Tỉnh Đế đang cùng các Hoàng Tử, Công chúa vui vẻ nói chuyện phiếm, Ân Niệm Yên đang tìm tòi cái nhìn vừa rồi của Tỉnh Đế là ý gì, ánh mắt bình tỉnh lại sâu hút, làm cho người đối diện dâng lên cảm giác sợ hải, rét lạnh thấu tâm, hôm trước cùng nàng hạnh phúc ngọt ngào nói lời âu yếm, hôm nay trước mặt nàng cùng người xưa ôn chuyện cũ, quả thật là đa tình đế Vương vô tình tâm a.
Phùng Phi nhìn Ân Niệm Yên quan tâm hỏi "Hoàng Quý Phi không thích mấy món trước mặt sao?" đây là do Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu đặc biệt chuẩn bị, nếu không thích chính là tội bất kính, con đường sủng phi của nàng sẽ chấm hết từ hôm nay.
Ân Niệm Yên dùng giọng điệu mệt mỏi nói "Sáng sớm Bạch Thược cùng tử Họa tự tay làm vài loại sủi cảo, nói là ngày đầu tuyết rơi của mùa đông đều ăn như vậy, bổn cung ăn hơi nhiều, hiện tại chỉ có thể uống chút canh trước, Gia yến còn dài, từ từ thưởng thức không muộn".
Các ngươi dịu dàng nũng nịu lấy lòng nam nhân, bổn cung cũng biết thẩm chí làm tốt hơn các ngươi nhiều, muốn đấu sao? Vậy sau hôm nay, ai còn đủ năng lực cùng bổn cung đấu.
Phùng phi nhịn xuống tức giận, cười đáp "Hoàng Quý Phi nói phải, chúng ta từ từ...."
"Á....!bụng của ta....á...." Phùng Phi còn chưa nói xong thì Uông Quý Nhân hét lên đau bụng, kế tiếp là những phi tần khác....
"Còn không đưa người vào trong? Gọi Thái Y đến" Tỉnh Đế bình tỉnh nói, trên mặt không chút rợn sống.
Uông Sinh Biết bọn họ bị bại lộ, hết thảy đều nắm ở Tỉnh Đế trong tay, hắn nhân lúc rối ren, lấy chủy thủ hướng về Tỉnh đế đâm tới, "Hộ Giá...." Dương Trung phát hiện kịp thời lao mình ra chắn, nhưng chậm hơn Ân Niệm Yên, nàng nhanh tay đẩy Tỉnh Đế ngã vào Dương Trung, hai người ngã xuống sàn, đúng hơn là Tỉnh Đế đè lên người Dương Trung, còn Ân Niệm Yên bị Chủy Thủ cắt một đường trên tay, cho dù không quá sâu, nhưng máu chày không ngừng.
Ám Vệ nhanh chân bay ra bắt Uông Sinh, bịt miệng hắn lại, đợi lệnh của Tỉnh Đế.
"Diêu Ngự Y, còn không đến đây? Mau lên...!khốn kiếp...!trẫm nuôi một đám vô dụng các ngươi làm gì dùng a..." Tỉnh Đế tức giận phi thường, quanh đây đều là ám vệ, nhưng chậm hơn một cái ốm yếu thai phụ nữa nhịp, thật vô dụng...
"Mẫu Phi có đau không? Tiểu Ngũ cho mẫu phi thổi thổi, sẽ mau hết đâu thôi" Tiểu Ngũ vừa khóc vừa muốn lao tới cầm lấy tay Ân Niệm Yên nhưng bị Đại Hoàng Tử ôm lại.
"Mẫu phi không sao, Khang Nhi giúp Mẫu Phi dỗ giành Tiểu Ngũ, Tri Họa giúp bổn cung băng bó vết thương" lúc đầu đau đớn tận sương, nàng phải uống một viên dược có tác dụng gây tê, bằng không sợ là ảnh hưởng không nhỏ đến thai nhi đi, hiện tại Ân Niệm Yên hận chết tỉnh Đế, hắn lấy mẹ con bốn người ra làm mồi, đây là ái mà hắn nói sao?
"Niệm Nhi...!có đau lắm không?" Tỉnh Đế thấy trong điện đã ổn định lại, thị vệ cùng ám vệ cảnh gác khắp nơi, hắn hướng Ân Niệm Yên mẫu tử mấy người tới, bởi vì bên dưới quá loạn, chỉ có Hoàng hậu đi xem mấy cái đau bụng phi tần thế nào.
Ân Niệm Yên đang có thai nên chỉ cùng hai đứa nhỏ của mình đứng cách khá xa nhìn, không nghỉ tới tên giả thái giám kia quá nhanh, có thể Tỉnh đế cũng không ngờ tới đi? Cho nên mới có câu nói 'đừng xem thường bất cứ ai, cho dù đó chỉ là một cái nhỏ nhoi người'.
"Thần thiếp không sao, chỉ bị rách da, vài ngày là tốt rồi".
Ân Niệm Yên lạnh lùng đáp lời làm cho Tỉnh Đế càng thêm đau lòng, Niệm Nhi đây là tức giận hắn đi "Diêu Ngự Y sẽ phụ trách chăm sóc cho nàng, đợi mọi chuyện xử lý xong, Trẫm sẽ đến nhìn nàng".
"Đa tạ Hoàng Thượng" nàng hiện tại cần thời gian đều chỉnh lại tâm trạng của mình, sau đó mới nghỉ tiếp nên làm thế nào tiếp theo.
Ở phòng tối nào đó trong cung, Uông Ỷ Diệu, Phù Sương, Tần Tiệp Dư, Nhan Lương Viện cả người đầy huyết nằm trên mặt đất, nhìn nam nhân từ bên ngoài bước vào, Tần Tiệp Dư cười càng thêm thê thảm "Người đến rồi sao? Trước đây thần thiếp không nên yêu Hoàng Thượng, từ một cái mỹ diễm động lòng người Tần trắc phi, đến ung dung hoa quý Thuận Phi, không lâu sau bị Thái Hậu cấm túc, sau đó tân nhân vào cung, Thần thiếp không còn chút địa vị nào trong lòng ngài.
Bởi vì ghen ghét tâm quá nặng, làm nhiều chuyện khiến cho Hoàng Thượng tức giận, ngay cả Phi vị cũng không giữ nổi, nhưng thần thiếp chỉ hy vọng một ngày nào đó Hoàng Thượng sẽ nhớ tình xưa, cuối cùng...!thần thiếp chỉ đợi được kết cục thê thảm...!ha ha ha...
Hoàng Thượng có biết không? Lần đầu tiên bị Uông Sinh cưỡng bức, thiếp hận người, tại sao người không kịp thời cứu thiếp...!tại sao a...? nhưng không sao, lần thứ hai lại khác, thiếp cảm thấy, được một tên nam nhân âu yếm thật không tồi, những lần sau đó có Uông ỷ Diệu tham gia càng tuyệt hơn, cảm giác đó tốt hơn lên giường với người nhiều..á....á..."
Tỉnh Đế tức giận đá Tần Tiệp Dư bay ra xa, ói ra một ngụm lớn máu tươi "khụ...khụ...!trước kia là Uông Trắc Phi, Dung Phi, Mai Quý Nghi, Hoa Tần, hiện tại là ta, người kế tiếp sẽ là ai đây? Ân Niệm Yên? Tỉnh Phi? Thẩm chí là Hoàng Hậu...!ha ha ha...!
Sủng phi của Hoàng Thượng có bao nhiêu người có kết cục tốt đâu...!khụ...khụ....!Không phải ngài đã lấy Ân Niệm Yên mẫu tử làm mồi dụ sao?
Ha ha ha...!Cuộc đời của thiếp như một giấc mộng, từ một cái kêu ngạo quý tộc cô nương, gả cho đường đường vương gia, đến sủng phi rồi rơi vào kết cục bi thảm, hối hận đã muội rồi, Tỉnh ca ca....!Muội sai rồi...khụ...khụ...." Tần Tiệp dư khụ vài cái sau đó không ra tiếng nữa.
"Hồi Hoàng Thượng, Tần thị Tiệp Dư đã không khí".
Tỉnh Đế nhìn mấy cái nữ nhân còn lại nói "nếu đã cùng nhau suиɠ sướиɠ, vậy cùng nhau đi thôi, người nhà của các ngươi, trẫm sẽ nhẹ tha, cửu tộc đều lưu đài nơi khổ hàn, riêng Uông gia diệt tam tộc là đủ".
"Ha ha ha....!Trước khi chết kéo theo nhiều người như vậy cũng đã đủ rồi, ta chỉ hận Ân Niệm Yên quá cẩn thận, bảo hộ hai đứa nhỏ cùng bản thân mình kín mít, bằng không Tỉnh Đế ngươi đã tuyệt tự hết rồi...!ha ha ha...!
Đời này ta chỉ nhận thua trong tay Ân Niệm Yên, nhưng nàng ta cũng đâu vui sướng gì, cũng bị nam nhân của mình làm cho thương tích đầy mình sao, đang có thai còn bị đưa hai đứa nhỏ đến làm mồi dụ, chỉ cần Ân Niệm Yên hết lòng yêu thương nhi tử, chắc chắn sẽ đau tận xương tủy đi...!ha ha ha...."
Uông ỷ Diệu cười lớn, kế tiếp đập đầu vào tường, cuộc đời của nàng không ai có thể quyết định, kể cả chết như thế nào cũng là nàng tự mình quyết định.
Tỉnh Đế bên yên không chút rợn sống, hắn nhìn những người còn lại, đặt biệt là Phù Sương "Trẫm đã cho người đưa tin cho Phù Quốc hoàng đế, thiết nghỉ không lâu sao sẽ có tin tức, ngươi ở trong phòng tối đợi tin đi, Tiểu Huy Tử đưa những người khác lên đường".
"Nô tài tuân chỉ".
Trở lại Thiên Ân Điện, Tỉnh đế ngâm mình trong suối ôn tuyền, nơi này chỉ giành riêng cho hắn, chưa một ai có thể bước vào, kể cả Ân Niệm Yên, vị phi tần được sủng nhất hiện tại, Tỉnh Đế nhắm mắt lại nhớ đến lời của Uông Ỷ Diệu, hắn làm sai rồi sao? cho dù để mẫu tử ba người đến, không báo trước cho nàng biết, nhưng hắn đã an bày thỏa đáng, sẽ không bị thương đến mẫu tử các nàng, nhưng hắn đã không nghỉ tới tình huống xấu nhất, cuối cùng Niệm Nhi vẫn vì hắn mà bị thương, Lần này còn thương đến tận tâm đi.
Còn có câu nói kia, cái gì gọi là tuyệt tự? Hoàng Tử, Công chúa không thiếu một ai, kế tiếp Tỉnh Đế mở mắt ra gọi người "Truyền Diêu Ngự Y đến".
Ân Niệm Yên tỉnh lại đã là buổi chiều, trên tay có chút tê dại, ghế dựa gần giường còn có hai đứa nhỏ đang ngủ, chắc là canh cho nàng cả buổi đi, có nhi tử hiếu thảo đối với nàng đã đủ, cần gì tham lam quá đâu, nàng không muốn làm ồn đến hai đứa nhỏ, nghỉ nghỉ nên tìm Tiểu Bạch tâm sự chút đi.
"Tiểu Bạch, ngươi nói xem ta có thể trở về hiện đại được không? Bất quá ở nơi nào ta cũng không được tự do tự tại như mình mong muốn, thời đại nào cũng vậy, nữ nhân là người thiệt thòi nhiều nhất, ai..."
"Ngươi sẽ không thể trở lại, nhưng có thể đầu thai kiếp khác, có thể là trở về quá khứ hoặc là đến tương lai, cho dù thế nào đi nữa chỉ cần ngươi bình tâm thấy đủ liền nhạc, tâm niệm quá chấp nhất, mệt mỏi cùng đau buồn nhất cũng chính là bản thân ngươi thôi, nghỉ đến nhi tử của mình, đến tương lai của bọn họ, mà bước tiếp, kiếp này ta sẽ luôn đồng hành cùng ngươi".
Ân Niệm Yên thỏa mãn cười "Cảm ơn ngươi Tiểu Bạch, nếu có kiếp sau ta hy vọng được nhìn thấy ngươi, được ôm ngươi một lần".
Cuộc đời tựa như bộ phim quay chậm, nàng đóng vai gì trong đó, là nàng tự mình chọn lựa, vậy tại sao phải rối gấm chuyện hoặc người bên cạnh đâu, nhìn diễn biến mà bước tiếp thôi.
"Mẫu Phi tỉnh rồi, còn đau sao?" Tiểu Ngũ chưa được hai tuổi, nhưng nói chuyện rõ ràng hơn đứa trẻ cùng tuổi, thông minh hơn rất nhiều, cũng quan tâm nàng hơn bất cứ ai.
"Mẫu Phi đã tốt hơn rất nhiều, làm cho hai huynh đệ các ngươi lo lắng rồi, mau đi rửa mặt, ăn chút gì đi, đừng để bụng đói".
"Mẫu Phi ăn cùng chúng ta sao?" Đại Hoàng Tử biết Mẫu Phi không thích ăn thức ăn trong yến tiệc, trở về liền ngủ đến canh giờ này, bụng chắc chắn đói.
"Ân, chúng ta cùng nhau ăn" Ân Niệm Yên gạt đầu đồng ý, nụ cười là thật lòng, nàng nếu nghỉ thoáng hơn vậy sống càng thoải mái hơn mới phải, không nên để chút ân sủng của Tỉnh Đế làm mất đi bản tâm vốn có của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...