Chương 13: Tân đế
Gió nhẹ thổi qua, màn che trước giường vén lên một góc, làm ánh lên một mảng màu vàng rực rỡ. Trên giường, một nam nhân tướng mạo anh tuấn đang nằm, hai mắt khép hờ, giống như đang ngủ. Nhưng mà, sắc mặt hơi nhợt nhạt và đôi mày chau lại cho thấy hắn không có ngủ ngon.
Tiếng bước chân nhẹ nhàng di chuyển đến trước giường, tiểu thái giám thấp giọng nói "Hoàng thượng, Lý đại nhân tới."
Trên giường, nam nhân chậm rãi mở mắt, đôi mắt của hắn sâu thẳm như bầu trời đêm, lạnh lùng không thấy đáy. Bị ánh sáng chiếu vào, càng hiện rõ khí chất kiêu ngạo cùng cao quý, làm cho người khác không dám nhìn thẳng. Sau đó, môi hắn hơi nhếch lên, trầm giọng hỏi: "Lý đại nhân, Ti Thần sao?"
"Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy," Tiểu thái giám trả lời.
Hai tia sáng chợt lóe lên trong mắt, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú bỗng chốc bị tan đi.
"Mau truyền!" Hắn lớn tiếng nói, vừa nói vừa từ trên giường ngồi dậy.
Tiểu thái giám nhận lệnh đi ra ngoài, vài cung nữ tiến lên hầu hạ hắn rửa mặt, thay y phục.
Chốc lát sau, liền thấy một người nam tử tuấn nhã mặc cẩm bào (6) màu lam đậm bước qua ngưỡng cửa đi đến.
Đi tới trước mặt Phượng Dật, còn cách vài bước, hắn cúi đầu cung kính nói: "Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"
"Miễn lễ." Phượng Dật mỉm cười nhìn hắn, thản nhiên nói.
"Tạ ơn Hoàng thượng."
Hành lễ xong, Phượng Dật liền hướng người hầu phất tay: "Các ngươi đều lui ra! Trẫm cùng Lý đại nhân nói chuyện, không ai được quấy rầy."
"Vâng," thái giám, cung nữ nghe lệnh lui ra.
Kéo Lý Ti Thần đến bên ghế ngồi xuống, Phượng Dật có chút mừng rỡ hỏi: "Sao hôm nay sáng sớm lại tới đây? Có việc gì quan trọng sao?"
"Phượng Tường vương triều, tân đế của chúng ta đại hôn, đây không phải việc quan trọng sao? Người biết không, hôm qua phụ thân nước mắt giàn giụa, một đêm không ngủ!"
Lý Ti Thần nhìn hắn, nửa đùa nửa thật: "Vi thần lần này đến đây, là để chúc mừng Hoàng thượng năm mới hạnh phúc!"
"Năm mới hạnh phúc?" Vui vẻ trên mặt hắn bay đi, khóe miệng giật nhẹ, nở ra một nụ cười lạnh.
Nói đúng ra, là buồn bực mới phải!
"Sao thế?" Vì sao nhìn Hoàng thượng không được mãn nguyện, chẵng lẽ tối hôm qua bốn vị tân nương hầu hạ ngài không vừa lòng?" Thấy sắc mặt hắn không tốt, Lý Ti Thần nhân cơ hội trêu chọc.
Phượng Dật lại cười lạnh, không nói một từ.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Lý Ti Thần càng vui vẻ nói: "Như thế nào vừa lấy vợ liền quên ngay bằng hữu? Ngay cả ta đã cùng người lớn lên cũng là bạn đồng học cũng đối xử thế sao?"
"Thế nào à…" Phượng Dật há miệng, đang muốn giải thích, liền nghe bức rèm châu vang lên tiếng động, một cung nữ xinh đẹp mang theo khay trà, đi vào bên trong.
Hai tách trà thơm nóng hổi đặt lên bàn, để ở trước mặt bọn họ, tiểu cung nữ nhìn Lý Ti Thần dò xét, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nói: "Mời Lý đại nhân uống trà."
Lý Ti Thần nở một nụ cười thật tươi, từ tốn nói: "Đa tạ."
