Thái Hậu Mười Lăm Tuổi

Edit: Lục Vân

Tóc!

Một giọt nước trong vắt thơm mát mùi lá trà lăn lăn trên mái tóc dài của thanh niên áo trắng, dừng lại một chút, nhẹ nhàng lọt vào tai.

Tửu quán đương khi náo náo nhiệt nhiệt bỗng chốc trở nên tĩnh lặng đáng sợ, ánh mắt mọi người đều hướng về phía này.

Bạch Vô Thường đáng thương tức đến nghẹn họng đứng như hóa đá, Hắc Vô Thường bằng hữu ở bên cạnh mày rậm nhướn cao, mắt chữ O mồm chữ A, Hoa Hoa nhất thời không biết làm thế nào, thần tình sợ hãi, cùng không nói được gì. Chỉ có Xuân Yến bình tĩnh, lập tức đứng lên giật lấy cái khăn trên vai tiểu nhị gần đó, dồn sức mà chùi chùi lau lau lung tung tới tấp trên mặt công tử đáng thương, mồm miệng liến thoắng:

-Công tử, xin lỗi, thực xin lỗi. Tiểu muội nhất thời bất ngờ quá. Bị các người dọa cho giật mình mới gây ra như vậy. Thỉnh ngươi ngàn vạn lần tha thứ!

Đơn giản chỉ một câu đem đổ hết trách nhiệm lên đầu bọn họ – Mặc kệ ngươi nói thế nào, đây là tại ngươi. Muốn trách thì trách bằng hữu của ngươi đi!

Mặt Hăc Vô Thường lại càng cứng ngắc như cục sắt, vung tay, giữ lấy cái khăn ố ố đen đen đang âu yếm ôm ấp chà xát lên mặt bạn mình, trầm giọng:

-Cô nương, đây là cái giẻ lau bàn!

-A! Thực xin lỗi. Thực xin lỗi! – Xuân Yến cả kinh giật mình rụt tay lùi lại, miệng lại không ngớt giải thích, trong lòng thầm mắng “Hừ! Săm soi kỹ thế làm gì không biết! Bản cô nương ta dùng giẻ lau mặt cho ngươi đã là vinh dự cho ngươi lắm rồi!”

Lúc này, từ trên thân mình trắng nõn đẹp trai tuấn lãng của Hàn gia nhị công tử bốc lên mùi trà mùi thức ăn mắm muối đậm đặc, muốn khủng bố lỗ mũi người ta. Người ngồi ở mấy bàn xung quanh không biết là ngửi thấy mùi thật hay là do ảo giác tâm lý, đều bịt mũi chạy xa, càng xa càng tốt!

Lúc này thì mặt Bạch Vô Thường sắp thành Xám Vô Thường rồi, xám xịt nặng trịch rất khó coi, trên trán đã nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nắm thật chặt hai bàn tay, không biết là muốn đánh Nam Cung Xuân Hoa hay Nam Cung Xuân Yến. Mà cũng có thể là cả hai!

Xuân Yến cười hì hì cầu hòa, cẩn thận nói:

-Công tử, tỷ muội chúng ta quả thật vô tình. Không cố ý chút nào, ngươi nam tử hán đại trượng phu, đại nhân đại đức, sẽ không trách tôi chứ?


Lại đơn giản một câu, dồn hắn vào ngõ cụt. Có thể hiểu câu nói đó thế này: Ngươi mà dám trách tội chúng ta, thì có thể nói ngươi không phải đàn ông!

Hắn có thể nói gì chứ!

-Không! Đi! – khuôn mặt trắng nõn nà của Hàn nhị công tử phong lưu tiêu sái, nhàn nhã tài hoa đỏ bừng bừng như muốn đốt cháy cả hai tỷ muội trước mặt thành tro, lại phải cố mà nén xuống, hít thật sâu ép bẹp lửa giận mới rít ra được hai tiếng cụt lủn.

-Thật tốt quá! – Xuân Yến hân hoan ủng hộ, nắm tay áo Hoa Hoa dạy dỗ:

-Muội muội, còn không tới cám ơn công tử? Công tử không trách ngươi đâu!

-Cám ơn! – Hoa Hoa trừng hai mắt nhìn hắn, thề chết không cam lòng.

Được rồi! Coi như mọi chuyện đã giải quyết xong! Hoàn hảo!

Hai người ngồi xuống, lại tiếp tục ung dung thưởng trà, bỏ mặc xác hai vị công tử nổi danh văn-võ đứng chết trân một bên.

-Xin hỏi, cô nương, chúng ta có thể cùng ngồi bàn này được không? Ngươi xem, trong này đông quá! – Một lúc sau, tiếng của Hắc Vô Thường mới lúng túng vang lên, xem chừng khá xấu hổ.

-Trong này hết bàn, các ngươi không biết đi chỗ khác à? – Hoa Hoa không khách khí ném thẳng một câu.

-Hoa Hoa! – Xuân Yến giữ tay nàng, lắc đầu.

Nàng ấm ức hừ một tiếng, nhưng cũng đành im.

Hắc Vô Thường đẩy đẩy huých huých một lúc, Bạch Vô Thường mới nhắm mắt định thần hít một hơi thật sâu, chắp tay nói với các nàng:

-Cô nương, lần trước là ta sai, không nên nói năng bậy bạ với cô. Mong cô nương độ lượng!


-Hừ. Không thành ý! –Hoa Hoa vẫn cố chấp vung một câu, lại tiếp tục nhâm nhi chén trà.

Xuân Yến cũng không thèm quan tâm, cười:

-Không sao. Cũng đã qua rồi. Không phải chúng ta cũng đã hồi báo rồi sao? – Còn không chỉ một lần!

Hai công tử nghe vậy cả ngươi cứng đờ!

Giương mắt nhìn bốn phía, quả là đầy người, đại bộ phận đều là người tham gia tr võ luận văn khi nãy, Xuân Yến vỗ vỗ cái bàn:

-Huề nhau rồi thì mời ngồi thôi! Xuất môn ra ngoài, tất cả đều là bằng hữu, không cần so đo quá mức!

…. Thực ra, đã rất so đo với các ngươi đó!

-Tạ! – Hắc y nam tử nhìn nàng bằng một ánh mắt tán thưởng, ngồi xuống. Bạch công tử sau đó cũng chậm chậm rơi mông xuống ghế mà ngồi. Áo đen ngồi bên phải Xuân Yến, áo trắng ngồi phía trái Hoa Hoa.

Tiểu nhị đem đồ ăn tới, Xuân Yến gắp cho mỗi người một bát, lại rót đầy hai ly rượu, hơi mất tự nhiên:

-Đây là tỷ muội chúng ta theo khẩu vị của mình mà gọi, hai vị nếu không thích, xin cứ tự nhiên!

-Không sao! Cô nương cẩn thận quá! – Hắc y nam tử cười nói. Có điều, mấy đĩa thức ăn nho nhỏ trên bàn không đủ để cho hai đại nam nhân bọn họ nhét kẽ răng.

-Đúng rồi, chúng ta vẫn chưa biết phương danh của cô nương đây!- Hắc Vô Thường liếc mắt bằng hữu, mỏ lời trước.

-Không biết cô nương có thể nói cho tại hạ?


Xuân Yến cười nhẹ nhàng:

-Tiểu nữ họ Hạ, tên Hiểu Yến, đây là tỷ muội kết nghĩa của ta, Chu Tiểu Hoa.

-Thì ra là Hạ cô nương cùng Chu cô nương.- Hắc y nam tử twk giới thiệu – Tại hạ họ Tiết, tên chỉ một chữ Từ. Là…

-Con trai của Cửu môn Đề đốc thống lĩnh quân tuần bộ Tiêt Phóng. – Nàng thuận miệng tếp lời, lại chỉ vào Bạch Vô Thường – Còn đây là con trai thứ hai của Hàn lâm chưởng viện học sĩ Hàn Vũ, Hàn Phi Vũ.

Hai vị công tử kinh ngạc đồng thanh:

-Cô nương biết chúng ta?

-Phượng Hoàng thành đại danh đỉnh đỉnh văn võ tài tử, danh hào vang xa như vậy, sao lại không biết? – nàng vẫn tươi cười, hôm nay mới biết, lại cứ nói như đúng rồi, mặt không thèm ửng hồng.

Hừ, đỉnh đỉnh đại danh? Hắn nổi danh thì sao? Gọi là đại danh, nhưng là miệng mọi người một đồn trăm, không chừng là quá nửa phô trương.

-Tránh ra tránh ra! – bên ngoài đột nhiên có tiếng người kêu to.

Ai nha? Kêu to như vậy!

Mọi người trong tửu quán tò mò nhìn ra ngoài thăm dò, thì thấy một gã sai vặt đi trước mở đường, một đội hộ tống hùng hậu vây bên ngoài, bọn người Phượng Dật đi trong, chậm rãi tiến lại gần,

Không được! Xuân Yến cùng Hoa Hoa nhìn nhau căng thẳng.

Muốn chạy trốn. Nhưng đã quá muộn! Gã sai vặt dẫn đường đã đi thẳng đến cửa, chưởng quầy và tiểu nhị cúi đầu cười cầu tài nghênh đón.

Thừa dịp mọi người đều chú ý vào hắn, Xuân Yến và Hoa Hoa không hẹn cùng cúi người chúi vào lòng hai nam nhân bên cạnh.

-Cô nương… Hai vị công tử bị hành động lớn mât của hai nàng dọa suýt nhảy dựng lên.

-Suỵt! – Xuân Yến nghiêng đầu ra dấu muốn bảo họ đừng có lên tiếng, thấp giọng nhờ vả:


-Cho chúng ta trốn nhờ một chút. Làm ơn đi!

Hai vị công tử khó hiểu liếc nhìn nhau, lặng lẽ gật đầu, coi như đáp ứng.

Chốc lát, tiếng chân mấy người kia đã xa, tiếng tiểu nhị tiếp đón lanh lảnh cũng nhỏ dần, Xuân Yến mới ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi:

-Bọn họ lên lầu rồi chứ?

Hắc Vô Thường gật đầu.

Cuối cùng cũng thoát! Thật tốt quá. Xuân Yến nhanh ngồi thẳng dậy vỗ vỗ ngực, lay lau Hoa Hoa vẫn đang chúi vào lòng Bạch Vô Thường, kéo:

-Hoa Hoa, ổn rồi. Bọn họ đi rồi!

-Đi rồi hả? Hoa Hoa thò đầu ngoái ngoái nhìn quanh.

-Yên tâm đi! Tiếp tục thôi. Trước mắt họ sẽ không ra ngay đâu!

-Vậy được. Bọn họ đột nhiên xuất hiện, khéo dọa người ta sợ chết luôn! – Hoa Hoa rõ ràng vừa trải qua một cú sốc tinh thần, vội vàng uống một ly trà định thần.

Hắc Bạch Vô Thường khó hiểu nhìn các nàng, không hiểu hai cô nương này vì sao mà bị dọa sợ hết hồn như thế.

-Cô nương, các người…

-A! – Xuân Yến lúc này mới nhớ ra hai ân nhân cứu mạng, cười thật tươi – Ngượng quá! Lúc nãy đã đắc tội! Tỷ muội chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ với bọn họ, lúc này không tiện gặp lại.

-Ra vậy! Hắc Vô Thường hơi hiểu, lại nói – Lúc đó thấy vẻ hoảng hốt bối rối của hai cô muốn bỏ chạy cho nhanh. Chắc hẳn là có chuyện gì đó.

-Đúng vậy đúng vậy! – Xuân Yến gật gù, nhưng không nói thêm lời nào.

Biết các nàng không muốn nói, Hắc y nam tử cũng không tiện hỏi nhiều, cúi đầu uống trà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui