Chương 22: Tác dụng của tiên hoàng
Ngự thư phòng! Một nam một nữ song vai ngồi. Nam tử khẽ vung bút, lặng lẽ bắt tay vào phê chuẩn tấu chương. Nữ tử ngồi bên cạnh, nhanh tay phân loại chồng tấu chương trên bàn, vừa vặn nhịp nhàng đưa tới tay nam tử.
“Xuân Yến.” Đột nhiên nam tử dừng bút, nhìn con ong chăm chỉ bên cạnh vẫn không ngơi tay.
“Hử?” Nữ tử ngừng tay tròn vo mắt nhìn hắn không hiểu.
Nam tử khép tấu chương trong tay lại:
“Về chuyện giảm miễn thuế, đây là bản thảo của Hộ bộ đưa ra, ta vừa xem qua, cũng đã phê thêm vào. Nàng xem xem còn chỗ nào cần sửa nữa không?”
“Phải không?” Nữ tử nhìn hắn cười nhẹ, nhận tấu chương, cúi đầu cẩn thận lật xem
Nam tử lẳng lặng ngắm thần thái tập trung của nàng, khóe môi bỗng dưng dâng lên một chút mỉm cười có sủng nịnh lại có chút kiêu ngạo.
Ước chừng một nén nhang sau, nữ tử đã đọc tới tờ cuối cùng, ngẩng đầu, cười tán thưởng:
“Ngươi phê rất khá, đã vạch hết một số chỗ còn mơ hồ và sai sót ra. Nhưng vẫn còn vài lỗ hổng.”
Giơ lên phía trước, ngón tay chỉ chỉ vào một góc:
“Ví như nơi này, ba năm chiến loạn, thuế má trầm trọng ép dân chúng tới sống không nổi, bây giờ chiến tranh đã chấm dứt, giảm thuế là điều đương nhiên. Nhưng chúng ta cũng cần phải lo tới quốc khố đã rỗng tuếch, vốn dĩ chủ yếu dựa vào tiền thuế nên không thể lập tức giảm đi quá nhiều. Ở đây giảm quá mạnh có chút lo lắng.”
Lòng sáng bừng rực rỡ, Phượng Dật gật gật đầu:
“Đúng vậy. Là ta sơ sót.”
Lật lật vài tờ, lại chỉ chỉ một vài chỗ khác:
“Còn có chỗ này… còn chỗ này…”
Một bên cẩn thận giải thích tỉ mỉ, một bên nghiêng tai lắng nghe, mỗi khi có một sai lầm nhỏ xíu nào đó được vạch ra, nam tử lại gật gật đầu liên tục, thi thoảng lại nhìn về khuôn mặt nghiêng nghiêng của nữ tử, hai mắt sáng lên kính nể.
Còn nữ tử vẫn tập trung nói, dường như không thấy ánh mắt của hắn.
Nói xong, đưa bản tấu lại cho nam tử, nàng xoay người làm nốt công việc còn dở dang.
Ngắm nhìn thân ảnh yểu điệu, lòng Phượng Dật xốn xang, nhẹ nhàng gọi:
“Xuân Yến.”
“Hử?” Xuân Yến quay đầu nhìn hắn. Còn chuyện gì nữa?
“Năm nay phương Bắc lại tăng được lương thực, dân chúng đều sống vô cùng tốt.” Phượng Dật thản nhiên nói một câu không đầu không cuối chẳng liên quan.
Xuân Yến cũng sửng sốt, không hiểu ý hắn muốn nói gì, cũng cười cười hỏi cho có lệ:
“Vậy à?”
Nàng không hiểu ý mình sao? Phượng Dật nhíu mày giải thích:
“Xuân Yến, nghe nói năm đó hồng giang nạn úng, mấy trăm ngàn mẫu ruộng tốt bị hủy, hơn vạn dân không có nhà để về, quan lại triều đình phái đi trị thủy đều bó tay quay về. Ngay khi tất cả đều thúc thủ vô sách, thì nàng kịp góp lời đưa ra phương pháp trị thủy cải tiến, sửa lại dòng chảy dẫn hồng thủy vào biển lớn, mới đẩy lui được cơn hồng thủy, giải cứu vạn dân trong cơn nước lửa. Vì thế, dân chúng phương Bắc vô cùng biết ơn nhớ mãi không quên. Nghe nói họ đang tính đóng góp xây cho nàng một kim điện cung phụng đó.”
”Khụ khụ khụ khụ khụ…” Một hồi ho khan kịch liệt, Xuân Yến ôm ngực nhìn hắn không thể tin. “Ngươi… ngươi nói cái gì? Lặp lại một lần nữa?
“Dân chúng phương Bắc đang định xây miếu thờ dựng tượng vàng cho nàng để cúng bái, cảm tạ đại ân đại đức của nàng năm đó.” Phượng Dật kéo nàng ngồi lên đùi, nhẹ nhàng vỗ vỗ má nàng mà ôn tồn giải thích.
Có cần phải hưng phấn tới mức đó không! Xem nàng như thần phật. Lòng hắn nổi lên một trận ghen tị với khả năng và sự thông minh của nàng.
Xuân Yến chớp chớp mắt mấy cái. Nàng không có nghe sai?
“Không - muốn.” Giây tiếp theo, nàng muốn khóc ròng.
Tượng vàng! Nghe được sao? Tượng Vàng đó! Đánh chết nàng cũng không muốn!
Thứ nhất, nàng tuổi còn trẻ, bất quá chỉ là kinh nghiệm trị thủy mấy ngàn năm Trung Hoa tích lũy lại mà thôi, dùng lần này lại bị mang nhân nghĩa lớn như thế, trong lòng thấy không ổn chút nào. Thực sự là chịu không nổi lễ lớn như thế, nàng sẽ giảm thọ mất!
Thứ hai, đó là vàng đó. Một khi bày ra rồi không phải là hũ mật gọi bọn đạo chích lừa gạt sao? Nàng cũng không mong một ngày nào đó, chính mình, sau một thời gian lưu lạc cuối cùng chết oan uổng.
Thứ ba, chịu người cung phụng. Có nghĩa là mãi mãi trường tồn. Nói cách khác, tượng của nàng cứ như thế sừng sững giữa trời ngày này qua đời khác, dần dần bị các thành phần trong không khí ăn mòn. Chỉ cần tưởng tượng tới chính mình, sau vài trăm năm nữa, còn lưu lại một dung nhan bị hủy hoại đen xì lỗ chỗ bị hậu nhân chỉ trỏ, nàng không rét mà run.
Rùng mình một cái, trốn vội vào lòng Phượng Dật.
“Chúng ta… có thể tìm cách nào đó bóp chết ý tưởng này của bọn họ từ trong nôi không?” Nàng hỏi đầy mong chờ.“Sao?” Phượng Dật ngẩn người nhìn nàng khó hiểu.
“Thực ra… thực ra ta cũng không làm được gì cả, chỉ là tùy tiện nói mấy câu thôi. Bọn họ đã thần thánh hóa lên rồi.” Xuân Yến nho nhỏ nói. Hơn nữa, những lời này đều là nàng đọc được ở trên mạng chỉ còn nhớ mang máng. Còn về chuyện lên kế hoạch chống hồng tai cũng như thực hiện nó thì không phải nàng. Cho nên nếu nói là nhận, thì cũng không phải nàng.
“Đó đâu phải tùy tiện nói mấy câu! Mấy câu đó của nàng là đã cứu vài vạn lê dân đó!” Phượng Dật không đồng tình. “Bất quá chính vì như thế nàng mới được phụ hoàng sủng hạnh một đường cho lên chức Hoàng hậu, cuối cùng sau một năm thậm chí còn phóng tâm giao quốc sự cho nàng.”
Lời càng nói lòng càng thêm ganh tị.
Chính mình, thân là hoàng tử vậy mà còn không bằng được một nữ nhân khác họ, được dân chúng ủng hộ và phụ hoàng tín nhiệm như thế, thực sự là dọa người.
“Người đừng có nói với ta về chuyện này.” Đột nhiên Xuân Yến ngắt lời hắn, cúi đầu bi phẫn nói. “Đây chính là sai lầm lớn nhất đời ta. Biết vậy ta chẳng làm!” Cuộc đời bi thảm của nàng chính là bắt đầu từ đây!
Phượng Dật nhìn vẻ mặt khác thường của nàng, ngẩn ra, nghi ngờ hỏi:
“Có ý gì vậy?”
Xuân Yến ngẩng mặt lên, hai mắt long lanh chực khóc nhìn hắn nói đầy buồn thảm:
“Thực ra… năm đó… không phải là ta hiến kế trị thủy cho cha ngươi.”
“A?” Phượng Dật chấn động. “Vậy là ai?”
“Ô ô… Là cung nữ ở cùng ta ở Dục Tú cung Thiền Âm.” Xuân yến khó chịu nói. Nói tới cái tên đó, nàng còn hận nghiến răng.
Thiền Âm? Chưa từng nghe nói qua! Phượng Dật nhìn nàng, ánh mắt không thể đoán được ý nghĩ. “Nhưng… nhưng… nhưng sau đó rõ ràng là nàng…”– Là nàng dương danh thiên hạ, còn nhận hết ân sủng.
“Ngươi từ từ nghe ta nói đã!” Xuân Yến cắn môi dần dần giải thích.
“Bốn năm trước, ta còn là một tiểu cung nữ trong Dục Tú cung. Tháng năm năm đó đúng là đợt lũ, phương Bắc mưa to như trút, một tháng liên tục không nghỉ khiến cho sông vỡ đê gây nên hồng giang nuốt hết vô số ruộng đồng dân chúng hai bên bờ sông. Hoàng thượng mấy lần phái đại thần tới đắp bờ chống lũ, nhưng liên tục thất bại. Khắp nơi một mảnh bi thảm, trong cung ngoài cung vẫn nghị luận không ngớt. Việc này tất nhiên cũng trở thành đề tài bàn luận ột đám cung nữ nhàn đến vô sự chúng ta tán gẫu. Lần đó, mấy người chúng ta tụ tập lại líu ra líu ríu nói tới nửa ngày. Đều là lời lẽ tầm thường, ta nghe không nổi nữa đã nói một câu: Trị thủy không ngoài ngăn đón, sắp xếp, phóng, điều mà thôi. Chỉ cần biết hướng đi của con sống biết tình hình từng khúc, lại chỉnh đốn linh hoạt không lo không có biện pháp giải quyết. Là bọn họ ngu ngốc chỉ biết ra sức đắp bờ ngăn lại mà không biết chặn lại chỉ là phương pháp nhất thời, không thể có tác dụng cho đời sau. Nếu làm không tốt, không chỉ hao tài tốn của, còn có thể để lại hậu họa vô cùng.”
“Ta vốn tưởng rằng đây chỉ là mấy lời đám nữ tử chúng ta nhàn rỗi mà nói riêng với nhau, mọi người nghe rồi quên thôi. Nhưng ai biết trong đó có một nha đầu có dã tâm – chính là Thiền Âm – nghe ta nói, lặng lẽ ghi nhớ trong lòng. Một ngày, Hoàng thượng và Nguyên phi du ngự hoa viên, nhân cơ hội đi lên tự cho là có diệu kế trị thủy muốn hiến!”
Oán hận đập bàn một cái!
“Kết quả là gì? Nàng thuật lại hết những lời ta nói từ đầu chí cuối, cha ngươi nghe xong cảm thấy có lý, liền ứng với tình huống thực tế mà hỏi. Ả kia đương nhiên là chẳng hiểu chút gì về trị thủy, ấp úng nói không ra nổi một câu trả lời thuyết phục. Cha ngươi giận dữ phán ả một tội khi quân, vì tự bảo vệ mình nên ả đã khai ta ra!”