Nhìn khuôn mặt hồng hồng của nàng trong nháy mắt nhuộm thành đỏ, lại nổi lên ý xấu, hắn nâng tách trà lên, nhẹ nhàng uống một hơi, sau đó nhắm mắt thở dài nói: "Thật thơm quá! Không hổ là do mỹ nhân bưng tới, so với bất cứ loại trà nào ta đã uống qua đều ngon hơn gấp mấy lần."
"Nô tỳ... nô tỳ xin cáo lui," khuôn mặt tiểu cung nữ ửng đỏ như lửa, tay mang khay trà, chạy như bay ra khỏi điện, trên đường nhiều lần đụng phải cột cũng không thấy đau.
Nhìn theo tiểu cung nữ chạy đi, Lý Ti Thần lấy khuỷu tay thụi vào người Phượng Dật, cho hắn một cái nháy mắt, cũng chẳng thèm thu hồi vẻ gian xảo trên mặt, cười nói: "Lại thay đổi phải không?"
Phượng Dật không rõ nên hỏi lại: "Cái gì lại thay đổi?"
"Cung nữ trong cung của ngươi!" Lý Ti Thần dùng vẻ mặt 'ngươi biết rõ còn hỏi' sau đó nói tiếp: "Theo ta quan sát ba năm nay, cung nữ trong cung ngươi cứ hai tháng lại thay đổi, hơn nữa còn là mấy tiểu cô nương yêu kiều, xinh đẹp, như nụ hoa mới nở. Thấy vậy trong lòng ta ngứa ngáy khó chịu, thật hận không thể thay người đi hái!"
Hắn vươn nắm tay nhẹ nhàng nện lên lưng Phượng Dật một cái, mang chút ghen ghét nói: "Hoàng thượng, người thật có phúc."
"Nếu thích, ngươi chọn mấy người vừa mắt, trẫm ban cho ngươi làm thiếp," Phượng Dật cười lạnh nói.
"Đừng, Người đừng làm như vậy," Lý Ti Thần vội lắc đầu cự tuyệt. "Nhiều nữ nhân như vậy, không ép ta đến kiệt sức mới lạ! Với lại, nếu lão đầu nhà ta biết, coi như ta không bị mỹ nhân làm mê muội, cũng khổ vì phụ thân. Chắc chắn cứ một ngày ba bữa cơm, ông ấy sẽ dùng công phu giáo huấn ta!"
"Quả vậy, trong các quan lại, Lý Thái Phó có tiếng là nghiêm nghị." Phượng Dật cười nói, nghe Lý Ti Thần ồn ào một hồi. Tâm tình của hắn tốt lên không ít.
Chú thích:
(1) Cống phẩm: vật dâng lên cho vua chúa.
(2) Tay nải: đồ vật được bọc trong một tấm vải.
(3) Ngự dụng: những vật được vua, Hoàng hậu sử dụng.
(4) Cung đấu: tranh giành quyền lực trong hậu cung.
(5) Gà bay chó sủa: tình cảnh hỗn loạn.
(6) Cẩm bào: y phục bằng gấm.
Chương 14: Phẫn nộ
"Đúng rồi," dường như nhớ ra điều gì, Phượng Dật nhìn về phía Lý Ti Thần, thắc mắc hỏi "Trẫm nhớ, qua mấy tháng nữa là tổ chức khoa cử. Thời gian khẩn trương như vậy, ngươi không ở nhà đọc sách, lại xông vào cung làm gì, không sợ Lý thái phó (1) biết sẽ phạt ngươi sao?
"Ông ấy sẽ không làm thế," Lý Ti Thần tự tin trả lời.
"Sao?" Câu nói này của hắn làm Phượng Dật thấy tò mò. "Tại sao thế?"
Lý Ti Thần cười thần bí, vươn ngón trỏ chỉ lên trời bảo: "Ý chỉ của Thái hậu, thử hỏi ai dám cãi lời?"
Phượng Dật cau mày: "Ý chỉ?"
"Đúng vậy." Lý Ti thần cầm chén trà lên, uống một ngụm to, sau đó nói tiếp: "Sáng sớm hôm nay, vừa mới dùng cơm xong, ta đang chuẩn bị vào thư phòng, làm bộ cho lão đầu kia xem, liền có thái giám thận cận bên cạnh Thái hậu - Tiểu Hỉ Tử đến thông báo, nói là thân thể của Hoàng thượng không khỏe, mời ta đến đây nói chuyện phiếm với ngươi giải sầu."
"Thì ra là thế." Phượng Dật lẩm bẩm nói, nụ cười trên mặt biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Mỗi lần, chỉ cần có liên quan đến người đàn bà kia, cho dù chỉ là có người buột miệng nhắc đến, tâm trạng của hắn sẽ trở nên xấu đi.
"Làm sao thế? Ngươi không thích ta tới sao?" Lý Ti Thần cười hỏi. Hắn đương nhiên biết bạn thân đang bực mình vì chuyện gì. Chỉ là, nhìn Phượng Dật bài xích Hoàng Thái hậu như thế, hắn có thể hiểu được, nhưng khó có thể đồng tình.
Theo hắn thấy, bản chất của Thái hậu nương nương cũng không phải quá xấu.
"Đương nhiên không phải," sắc mặt hắn bình tĩnh, năm ngón tay mảnh khảnh nắm chặt ngọc bôi (2). Bàn tay vốn không có bao nhiêu huyết sắc, lại càng nổi rõ gân xanh.
"Nói như vậy, là có liên quan đến Thái hậu..." Lý Ti thần lơ đãng nói, làm như chỉ vô ý chọc tới vết thương của hắn.
"Đừng ở trước mặt trẫm nhắc đến yêu nữ kia!" Giống như trước kia, Phượng Dật đột nhiên đứng lên, thô bạo cắt ngang lời của hắn, khuôn mặt tuấn tú bỗng lạnh như băng.
"Nàng tưởng rằng chỉ như vậy thì có thể lấy lòng trẫm sao? Nằm mơ!" Ném ngọc bôi lên bàn, hắn oán hận nói.
Đối với vẻ mặt này của hắn, Lý Ti Thần đã nhìn quen, hắn bĩu môi, cũng đứng lên cười nói: "Nhìn dáng vẻ của ngươi, có phải là dục vọng không vừa lòng, muốn đem tinh lực còn thừa nguyền rủa Thái hậu ư?"
"Không đúng nha!" Suy nghĩ một lát, hắn thắc mắc hỏi: "Ta nhớ, ngày hôm qua ngươi nạp một hơi bốn người phi tử! Chẳng lẽ bốn nữ nhân còn không đủ thỏa mãn ngươi sao?"
Phượng Dật nghiêm mặt, không nói.
Lý Ti Thần lại gần hắn, bắt đầu xem xét, quan sát tỉ mỉ một hồi sắc mặt của hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như hiểu rõ: "Chậc chậc, ta đoán ngươi không phải không thỏa mãn, mà là phóng túng quá độ phải không? Nhìn ngươi xem, uể oải tiều tụy, vẻ mặt xơ xác, thần sắc ũ rủ, từ khi ta tới đến bây giờ, dáng vẻ luôn mệt mỏi, cái này không phải chứng cứ một đêm buông thả thì là gì? Như vậy bốn nữ nhân đã làm ngươi kiệt sức phải không? Cho nên, ngươi oán hận Thái hậu, hận nàng tìm bốn người yêu tinh hút hết sinh khí của ngươi?
"Ngươi là cố tình chọc tức ta phải không?" Phượng Dật hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm nhìn hắn.
Việc đêm qua là trong lòng hắn tăng thêm một nỗi hận.
Nam Cung Xuân Yến! Hắn thề dưới đáy lòng, sớm muộn có một ngày, trẫm nhất định sẽ trả lại gấp mấy lần, làm cho ngươi còn thảm hại hơn trẫm!.
Chú thích:
(1) Thái phó: chức quan thuộc hàng tam phẩm, dưới thái sư và trên thái bảo.
(2) Ngọc bôi: chén hoặc ly làm bằng ngọc.
Chương 15: Trút giận
Chọc tức? Lý Ti Thần ngỡ ngàng. Hắn nói ta có ý định trêu chọc sao? Lần này không có đâu nhé!
Chuyện hơi khác thường! Lập tức, hắn nhận thấy không ổn.
Tại sao thế? Chẳng lẽ ta nói sai rồi?.Hắn tự nhủ, sau đó lại quan sát cẩn thận vẻ mặt Phượng Dật một hồi, lập tức tìm ra manh mối.
Trước mắt, khuôn mặt tuấn tú này so với lúc trước có hơi nhợt nhạt, đôi mắt có thần cũng trũng sâu vào, giống như là rất mệt nhọc. Nhưng mà, xem ra hoàn toàn không giống với nam tử một đêm tham hoan, nếu vậy thì phải hết sức thỏa mãn, thân thể mặc dù mệt mỏi nhưng trong lòng tràn đầy kiêu ngạo cùng hưng phấn.
Phượng Dật hiện tại, giống như một người bệnh vừa mới khỏi, thoạt nhìn hơi suy yếu. Làm hắn chợt nhớ lại ba năm trước đây.
"Rốt cục xảy ra chuyện gì?" Hắn thận trọng hỏi.
"Không có gì," Phượng Dật liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói. "Chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi."
"Mất... mất máu quá nhiều?" Lý Ti Thần không thể tin nổi, khẽ hỏi: "Vậy là có chuyện gì? Tại sao ngươi mất máu quá nhiều? Ai làm…?"
Mi mắt của hắn rũ xuống, nắm tay siết chặt, chẳng hề trả lời Lý Ti Thần, mà chỉ nghiến răng, gầm nhẹ: "Nam - Cung - Xuân - Yến! Yêu nữ đó, sớm muộn có một ngày trẫm sẽ thu phục ả!"
Nam Cung Xuân Yến? Tên nghe thật quen tai!
Lý Ti Thần gãi gãi đầu, suy nghĩ một lát, lập tức đoán ra đáp án. Nam Cung Xuân Yến, không phải là Phượng Tường (1) vương triều - hiện nay đang nắm quyền - Nam Cung Thái hậu ư? Chuyện đó bất kỳ người nào cũng biết. Hầu như mỗi lần gặp mặt, hắn đều nghe Phượng Dật mắng không dưới năm lần.
"Việc này sao lại liên quan đến Thái hậu?" Để biết được sự thật, hắn không ngại trơ trẽn hỏi.
Phượng dật lại hừ lạnh một tiếng, bởi vì tức giận mà suýt cắn phải lưỡi: "Yêu nữ kia, ả nhất định không muốn cho trẫm sống yên ổn!" Nhớ lại chuyện đêm qua, phẫn nộ mới lắng xuống một chút lại bắt đầu dâng lên.
"Xin hỏi một câu, Thái hậu đã làm gì mà ngươi lại tức giận?" Lý Ti Thần truy hỏi tới cùng.
"Ả ta..." Hắn thở chậm lại, mặt lộ vẻ khó khăn.
"Như thế nào?" Lý Ti Thần khẩn trương.
Hít sâu một hơi, Phượng Dật ngẩng cao đầu lạnh lùng nói: "Đêm qua, ả sai người bỏ lộc huyết vào rượu của trẫm."
"Lộc huyết?" Lý Ti Thần ngẩn ra, sau đó ánh mắt sáng lên, vỗ đùi cười to: "Thứ tốt nha! Xem ra Thái hậu nương nương cũng lo lắng sức lực ngươi có hạn, sợ ngươi lạnh nhạt với mấy vị tân nương, mới ra hạ sách này, muốn giúp ngươi tăng cường sức khỏe. Xem ra, vì huyết mạch của Phượng Tường vương triều, Thái hậu nương nương đúng là suy nghĩ chu đáo!"
"Suy nghĩ chu đáo? Trẫm thấy là vắt óc tìm kế mới đúng!" Phượng Dật cười nhạt, từng đợt khí lạnh từ khắp người hắn tỏa ra, làm cho người bên cạnh không khỏi sởn gai óc.
Lý Ti Thần xoa xoa tay, nửa đùa nửa thật thanh minh cho Nam Cung Xuân Yến: "Hoàng thượng, ngươi đừng cực đoan như thế! Thái hậu nương nương cố tình tẩm bổ cho ngươi, ngươi cần phải cảm kích ngàn lần mới đúng!"
"Tẩm bổ?" Phượng dật cười khẩy, sắc mặt tái xanh.
"Thế nhưng, chẳng lẽ ả không biết, trẫm bệng nặng mới khỏi, thân thể hư nhược, đại bổ trái lại tổn thương thân thể sao?" Hắn nhả ra từng tiếng.
Lý Ti Thần gật đầu tán thành: "Cũng đúng", sau đó im lặng.
Qua vài giây, hắn bỗng nhiên thốt lên: "Cái gì, tổn thương! Thương thế của ngươi ra sao? Cho ta xem, mau cho ta xem!",Hắn vội vàng chạy lại bên Phượng Dật sờ loạn.
Phượng Dật chán ghét đẩy hắn ra, lãnh đạm nói: "Không có việc gì, chỉ là khí huyết dâng lên, chảy máu mũi một canh giờ thôi. Uống thuốc, nghỉ ngơi một đêm, đã không có việc gì."
Chương 16: Tâm kế
"Một... một canh giờ?" Lý Ti Thần kinh ngạc. Trong lòng thầm tính toán trong một canh giờ qua hai lỗ mũi có thể chảy ra bao nhiêu máu.
Khó có thể ước lượng được, nhưng mà, khẳng định là không ít! Khó trách hôm nay nhìn Hoàng thượng suy yếu như vậy!
Liếc nhìn Phượng Dật, hắn thận trọng hỏi: " Vậy động phòng chẳng phải là...?"
Dùng lỗ mũi bởi vì bị nhét bông quá lâu mà đau buốt thở ra một hơi, Phượng Dật càng tức giận gằn giọng nói: "Bởi vì tác dụng của lộc huyết quá mạnh, trẫm vừa bước vào tân phòng liền chảy máu mũi, chảy không ngừng được. Thái y đã dùng mọi cách, cuối cùng bởi vì trẫm mất máu quá nhiều nên bất tỉnh, lại phải đợi nửa canh giờ sau máu mới ngừng chảy. Ngươi nói xem một người hôn mê từ giờ Hợi (2) tối hôm qua đến giờ Thìn (3) sáng nay mới tỉnh lại, còn có thể động phòng sao!"
Lý Ti Thần im lặng một lát, sau đó mở miệng: "Lần này quả thật là Thái hậu không đúng," hắn thật lòng nói. Thảo nào sáng sớm gọi hắn đến đây, xem hắn như con cừu con đem tế thần!
"Nói như vậy bốn vị tân nương, một người ngươi cũng không chạm đến?" Qua hồi lâu, cảm thấy bầu không khí dịu đi một chút, Lý Ti Thần lại hỏi.
Nói một hồi, miệng đều khô, Phượng Dật cầm lấy chén trà của Lý Ti Thần uống một hơi, sau đó mới lạnh lùng đáp: "Đúng vậy."
Hai khóe miệng của Lý Ti Thần xếch xuống.
Hoàng thượng thật đáng thương! Đêm động phòng hoa chúc, trước mặt là bốn vị tân nương xinh đẹp, quyến rũ, vậy mà một người cũng không thể chạm tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn, còn bị chảy máu mũi không ngừng lại được, thật đúng là thống khổ!
"Lão đầu nhà ta mà biết, chắc chắn khóc đến chết đi sống lại," hắn lẩm bẩm.
"Ngươi không nói cho ông ấy chẳng phải là được rồi sao?" Vừa trút giận xong, trong lòng Phượng Dật sảng khoái lên rất nhiều. Cười nhẹ một cái, hắn ung dung nói: "Nhưng mà, yêu nữ đó làm như vậy, ngược lại xem như giúp trẫm."
"Giúp?" Lý Ti Thần không hiểu: "Tại sao lại nói thế?"
Phượng Dật đi trở lại chỗ ngồi, thong thả nói: "Nói cách khác, cho dù yêu nữ không bỏ lộc huyết vào rượu, trẫm cũng sẽ nghĩ cách tránh được lần này, việc làm của ả, vô tình lại giúp trẫm." Có điều cách làm và động cơ khiến hắn rất tức giận.
