Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Edit: Lục Vân

Há miệng cắn thật to một miếng cá nướng ngoài vàng óng trong nõn nà, Hoa Hoa không chút e thẹn xuýt xoa:

-Quá tuyệt với! Thì ra sau bốn năm công phu nướng cá của ta không hề bị tụt lùi đi.

-Ương!On ắm On ắm! – con bé con một tay cầm một con cá, miệng đang nhóp nhép nhai vẫn cố bập bõm nói mấy lời không rõ tiếng.

Đối ngược lại với mẹ con nàng đang ầm ỹ, hai vị công tử ngồi gần đó một đen một trắng có vẻ văn nhã hơn nhiều. Hắc Vô Thường bẻ một miếng cá đưa lên miệng, tinh tế ngậm một chút để cảm nhận, sau đó mới nhẹ nhàng nuốt xuống, cười hiền:

-Chu cô nương quả nhiên khéo léo. Món cá nướng này, thế gian mấy ngươi được ăn!

-Tất nhiên! Ta là ai chứ? Đệ nhất biết hưởng thụ vui chơi mỹ thực Chu Tiểu Hoa! Hoa Hoa vỗ ngực lớn tiếng tự hào.

-Da da, hưởng thụ, ăm ngon, chơi vui, đệ nhất, đệ nhất! Con bé con giơ con cá chỉ còn bộ xương trong tay lên trời như vẫy cờ ủng hộ mẹ nó.

Xuân Yến phì cười, lấy cái xương cá trong tay con bé ra, lại dùng khăn dịu dàng lau miệng cho nó, giận giận lườm muội muội:

-Xem ngươi kìa! Dạy con thế nào để nó cứ nói leo loạn lên thế?

-Loạn cái gì mà loạn? Hoa Hoa không phục cãi lại tỷ tỷ – Ta dạy nó, làm người phải biết hưởng thụ mặc kệ thiên hạ nghĩ gì!

-Nói bậy! Xuân Yến vừa tức vừa buồn cười trừng mắt lườm nàng.

-Hạ cô nương. Trên bếp còn hai con cá đã chín, Hắc Vô Thường để tâm chọn con ngon hơn đưa cho Xuân Yến.

-Cám ơn! Nàng đón lấy con cá, cười ngọt ngào.

Một màn tình tứ ngọt như lùi của anh với ả làm sao thoát được cặp mắt của ai kia. Một giây, Hoa Hoa thoáng cảm thấy sống lưng mình rợn hết cả lên, nổi da gà, mồ hôi lạnh lấm tấm.

Gạt Hắc Vô Thường sang một bên, Hoa Hoa chen vào giữa đẩy đẩy Xuân Yến nói nhỏ vào tai tỷ tỷ:

-Yến tử, Hòn đá ương bướng nhà tỷ còn định giương mắt xem trộm chúng ta đến bao giờ? Mắt hắn liếc qua một cái, cả con cá mới nướng còn nóng hôi hổi của ta đã hóa thành băng hết rồi này!


Xuân Yến nhàn nhạt liếc mắt về phía hai con rùa đang trốn trong đám lá cây vẫn đinh ninh mình giỏi kia, nhún vai không thèm quan tâm:

-Thích nhìn đến khi nào thì nhìn! Ta không cản! Dù sao bước khỏi cửa Hoàng Cung thì ta không biết hắn, hắn không biết ta. Mặc kệ! Chúng ta tiếp tục ăn!

-Đành là thế. Nhưng ánh mắt của hắn thật khủng khiếp! – Hoa Hoa ôm lấy hai bả vai xoa xoa làm bộ như đang phát run đến nơi.

Nhưng Xuân Yến chỉ nhàm chán liếm liếm môi:

-Hắn là thế đấy. Trước giờ vẫn vậy! – Chắc đến chết cũng không đổi được, cứ như ai đó đã đóng băng hắn suốt ba trăm năm ấy. Chả khác gì mẫu phi của hắn.

-Biết thế. Nhưng cứ bị hắn giương mắt nhìn chằm chằm người ta chẳng tự nhiên được… Hoa Hoa nhăn nhó vỗ lưng tỷ tỷ vẫn đang thản nhiên gặm xương cá.

-Khụ khụ khụ… Cái gì? Khụ khụ… nhìn chằm chằm? Xuân Yến đáng thương ngắc ngoải ho đến đào tâm đào phế, nhìn đến tội – Nếu ngươi không quen bị bốn con mắt kia dòm lom lom thì để ta bảo Hắc Vô Thường đuổi họ đi!

-Không muốn không muốn! – Hoa Hoa chối vội – Tỷ không cần tàn nhẫn đến thế! Dù sao người ta cũng đã sống cùng nhà với tỷ, là đứa con gọi tỷ là Mẫu thân suốt bốn năm đó!

