Chương 23 :
Phượng Dật đáng ghét! Phượng Huyền đáng ghét! Hai cha con nhà này thế mà dám chơi nàng như thế! Nàng sẽ theo ám không cho bọn họ yên!
Nhớ tới lão bất tử kia trước khi chết cười đắc ý thế nào, nhớ từng câu từng chữ trong di chiếu kia, còn muốn phải đối mặt hàng ngày với vẻ mặt chán ghét của Phượng Dật đó, trong lòng Xuân Yến như có một quả bóng bị bơm cho to tướng.
Càng nghĩ càng giận, thật sự là càng nghĩ càng giận! Xuân Yến cả người phát hỏa đi trên đường, bước chân thình thịch càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nặng trịch. Bất quá, có vẻ như nàng dậm mạnh quá, mấy quán nhỏ xung quanh cũng rung rinh, mấy quả táo lăn lăn rơi xuống đất.
Phía sau nàng, Xuân Hoa một tay ôm đứa nhỏ, một tay đẩy đám người gian nan tìm kiếm thân ảnh tỷ tỷ, bất đắc dĩ la lớn:
“Yến tử, Yến tử, ngươi đứng lại cho ta, ta ôm đứa bé không đi nhanh được!”
Còn có một con quỷ nhỏ nghịch ngợm, ngồi tròn trong lòng mẹ, mặt đầy hưng phấn còn tay vung lên vút vút một cái roi quất ngựa vô hình, miệng hô:
“Nương, cố lên! Cố lên! Không thấy dì đâu cả!”
“Không biết vị tiểu thư này có gì phiền não, có thể cho tại hạ biết được không? Gia phụ có chút địa vị ở Phượng Hoàng thành, có lẽ có thể giải quyết không chừng.” Đột nhiên, khoảng không trước mặt xuất hiện một thân ảnh chắn đường Xuân Yến.
Khựng lại, Xuân Yến nghi nghi hoặc hoặc, hình như lời này có chút kỳ quái.
Ngẩng mặt lên nhìn người tới, hai mắt trợn tròn to tướng:
“Là ngươi?” Nàng cả kinh kêu lên.
Biểu tình trang phục cũng y như hôm đó, ngay cả lời nói cũng y như thế, còn có cây quạt vàng phe phẩy, kể ra không nhận ra hắn cũng khó!
Kẻ chặn đường thấy Xuân Yến hé nét mặt cũng cả kinh, khẽ hỏi lại:
“Cô nương, là nàng?”
Kẻ mà ngày nào cũng ngó nghía vô số nữ tử đến trẻ con cũng không tha mà còn nhận ra nàng, chứng tỏ mị lực của nàng rất lớn, lòng Xuân Yến tốt xấu cũng được an ủi một chút. Nhưng vẫn còn bực!
“Đúng vậy!” Nàng miễn cưỡng trả lời, một tay đẩy hắn ra, cuối cùng cũng dồn được một tia nhẫn nại mà ôn tồn nói: “Phùng công tử, xin người tránh ra cho, hôm nay tính tình ta không tốt, hẹn ngày khác chơi cùng ngươi.”
Phùng công tử nghe mà sửng sốt không rõ có ý tứ gì. Nhưng nhìn sắc thái của nàng cũng biết nàng đang muốn chạy liền lập tức chạy theo chặn đường nắm tay nàng, thoắt cái nghiêm mặt cười:
“Cô nương, không biết nàng có gì phiền não? Gia phụ…”
“Ta biết, cha ngươi là thủ thành Phượng Hoàng thành Phùng Tê Chiếu, ở đây cũng rất có quyền thế.” Xuân Yến chán nản uể oải ngắt lời. “Nhưng chuyện của ta hắn quản không được, ta nghĩ ngươi cũng chẳng thể bảo cha ngươi giúp ta được. Hơn nữa, hôm nay tâm tình cô nương ta thực sự không tốt, không muốn bị làm phiền. Cho nên, ta khuyên ngươi nên biến ngay trả đường cho ta, đừng để cho ta bực mình, ngươi ta cũng đánh!”
Chưa thấy tiểu hài tử nào như tên này, sắc mặt đi trêu con gái nhà người ta cũng y như thế, cũng chẳng đối lấy được hai câu dễ lọt tai hơn một chút. Nghĩ vậy, nàng thực buồn bực.
Vẻ tươi cười trên mặt Phùng công tử tiêu biến:
“Cô nương, nàng…”
Chưa thấy ai bám riết không tha như thế! Một… hai… Ba… kiên nhẫn của Xuân Yến đã kiệt tới đáy, vươn một tay gạt hắn sang bên lớn tiếng quát:
“Nói với ngươi bao nhiêu lần rồi? Cút ngay! Đừng có chắn đường ta!”
“Ngươi…” Nàng càng làm dữ, quyết tâm của Phùng công tử càng thêm kiên định. Tựa hồ ăn quả quyết tâm, hắn lại chạy tới trước mặt nàng muốn chắn đường.
Mới đi được vài bước đã lại bị chặn, Xuân Yến một cước muốn đá:
“Tránh ra!”
Phùng công tử không phòng bị gục xuống ôm bụng.
“Thiếu gia!” Bốn nô gia vội bước lên đỡ hắn.
Vịn vào đám nô gia, miễn cưỡng đứng vững rồi, Phùng công tử nhìn theo bóng dáng Xuân Yến đang quày quả rời đi, lại nhìn mấy người bên đường cười người mang họa, sa sầm mặt, hổn hển ra lệnh:
“Tất cả các ngươi lên cho ta, ngăn nàng lại! Hôm nay bổn thiếu gia không cho nha đầu này nếm thử chút lợi hại ta không mang họ Phùng!”
“Dạ!” Đám gia nô lĩnh mệnh, ném lại thiếu gia nhà mình còn chưa đứng vững, xông lên phía trước vây Xuân Yến và Xuân Hoa vừa mới vất vả đuổi kịp lại.
Phía sau, Phùng công tử loạng choạng một hồi cuối cùng cũng đứng vững được, chỉ cây quạt về phía trước, phá lên một tràng cười của tiểu nhân đắc chí, đắc ý dào dạt kêu:
“Tiểu nha đầu, ngay cả tiểu thiếu gia ta cũng dám đánh, thật sự là rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!”
Trong vòng vây, Xuân Hoa nhìn tiểu hài tử đang cười đến rung cả người kia, huých huých tỷ tỷ tò mò hỏi:
“Uy, Yến tử, hắn… không phải hắn là gã con thủ thành lần trước trêu ngươi phải không?”
“Đúng vậy!” Xuân Yến gật đầu vô lực. Nàng còn chưa từng gặp qua người như thế, hai tháng – ngay cả kỹ thuật tán gái cũng chẳng tiến bộ lên tí nào, vị này coi như một cực phẩm.
Hoa Hoa che miệng cười nhẹ.
“Yến tử, ngươi đã không có hứng thú, không ngại nhường cho ta chơi chứ?”
“Tùy ngươi,” Xuân Yến hào phóng đáp ứng. Ba giây, đối tượng bị Phùng công tử đùa cợt đã được đá sang Hoa Hoa.
Đưa con gái bé nhỏ cho Xuân Yến, lững thững đi tới trước mặt Phùng công tử, Hoa Hoa quyến rũ cười với hắn, khẽ nhún thân làm lễ vạn phúc, dịu dàng lên tiếng:
“Ta tên Tiểu Hoa, ra mắt Phùng công tử.”
“Nàng là…” Phùng công tử kinh diễm dán mắt vào khuôn mặt thanh tú của nàng, nhìn nhìn lại Xuân Yến cách đó không xa, ánh mắt đảo qua vài lần hai nàng mới hỏi:
“Hai người là tỷ muội?”
“Đúng vậy!” Hoa Hoa cười cười nói nói, lại khẽ hạ khóe miệng có chút oán thầm. “Phùng công tử, người xem, tuy người có ý tốt muốn giúp tỷ tỷ của ta, nhưng rõ ràng là nàng ta không có muốn, ngươi đừng cưỡng ép nàng như vậy nữa, không khỏi có chút e ngại cho thân phận con thủ thành. Nếu không có gì, xin người buông tha cho tỷ tỷ của ta, ta sẽ dùng chính bản thân mình đền cho người, được không?”
“ Nàng?” Phùng công tử hồ nghi nhìn lại.
“Đúng vậy!” Hoa Hoa cười tỏa nắng, tay khẽ ve vẩy váy trước mặt câu dẫn ánh mắt hắn không thể rời. “Luận dung mạo dáng người, mặc dù ta không bằng tỷ tỷ, nhưng so với nữ tử bình thường cũng không kém đâu a.”
“Đúng vậy!” Phùng công tử nhìn nàng từ trên xuống dưới, gật đầu.
“Nói vậy là Phùng công tử đã đáp ứng?” Hai mắt sáng ngời, Hoa Hoa nhìn hắn cười cười.
Phùng công tử không trả lời nàng, vẫn còn nhăn mày có chút đăm chiêu.
Chỉ chốc lát, hắn đã ngẩng đầu vỗ tay cười to:
“Thật tốt quá! Không ngờ hôm nay tiểu thiếu gia ta xuất mã đã thắng lợi trở về!”
Phất phất tay, hắn phân phó gia nô:
“Các ngươi bắt tất cả các nàng về cho ta!”
Nghe nói vậy, cả Xuân Yến và Hoa Hoa đang diễn hài đều biến sắc.
“Phùng công tử, không phải chứ? Ngươi muối cưỡng đoạt cả hai tỷ muội chúng ta sao?” Xuân Yến ngoài cười nhưng trong không cười hỏi lại.
“Đúng vậy!” Phùng công tử ngẩng đầu ưỡn ngực cực kỳ hạ lưu.
“Ngươi không sợ chúng ta đã lập gia đình sao?” Hoa Hoa cũng hỏi lại, ôm lấy con gái chìa trước mặt hắn. “Ngươi xem con gái ta đã lớn như vậy đó!”
“Chuyện nào có đáng gì?” Phùng công tử lạnh lùng vô tình lắc lắc cây quạt, lớn tiếng. “Có thể để cho hai cô nương như hoa như ngọc như các nàng xuất đầu lộ diện, có lẽ nhà các nàng ủy thân cũng chẳng phải nhà giàu có gì. Bằng vào quyền thế của nhà ta ở Phượng Hoàng thành, chỉ cần ta mở miệng, cho tướng công các nàng chút bạc bồi thường, tại sao phải sợ hắn không mừng như điên mà đưa các nàng tới trước cửa nhà ta?”
Ánh mắt chuyển tới con bé con đáng yêu, hai mắt lấp lánh sáng:
“Nếu các nàng không yên lòng về tiểu nha đầu này, thì cứ việc mang theo nó tới cũng không sao. Nhà ta sẽ không thiếu các nàng một hạt cơm. Chỉ là một đứa bé gái thôi, sớm muộn cũng phải gả ra ngoài. Chờ nó lớn một chút, tìm ai gả cho nhà người ta, xong!”
Lời nói như nước chảy, nửa chữ cũng không chút ngượng miệng đã an bài xong cho đứa bé. Xuân Yến hừ lạnh ngạo nghễ nhìn hắn, trầm giọng hỏi:
“Phùng công tử, dưới chân thiên tử, trong mắt ngươi không còn vương pháp nữa sao?”
“Vương pháp?” Phùng công tử chớp chớp mắt mấy cái, phe phẩy cái quạt, cao giọng kiêu ngạo: “Công tử ta chính là vương pháp!”
Một câu quá quen thuộc! Câu nói được đám trẻ hư sử dụng với tần suất cao nhất.
“Là sao?” Xuân Yến cười lạnh. “Tốt lắm, vậy để ọi người xem vương pháp này cuối cùng sẽ rơi vào kết cuộc thế nào!”
Dứt lời, thình lình vung chân một cước – chính giữa rễ mạng của hắn!
Không hổ danh Nam Cung Xuân Yến đã được luyện tập tới thuần thục, bách phát bách trúng đoạn tử tuyệt tôn!
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.”
Lại giống như lần trước, Phùng công tử ôm lấy nửa thân dưới, cuộn mình trên mặt đất kêu la không ngừng.
Cái cảnh này Xuân Yến cũng đã xem phát chán. Thu chân, cũng chẳng buồn liếc kẻ bị hại tới nửa con mắt, xoay người vỗ vỗ vai muội muội nói một lời đầy thấm thía:
“Hoa Hoa, còn lại giao cho ngươi!”
“Không thành vấn đề!” Hoa Hoa một lời đáp ứng, bẻ tay rắc rắc, khóe môi nhếch lên một nụ cười đáng sợ, giọng nói đầy sát khí. “Đã lâu không động tay chân, nếu còn tiếp tục không động xương cốt ta sẽ thành rỉ sắt hết mất!”
Dứt lời, tay chém mạnh một quyền, chém ngã đại hán bên phải. Đồng thời chân vung một cước, đá gã nô gia bên trái bay tới góc tường. Thoắt cái xoay người, không kịp nhìn rõ nàng đã làm gì, chỉ thấy nam tử đang chuẩn bị đánh lén sau lưng nàng đang thống khổ ôm tay chật vật quỳ rạp trên đất không ngừng kêu rên. Còn bản thân Hoa Hoa mới vừa ra tay, động tác duyên dáng tuyệt đẹp chân váy tung bay lướt một vòng giữa không trung đẹp như đang múa.
Còn kẻ thứ tư… Không cần Hoa Hoa phải động thủ, đám người đứng vây quanh xem trò đều tròn mắt nhìn con bé con lắc lư kéo một cây gậy không biết từ đâu ra, còn to gấp đôi con bé, cũng mang đầy đủ phẩm chất của mẹ mà đánh cho kẻ lọt lưới đánh ặt mũi bầm dập, ôm đầu lăn trên mặt đất xin tha.
Còn Phùng công tử, hắn nằm trên đất, bị Xuân Yến dùng phật sơn vô ảnh cước (đá tới không nhìn thấy nổi chân) hầu hạ tới tận giờ.
Chủ tớ năm người chỉ trong hai phút đã bị hai nữ tử thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối cùng một con bé con chưa tới ba tuổi đánh cho hoa rơi nước chảy. Nói ra ai tin?
Cho nên mới nói, nửa tháng sau, Xuân Yến vẫn còn nghe người đời đồn đãi vị công tử bảo bối duy nhất của thủ thành Phượng Hoàng thành Phùng đại nhân gia vì đùa giỡn nữ tử bên đường, chủ tớ năm người bị ba anh hùng bộ dáng cao lớn uy mãnh trách hắn không chịu đùa giớn với nữ tử của mình mà đánh ột trận mặt mũi bầm dập, một tháng không xuống nổi giường, nàng nghe mà ôm bụng cười đến nước mặt chảy ròng ròng, thiếu chút nữa mà nghẹn tới chết. Bất quá, những điều này đều là nói sau đó.
Trận chiến chấm dứt sau năm phút.
Đá tới mỏi chân, Xuân Yến mới lưu luyến không nỡ thu chân, quay lại choàng tay ôm chầm lấy Hoa Hoa và con bé đã xong nhiệm vụ từ lâu, khoái hoạt hét lớn:
“Hoa Hoa, ngươi mạnh quá!”
Lại hôn lên mặt con bé:
“Oa nhi, ngươi cũng giỏi lắm!”
“Yến tử, ngươi cũng không kém a! Chúng ta vẫn hợp tác ăn ý như trước!” Hoa Hoa cũng cười nói.
“Dì đánh, nương đánh, Phù Nhi cũng đánh!” Con bé đứng giữa hai nàng thơm hai nàng hai cái thật kêu kiêu ngạo nói cười.
Ba người không coi ai ra gì tự nhiên khen nhau, xem người xung quanh đều là đá tảng, cả người mồ hôi chảy ròng ròng.
Không… Cả đời này bọn họ còn chưa từng thấy con của mệnh quan triều đình bị đánh, còn không chạy cho nhanh, lại còn ở lại chia vui với người chiến thắng! Huống hồ lần này kẻ to gan lớn mật lại là hai nữ tử cùng một đứa bé con.
Sau một lúc lâu, Xuân Yến mới cảm thấy mỹ mãn xoay người đá đá Phùng công tử bị nàng đá tới muốn bầm tím cả người, vẻ mặt chân thành:
“Phùng công tử, nghe ta nói, cái nghề đùa giỡn con gái nhà lành bên đường này không hợp với ngươi. Ta khuyên ngươi nên nhanh chóng đổi nghề đi! Bằng không lần sau nếu để cho gặp lại tình cảnh như thế này, ta sẽ không hạ thủ lưu tình như vậy đâu, để ý tới hùng phong nam tử của ngươi không thừa đâu nha!”
“Lớn mật! Công tử nhà ta là con trai thủ thành, ngươi đánh người, không sợ Phùng đại nhân trách tội quăng tất cả đám nhà ngươi vào nhà giam hả?” Nam tử bị Hoa Hoa đá vào góc tường đứng lên, mặt mày đau khổ vẫn cố làm ra bộ dáng cao cao tại thượng cáo mượn oai hùm.
Bốn phía ồ lên, một số người đã cảm thấy thương cảm cho tương lai bi thảm của các nàng.
Đáng tiếc Xuân Yến không có bị dọa.
“Ngươi dọa ta hả?” Xuân Yến đi tới, một tay nhấc cái lỗ tai của kẻ kia lên xoay một vòng, cười lạnh. “Có biết cô nương ta hận nhất người khác đe dọa ta!”
Tai nam tử đỏ bừng, hắn đau tới nhe răng trợn mắt.
Xuân Yến cũng chẳng thèm để tâm, nói tiếp:
“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không biết sao? Phùng đại nhân làm hết phận sự thủ thành, bốn năm cai quản Phượng Hoàng thành gọn gàng đâu vào đấy, ở đây ai cũng khen một tiếng quan tốt. Nếu không, ngươi cho rằng công tử nhà ngươi giữa đường đùa giỡn con gái nhà lành mọi người đều một mắt nhắm một mắt mở không nói gì sao? Chính là vì chúng ta biết Phùng đại nhân sẽ không trợ Trụ vi ngược! Ngược lại nếu hắn làm chuyện gì không ra hồn còn có thể bị Phùng đại nhân phạt nặng! Công tử nhà ngươi hôm nay vốn nên ở trong phòng diện bích không phải sao? Ngươi nói, nếu để lão gia nhà ngươi biết chủ tớ các ngươi lại vụng trộm chuồn ra trêu ghẹo mỹ nữ, đùa giỡn không thành còn bị làm trò cười, ông ta sẽ phản ứng thế nào? Mấy tên cẩu nô tài các ngươi còn giữ được mệnh sao?”
Hắc hắc, nhớ ngày đó, lần đầu tiên bị người ta đùa giỡn nàng hưng phấn thực sự, sau khi hồi cung liền gọi người đi sờ soạng cả nhà Phùng gia từ trên xuống dưới, tin nhận được hôm nay vừa vặn phát huy tác dụng.
Nàng… làm thế nào chuyện này cũng biết?
Bị người ta chỉ ra được tình hình thực tế, sắc mặt bốn tên gia nô tính cả Phùng công tử cắt không còn giọt máu. Mặt mũi gã nam tử bị Xuân Yến nhéo lỗ tai khó coi tới cực điểm, khóc lóc kêu lớn cầu xin tha thứ:
“Cô nương. Ta sai rồi. Là ta sai, van cầu người thả ta đi! Trăm ngàn lần không nên bẩm báo với lão gia nhà ta!”
