Chương 7: Đêm điên cuồng
Giữa đêm mùa hạ, cái nóng thấm cả vào không khí.
Xuân Yến tắm rửa xong, chỉ mặc một cái yếm, bên ngoài khoác một cái áo sơ mi mỏng màu trắng lười biếng trễ trễ nải nải bên thắt lưng, ôm giấc mộng đêm hè.
Giờ Hợi (tầm 9h tối tới 11h đêm), Lục Ngọc trực đêm cũng gà gật ở đầu giường.
Đột nhiên, có tiếng bước chân nhè nhẹ.
Lục Ngọc bừng tỉnh, vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng thân cao to trước mắt.
“Hoàng thượng!” Nàng hết hồn kêu lên, định quỳ xuống.
Phượng Dật làm một cử chỉ không miễn lễ đừng lên tiếng.
Nàng hiểu ý, che miệng lại, nhẹ giọng nói:
“Thưa Hoàng thượng, Thái hậu vừa uống hơi nhiều rượu, đang nghỉ ngơi.”
“Uống nhiều?” Phượng Dật nhíu mày.
“Vâng. Ngày mai tam tiểu thư ra cung, đêm nay Thái hậu mở tiệc tiễn nàng. Tỷ muội hai người cao hứng uống mười mấy chén.”
“Thì ra là thế.” Phượng Dật vuốt cằm.
Quay đầu lại nhìn người đang ngủ say trong sa trướng, hai mắt hắn bỗng nhiên sáng lên nhàn nhạt một ý cười.
“Ngươi ra ngoài trước đi.” Hắn khẽ ra lệnh cho Lục Ngọc
“Hoàng thượng…”
“Đi ra ngoài!”
“Vâng…”
Có tiếng rèm châu rung lên, người đã đi xa. Lúc này trong tẩm điện rộng lớn chỉ còn hai người bọn họ.
Nhẹ nhàng bước tới, do dự một lát, hắn đưa tay khẽ chạm lên màn lụa, nhẹ nhàng vén sang một bên.
Đập vào mắt hắn là khuôn mặt nhỏ xinh đang ôm chăn ngủ ngon.
Khuôn mặt trong sáng thuần khiết không phấn son, ngũ quan xinh đẹp phối vừa tuyệt. Hai hàng mi dài khẽ rung rung, đôi môi hồng căng mọng còn nhẹ mỉm cười, có lẽ nàng đang mơ một giấc mơ đẹp.
Hắn vươn tay, âu yếm quyến luyến vuốt ve khuôn mặt nàng.
“Hm…”
Có vẻ hắn chạm làm nàng buồn, Xuân Yến mơ mơ màng màng vươn tay gạt bàn tay to kia ra, xoay người lại, chân đạp tung chăn bông trong lòng, quay nghiêng ra ngoài.
Theo động tác của nàng, vạt áo khoác mỏng rơi xuống, cảnh xuân mê người bên trong đã bày ra hết.
Làn da mềm mại mịn màng được chăm sóc cẩn thận sáng lên nhè nhẹ trong đêm như ngọc sữa, khiến cho người ta không kìm được ham muốn muốn cắn một cái. Mái tóc đen dài hơi rối xõa tung trên giường, tấm áo khoác trắng như tuyết ôm hờ hững lấy thân thể mềm mại, vừa che giấu vừa ẩn hiện cái yếm hồng. Lúc này đây nàng kiều mị như một tiểu hồ ly đoạt hồn câu phách.
Sắc mặt Phượng Dật đen lại, yết hầu giật giật, đôi con mắt nóng rực chậm rãi lướt khắp tấm thân nõn nà trên giường.
Sau đó, gian nan nhắm mắt lại, kéo lại tấm áo ngủ bằng gấm cho nàng.
Nhưng khi với lấy góc chăn muốn đắp lại, hạ thân vô tình sượt qua làn da mềm mại như ngọc đó, lòng hắn nhảy thót lên, bất giác lưu luyến không nỡ.
“Không cần. Nóng…”
Xuân Yến xị xị môi làm nũng đẩy chăn ra nỉ non kêu.
Nhìn phản ứng đáng yêu của nàng, hắn bất giác mỉm cười, trong ánh mắt đen láy tràn đầy sủng nịnh yêu chiều.
Đắp lại chăn cho nàng, đang muốn bỏ đi không ngờ bị nàng bắt lấy tay, hét lớn:
“Đừng đi. Đừng đi!”
Nhìn nàng vội vàng cuống quít như sắp mất thứ gì quý giá lắm.
“Được, vậy ta không đi.” Phượng Dật ngồi ở mép giường, xoa xoa bàn tay mềm của nàng rất đỗi dịu dàng.
Hai bàn tay nhỏ bé giữ chặt tay hắn, cọ cọ bên cạnh, bất giác Xuân Yến cười ngây ngô.
Nhìn nàng cười, Phượng dật không tự chủ được cũng nhếch khóe miệng.
Tựa hồ cảm thấy được có người bên cạnh, Xuân Yến bất ngờ mở mắt ra.
Phượng Dật giật mình, giật tay lại muốn đứng lên, nhưng bàn tay Xuân Yến vẫn giữ chặt tay hắn không buông.
Ngả đầu bên gối, Xuân Yến he hé nheo nheo đôi mắt đẹp, nhìn trái nhìn phải, lại khẽ mở miệng hỏi ngớ ngẩn:
“Ngươi là ai? Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu đó?”
Mùi rượu nồng đậm pha trong tiếng nói của nàng đưa tới, Phượng Dật nhăn mặt:
“Người uống say?”
Ngay cả hắn cũng không nhận ra được. Chuyện tốt lúc nãy là giả hả?
“Ai nói? Ta không có say!” Nàng cao giọng phản bác. “Ta chỉ uống có mấy chén thôi! Chỉ có mấy chén thôi…”
“Được rồi được rồi, không có say không có say.”
Phượng Dật lập tức thỏa hiệp, hắn biết cãi nhau với một con ma men là một việc ngớ ngẩn và vô nghĩa nhất.
“Đúng rồi!”
Xuân Yến cười hài lòng, lại mở to mắt nhìn chăm chằm vào mặt Phượng Dật.
“Nghe giọng nói của ngươi… ngươi là nam nhân?” Nàng khẽ nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi.
Phượng Dật không trả lời, nhìn nàng chăm chú.
Xuân Yến lại gục đầu xuống, vẫn đang tự hỏi tự trả lời, lẩm bẩm:
“Nhưng, nghe giọng nói, không giống Tiểu Hỉ a!”
Lại ngẩng đầu tròn xoe đôi mắt nhìn hắn:
“Vậy ngươi là ai?”
Ngữ khí vô tội như một tiểu cô nương chưa lớn nhưng cũng khiêu khích động lòng người.
Mắt Phượng Dật tối lại, ánh mắt nóng rực lại ve vuốt khắp thân thể mềm mại nửa che đậy nửa khiêu khích kia, yết hầu giật giật đầy khao khát.
Xuân Yến lại nhìn hắn, bất thình lình đứng thẳng lên giường, bàn tay nhỏ bé vươn tới, nhằm trúng khố hắn mà sờ sờ soạng soạng, chạm tới cái thứ dài dài đang cứng dần lên kia, lại còn cố ý nhéo nhéo nghịch nghịch, xác nhận xem nó là thật hay giả!
Bất ngờ bị tập kích không kịp đề phòng, Phượng Dật kinh ngạc trừng mắt:
“Ngươi…”
Vừa định đẩy nàng ra, Xuân Yến đã tự rút tay lại, cười hì hì:
“Có thứ đó, là nam nhân thật, không phải thái giám.”
Ánh mắt mờ đục đã sáng rực lên dọa cho Phượng Dật sợ suýt lui lại mấy bước.
Những ý tưởng xấu xa trong cái đầu nhỏ nhắn của Xuân Yến tất nhiên đã được lĩnh giáo qua, không biết lần này nàng muốn làm gì. Lúc này chạy trốn có kịp nữa không?
Còn đang lăn tăn, thấy nàng nghiêng đầu hỏi:
“Ta đang nằm mơ đúng không? Ngươi là lễ vật Chu công gửi đến ăn mừng ta thoát khỏi bể khổ đúng không?” Đây là thân phận duy nhất nàng có thể nghĩ cho hắn.
“Ta…” Phượng Dật chần chờ, đang lo lắng không biết có nên đâm lao theo lao hay không…
Còn Xuân Yến thì coi như đã xác định xong, lập tức bàn tay mềm mại không xương đưa lên xoa xoa vuốt ve khuôn mặt hắn, sờ từ cằm đến trán, sờ từ tai trái sang tai phải.
Phượng Dật ngồi yên một chỗ, không biết tiếp sau nàng còn muốn làm gì.
Sờ chán rồi, nàng rút tay lại, vừa lòng gật đầu:
“Không tồi, xem ra có vẻ dễ nhìn.”
Sau đó, hai bàn tay nhỏ nhanh như sóc thò vào trong áo hắn, lần mò cởi ra.
Phượng Dật sửng sốt, vội vàng đưa tay giữ chặt áo, đầy kinh ngạc:
“Mẫu hậu… người…”
“Giữ cái gì mà giữ!” Hắn phản kháng khiến cho nàng bực mình, đưa tay lên xoa xoa đầu hắn, rất dịu dàng dỗ trẻ con:
“Nghe lời tỷ tỷ nha, ngoan, đừng lộn xộn. Trẻ con biết nghe lời sẽ có kẹo.”
Có…. Có kẹo???? Cái gì???
Trái tim Phượng Dật muốn chết đứng ngay tại chỗ.
Nữ nhân này thực ra muốn mượn rượu giả điên sao? Vì sao vẫn không sửa được thói quen xoa đầu hắn?
Chỉ trong mấy giây chết đứng đó, nút áo đã bị cởi sạch, lan gió mát ban đêm lướt qua bộ ngực trần.
Phượng Dật bừng tỉnh.
“Mẫu hậu, không thể!” Hắn bắt lấy tay nàng, không cho nàng tiếp tục nữa.
Hành động bị ngăn lại, Xuân Yến mất hứng nhíu mày, lầm bẩm:
“Ngươi là lễ vật, sao không chịu nghe lời?”
Dứt lời tay dồn lực giật áo hắn ra, Phượng Dật không kịp đề phòng bị ngã nằm đè lên người nàng.
Không cho hắn kịp phản ứng, Xuân Yến quắp chân qua eo hắn, bàn tay nhỏ bé nâng cằm, khanh khách khẽ cười:
“Nào, cười một cái xem nào.”
Giọng nói nũng nịu, ánh mắt tràn ngập tình ý, hai gò má ửng hồng như hoa đào tháng ba. Người nào định lực không tốt không thể nào ngăn lại được.
Hai mắt Phượng Dật tối sầm xuống, tâm cũng động, xem chừng không thể tự kiềm chế được nữa.
Chờ một lúc không nghe thấy tiếng cười nào, hai tay Xuân Yến lại xoa xoa sờ sờ, kéo khóe miệng hắn lên, bực mình nói:
“Bộ dáng tốt như thế sao không chịu cười?”
Nghiêng đầu, đột nhiên hai mắt sáng lên:
“Ngươi không cười, để ta cười cho ngươi xem.”
Dứt lời hé môi khoe ra hàm răng trắng bóc, ngây ngô cười ha ha hai tiếng.
Ba chục cân chỉ đen rơi xuống thẳng đầu Phượng Dật.
Nụ cười này… Nói thế nào nhỉ? Hắn tình nguyện thà nàng không cười.
“Được rồi, cười xong, chúng ta tiến hành bước tiếp theo.” Xuân Yến mím chặt môi, bàn tay nhỏ lại chạy loạn xạ cởi nốt áo trên người hắn xuống.
Trước ngực chợt lạnh, Phượng Dật há hốc mồm.
Hắn… hắn bị khinh bạc sao? Một nam nhân, bị một nữ nhân khinh bạc?
Xuân Yến đâu có quan tâm nhiều như thế, bàn tay nhỏ bé dùng sức xé một cái, xoát một tiếng, tấm áo mỏng manh trên người nàng đã bị xé rách, bộ ngực trắng nõn sáng lấp lánh dưới ngọn đèn.
“Mẫu hậu, người…” Đại lực sĩ biến thân? Cảm xúc duy nhất của hắn lúc này là kinh ngạc, Phượng Dật cũng sắp nhận định mình đang nằm mơ.
Tất cả… tất cả đều không phải là thực!
Nàng không nghe được! Nàng không nghe được gì hết!
Lần mò một lúc cởi hết quần áo vướng víu, hai tay Xuân Yến như ngựa bất kham sờ loạn khắp người Phượng Dật.
Bàn tay mềm nõn chậm rãi đưa xuống dưới, một tấc da thịt cũng không chừa.
Sự xoa nắn mềm mại làm tan chảy hết tâm Phượng Dật, hơi thở dần dồn dập hơn, cả người cứng đơ như một tảng đá. Bất giác hắn run lên.
“A?” Mẫn cảm cảm nhận được biến hóa của cơ thể hắn, Xuân Yến tròn mắt.
Phượng Dật lại hít thật sâu, lại run run.
Xuân Yến nháy mắt, cười ha ha:
“Ha ha, chơi thật hay a. Thật hay.”
Bộ dáng ngây thơ vô tội như thỏ trắng thuần khiết, thật câu dẫn người ta muốn phạm tội quá.
Như tìm được đồ chơi mới, nàng nghịch loạn khắp người hắn, sau đó rụt hai tay lại, Phượng Dật vừa thở ra một hơi, xem như tạm thời an toàn. Lại sờ lại một trận kiểm tra khiến cho Phượng Dật ăn không trôi, xuân tình của Xuân Yến đột nhiên mất sạch:
“Ngươi không phải mãnh nam!”
Đấm một quyền vào ngực hắn, nàng tức giận lên án.
“Aaa!!!” Một đấm trúng giữa ngực, Phượng Dật thiếu chút nữa thì tắt thở.
Nổi giận đùng đùng đá hắn bình bịch, Xuân Yến đẩy hắn xuống giường, tức giận đuổi:
“Đi đi! Đi đi! Ta không cần ngươi! Ta không cần ngươi!”
Rầm!
Không báo trước bất ngờ bị người ta ném xuống giường, Phượng Dật lăn mất mấy vòng trên đất mới dừng lại được.
Đau. Ngực đau! Vai đau! Khắp người đau!
Đây là chiêu gì?
Kẻ đầu sỏ vẫn còn ủy khuất ngồi trên giường, nhăn mặt cầu xin:
“Chu Công, ta không cần gà chết! Chu Công. Ta muốn mãnh nam! Chu Công, ta muốn mãnh nam! Ngươi mau đổi mãnh nam đến cho ta!”
Phượng Dật thật vất vả mới gượng được xương cốt bủn rủn mềm oặt mà lồm cồm lảo đảo đứng lên, đã thấy Xuân Yến khổ sở dựa vào giường khóc lóc thảm thương như vừa bị khinh bạc:
“Ô ô, mãnh nam của ta. Phượng Dật đáng ghét! Hắc Vô Thường đáng thương của ta…”
“Hắc Vô Thường?” Sắc mặt Phượng Dật sầm xuống, lập lức nghĩ đến một thân hắc y nam tử, gầm lên hỏi: “Ai? Tiết Minh?”
“Hử?” Xuân Yến ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn hắn, ngớ ngẩn hỏi lại: “Ngươi cũng biết hắn hả?”
Quả nhiên. Quả nhiên là hắn!!!!!!!!!!!!!!! Xương cốt cả người lập tức không còn đau tí nào, Phượng Dật vùng lên, nắm chặt lấy cổ tay nàng, giọng nói âm âm u u:
“Ngươi còn không quên hắn?”
“Quên hắn? Vì sao ta phải quên hắn?” Xuân Yến khó hiểu… Lập tức mày liễu dựng ngược, mắt phượng xếch lên. “Ai? Ai dám bảo ta quên hắn, ta giết!”
“Thái hậu!”
Nghe thấy tiếng ầm ỹ bên trong, lại thêm Phượng Dật đã ở trong đó quá lâu, Lục Ngọc sốt ruột chạy vào, thấy hai người quần áo gần như không còn đang túm lấy nhau, thoáng chốc sững sờ đứng ngây một chỗ.
“Cút!” Tuấn nhan Phượng Dật xanh mét, buông tay Xuân Yến, hét đuổi Lục Ngọc.
Chưa bao giờ thấy Hoàng thượng vẫn luôn ôn hòa tức giận, Lục Ngọc bị dọa nhũn cả hai chân, run run lắp bắp:
“Nô tỳ… nô tỳ…” Không thể bỏ mặc Thái hậu.
“Bảo ngươi cút thì ngươi cút đi! Nếu không trẫm tru di cửu tộc!” Phượng Dật hung tợn trừng hai mắt, không kiên nhẫn gầm lên.
“Vâng… vâng.” Lục Ngọc bị hắn rống lên dọa cho tóc gáy dựng thẳng đứng, chạy thật nhanh ra ngoài.
Phượng Dật quay lại,thấy Xuân Yến vẫn đang úp mặt khóc như mưa, không coi ai ra gì, vẫn đáng thương hề hề xót xa kể tội:
“Ô ô, Hắc Vô Thường của ta… đi rồi… đi… đi rồi… Đều do… đều do cái tên Phượng Dật chết tiệt kia! Ô ô… tiểu vương bát đản, đồ trứng thối… ta… ta nguyền rủa hắn không… không nở được…”
Phượng Dật siết chặt hai nắm tay, khó khăn nhắm mắt lại gian nan đè áp cái ý muốn bóp chết nữ nhân trước mắt này.
Hít một hơi, hắn thấp giọng hỏi:
“Hắc Vô Thường kia tốt lắm sao?”
“Ừ.” Xuân Yến sung sướng ngẩng đầu, cười ngượng. “Hắn… hắn tốt với ta lắm. Trả tiền rượu cho ta, nướng cá cho ta, lại cho ta mượn áo che nắng, còn sợ ta khát nước đưa nước cho ta uống nữa.” Tuy rằng sau đó bị quả trứng thối kia ném xuống nước, hại nàng cũng bị rơi theo, bệnh nặng một trận.
“Ha ha, Hắc Vô Thường tốt nhất!”
Sau cùng, nàng rút ra một kết luận như trên!
Nói xong, hai mắt lại dâng lên một tầng sương mờ mờ, màn này khiến cho Phượng Dật đến là ngứa mắt ngứa răng.
“Hắc – Vô – Thường – tốt – nhất?” Nheo mắt, hắn hỏi lại, giọng nói thâm trầm lạnh lẽo như địa ngục.
“Đúng thế đúng thế!” Xuân Yến gật gật đầu.
“Vậy Phượng Dật thì sao?” Khi nói những lời này, giọng hắn, tâm hắn đều run.
“Con thỏ trắng yếu đuối kia!” Xuân Yến cười cười, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, chửi ầm lên. “Hắn là hỗn đản! Hắn giống cha hắn, là đồ hỗn đản! Cả nhà bọn họ đều hỗn đản! Tổ tông mười tám đời đều hỗn đản! Hỗn đản hỗn đản hỗn đản!”
“Hỗn – đản?” Phượng Dật nhướn ày nghiến lại từng tiếng, sắc mặt đen sì.
Có điều Xuân Yến không nhìn thấy, hoặc có thể nói là căn bản nàng chẳng buồn để ý, chỉ gật mạnh đầu, hung hăng. “Một nhà bọn họ đều là hỗn đản. Chỉ biết bóc lột người khác! Bóc lột người khác, lãng phí tuổi xuân của cô nương ta!”
“Bất quá, hoàn hảo!” Nàng đảo mắt, cười hì hì, cao hứng phấn chấn. “Hoàn hảo là ngày này sắp qua rồi. Chờ tiểu tử kia ngự giá thân chinh về, chính là ngày ta sẽ bỏ đi, hạnh phúc mà sống…”
Hai tay chống nạnh, cười gập người nhìn như con gà mái nhỏ.
Phượng Dật xanh mét, vội hỏi lại:
“Chờ ta ngự giá thân chinh quay về ngươi sẽ đi?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Xuân Yến đáp rất vui, không ý thức được hắn vừa xưng “ta”
“Đi đâu?”
“Đi tìm Hắc Vô Thường, cùng hắn sống cuộc sống uyên ương tốt đẹp!” Xuân Yến một tay chỉ trời, bộ dang hệt như nữ thần tự do.
“Không chuẩn!” Phượng Dật không nói hai lời ngang ngược chặn lời nàng.
Xuân Yến kiều mị trừng mắt liếc hắn một cái:
“Ngươi cũng không phải là gì của ta,dựa vào cái gì để nói không chuẩn là không… ummmm…”
Mới nói được một nửa câu, đôi môi hồng nhận đã bị giữ chặt bằng một đôi môi khác.
“Ummmm ngươi…” Xuân Yến muốn đẩy hắn ra, nhưng thắt lưng đã bị ôm thật chặt, ngoài hai tay, không bộ phận nào có thể động đậy.
Phượng Dật hung hăng hôn hai cánh hoa đáng yêu của nàng, không ngờ một câu nói đó khiến cho hắn nổi giận lôi đình.
Hôn…. hôn… không còn biết trời đất gì nữa.
Lưỡi hắn đẩy vào môi nàng, tách hai hàm răng của nàng, đuổi theo cái lưỡi xinh xinh của nàng.
Nữ nhân này! Hắn vốn đã có ý muốn buông tha nàng, nhưng giờ thì, mặc kệ, cứ đổ cho là do sinh lý đi. Đủ cả hai người còn sống. Dù sao hắn cũng đã quyết định đổi ý!
Nhất cử nhất động của nàng, từng lời của nàng, đã đả kích mạnh mẽ lòng tự kiêu đàn ông của hắn. Hắn muốn sửa án!
Bị đẩy mạnh ngã lên giường, Xuân Yến khua tay khua chân loạn lên:
“Ngươi muốn làm gì? Ta muốn ngủ!”
“Nàng muốn ngủ ta cũng sẽ không cho nàng ngủ!” Phượng Dật lạnh lùng nói. Đưa tay lần mò muốn cởi nốt cho nàng chỗ quần áo “gọi là” lúc nãy đã bị nàng cởi quá nửa.
Do dự, Xuân Yến gạt hắn ra, nhưng không có kết quả.
“Ngươi muốn làm gì?”
“Cởi quần áo!”
“Tưởng gì, Cởi thì cởi!”
“Cởi cả của ta nữa.”
“Lại cởi? Để ta, ta có nhiều kinh nghiệm hơn ngươi.”
“Tùy nàng.”
“Cởi xong rồi!” Có tiếng vỗ tay. “Sau đó…???”
“Á ngươi đè lên ta.”
“Làm việc.”
“Làm??? Làm cái gì????”
“Á!”
Phượng Dật, thật là quả trứng thối không oan mà!
Chương 8: Đêm điên cuồng (tiếp)
Đau… Tiếng nữ nhân thét lên.
“Sao thế? Đau lắm à…” Tiếng nam nhân dịu dàng.
“Phượng Dật, hỗn đản! Ngươi là một ngàn quả trứng thối không bao giờ nở được!!!!!!!”
Cuối cùng thì Xuân Yến cũng nhận ra hắn rồi, nàng chửi ầm lên.
Dám ở trên giường nàng! Không muốn sống nữa sao?
Dồn hết sức toàn thân đánh hắn một trận, đánh chết được thì tốt!
Nhưng…
Đau… Thật sự là đau quá…
Tuy nghe nói đêm đầu tiên rất đau,nhưng cũng không nghĩ đến là sẽ đau đến thế này.
Nàng không muốn sống nữa! Chết đi còn hơn!
“Đừng khóc, đừng khóc, ta…” Luống cuống chân tay, Phượng Dật nhìn nàng ủy khuất, một bụng đầy tức giận trước đó đã biến mất không còn. Nhẹ nhàng vươn tay ra muốn lau nước mắt cho nàng.
Xuân Yến tức giận hất tay hắn ra, quay đầu sang một bên, tiếp rục rơi lệ ri rỉ:
“Đau quá… đau…”
“Đau? Đau ở đâu?” Phượng Dật đầu đất không hiểu gì.
“Oa…” Xuân Yến khóc ầm lên. “Hỗn đản, ngay cả vì sao ta đau ngươi cũng không biết. Ngươi là tên hỗn đản! Vương bát đản!”
Đánh chết ngươi! Đá chết ngươi! Vừa khóc vừa mắng, tay chân đấm đá khua loạn xạ, cả người đều không ngừng vận động.
Nàng càng đánh hắn càng không chịu nổi! Nhưng vẫn phải nhịn! Nhịn! Nhịn! Nhìn nàng đau thế kia mà.
“Ta… thật sự là ta không biết…” Hắn toát cả mồ hôi, ôm chặt nàng vào lòng, hoảng hốt lo lắng. “Nàng… nàng làm sao thế? Có phải bị thương không? Để ta kêu Thái y đến xem?”
Khác gì bảo nàng đi chết luôn đi!
Xuân Yến lườm trắng mắt. Hai tay trong ngực hắn cố sống cố chết đẩy ra, khóc lóc ầm ỹ:
“Ngươi ra ngoài. Ra ngoài cho ta!”
Lực đánh nhỏ như vuốt ve càng kích thích hắn hơn.
“Không, không.”
Hắn cắn răng, cố nói từng tiếng. Mồ hôi đọng thành từng giọt nhỏ lên người nàng, khiến Xuân Yến nhịn không được thở gấp, khiến hắn lại rung động. Cứ thế này khác gì muốn lấy mạng hắn!
“Không ra, thì động cho ta.” Cảm giác được cái vật nóng rực kia đang lớn hơn, Xuân Yến bất chấp hình tượng, gào ầm lên. Xem tình huống hôm nay thất thân chắc chắn rồi. Cắn răng cố chịu đau, nàng quyết định tốc chiến tốc thắng, cho cả hai nhanh chóng được giải thoát.
“Động? Động thế nào?” Phượng Dật ngây ngô hỏi.
“Thế… thế… nào?????????????????” Xuân Yến tròn xoe hai con mắt còn ướt sương, hận không thể cắn chết cắn chết hắn.
“Mẹ nó! Nhiều xuân cung đồ, đông cung đồ như thế, ngươi vứt đi hết rồi hả? Tùy tiện chọn lấy một cái, người ta làm thế nào thì ngươi làm thế đi!”
“Ta… ta không nhớ gì cả…” Phượng Dật ngượng ngùng thú nhận, nãy giờ làm loạn lên kinh hoàng như thế, đầu óc hắn đã loạn từ lâu rồi, làm sao mà nhớ được cái gì đông cung đồ.
“Trời ạ!” Xuân Yến thật muốn ôm đầu khóc rống. Nàng hận nền giáo dục phong kiến lạc hậu.
“Ngươi không đến ta đến!”
Liều mạng!
“A…” Nàng đau, nước mắt chảy như Hoàng Hà.
“Xuân Yến, nàng có ổn không?”
Làm sao mà ổn được!! Bây giờ chuyện nàng muốn làm nhất là giết chết gã đàn ông này rồi tự sát!
Sỉ nhục! Sỉ nhục cả đời! Kiếp này, hai điều sỉ nhục nhất đều không thoát nổi dính đến tiểu tử này. Mệnh nàng thật khổ!!!
Xuân Yến khóc không ra nước mắt.
“A! Ta nghĩ để ta.” Hai mắt Phượng Dật sáng lên, đổi lại vị trí.
“Nghĩ… nghĩ cái gì?” Xuân Yến nước mắt lưng tròng, không biết lúc này hắn còn nghĩ đến cái gì nữa.
Phượng Dật nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt đầy nước mắt của nàng, dịu dàng vô hạn:
“Đừng khóc, ta vừa nhớ ra mấy xuân cung đồ, tốt rồi.”
Đại lão gia hắn cuối cùng cũng nhớ ra rồi hả? Xuân Yến coi như cũng có chút an ủi, nhẹ nhàng gật đầu:
“Ừ.”
Nhắm mắt lại, chờ hắn.
Nhưng… một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh gì,chỉ nghe tháy tiếng thở đều đều của hai người.
Xuân Yến nhắm mắt chờ khổ sở mau kết thúc, nhưng mãi chả thấy đối phương động đậy gì.
Không kiên nhẫn nổi nữa, nàng mở mắt, thấy Phượng Dật đang ngơ ngác nhìn… ngực nàng, vẫn không nhúc nhích.
Trên mặt đỏ bừng như lửa thiêu, nàng không nghĩ gì đánh cho hắn một đấm:
“Nhìn cái gì thế hả? Đang xem giờ à? Sao còn chưa động cho ta?”
Phượng Dật bị đánh cho đỏ bừng hai má, khó xử phân bua:
“Cùng một lúc ta nhớ ra nhiều xuân cung đồ quá, không biết nên chọn cái nào… ta…”
Trời ơiiiiiiiii, ăn ta đi!!!!!! Nam Cung Xuân Yến ta không muốn sống chăng? Còn sống mà còn phải ở cạnh tiểu tử này nhất định còn khổ!
“Rốt cuộc ngươi có phải nam nhân không hả????? Ngay cả cái quyết định này cũng không làm được? Giờ, ngươi nghĩ đến cái nào thì làm luôn cái đó cho ta!” Nàng nghiến răng nghiến lợi. Nếu không làm, nàng thật sự sẽ từ chủ động thành bị động, cưỡng bạo hắn cho chết đi!!!!
“Hử? Không phải nam nhân?” Nam nhân nào nghe câu nói khích này cũng không thể thờ ơ. Phượng Dật tất nhiên cũng không phải ngoại lệ.
Từ từ mở to hai mắt, lặng lẽ nhìn nàng, khóe miệng cong lên một nụ cười lạnh như băng, chậm rãi nhả từng tiếng:
“Ngươi nghi ngờ ta không phải nam nhân?”
Xong đời! Lời vừa thốt ra, Xuân Yến lập tức ý thức được chính mình vừa phạm phải một sai lầm thiên địa.
Gắt gao che miệng, nhưng không thể làm gì nữa rồi.
Nhìn ánh mắt không chút hảo ý của Phượng Dật, lại nghe câu hỏi lạnh như băng của hắn. Nàng nhịn không được rùng mình một cái.
Đêm nay, chắc chắn sẽ không dễ chịu lắm…
Mặc kệ! Đằng nào cũng chết!
Nhắm mắt lại, mười ngón tay chậm chậm đặt trên lưng hắn, móng tay căm thật sâu vào da thịt, lại há miệng cắn một cái thật to lên vai hắn.
Ta chết cũng không để cho ngươi sống yên!!!
“Nam – Cung – Xuân – Yến!!!!!”
Ngay sau đó là một tiếng rống giận đầy nam tính, thiếu chút nữa bạt bay luôn cả nóc hoàng cung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...