-Con? Ta chả dám nhận! Huống hồ đứa con lớn như thế ta cũng chẳng sinh được. – Nàng cười lạnh, mắt vẫn lạnh lẽo – Nói đi, ngươi muốn gì?

-A a, tỷ biết rồi. – Hoa Hoa lừ lưỡi cười ngây ngô.

Xuan Yến hơi nhếch miệng thành một nụ cười cực kỳ châm chọc: – Muội tử, không phải ta nói ngươi. Nhưng so về tâm cơ với ta ngươi còn lâu mới có thể.

-Đúng vậy đúng vậy, tỷ đúng. Cùng là hai tiểu thư giàu có, xét về so tâm đấu trí tỷ là số một. Trên đơiì này chẳng mấy ai dám đắc tội với tỷ! – Hoa Hoa phồng miệng hơi ghen tỵ.

Xuân Yến nhàm chán phẩy tay:

-Ta cũng chẳng thể lựa chọn. Nếu có thể, ta cầu được như muội, vô tâm vui vẻ sống đến hết đời.

-Ai chà, nếu thành sự thật thì ai sẽ tuồn đồ trong cung ra cho ta bán đây. – miệng thì nói vậy thôi, nhưng Hoa Hoa vẫn lo lắng – Yến tử, tỷ nói, hắn có nhận ra thân phận của tỷ không?

-Đến tám chín phần mười là có! Xuân Yến thầm thì.


Từ ngày nàng lòi đuôi cáo trước mặt tiểu tử đó, xem ánh mắt hắn nhìn nàng đều lạ lạ. Hơn nữa ngôn ngữ cử chỉ của hắn cũng đều được phòng bị rất cẩn thận. Cũng nhờ có bọn Lục Ngọc Thu Dung ở sau hỗ trợ nên nàng vẫn miễn cưỡng ổn thỏa ra khỏi cung. Nhưng, nàng cũng nhận ra, ánh mắt tiểu tử kia nhìn nàng không như trước, dường như bớt một chút oán hận, lại đong đầy hơn một chút gì đó…

Nhưng là cái gì thì nàng chịu chẳng đoán ra, hoặc có thể nói, nàng chẳng buồn đoán.

Có điều, việc hôm nay hắn theo tới đây hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của nàng. Không nghĩ tiểu tử này lại ghê gớm đến thế, cứ như thể nàng chính là kẻ thù giết mẹ hắn ấy! xem ánh mắt kia kìa, giống như thể có lăng trì tùng xẻo nàng cũng không thỏa hất nỗi hận của hắn!

-không phải hắn đang chờ người đến bắt tỷ chứ? Hoa Hoa lo lắng.

-Xem chừng có thể lắm! – Xuân Yến chậm chậm gật đầu thật mạnh.

-Hay là thế này – Hoa Hoa lẩm bẩm – Cứ bị nhìn lom lom thế này chẳng hay tí nào. Yến tử, nếu không, chúng ta trêu ngươi bọn họ một phen cho bõ ghét!

-Trêu ngươi? Trêu thế nào?

-Nghe ta nói nha! – Hoa Hoa ghé vào tai tỷ tỷ, kỷ kỷ cô cô thầm thì thậm thụt một lúc, Xuân Yến càng nghe càng hưng phấn.

Trình bày xong kế hoạch của mình, Hoa Hoa nhướn nhướn mày:

-Thế nào? Cũng được phải không?

-Nghe được đấy. – Xuân Yến xoa xoa cằm tán thưởng.

–Vậy y kế mà làm?

-Tùy ngươi tùy ngươi. – nàng phẩy tay đẩy hết cho Hoa Hoa.

-Vậy để ta ra trận. Nhưng Yến tử tỷ cũng đừng thương tâm đó! – Hoa Hoa hưng phấn kích động hung hăng ôm, thơm tỷ tỷ một cái, ngoắc ngoắc tay gọi con bé: – Tiểu nha đầu. Đi nào.

-Con bé vẫn quyến luyến không nỡ bỏ con cá nướng xuống, lạch bạch đi về phía mẹ – Nương…


Kéo con bé lại gần, Hoa hoa dạy dạy dỗ dỗ nó một hồi, lại hỏi lại:

-Những gì mới nói đã nhớ kỹ chưa?

-Nhớ rồi. Kỹ!con bé gật gật.

-Tốt lắm, đi đi. Hoa Hoa đẩy mông con gái bé bỏng vào giữa chiến trường.

-Hoàng thượng, Hoàng thượng, các nàng đang nhìn chúng ta kìa! – nấp sau gốc tùng, Lý Ti Thần bị xuân yến liếc măt một cái sợ run.

Hai con mắt của Phượng Dật chưa một khắc nào rời khỏi hai cô nàng kia, nháy mắt cũng không, vẻ mặt vẫn nhàn nhạt:

-Chỉ là vô ý liếc qua thôi. Có cái gì mà sợ ¡

-Hoàng thượng, Hoàng thượng, bé con kia đang đi về phía chúng ta! Nhìn thấy con bé con đang lon ton đi thẳng về phía mình, Tu Thần lại hét lớn.

-Có lẽ là có chuyện đặc biệt thật! – liếc mắt nhìn con bé một cái, lại tiếp tục đóng đinh vào mục tiêu kia, không có một chút thái độ.

-Hoàng thượng, Hoàng thượng, nó càng tới gần hơn! – Lý Ti Thần tiếp tục như tờ báo mới liên tục cập nhật thông tin.

-Nó đến gần thì ảnh hưởng gì đến chúng ta? Phượng Dật không kiên nhẫn rời một giây quý giá khỏi đối tượng theo dõi lườm Ti Thần một cái.

-Hoàng thượng Hoàng thượng… – con bé đã đến gần lắm rồi.

-Câm miệng! – không thể kiên nhẫn hơn, Hoàng Thượng nổi điên!

Lý Ti Thần không cam lòng ngậm miệng liếm môi, trợn tròn mắt nhìn con bé con nhận lệnh của mẫu thân đại nhân đang lẫm chẫm lạch bạch đi về phía mình.

Ngẩng cao đầu, đưa con cá nướng vàng ươm thơm nức nở con bé dừng cách bọn họ khoảng mấy bước nhoẻn miệng cười, cái má phúng phính ngọng nghịu:

-Thúc thúc. Cho các thúc này!

Oa…….

Lý Ti Thần tròn mắt tròn miệng,

Con cá thơm quá! Thơm quá thơm quá!


Không đúng! Con bé đáng yêu quá, cứ như búp bê! Càng nhìn càng đáng yêu! Cùng với con cá mỡ màng trong tay làm cho người ta hận không thể nuốt một cái hết cả con!

-Hoàng thượng Hoàng thượng… – Theo thói quen hắn lại giật giật cánh tay áo của Phượng Dật.

Phượng Dật bực mình hẩy tay hắn ra, mắng:

-Một con bé con thôi mà, làm sao mà kích động thế?

Có thể không kích động sao? Ti Thần như sắp khóc đến nơi – Một con- cá- cực – kỳ – thơm đó! Ngay trước mắt, trong tay bé con này này, chỉ cần đưa tay ra là lấy được.

Nếu bọn họ cứ ngồi đó mà ha ha mà chóp chép, hắn còn có thể nuốt mấy ngụm nước miếng mà nhịn! Nhưng giờ… người ta đem đưa đến trước mặt…

Hít một cái, liếm môi! Thật thơm a….

-Thúc thúc, nãy giờ trốn ở đây các người không mệt sao? – con bé ngây ngây thơ thơ tò to mò mò.

Ô…. Lý Ti Thần muốn khóc quá! Nhìn đứa trẻ này xem, so với Hoàng thượng ngày càng kỳ dị thì nó tốt hơn biết bao!

Mỉm cười nhìn con bé, hắn dịu dàng:

-Tiểu muội muội, bé tên gì? Mấy tuổi rồi?

Con bé hạ tay xuống, cười với hắn thật đáng yêu, giơ ba ngón tay:

-Phù nhi ba tuổi.

-Được. Bé con ngoan lắm. Lý Ti Thần không nhịn được đưa tay xoa xoa cái má mềm mềm trắng trắng của con bé. Nói thật, hắn càng xoa càng tưởng tượng mìn đang xoa con cá thơm mềm kia.

-Thuc thúc, con cá này nặng quá. Phù nhi không cầm được. Thúc cầm giúp phù nhi một lát được không? – dường như đọc được uy nghĩ trong đầu hắn, con bé đột nhiên đầy tin cậy nhét con cá vào tay con cáo đói chẳng cho hắn thời gian để cự tuyệt nữa.

-được… được… lần này thì Ti Thần khóc thật rồi!

Một con cá nướng vừa đẹp vừa thơm, đang nằm trong tay mình, chỉ cần há mồm là có thể ngoạm cả vào bụng. Chỉ không biết vào đến trong bụng rồi hắn đã kịp cảm nhận được hương vị của cá chưa.

-Thúc thúc, nhìn hai mắt thúc kìa, sáng rực lên giống hệt con chó nhà ta. Không phải thúc cũng giống hắn ba ngày rồi không ăn cơm chứ? – Con bé nghiêng nghiêng đầu nhìn, ngây thơ vô số tội thật thà nói ra phát hiện mới của nó.

Giống… chó? Ti Thần chết cứng, dở khóc dở cười. chẳng lẽ mặt hắn lúc này giống thế thật sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui