Từng người đều chuẩn bị cho Đoàn sứ thần đến, lại quên mất Ngũ Hoàng Tử sắp một tuổi, vài tháng trước là Tứ Hoàng Tử chọn đồ vật đoán tương lai, nhưng Tứ hoàng Tử thân thể yếu ớt, dễ dàng sinh bệnh, nên chỉ làm nhỏ, chỉ trong cung người đến tham gia, lúc đó ai đều nghỉ tới Ngũ Hoàng Tử sẽ như thế nào quang cảnh, không nghỉ tới hai ngày nữa là tới nhưng trong cung còn chưa có động tỉnh gì.
Ân Niệm Yên gọi người trong Bích Tiêu Cung âm thầm chuẩn bị, đối với nàng Một Tuổi Yến lớn nhỏ thế nào không quan trọng, chỉ cần nhi tử bình an khỏe mạnh nàng cảm thấy đủ rồi.
"Chủ Tử, chúng nô tài đã chuẩn bị đầy đủ, hai ngày nữa nếu sẽ ở bên hồ sen cùng vườn đào tổ chức yến tiệc, chúng nô tài đã an bài tốt, mời chủ tử xem qua" Tiểu Hỉ Tử không hiểu sao chủ tử không nói cho Hoàng Thượng biết, hắn cảm thấy Ngũ Hoàng Tử rất được lòng Hoàng Thượng, nhất định sẽ long trọng tổ chức, nhưng chủ tử lại không hé răng, còn không cho cung nhân nhắc tới, ai...
"Ân, cùng bổn cung đi nhìn xem, trễ chút Tiểu Ngủ tỉnh dậy, thì cái gì cũng không làm được" Tiểu ngũ càng lớn càng dính người, nói được vài câu, cả ngày cứ Nương...!kế tiếp là Phụ...Hoàng...!rồi ca...!cứ thế mà kêu, đi chưa vững nhưng cả ngày muốn chạy theo hắn ca tỷ, quá làm người mệt mỏi, nhưng nàng lại cảm thấy hạnh phúc hơn bất cứ lúc nào.
Hàn ma ma từ Điện trung tỉnh trở lại, nhanh chân đi vào nội điện nói "Hoàng hậu nương nương đã quên Ngũ Hoàng tử Một Tuổi Yến sắp đến a...".
Hoàng Hậu sửng sờ, kế tiếp lại nói "Xem...!ngươi xem bổn cùng thật hồ đồ a...!còn hai ngày nữa là Tiểu Ngũ Một Tuổi Yến, lại quên không còn một mảnh, may mắn ngươi nhắc nhỡ kịp thời, mau cung bổn cung đi Thiên Ân Điện, Triều chính vội vàng, Hoàng Thượng quên không khác gì bổn cung đi".
Hàn ma ma vừa đi vừa nói "Lão nô đi Điện Trung Tỉnh lấy ít đồ, sao đó nghe được Bích Tiêu Cung bỏ thêm bạc ra mua thêm vài thứ dùng cho yến tiệc, lại không nói là cái gì yến, lão nô nghỉ mãi mới nhớ tới là Một Tuổi Yến, sợ là Hoàng Quý Phi muốn âm thầm làm đi".
"Tính tình như vậy thật không biết nói sao, làm người thông tuệ, có tâm cơ, có can đảm nhưng lại quá lười, chưa bao giờ đi tranh giành thứ gì, cho thì nhận, không có thì tự mình mua, ngươi nói xem đây là tốt hay không a" Hoàng Hậu thở dài cảm thán.
"Chỉ cần đối với Hoàng hậu nương nương có lợi là được, Lão nô xem Hoàng Quý Phi sẽ không có ý với Hậu vị, chỉ cần đứng đầu chúng phi là đủ, như vậy mới tốt đâu".
Hoàng hậu chỉ cười không nói, Hoàng Quý Phi đúng là không muốn hậu vị, không phải nàng ta không dã tâm, mà là có suy nghỉ cùng ước muốn của mình, sau này cho dù ai kế vị Ân Niệm Yên chỉ muốn làm một cái Hoàng Quý Thái Phi, theo Đại Hoàng Tử ra cung phụng dưỡng, sống phần đời còn trong lại tự do tự tại, du sơn ngoạn thủy, hưởng hết mỹ thực dân gian, có lẽ nàng cũng nên tìm cách tham gia đi, hậu cung nàng nhìn vài chục năm quả thật nhàm chán.
"Hoàng Hậu đến có chuyện gì? Trẫm vội đâu" hắn còn chưa biết tại sao Niệm Nhi đối với hắn lãnh đạm đâu, gọi người đến còn tìm lý do không đến, hắn vội như vậy còn bị người lạnh nhạt đương nhiên tức giận, đã mấy ngày liền không đi Bích Tiêu Cung.
"Thần thiếp thời gian gần đây vội chuẩn bị Tuyển tú, như thế nào tiếp đoán hai nước sứ thần, lại quên mất Tiểu Ngũ Một Tuổi Yến, Hàn ma ma nghe nói Hoàng Quý Phi âm thầm chuẩn bị, chạy nhanh về nói cho thần thiếp, nên mới chạy này một chuyến" nhìn tư thế này là cùng Hoàng Quý Phi lạnh mặt nên mới quên luôn đứa nhỏ đi.
"Một Tuổi Yến?" Thảo nào lại cùng hắn tưc giận ra mặt, hắn thật sự quá vội, nhưng làm một Đế Vương hắn làm gì có sai, chỉ có người khác không nhắc nhở hắn thôi "Dương trung, chuyện này là thế nào?"
"Hoàng Thượng tha tội, Nô tài thất trách a..." Dương trung vội như con quây, tối chỉ ngủ được vài giờ, ngay cả ăn cơm còn không nhớ, lấy đâu ra thời gian hỏi thăm chuyện hậu cung a...!chuyện của vị Phù Quốc Công Chúa còn chưa tra xong đâu.
"Còn không gọi người chuẩn bị, đợi trẫm trượng đánh sao, dựa theo trưởng Tử làm, không được qua loa?".
"Nô Tài đi ngay đây" Dương Trung sợ là phải ngã bệnh một thời gian rồi.
"Thần thiếp cũng nên trở lại chuẩn bị đi, tuy là vội chút nhưng nhiều người nhất định kịp, Thần thiếp sẽ cùng Hoàng Quý Phi nói một tiếng".
"Không cần, Hoàng hậu đi chuẩn bị đi, Trẫm tự mình đi Bích Tiêu Cung" nghỉ đến tính tình của Niệm nhi, hắn thật bất đắc dĩ a...
"Thần thiếp trước cáo lui" ra Thiên Ân Điện hoàng hậu tâm chua sót, Hoàng Thượng không biết, chỉ cần hắn nói đến Ân Niệm Yên, ánh mắt đều hiện ra sủng nịnh cùng bắt đắc dĩ, đó là thứ xa sỉ nhất của Đế Vương, nhưng Ân Niệm Yên đã làm được, còn không để trong lòng, đúng với câu 'Hoa rơi có ý, nước chảy vô tình' đi.
Tỉnh Đế bước vào nội điện, bên trong mẫu tử ba người đang nói cười vui vẻ "Tiểu Ngũ gọi mẫu phi đi, còn có Đại Ca...".
"Phụ...!Hoàng....!Phụ....." Tiểu Ngũ miệng liên tiếp gọi Phụ Hoàng, Ân Niệm Yên bực mình "Phụ Hoàng ngươi quá vội, chỉ có mẫu Phi thôi, mau gọi mẫu phi a..."
"Còn có Đại Ca...!Tiểu Ngũ mau gọi đi" Đại Hoàng Tử thích nhất là thời gian này, nhất định phải dụ đệ đệ mình gọi cho bằng được.
"Phụ Hoàng...!ôm...!ôm..." Tiểu Ngũ nhìn về phía Tỉnh đế gọi người.
"Ha ha ha...!Tiểu Ngũ vẫn là thương Phụ Hoàng nhất a....!đến ôm một cái..." Tỉnh Đế không ngần ngại ôm Tiểu Ngũ lên, đứa nhỏ nầy thông tuệ hơn người, đối với người ngoài thì lạnh mặt, còn đối với Niệm Nhi cùng hắn thì tươi cười ngọt ngào, đây mới là hắn loại a.
"Trẫm đã gọi Dương Trung đi chuẩn bị Tiểu Ngũ Một Tuổi Yến, Hoàng Hậu cùng Khánh Quý Phi đang chuẩn bị, trẫm lấy Trưởng Tử Nghi lễ ra làm, nàng không cần phải từ chối, trước nay sắc phong lễ của nàng đều khiêm tốn, nhưng đừng bạc đãi Hoàng Nhi".
"Phụ Hoàng nói phải, Nhi thần một lòng thương yêu đệ đệ, chỉ muốn lấy thứ tốt nhất cho hắn" hắn là Trưởng tử, nhưng bởi vì thân thể có dị tật, không may mắn nên không ai muốn nhìn đến, nếu không có mẫu phi thì làm gì có hắn hôm nay, một cái Một Tuổi Yến thì có là cái gì so đo đâu.
"Được rồi, đợi Khang Nhi cập quan, hoặc là Thành Thân ngày đó, Mẫu Phi nhất định bù đắp lại cho ngươi".
"Mẫu phi lại chiêu chọc nhi thần, Thành thân còn xa đâu" Đại Hoàng Tử đỏ mặt cúi đầu nói nhỏ.
"Ha ha ha....!Không xa, Mẫu phi ngươi nói phải, đến lúc đó chúng ta nhất định chọn cho ngươi một cái hảo thê tử a...!ha ha ha..." Tỉnh Đế biết Niệm Nhi nghỉ cái gì, dù sao cũng là hắn nhi tử, còn được Niệm Nhi tận tình nuôi dạy, ban thêm ân điển là được chứ gì.
Một Tuổi Yến tổ chức ở Triền Hoa Điện, Phi Tần cũ mới đều đến đông đủ, ai đều xuất hiện hoa lệ, minh diễm động lòng người, đặc biệt là tân nhân nhóm, khó có được cơ hội được gập mặt Hoàng Thượng được một lần.
"Nhìn xem tân nhân háo hức chưa kìa, sợ là hiện tại có bao nhiêu hi vọng, sau này có bấy nhiêu thất vọng đi" Phùng Phi mỉa mãi nói.
"Trước đây Phùng phi tỷ tỷ cũng là như vậy đi? lúc đó a...!tâm của muội đập thật mạnh, làm muội lo lắng người bên cạnh có thể nghe thấy đâu".
"Hàn Tu Nghi không nói liền thôi, nói ra lại đúng với tâm người khác, trước đây làm tân nhân ai đều giống nhau sao" Tỉnh Phi không thích Hàn Tu Nghi, một năm nay an phận, hiện tại lại nhảy nhót lên, thật là vết thương lành quên đau a.
Thái giám lớn tiếng báo Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Hoàng Quý Phi cùng hai vị Hoàng Tử đến, Thân vương đại thần quý tộc quỳ xuống hành lễ, hôm nay chỉ có Từ nhị phẩm quan trở lên cùng phu nhân đến tham sự, đây là một vinh hạnh lớn, bên ngoài có rất nhiều người muốn cùng Hoàng Quý Phi lân la làm quen đâu.
Ngũ Hoàng Tử mặc vào bộ đồ màu đỏ, bên mặt vải được thêu trăm chữ Thọ, lớn nhỏ khác nhau, dùng tơ vàng thêu lên, đây là Ân Niệm Yên tự tay làm cho đứa nhỏ nhà mình, dựa theo kiếp trước trí nhớ, nàng làm hai bộ, một bộ cho Đại Hoàng Tử, làm mẫu thân người, nàng sẽ làm công bằng nhất có thể.
Người có mặt hôm nay nhìn hai huynh đệ một lớn một nhỏ, mặt vào giống nhau y phục, có thể thấy Hoàng Quý Phi có bao nhiêu yêu thương đứa nhỏ của mình, mặc kệ thân sinh không thân sinh, nhà ai có độ tuổi vừa đúng, thầm nghỉ nên trở lại dạy dỗ nhà mình cô nương, biết đâu may mắn được đại hoàng tử nhìn trúng đâu.
Phần quan trọng nhất chính là chọn đồ vật, bên trong thả rất nhiều thứ, vàng, bạc, ngọc khí, đàn sáo đều có đủ "Tiểu Ngũ Thích cái gì đi lấy đi".
Tiểu Ngũ không chần chờ gì, được thả xuống liền đi lấy, hắn cầm lên ngọc tiêu đưa cho Đại Hoàng Tử "cho ca ca, ngọc cho tỷ tỷ, của Phụ Hoàng, Mẫu Hậu, Mẫu Phi....." cuối cùng ai đều có, phần còn lại chính là của hắn.
"Ai...!như vậy cần gì chọn a...!cứ mở tiệc là đủ rồi".
"Muội nói gì đó, đứa nhỏ thông minh lại hiếu thuận, còn trách hắn a..." Hoàng Hậu cười trách cứ Ân Niệm Yên.
"Muội sai rồi, trước uống một ly cùng các vị tạ tội a..."
Tiệc tan Tỉnh Đế cung Ân Niệm Yên rời đi trong ánh mắt hâm mộ lẫn ghen ghét của tân nhân, tại sao tân nhân? Còn không phải phi tần hậu cung đều biết rõ, Hoàng tử công chúa trăng tròn hoặc là một tuổi yến hoàng thượng sẽ ngủ lại cung của mẫu phi người đó, chỉ tân nhân là nhìn không quen thôi, trong đó người không dấu được ánh mắt ghen ghét chính là Lữ Tài Tử.
"Niệm Nhi còn giận trẫm sao? Niệm Nhi...." Tỉnh Đế còn chưa nói hết câu thì Ân Niệm Yên bắt đầu cởi Y phục, từng mảnh nhẹ nhàng rơi xuống, lộ ra cách tay trắng nõn như ngọc, làn da trắng mịn hồng hào, nàng di chuyển nhẹ nhàng từ giường ngủ vòng qua bình phong vào bồn tắm, mỗi bước đi là từng mảnh y phục từ từ rơi xuống, muốn bao nhiêu kều mị, sẽ có bấy nhiêu.
Tỉnh Đế cái gì cũng không nói, lập tức cởi đồ của mình ra, trực tiếp bước vào bồn tắm "Niệm Nhi cùng nhau tắm đi, ngoan....!Trẫm giúp nàng" trước khi mất đi lý trí, Tỉnh Đế nghỉ bồn tắm này quá nhỏ nên cho người chuẩn bị cái tốt hơn đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...