Thái Hậu Của Nhiếp Chính Vương



Sắp tới đầu thu, trời dần tối, đèn lồng thếp vàng đỏ thắm trong vườn thượng uyển không ngừng chiếu sáng, lúc này cũng mất đi vẻ rực rỡ, lười biếng bị gió thu thổi tới thổi lui.
Cố Giai Kỳ đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ nàng vẫn là đứa bé mười tuổi, lôi kéo tay một người, biếng nhác ngồi trên vách tường cao cao của phủ tướng quân, dõi mắt nhìn về nơi xa, khắp kinh thành là một mảnh tuyết rơi trắng xóa.

Người kia mỉm cười giúp nàng đội mũ trùm đầu, nàng nghển cổ ra nhìn, bên ngoài cửa tròn có một đám người thong thả đi tới, hư hư ảo ảo, không thấy rõ lắm.
Ngoài cung điện, lớp tuyết bao phủ trên lá trúc xanh, rốt cuộc không chịu nổi sức nặng, đột nhiên rơi xuống.
Đoàn người tiến vào cửa tròn, người bên cạnh chợt thu lại dáng vẻ tươi cười, chậm rãi ngồi thẳng.

Cố Giai Kỳ cũng nghiêm mặt.
Dưới lầu, vóc người nàng kia nhỏ xinh, trông giống như búp bê Đông Doanh*, dáng đứng lại thẳng tắp, vô hình trung tăng thêm khí thế, trên vai khoác một kiện ngoại bào huyền sắc dày dặn, phía trên có thêu hoa văn mây xanh xen lẫn với hải đường và phù tang, phức tạp mà mỹ lệ, cổ áo khảm một vòng lông cáo dài mảnh đen nhánh, càng tôn lên cần cổ như thiên nga, cằm nhỏ hình dáng giọt nước, phá lệ chọc người thương tiếc.
*Đông Doanh: Nhật Bản
Nhưng nàng cũng mang mũ trùm đầu, che khuất hơn phân nửa khuôn mặt, không nhìn rõ ngũ quan.
Cố Giai Kỳ biết mình không quen người này.
Người này có nhiều tùy tùng vây quanh như vậy, thái giám khom lưng hầu hạ, dường như nàng đứng một mình không vững, phải đặt một bàn tay lên cánh tay thái giám để hắn dìu đỡ.

Người phô trương như vậy mà nàng từng gặp qua, e rằng chỉ có Thái Hậu trong cung.
Nhưng không biết vì sao, Cố Giai Kỳ có thể nghe thấy tiếng tim đập của chính mình.

Người bên cạnh nắm chặt tay nàng, tay hắn cũng lạnh như băng.
Trong lòng Cố Giai Kỳ có một âm thanh ầm ầm rung động—— “Đừng ngẩng đầu lên, đừng nhìn ta…”
Người nọ đứng dưới lầu, bình tĩnh nhìn tấm hoành phi trước phủ tướng quân một cách chăm chú, sau đó chậm rãi ngẩng mặt lên.
Thật giống búp bê Đông Doanh.


Một con búp bê xinh đẹp, không biết nói chuyện.
Búp bê Đông Doanh nhìn chăm chăm vào Cố Giai Kỳ.

Môi đỏ như chu sa, chóp mũi tinh xảo, sợi tóc đen nhánh, gương mặt trắng như tuyết, mi mục thâm thúy tựa dáng núi, đồng tử vừa an tĩnh vừa sâu thẳm… Thật tuyệt mỹ, khuôn mặt tĩnh lặng như đã từng trèo non vượt biển, như đã từng kinh qua gió tuyết mênh mông.
Cố Giai Kỳ đã từng thấy người này.

Mỗi ngày đều thấy, trong gương đồng, trong hồ nước, trong ánh mắt chan chứa ý cười của người bên cạnh…
Đây chính là nàng.

Là một Cố Giai Kỳ khác.

Cố Giai Kỳ là nữ nhi duy nhất của vị tướng quân chỉ huy trở về từ chiến trường, là Kỳ Dạ vương phi coi trời bằng vung … Tại sao nàng lại trở thành Thái Hậu?
Cố Giai Kỳ không nhịn được bắt đầu run rẩy, hoảng loạn tóm lấy người bên cạnh, nhưng lại tóm vào khoảng không.

Không biết từ khi nào thiếu niên kia đã biến mất, nàng thất hồn lạc phách kêu lên một tiếng: “Dạ Lan!”
Trong dư quang, dưới lầu có người tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Nàng đột nhiên quay đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy hắn ở bên cạnh một “Cố Giai Kỳ” khác.
Thân hình hắn đã cao hơn nhiều, vẫn là bộ dáng cao lớn phong lưu như trước, nhưng đã đổi sang một bộ tước phục đen nhánh, trên mặt cũng trải một tầng kiệt ngạo thâm trầm.

Đó vẫn là hắn, chỉ là khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi.
Cố Giai Kỳ nhìn hắn, đột nhiên không thể chịu đựng được nữa, muốn nhảy xuống tìm hắn hỏi cho rõ ràng.
Vừa xoay người lại, “bịch” một tiếng, có thứ gì đó đụng vào trán, nàng đau đớn kêu lên, nửa ngày sau mới có khí lực bò lại lên giường, âm thầm tự mắng mình một tiếng, “Ngu ngốc!”
…Tuổi tác Cố Giai Kỳ không lớn, nhưng trí nhớ lại không tốt.

Cái vị trí Thái Hậu này, nàng đã ngồi gần bảy năm rồi.

Tuy nàng là Thái Hậu, nhưng hoàng đế chưa lập gia thất, cho nên ngày thường cũng không có hậu phi sớm chiều lui tới làm phiền, nếu vận khí tốt, quả thực nàng có thể có được mấy ngày an nhàn.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào màn trướng, nàng vốn định trở mình ngủ tiếp, cổ tay đột nhiên bị đè lại.

Thanh Thuấn nhỏ giọng nói: “Nương nương, bệ hạ cùng Nhiếp Chính Vương tới rồi.

Vương gia… Vương gia mời người ra ngoài dùng bữa.”
Khi nãy ngã hơi mạnh, nhất thời nàng không nhớ nổi “Vương gia” là người nào, ngơ ngác nhìn Thanh Thuấn cả nửa ngày, cuối cùng mới tỉnh táo hơn phân nửa, “Hắn tới rồi?”
Thanh Thuấn gật gật đầu, đưa cho nàng một ly trà.
Mai là ngày trọng đại, Thiên tử đến ngoại ô phía Tây tế thiên, mấy chuyện vụn vặt sớm đã giải quyết xong xuôi, cho nên hôm nay ở trên triều rất nhàn rỗi, đã tan triều từ sớm.

Tiểu hoàng đế Bùi Chiêu xưa nay chăm chỉ hiếu thuận, lập tức đến Thành Nghi cung, còn nhân tiện mang theo Nhiếp Chính Vương.
Tính cách vị Nhiếp Chính Vương này vô cùng xấu xa, giống hệt quỷ dạ xoa, một mặt hận không thể khiến vị Thái hậu Cố Giai Kỳ này nhanh cưỡi hạc về Tây thiên, một mặt lại muốn buộc Cố Giai Kỳ cúi đầu khom lưng ở trước mặt hắn, xét đến cùng, vẫn là vì hắn hận Cố Giai Kỳ thấu xương.
Yêu chim yêu luôn cả lồng, hận chim không khỏi đốt lồng, Thanh Thuấn vô cùng ngưỡng mộ tính cách bát phong bất động* của Cố Giai Kỳ, chỉ lo trong cơn giận dữ, Nhiếp Chính Vương xông vào tẩm điện thổi râu trợn mắt, thế nên vội vàng đẩy đẩy Cố Giai Kỳ, “Thái Hậu, Vương gia thực sự tới rồi.”
*Bát phong bất động: Chỉ người bình tĩnh, có trạng thái tinh thần rất cao.
Nhiếp Chính Vương Bùi Lang thụ di chiếu của tiên đế trông nom tiểu hoàng đế nhỏ tuổi, việc ra vào cấm viện hậu cung là chuyện không tránh khỏi, nhưng cũng đã một thời gian hắn không tới Thành Nghi cung rồi.

Nếu lúc này nàng không đi ra, chắc chắn lại nhận một trận trách móc nặng nề.
Cố Giai Kỳ không dám trái ý Bùi Lang, chỉ có thể bò dậy, được Thanh Thuấn hầu hạ rửa mặt thay y phục, chải một búi tóc cao, mặc tầng tầng lớp lớp xiêm y, cả người bị ép giống như pho tượng phật Quang Minh, bước ra ngoài.
Tiểu hoàng đế Bùi Chiêu còn chưa đến mười bảy, dáng người cao gầy, mặc dù không phải do Giai Kỳ sinh ra, nhưng màu da lại có chút giống nàng, lộ ra một loại bệnh trạng tái nhợt.

Hắn ngồi bên bàn, mi mắt hẹp dài đen dày vốn đang rũ xuống, lúc này hỏi nàng vết xanh tím trên trán là từ đâu tới, rồi lại nhường ghế trên cho nàng, mở miệng nói: “Hôm nay mẫu hậu khỏe hơn chưa? Bữa sáng đã dùng gì rồi?”
Thân mẫu hắn mất sớm, từ nhỏ đã bị Trịnh Hoàng quý phi của tiên đế lừa dối, mãi đến khi đăng cơ năm mười tuổi, mới có được vị mẫu hậu tiện nghi là Cố Giai Kỳ.
Khi đó Cố Giai Kỳ cũng mới mười bảy, ở trong cung này, “Mẫu tử” hai người bước đi khó khăn, từng việc từng chuyện đều phải làm từ đầu, Bùi Chiêu sợ phiền toái, luôn luôn là Giai Kỳ dùng cái gì thì hắn cũng phải dùng cái đó.
Thanh Thuấn chẳng lấy làm lạ, bưng đồ ăn sáng lên.


