Lam Y Y đánh gãy.
“Đủ rồi, ai gia không muốn nghe ngươi nói láo! Thật tình giả ý, ai gia vẫn phân được rõ ràng. Ngươi đã làm con nuôi cho Ninh Vương, từ nay về sau không bao giờ còn là con gái của ai gia nữa. Nếu ngươi an an phận làm quận chúa của ngươi, nói không chừng còn có thể sống cả đời bình an hạnh phúc. Nếu như còn không biết hối cải, hừ, trên đời này, vĩnh viễn không ai có thể cứu được ngươi. Người tới, lập tức hộ tống quận chúa Ngọc Trà hồi kinh.”
Thái Hậu ra lệnh, lập tức có người hầu tiến lên, đưa quận chúa Ngọc Trà đi ra ngoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận