Nhìn thấy Viên Tú Ngọc vừa vào cửa liền nhận người quen khắp nơi, nào là biểu ca, Ti Thần ca ca, gọi thân thiết vô cùng. Trong lòng Nam Cung Xuân Hương bực mình là điều tất nhiên.
Thật vất vả mới tách được Viên Tú Ngọc và Phượng Dật ra, Viên Tú Ngọc còn chưa ngồi xuống ghế. Nam Cung Xuân Hương mặt mày vui vẻ, giọng điệu chân thành hỏi " Thục phi muội muội, bổn cung nhớ mang máng là sau khi ăn sáng, muội nói là đau đầu, phải về nghỉ ngơi. Tại sao chỉ mới nửa canh giờ, muội đã xuất hiện ở đây, lại còn có tinh thần như thế?"
Nghe những lời quan tâm đó, khiến cho Viên Tú Ngọc hốt hoảng giật mình, cái mông ngồi xuống quá vội, làm cả người ngả về phía trước, thiếu chút nữa là từ trên ghế trượt xuống, lại phải ôm mặt đất lần nữa.
Gượng gạo ổn định lại tư thế, nàng cắn cắn môi, tha thiết nhìn Phượng Dật, ngón tay thanh tú vặn vẹo khăn tay, nghẹn ngào nói: " Ta... ta vì quá nhớ biểu ca, lo lắng cho bệnh của người, nên mới đau đầu không dứt. Vốn nghĩ rằng nghỉ ngơi một lúc sẽ đỡ, nhưng mà trở về tẩm cung, trăn trở qua lại, đầu càng đau thêm! Nên ta nghĩ đến xem biểu ca lần nữa. Có lẽ...có lẽ cùng biểu ca trò chuyện, tâm trạng sẽ dễ chịu hơn "
Đau quá! Mới vừa rồi bị Nam Cung Xuân Hương làm giật mình, cái mông không cẩn thận đụng phải mép ghế, đã bị thương nặng, đau như kim châm, nàng muốn...khóc quá! Mẫu thân, con gái của người bị bắt nạt!
Thật nhàm chán! Từ ngữ rập theo một khuôn, không có một chút sáng tạo! Bị mọi người xem như không khí - Lý Ti Thần trong lòng than vãn. Những nữ nhân này, chẳng lẽ không thể có phong cách riêng một chút sao? Khiến cho hứng thú chờ xem kịch vui của hắn cũng vơi đi một ít.
" Thì ra Tú Ngọc biểu muội quan tâm trẫm như thế, trẫm cảm thấy rất vui mừng" Phượng Dật lặp lại mánh khóe cũ, chen vào đúng lúc, cảm động nói, đôi mắt tràn đầy tình cảm nhìn thiếu nữ ngồi đối diện, sau đó còn thêm vào một câu ân cần hỏi thăm " Bây giờ, biểu muội đỡ chút nào chưa?"
" Rất nhiều!" Nghe câu đó của hắn, uất ức lúc nãy lập tức tan thành mây khói, Viên Tú Ngọc đứng phắt dậy, hết sức phấn khởi nói " Nhìn thấy biểu ca như thế, đầu của ta đã hoàn toàn hết đau!"
Rõ ràng muốn làm cho Viên Tú Ngọc lòi mặt xấu, tại sao ngược lại giúp nàng cùng hoàng thượng tăng thêm tình cảm, Nam Cung Xuân Hương trong lòng hối hận.
" Biểu ca, ta..." Viên Tú Ngọc đi tới trước vài bước, đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên Nam Cung Xuân Hương nhớ ra điều gì, nét mặt vui vẻ, nhanh chóng nắm lấy cơ hội quát to " To gan, trong hoàng cung, trước mặt hoàng thượng, sao dám xưng ta! Đây chính là bất kính với hoàng thượng!"
" A! ta..." Viên Tú Ngọc sợ đến mặt mày trắng bệch, vừa định mở miệng giải thích liền biết lại nói sai rồi, đành ứa nước mắt nhìn Phượng Dật, nức nở kêu lên " Biểu ca..."
