Thình thịch, tiếng bước chân dồn dập ở ngoài bức rèm châu vọng lại, tiếng nói của thái giám phụ trách gác cửa truyền đến " Hoàng thượng, quý phi nương nương cầu kiến"
Quý phi? Hai người liếc nhìn nhau.
Quay đầu lại, Phượng Dật hít sâu một hơi, trầm giọng nói " Tuyên"
" Tuân chỉ". Thái giám lui ra.
Lý Ti Thần vươn cổ nhìn ra bên ngoài, tò mò hỏi" Quý phi nương nương? Có phải là ngũ tiểu thư của nhà Nam Cung, là muội muội cùng cha cùng mẹ với thái hậu - Nam Cung Xuân Hương?"
Phượng Dật gật đầu " Đúng vậy"
Lý ti Thần cau mày, không hiểu nói " Giờ thỉnh an đã qua lâu. Bây giờ, nàng tới làm gì?"
Phượng Dật nhún vai, cười nhạt nói " Ngươi chờ xem chẳng phải sẽ biết sao?"
Đang nói, liền có một người vận y phục lộng lẫy hoa lệ, trên đầu cài trang sức quý giá, ung dung tiến vào. Vén bức rèm châu lên đi qua, tới khi còn cách trước mặt Phượng Dật vài bước, nàng quỳ xuống, dịu dàng nói " Thần thiếp tham kiến hoàng thượng"
Nàng vừa bước vào, vẻ tức giận trên mặt Phượng Dật trong nháy mắt trở nên nhã nhặn,vui vẻ. Hắn bước nhanh qua, đỡ Nam Cung Xuân Hương lên, khẽ nói: " Ái phi miễn lễ "
" Hoàng thượng..." Không nghĩ tới được Phượng Dật đối xử ân cần như thế. Nam Cung xuân Hương vô cùng kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu, một đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào đôi mắt thanh tú chứa chan tình cảm của hắn, Nam Cung Xuân Hương chỉ cảm thấy " bùm " một tiếng, dường như có vật gì trong óc nổ tung, làm cho tâm trí nàng trống rỗng, tay chân bủn rủn, không thể động đậy.
Không nghĩ tới, lời đồn hoàng thượng bị bệnh yếu ớt, thế nhưng lại tuấn mỹ bất phàm như thế, toàn thân tỏa ra phong thái cao quý, không cần mặc y phục quý giá, không cần phải tỏ ra vẻ gì khác, cũng không cần một đám quan lại vây quanh tung hô vạn tuế, hắn vẫn khiến kẻ khác cảm thấy không gì sánh kịp. Chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, hắn đã rạng rỡ chói chang, làm người khác lóa mắt. Dù cho sắc mặt thoạt nhìn có chút tái nhợt, nhưng cũng không làm mất đi vẻ tuấn tú, cao quý của hắn.
Thân thể của nàng...lòng của nàng...hoàn toàn bị chinh phục.
"Hoàng...hoàng thượng..." khó khăn lắm mới mở miệng được, tiếng nói thẹn thùng từ đôi môi đỏ hồng của nàng phát ra, đôi mắt e thẹn nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú của hắn không nỡ dời đi, khuôn mặt trắng nõn của nàng nhanh chóng ửng đỏ lên.
Mà Lý Ti Thần nhìn thấy Phượng Dật biến đổi sắc mặt so sánh diễn kịch còn nhanh hơn, hắn nhất thời kinh ngạc trợn mắt há mồm, con mắt thiếu chút nữa rớt ra. Lát sau, hắn mới tìm lại được tiếng nói, đi tới bên hai người đang có tư thế kì lạ, khó khăn lên tiếng " Vi thần tham kiến quý phi nương nương "
Ở thời khắc vô cùng lãng mạn này, lại có người chen vào, trong lòng Nam Cung xuân Hương hận đến muốn giết hắn.
Phục hồi lại tinh thần, hướng về phía tiếng nói, nhìn vào đôi mắt ra vẻ như không cố ý của Lý Ti Thần, nén lại bực bội trong lòng, nàng nhẹ nhàng hỏi " Vị này là..."