Quay đầu lại, thấy bạn thân vẻ mặt ngớ ra, hắn tiếp tục giải thích: "Nói thật, bốn nữ nhân đó, một người trẫm cũng không có ý định chạm đến."
"Tại sao?" Lý Ti Thần lớn tiếng kêu lên. "Nên biết rằng, bốn vị phi tử đều xuất thân từ các gia tộc quan trọng. Lấy các nàng, sẽ được các gia tộc đó ủng hộ, từ nay về sau có thể đảm bảo đất nước thái bình, dân chúng yên ổn. Việc có liên quan đến yên ổn của quốc gia, ngươi không nên làm theo ý thích của bản thân."
"Vậy phải xem trẫm có cái phúc đó không!" Phượng Dật cũng to tiếng, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. "Yêu nữ kia tưởng rằng trẫm không biết âm mưu của ả sao! Trẫm đã trưởng thành, thân thể ngày càng bình phục, sắp khống chế không được, ả liền nạp phi cho trẫm, đợi trẫm có nhi tử, ả sẽ diệt trừ trẫm, đưa tiểu hoàng tử lên làm hoàng đế để dễ dàng thao túng, từ từ biến đất nước thành thiên hạ của nhà Nam Cung! Cứ mỗi hai tháng đều thay cung nữ ở tẩm cung của trẫm, không phải ả mong muốn trẫm vừa ý vài người, lâm hạnh bọn họ, nhanh chóng sinh ra hoàng tử để ả có thể thực hiện được âm mưu sao?"
"Nhưng mà," hắn siết chặt nắm tay, hai mắt nhìn ra bầu trời xanh thẫm ngoài cửa sổ, kiên quyết nói: "Chỉ cần một ngày trẫm còn ngồi trên ngai vàng, âm mưu của ả đừng hòng thực hiện được!"
Những lời vừa nghe… hình như có chút quá đáng! Lý Ti thần thầm nghĩ. Theo hắn thấy, Thái hậu nương nương dường như không có xảo quyệt như Phượng Dật nói. Dù sao cũng chỉ là một cô nương mười mấy tuổi, có thể có tâm kế lợi hại đến thế sao? Nhưng mà những lời này hắn tuyệt đối không dám nói cho Phượng Dật nghe.
Trước mặt hoàng đế lại nói tốt cho kẻ thù lớn nhất của hắn ư! Không dám! Lý Ti Thần vẫn chưa muốn chết!
Chú thích:
(1) Phượng Tường: phượng hoàng bay lượn.
(2) Giờ Hợi: từ 9 – 11 giờ đêm.
(3) Giờ Thìn: từ 7 – 9 giờ sáng.
Chương 17: Uống thuốc
Đang lúc hai người đều chìm trong suy nghĩ riêng thì bên tai truyền đến một hồi lách cách không dứt của tiếng châu ngọc va vào nhau.
Bức rèm châu lần nữa bị người vén lên, một cung nữ mặc y phục hồng nhạt, thắt lưng bằng gấm màu đỏ, khuôn mặt vui vẻ uyển chuyển đi vào phía trong điện.
Trên tay nàng còn bưng một cái khay sơn đỏ, ở trên bày một cái chén mạ vàng không ngừng phát ra mùi vị đặc biệt. Mùi vị đó hăng hăng, chỉ vừa ngửi được, mọi người cũng cảm thấy cổ họng bắt đầu khó chịu.
"Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng." Nâng cái khay cao lên, cung nữ chậm rãi khuỵu chân xuống, nhẹ nhàng thi lễ, giọng nói êm dịu mê người, phong thái tao nhã vô cùng.
Không hổ danh là cung nữ đắc ý nhất bên cạnh yêu nữ kia, từng hành động đoan trang thanh nhã, rất có quy tắc, mà lại toát ra khí chất mê người, so sánh nhiều cung phi còn xinh đẹp quyến rũ hơn. Đây là gần mực thì đen sao? Phượng Dật trong lòng cười lạnh. Quả là, cùng chung một chỗ với yêu nữ kia, cũng không có gì tốt!
Cố ý cho nàng quỳ lâu một chút, đến lúc thấy tay ngọc bưng khay bắt đầu run run, hắn mới giơ tay lên nói: "Miễn lễ, bình thân."
"Tạ ơn Hoàng thượng." Cung nữ chậm rãi đứng dậy, vẻ đoan trang thanh nhã vẫn như cũ, nàng nhẹ nhàng mỉm cười, từ tốn đi lại trước mặt Phượng Dật, mang cái bát đưa tới trước mũi hắn, khom người nói: "Hoàng thượng, đã đến giờ uống thuốc."
Mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, Phượng Dật bất giác cau mày, ngửa người ra sau.
"Cứ để đấy, trẫm đợi thuốc nguội bớt sẽ uống." Hắn chỉ tay lên bàn bên cạnh, miễn cưỡng nói.
Cung nữ lắc đầu, giơ chén thuốc cao lên, kiên định nói: "Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu đã căn dặn, nô tỳ phải tận mắt nhìn thấy Hoàng thượng uống xong mới có thể rời đi."
Phượng Dật - nét mặt đanh lại, miễn cưỡng đưa tay tiếp nhận chén thuốc, ánh mắt do dự, nhìn cái chén đen như mực một lát, cuối cùng giống như hạ quyết tâm, hắn nhắm mắt lại, nín thở đem cái bát đen tuyền trút vào trong miệng, sau đó ném chén không lên bàn trước mặt cung nữ, hung hăng trợn mắt nhìn nàng, ánh mắt như nói - uống xong rồi, ngươi có thể đi được chưa?
Cung nữ lại lắc đầu, trên mặt bày ra một nụ cười trước sau như một, từ tốn nói
"Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu nương nương còn nói, xin ngài phải nuốt hết thuốc xuống mới được. Phải biết rằng, mỗi vị thuốc đều do người khác vất vả trồng nên, lại do thái y tốn bao tâm sức mà chế ra, dù là lãng phí một giọt, cũng là vô cùng có lỗi!"
Khóe môi Phượng Dật nhếch lên, siết chặt nắm tay đến nỗi các khớp xương đều hiện rõ, móng tay bấm vào thịt, giống như đang cố nén muốn bóp chết yêu nữ kia.
Một lát sau, hắn ngửa đầu, nuốt hết thuốc trong miệng xuống, sau đó há miệng trống trơn cho cung nữ xem, nghiêm mặt nói: "Trẫm đã uống xong, xin hỏi Lục Ngọc cô nương, mẫu hậu còn gì căn dặn không?"
"Đã hết. Hoàng thượng chịu hợp tác, Thái hậu nương nương đương nhiên là cực kỳ hài lòng, không còn gì để nói." Cung nữ cúi đầu, dịu dàng nói. Vừa cúi đầu, liền có một tia vui vẻ ánh lên trong mắt nàng.
Thu hồi cái bát trên bàn, nàng cúi người nhẹ giọng nói: "Nô tỳ xin cáo lui." Nói xong liền bước nhanh rời đi.
Nếu không đi liền thì có lẽ đã không nhịn được bởi nàng đang rất muốn cười to lên!
Thái hậu nương nương dĩ nhiên đoán được phản ứng của Hoàng thượng không sai tí nào. Quá thần kỳ! Nàng càng thêm khâm phục người.
Chương 18: Đắng
Cung nữ vừa mới bước một chân ra khỏi điện, Phượng Dật mới vừa rồi vẻ mặt còn phẫn nộ, bất thình lình nhảy dựng lên, mặt mũi vặn vẹo, miệng há to, một tay nắm cổ, chạy tán loạn khắp phòng, khẩn trương kêu lên: "Nước! Nước! Nước ở đâu? Trẫm muốn uống nước!"
Lý Ti Thần bị những hành động của hắn làm cho kinh hãi, lập tức đi theo sau Phượng Dật, lo lắng hỏi: "Hoàng thượng, làm sao vậy? Ngươi sao thế?"
Chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn nhăn nhó, ngũ quan méo mó, khóe mắt thấp thoáng có nước mắt trào ra, bộ dạng rất khổ sở.