Phượng Dật không phụ lòng nàng, quay qua Nam Cung Xuân Hương, dịu dàng nhìn nàng, khẽ nói " Ái phi, Thục phi tuổi còn nhỏ, vừa mới tiến cung, còn nhiều phép tắc vẫn chưa quen, hãy nể mặt trẫm, bỏ qua cho nàng ấy lần này đi! Sau này, trẫm sẽ cho người dạy bảo lại!"
Bị Phượng Dật nhìn bằng ánh mắt nồng nàn như thế, trái tim của Nam Cung Xuân Hương bắt đầu loạn nhịp, làm sao còn nhớ những ghen tức lúc nãy. Nàng say sưa nhìn hắn, yếu ớt kêu lên " Hoàng...hoàng thượng.."
Si tình! Trong lòng Phượng Dật cười khẩy một tiếng, tiếp tục tiến hành mỹ nam kế " Ái phi, thế nào, vậy bỏ qua cho Thục phi lần này nhé!"
"...bỏ qua" Nam Cung Xuân Hương nói theo, tâm trí mơ màng, hoàn toàn không biết bản thân đã đồng ý chuyện gì.
Đạt được mục đích, Phượng Dật lập tức quay đầu, gương mặt tươi cười nhìn Viên Tú Ngọc " Ngọc nhi biểu muội, Quý phi đã bỏ qua cho muội, còn không mau cảm ơn nàng ấy!"
" Đa tạ Quý phi tỷ tỷ" Viên Tú Ngọc miễn cưỡng nói.
Giờ phút này mới ý thức được bản thân đã bỏ qua một cơ hội tốt để tấn công tình địch, Nam Cung Xuân Hương hối hận muốn cắn lưỡi.
Nhưng nghĩ lại, trong lúc Viên Tú Ngọc bị giáo huấn, tâm tư của Phượng Dật sẽ chú ý đến bản thân, cũng xem như có chút thành công. Vì vậy, kiêu ngạo lại không khỏi nổi lên, bắt đầu đắc ý vô cùng.
" Nếu là ý kiến của hoàng thượng, bổn cung cũng nên tha cho muội một lần" Tự cho đã giúp hoàng đế khỏi mất mặt, Nam Cung Xuân Hương đắc ý nói, cái đuôi muốn vểnh lên tới đầu.
Viên Tú Ngọc không cam lòng, mím môi thốt lên " Biểu ca..." Ánh mắt nhìn Phượng Dật chằm chằm, bày ra một bộ mặt vừa tủi thân vừa uất ức, nước mắt lưng tròng, thiếu chút nữa sẽ chảy xuống.
" Biểu muội, Quý phi nói rất đúng. Hiện tại muội đã là phi tử của trẫm, lại ở trong hậu cung, hiển nhiên phải tuân theo cung quy. Hơn nữa gọi biểu ca cũng không thích hợp, cũng mau chóng sửa lại cách xưng hô đi!" Sau đó hắn xoay qua nhìn Nam Cung Xuân Hương, nói tiếp " Muội cũng nên học theo Quý phi, tự xưng là thần thiếp mới phải" Nếu không nói thêm câu này, vở diễn sẽ không hoàn chỉnh. Phượng Dật thầm nghĩ trong lòng.
Viên Tú Ngọc vẫn chưa chịu thua, nũng nịu kêu " Biểu ca..."
" Thục Phi muội muội, chẳng lẽ muội muốn kháng chỉ hay sao?" nhìn thấy ánh mắt Phượng Dật hướng về phía mình, nàng lại thắng lần nữa, Nam Cung Xuân Hương càng tỏ ra đắc ý, nghênh mặt lên.
" Ta..." Viên Tú Ngọc không cam lòng, cắn cắn môi khẽ nói " Thần thiếp không dám"
Nam Cung Xuân Hương hất cằm, hừ nhẹ một tiếng.
Hai nữ nhân nông cạn, không có gì thú vị! Phượng Dật và Lý Ti Thần liếc nhau, cả hai cùng chung ý nghĩ: đến lúc hạ màn rồi! Bốn mắt nhìn nhau, cùng quyết định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...