Phượng Dật buông tay ra, cách xa nàng hai bước, sau đó nói " Vị này là con trai của Lý thái phó, Lý Ti thần, là bạn đồng học với trẫm tại Thái Học Viện(2), cũng là bạn thân của trẫm"
" Thì ra là Lý đại nhân" Nam Cung Xuân Hương vội vàng cúi người chào hắn, trong lòng thầm nguyền rủa hắn phá ngang cơ hội tốt không dễ có được, hận không thể tìm chỗ vắng vẻ chửi ầm lên.
Nhìn vẻ tức giận đè nén trong ánh mắt nàng, Phượng Dật xoay người, ngồi vào chỗ cũ, sau đó hướng về thái giám, cung nữ ở ngoài điện nói " Người đâu, ban ghế ngồi"
Chờ Nam Cung Xuân Hương tao nhã ngồi xuống, Phượng Dật mỉm cười hỏi "Không biết ái phi đến gặp trẫm, là có việc quan trọng gì?"
" Thần thiếp.." Vừa cất tiếng nói, trong phút chốc hai mắt nàng đỏ lên, nước mắt nhanh chóng chảy xuống.
" Hôm nay...sáng sớm hôm nay, thần thiếp và mấy vị tỷ muội cùng tới thỉnh an hoàng thượng, chỉ thấy hoàng thượng nằm mê man trên giường, hơi thở yếu ớt, ngay cả nhìn chúng thần thiếp cũng không thể. Sau khi trở về, tình cảnh đó cứ hiện lên trước mắt thần thiếp, lại nhớ chuyện đêm qua, thần thiếp buồn rầu không dứt, ăn cũng không muốn, đứng ngồi không yên. Nên muốn đến xem hoàng thượng một chút, không nhìn thấy hoàng thượng bình an vô sự, thần thiếp...thần thiếp quả thực rất...lo lắng!" Nói tới đó, nàng nghẹn ngào nói muốn không nên lời.
Xong đời! Trong lòng Lý Ti Thần khóc thét, bắt đầu cầu nguyện cho vị tân quý phi nương nương này. Chẳng lẽ nàng không biết, việc đêm qua là nỗi sỉ nhục lớn của Phượng Dật sao? Nàng không muốn sống nữa sao mà dám xát muối vào vết thương của hắn?
Nhưng mà đúng là nàng không biết thế!
Mà Phượng Dật cũng không nổi giận như hắn đoán. Mi mắt của hắn rũ xuống - kỹ xảo che đậy trong lòng không vui, rồi lại làm như cảm động nói " Đã làm ái phi lo lắng"
Nam Cung Xuân Hương nghe vậy,trong lòng vui vẻ, dùng ánh mắt đưa tình nhìn Phượng Dật, mở miệng thốt lên " Hoàng thượng..."
Đang muốn nói thêm vài câu để chiếm được cảm tình của Phượng Dật, thì lại nghe một hồi tiếng bước chân truyền tới, thái giám mới vừa rồi vào bẩm báo, quỳ ở ngoài rèm nói " Hoàng thượng, Thục phi nương nương cầu kiến"
Thục phi? Viên Tú Ngọc, là tiểu thư ở nhà mẹ ruột của hoàng đế, con gái của huynh trưởng cùng cha khác mẹ với Nguyên Phi, biểu muội của hoàng thượng. Trong đầu Lý Ti Thần nhớ lại thân thế của nàng.
Cùng lúc đó,vẻ mặt Nam Cung Xuân Hương cũng có một tia phẫn nộ hiện lên. Bầu không khí tràn đầy tình cảm vất vả lắm mới tạo nên, lại bị người tới cắt ngang, muốn không tức giận cũng khó! Huống chi đây lại là đối thủ cạnh tranh lớn.
" Tuyên" Phượng Dật không chút nghĩ ngợi nói.
" Vâng" thái giám xoay người đi nghênh đón một vị nương nương khác vào điện.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -----
Chú thích:
(1)Nhất dạ phu thê bách dạ ân: một đêm vợ chồng, ngàn ngày tình nghĩa.
(2) Thái học viện: trường dạy cấp học cao nhất thời phong kiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...