Nghiến răng nghiến lợi, bộ mặt dữ tợn.
“Một nữ tử như ta có thể hiểu được bao nhiêu về trị thủy chứ? Mấy câu nói lúc trước đó cũng chỉ là đọc được ở trong sách, nói ra khoe khoang một chút thôi, ai biết lại bị người ta nói lại như con vẹt! Còn cụ thể là quyển sách nào ta cũng quên mất rồi. Nhưng cha ngươi không chịu buông thật, dám buộc ta nếu không nói ra nguyên cớ, hắn sẽ buộc ta và Thiền Âm cũng một tội khi quân!”
Kích động, nàng túm chặt vạt áo Phượng Dật, oán hận:
“Ngươi nói, rốt cuộc ta đã làm sai cái gì? Thiền Âm kia, chỉ vì nghĩ đến thánh sủng mà nổi điên lên mặc kệ ta. Còn cha ngươi, làm sao hắn lại bỏ qua như vậy! Người ta không biết là không biết mà! Nào có thể bức bách người ta như thế!”
Phượng Dật muốn cười nhưng biết giờ mà cười nhất định sẽ bị nàng đánh thành đầu heo, đành cố nén, thản nhiên hỏi:
“Sau đó thì sao? Làm thế nào nàng thoát thân?”
“Có thể thế nào nữa?” Xuân Yến nhún nhún vai bất đắc dĩ đáp. “Ta nghĩ tới nát đầu, biết gì nói ra hết. Đại thần trị thủy cũng không có cách nào đành thử một lần làm, không ngờ chó ngáp phải ruồi, nạn lụt không ngờ khống chế được, cha ngươi long tâm đại duyệt, liền ban cho ta một cái Tiệp dư, ngày nào cũng tới chỗ ta.”
“Nhưng!” Lại kích động: “Ngươi biết không, hắn cũng không phải đi lâm hạnh ta! Mỗi lần hắn đến ta lại phải thức trắng đêm không ngủ nổi, bị hắn kéo vào các vấn đề triều chính mà tìm cách giải quyết. Triều chính a, quốc gia đại sự ư? Ta biết cái gì? Nhưng chỉ cần ta vừa nói không biết, hắn liền mượn tội khi quân tru di cửu tộc tới ép ta. Ta sợ chết mà, không dám không nghĩ, chỉ đành vắt hết óc mà đưa cho hắn chút đề nghị nho nhỏ, kết quả, hắn thường hai mắt sáng rực tiếp tục hỏi cho kỹ. Cứ như thế cho tới sáng khi hắn cảm thấy mỹ mãn đi ra, ta cũng sức cùng lực kiệt mà ngã trên giường không dậy nổi. Vì thế, trong cung mới truyền Hoàng thượng vứt bỏ Nguyên phi mê luyến một cô gái mười bốn tuổi, hơn nữa hàng đêm triền miên ở đó suốt đêm cầu hoan.”
Xì! Cuối cùng Phượng Dật cũng không nhịn được nữa mà cười ra tiếng.
Xuân Yến trừng mắt lườm hắn. Tức giận:
“Còn có Nguyên phi mẫu thân kia của ngươi nữa, ta cũng không thể không nói! Nàng cũng lại đi nghe mấy tin đồn nhảm đó, vì thế đâm ra ghen tuông, lúc nào cũng tìm ta gây phiền toái! Mà cha ngươi đâu? Hắn thấy cũng không thèm cản, nói chuyện hậu cung hắn mặc kệ! Thật sự là tức chết người đi được! Ta lâm vào hoàn cảnh đó không phải một tay hắn gây ra sao?”
“Dần dà, không biết từ khi nào chuyện quốc gia đại sự chưa nghĩ gì, cha ngươi đều quay về tìm ta hỏi, cùng ta thương lượng. Chuyện triều chính ta cũng quen thuộc dần, có thể trao đổi cùng hắn, có đôi khi còn đưa ra một số ý kiến xây dựng. Bởi vậy địa vị của ta cũng lên dần, cuối cùng, ta cũng không biết làm thế nào ta coi như Hoàng thượng thứ hai.”
Nàng vung hai tay bộ dáng vô cùng vô tội:
“Hơn nữa, bực nhất là, khi hắn sống áp bức ta chưa đủ, chết rồi còn bắt ta buông rèm chấp chính, giúp ngươi quản quốc sự!”
Một cô nương vô tội vô duyên vô cớ bị cuốn vào trong vòng lốc xoáy này.
Nghe xong chuyện của nàng, Phượng Dật cũng không thể không miễn cưỡng thấy thương cảm cho nàng.
Bất quá hắn cũng không thể không thầm cảm thấy may mắn, nếu không phải như thế đã không thể ở cùng nàng ba năm sớm chiều, dần dà biết được cái tốt của nàng, yêu thương nàng, ở bên nàng tới già.
Phụ hoàng, cảm tạ người, để lại cho ta một thiên hạ như vậy.
Có điều… Lại nghĩ tới một chuyện khác, cảm thấy hơi khó hiểu liền hỏi:
“Nhưng ta nghe nói, phụ hoàng từng muốn sinh con với nàng, để cho đứa nhỏ của hai người thừa kế ngôi vị hoàng đế không phải sao?”
“Đúng vậy!” Xuân Yến sảng khoát đáp. “Đó là trước khi chúng ta gặp nhau một thời gian, một buổi tối đột nhiên hắn oán giận ta rằng mấy đứa con của hắn đều là mấy cái bao cỏ, không thích hợp thừa kế ngôi vị hoàng đế, mà ai nấy đều dã tâm bừng bừng, nhìn cái ghế Hoàng thượng như hổ rình mồi. Ta liền nói với hắn, vậy ngươi đi tìm một phi tử rồi sinh lấy một đứa, lấy mục tiêu làm Hoàng thượng mà dạy dỗ nó cho cẩn thận. Hắn nghĩ rồi, vỗ tay hưởng ứng. Nhưng ta vạn vạn không ngờ hắn lại đặt chủ ý đó tới ta!”
“Cho nên trong đêm đại hôn nàng đã đá người xuống giường, cũng cho người một bụng xấu hổ?” Phượng Dật cười nói, lòng trầm trồ khen ngợi nàng. Phỏng chừng trên đời này cũng chỉ có nàng mới không sợ chết mà làm như thế với đương kim Hoàng thượng!
“Vô nghĩa!” Xuân Yến bĩu môi. “Lão già kia, tuổi một bó to còn muốn ta sinh con cho hắn? Làm sao mà được! Chưa kể hắn đã có tới mười sáu đứa con trai, hơn nữa tuổi đều lớn hơn cả ta, còn có mấy đứa cháu lớn hơn ta nữa! Làm sao ta có thể cùng với một người bằng tuổi ông nội ta sinh con với cái? Thống khổ này thà giết ta còn hơn!”
Nháy mắt mấy cái, nhìn hắn, nàng cười trêu tức:
“Bất quá, nói như thế, ngôi vị hoàng đế này của ngươi là nhặt được đó!”
“Đúng vậy!” Nghe xong tiền căn hậu quả, Phượng Dật nhịn không được cười, cũng không tránh khỏi bi ai ba giây cho phụ thân đáng thương của mình. Một người đáng thương, gặp một nữ tử tính cách quái dị đến hết nói, không chỉ không được chút điểm nào, còn mất hết mặt mũi đế vương.
Chính mình cũng từng một lần như thế! Lường trước tương lai, hẳn mình cũng sẽ chẳng tốt hơn phụ hoàng đâu.
Nhưng, nói vậy chứ, hắn cam tâm tình nguyện.
“Phụ hoàng nói đúng đó. Thân là vua một nước, điều cần nhất chính là một nữ nhân có thể ở bên cạnh ta. Nàng có thể đứng sau giúp ta ổn định việc nước, khi ta do dự không quyết mà giúp ta giải hết ưu sầu phiền não, còn có thể giúp ta bỏ được lạnh giá tịch mịch ở ngôi đế vương vời vợi. Mà người này, không thể là ai ngoài nàng!” Ôm lấy thắt lưng nàng, hắn nói như thở bên tai.
Xuân Yến nhướn mày, chậm chậm quay đầu nhìn hắn, hồ nghi hỏi:
“Phụ hoàng nói? Cha ngươi nói với ngươi những lời này khi nào? Ta nhớ rõ phụ tử các ngươi đâu có nhiều thời gian ở bên nhau lắm, căn bản là không có nói qua phải không?”
Xong rồi. Lộ rồi!
Phượng Dật nhảy dựng lên thầm kêu không tốt, hai mắt xoay loạn nhìn bốn phía giả ngu:
“Ta có nói là phụ hoàng đã nói sao?”
Xuân Yến kéo cằm hắn lại bắt hắn nhìn mình, bình tĩnh đáp:
“Có!”
Dám dùng mưu với nàng? Không có cửa đâu!
“Không có!” Phượng Dật một mực khăng khăng.
Xuân Yến xoay xoay mắt vài vòng, trên mặt đột nhiên mang một tia cười quỷ dị, chằm chằm nhìn thẳng vào hắn.
Phượng Dật bị nhìn tới phát sợ, cố gắng giữ cho giọng nói bình thường:
“Làm sao thế? Sao bỗng dưng nhìn ta?”
Kéo kéo cằm hắn xoay xoay một chút, kiểm tra một lượt khuôn mặt hắn khi nhìn nghiêng, Xuân Yến cười thần bí:
“Ta mới phát hiện một điều.”
“Cái gì?” Phượng Dật bắt đầu run.
“Ngươi, càng lúc càng giống một người!” Xuân Yến chậm chậm nhả từng tiếng
Tim nhảy mạnh. “Ai?”
“Cha ngươi, Phượng Huyền!”
“Phụ hoàng?” Phượng Dật ngây người
“Đúng vậy.” Xuân Yến cười nhạt.
Lại nhìn lại đánh giá khuôn mặt hắn một hồi, nàng cười đến là vui:
“Giờ ta mới phát hiện, phụ tử các ngươi không chỉ có khuôn mặt giống nhau, mà tính cách lại càng giống.”
Dừng một chút, bình tĩnh bổ sung: “Hơn nữa, là sau khi ngươi trở về từ biên quan.”
Tim Phượng Dật nhảy tưng tưng.
“… Phải không?” Hắn miễn cưỡng duy trì nét cười trên mặt. Nhưng ánh mắt lại tố giác cái cười này có mấy phần giả mấy phần thật…
Xuân Yến rụt tay lại, cười nhìn hắn, hoàn toàn thoải mái ngược lại hoàn toàn với hắn:
“Ngươi nói đi, ngươi tính thẳng thắn thế nào đây? Hay vẫn không chịu nói để cho ta tự tìm ra? Ngươi nên biết, cả hai cách này, tuy có chung một đáp án giống nhau, nhưng kết quả thế nào, với hiểu biết của ngươi về ta, ngươi nên biết trước.”
Uy hiếp! Đây quả là uy hiếp trắng trợn!
“Ta còn có lựa chọn sao?” Phượng Dật cười khổ, dứt khoát chọn cách thứ nhất. “Thẳng thắn thật thà.”
“Được rồi, dù sao sớm hay muộn nàng cũng sẽ biết, trước khi đi biên quan, Hỷ công công đã từng giao cho ta một thủ dụ của phụ hoàng.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...