Biết sai thì tốt. Chỉ tiếc, lời này nghe thế nào cũng thấy không thành tâm, bất quá… coi như được đi.
Xuân Yến buông tay, bổ thêm một cước, hừ lạnh:
“Hừ! Ỷ thế hiếp người cũng không nhìn xem cô nãi nãi ta là ai!”
Bộ dáng uy phong lẫm lẫm, lại khôi phục hình tượng nữ vương ngày đó.
Hoa Hoa thấy thế, hiểu ý cười cười, đi tới, một tay đặt lên vai nàng:
“Thế nào, Yến tử, tâm tình đã tốt lên chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi!” Xuân Yến trợn to mắt, bừng tỉnh đại ngộ nhìn muội muội cười sung sướng.
Quả nhiên, khi tâm tình không tốt tìm ai đó đánh mắng một trận sẽ cảm thấy một sự khoái cảm biến thái, oán khí trong lòng cũng tan theo mây khói. Thật là một phương pháp xả giận hết thảy! Nàng ghi tạc trong lòng, lần sau nhất định cứ thế mà làm!
“Ai, nửa ngày ôm con bé đuổi theo ngươi một mạch, vừa rồi lại đánh người ta, giờ ta mệt tới muốn đứng không vững.” Đột nhiên Hoa Hoa nói đầy oán giận.
“Nương, con rất nặng phải không!” Con bé con cũng giơ cái tay nho nhỏ quệt cái miệng nhỏ xíu.
Xuân Yến di di mắt cá chân có chút đăm chiêu:
“Ta cũng vậy, đá hắn tới đau cả chân. Xú tiểu tử, không có chuyện gì sao không ăn nhiều cơm một chút? Làm ta đá nửa ngày cũng không đá đến thịt, đau chết mất!”
Mấy người đứng xem muốn đổ mồ hôi lạnh như mưa. Hai vị cô nương này thật sự là …
Ngẩng đầu nhìn xa xa, thấp thoáng có quán rượu thật to, hai mắt Hoa Hoa sáng ngời, nhìn Xuân Yến đầy thân thiết:
“Yến tử, dù sao cũng mệt rồi, phía trước có tửu lầu, không bằng chúng ta tới đó uống trà ăn chút điểm tâm nghỉ ngơi đi!”
“Tốt tốt!”
Trước mặt bao người, hai tỷ muội gọn gàng bế con bé con nghênh ngang mà đi, để lại năm đại nam nhân nằm chết cứng giữa đường, rên rỉ không ngừng.
Dần dần, đám người hóa đá cũng thức tỉnh. Không còn náo nhiệt để xem nữa, họ cũng giải tán đi, để lộ hai gã nam tử khí chất không tầm thường.
“Này, tỉnh lại đi.” Khép lại cái cằm nam tử bên cạnh sắp rơi ra, nam tử tuấn nhã bất phàm không kiên nhẫn vỗ hai má hắn.
“Ơ…” Bị tát đau, nam tử đó dần tỉnh lại. Nhìn năm gã kia đang nâng nhau dậy dìu nhau đi, đột nhiên đột nhiên nhảy dựng lên lộn xộn hét lớn:
“Tiểu Yến… Không… Không phải nằm mơ? Thái thái thái thái thái… Thái hậu… Tam tam tam… tam tiểu thư… còn có… con bé con… Phù Nhi…”
Hai mắt đảo khắp xung quanh nhưng không thấy mấy người vừa nhắc tới.
“Ủa? Các nàng đâu rồi? Mới rồi còn ở đây!” Hắn vẫn tìm xung quanh.
Nam tử tuấn nhã bất phàm muốn phát cáu, khóa môi run run. Thật sự là nhịn không được, hung hăng chụp một chưởng vào cái ót hắn:
“Các nàng đã sớm đi rồi, tới tửu lâu phía trước! Còn không mau đuổi theo đi. Nếu để mất người, ta sẽ hỏi tội ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...