Có phải... là Thái hậu hạ độc trong chén thuốc không? Lý Ti Thần thầm nghĩ. Nhưng mà không hợp lý! Cho dù có ý đồ mưu phản, có cần làm chuyện táo bạo như vậy không?
Sau khi chạy một vòng, Phượng Dật quay lại chỗ ngồi, cầm lên ngọc bôi bị hắn ném lên bàn, đem chút nước còn sót lại rót vào trong miệng. Hắn thống khổ khẽ nói: "Đắng... Thật đắng! Thuốc này.… thật đắng!"
Khuôn mặt của Lý Ti Thần giật giật, hắn muốn thổ huyết hỏi: "Hoàng thượng, chỉ vì thuốc rất đắng thôi sao?"
Còn làm đến mức như vậy? Có cần khoa trương như thế không? Không phải chỉ là một chén thuốc thôi sao? Một đại nam nhân chỉ vì uống một chén thuốc đắng mà kêu la thành như vậy, nói ra người khác không cười chết mới lạ!
Phượng Dật lườm hắn một cái - ngươi nếm thử mới biết đắng như thế nào! Miệng đều bị tê cứng, lưỡi hắn bây giờ không nghe bản thân sai bảo, chỉ có thể dùng ánh mắt bảo Lý Ti Thần.
"Hoàng thượng…"
Cung nữ, thái giám ở ngoài điện nghe thấy tiếng kêu vội chạy vào đây, nhìn thấy hoàng đế không hề có hình tượng cũng không hề sợ hãi, vì đã thành thói quen.
Phượng Dật nắm một thái giám hỏi: "Mứt hoa quả đâu? Trà đâu? Có cái gì nhanh mang lên cho trẫm!"
Một cung nữ tiến lên, lúng túng cúi đầu nói: "Bẩm Hoàng thượng, sáng sớm hôm nay, Thái hậu nói muốn ăn mứt hoa quả, sau đó mang đi toàn bộ mứt hoa quả ở Ngự Thiện phòng. Còn mứt mới mua, ít nhất cũng phải chờ qua Ngọ thiện (1) mới đưa vào cung!"
Yêu nữ! Lại là việc tốt ả làm ra! Phượng Dật căm hận nghĩ, mối hận với Nam Cung Xuân Yến bất giác lại tăng thêm.
"Vậy trà thì sao? Không lẽ cũng bị Thái hậu uống sạch?" Hắn tức giận hỏi.
"Hoàng thượng, trà tới!" Lời còn chưa dứt, tiểu cung nữ vừa dâng trà lúc nãy, trên tay bưng một bình trà mới pha chạy vào trong điện.
Lý Ti Thần vội vàng nhận lấy, rót một chén đưa tới trước mặt hắn nói: "Hoàng thượng, đừng tức giận nữa, uống trà trước cho đỡ đắng!"
Phượng Dật liền cầm lấy há miệng uống vào.
"Hoàng thượng cẩn thận, trà này vừa mới pha, còn chưa nguội bớt."
Tiểu cung nữ còn chưa nói xong, Phượng Dật đã đem trà mới rót vào miệng phun hết ra ngoài, la lên: "Nóng quá." Tiếng la so sánh lúc nãy còn lớn hơn mấy phần, ngọc bôi trong tay cũng rớt xuống đất.
Xong! Trải qua một lần đắng một lần nóng, lưỡi hắn đã hoàn toàn mất đi cảm giác!
"Nô tỳ... nô tỳ đáng chết! Nô tỳ đáng chết!" Tiểu cung nữ sợ đến tái mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin, giọng nói cùng thân thể run lên.
"Việc này không liên quan đến ngươi." Phượng Dật lạnh lùng nói.
"Nam - Cung - Xuân - Yến!" Cố nén lại đau buốt trên đầu lưỡi và vị đắng còn sót lại trong cổ họng, hắn càng nghĩ càng giận, cực kỳ phẫn nộ gầm lên: "Yêu nữ kia, là ả! Khẳng định là ả! Nhất định là ả hạ lệnh bỏ đi mật ong trong thuốc, lại còn tăng thêm hoàng liên (2)!"
Chú thích:
(1) Ngọ thiện: bữa ăn trưa.
(2) Hoàng liên: một vị thuốc trong Đông y, rất đắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...