Chẳng mấy chốc cung nhân đã bày biện chén đĩa xong xuôi, một bàn đầy ắp, Nhiếp chính vương Bùi Lang khoanh tay đứng bên cạnh bàn, một thân y bào huyền sắc cứng rắn như thiết, bó chặt vai eo chân dài, tất cả đều không thể xâm phạm.
Hắn giống như một pho tượng thần, ỷ vào vóc dáng Giai Kỳ nhỏ bé, từ trên cao nhìn xuống quan sát nàng một lượt, ánh mắt hắn mang theo đao, quét đến xương cốt khiến người choáng váng đầu óc, tầm mắt thấp thoáng dừng lại trên thái dương ứ xanh của nàng, bỗng nhiên cười xùy một tiếng.
Tuyết vẫn cứ rơi vào dòng nước, trên mặt Giai Kỳ không có một tia dao động, nàng ngồi bên bàn, gật đầu nói: “Vương gia buổi sáng tốt lành.

Nghe nói ngày hôm trước Vương gia bị ám sát, đã bắt được thích khách chưa?”
Hắn cười nhạt, cũng lười không thèm nhìn nàng.
Cung nhân thử độc theo thường lệ, Bùi Chiêu nâng đũa ăn mấy miếng, thấy Bùi Lang không động đũa, chợt ngẩng đầu nói: “Vương thúc không thích chén đũa này sao?”
Vốn dĩ nếu Bùi Lang muốn tới dùng bữa thì cũng nên có chút bộ dáng tới dùng bữa, ngồi yên không động tay như vậy, rõ ràng là muốn tỏ vẻ cho người khác nhìn.

Giai Kỳ chửi thầm trong lòng, rửa tay ăn nửa chén cháo, tạm thời làm như không nghe thấy.
Trái lại Bùi Lang cũng không khách khí, hơi mỉm cười với Thanh Thuấn, phân phó: “Mì ngân tuyết lần trước còn không?”
Hắn vừa cười như vậy, vẻ lệ khí hung ác trên mặt đều biến mất không còn bóng dáng, mi mục đen nhánh tỏa sáng, khóe miệng hơi cong, lộ ra má lúm không quá rõ ràng, dường như vẫn là thiếu niên Kim Ngô vệ kiêu ngạo khí thế năm đó.
Năm đó trong kinh thành, Kỳ Dạ vương Bùi Lang là mỹ thiếu niên được ném quả đầy xe, chỉ cần hắn mang theo Kim Ngô Vệ nghênh ngang đi một vòng quanh chợ, cũng có thể góp ra được nửa tháng quân lương.
—— Đáng tiếc thời thế thay đổi, tính tình thiếu niên phô trương tự đắc kia sớm đã khác xưa, hiện giờ hắn chính là người khiến trên dưới cả cung đều sợ hãi, Thanh Thuấn không những không nhìn ra được vẻ đẹp của hắn, mà còn vô cớ nổi hai tầng da gà, lập tức cúi thấp đầu, chạy ra ngoài gọi mì.
Bùi Chiêu nhíu mày, Bùi Lang lại cười ra tiếng, “Ăn một đũa mì của bệ hạ thôi, bệ hạ đã không tình nguyện như vậy rồi?”
Sắc mặt Bùi Chiêu không đổi, lắc đầu nói: “Vương thúc nói đùa.”
Bùi Lang liếc mắt nhìn Giai Kỳ một cái, thấy nàng chỉ cúi đầu lo ăn cháo, cười nói: “Nói đùa gì chứ? Bệ hạ thân ở trong cung, có điều không biết, hiện giờ trời còn chưa sáng, nếu thần vừa đến đã lập tức trở về, chỉ sợ đầu bếp trong phủ còn chưa dậy, tuy thần từ nhỏ không được nuông chiều như bệ hạ, nhưng bị đói lả thì cũng phiền lắm.”
Người này chua ngoa thành tính, tính cách Bùi Chiêu ôn hòa lãnh đạm, những chuyện phiền hà thế này, thường ngày nghe xong hắn đều làm như không nghe thấy, hôm nay lại nhếch môi khẽ cười, ôn hòa nói: “Vương thúc chê trẫm thượng triều lấy lệ, vậy cứ nói thẳng là được rồi, sao phải giấu đao trong lời?”
Giai Kỳ liếc hắn một cái, trông thấy ý cười của hắn không lan tới đáy mắt, có lẽ trên triều lại có chuyện gì không vui, không khỏi bồn chồn trong lòng —— Tuy là Bùi Chiêu đã trưởng thành, nhưng hiện ngồi bên cạnh hắn lại là Bùi Lang rắn chắc cao lớn, khiến hắn càng lộ vẻ thiếu niên văn nhược, hơn nữa Giai Kỳ biết rõ dưới đao Bùi Lang vong hồn vô số, hiện tại quyền khuynh triều dã, càng khiến người gặp người sợ.
Hôm nay tâm tình Bùi Lang ngược lại rất tốt, xoa xoa ấn đường, lộ vẻ không biết phải làm sao như với tiểu bối trong nhà, cười nói: “Đây thực đúng là người nói vô tâm người nghe cố ý, thần oan uổng.

Huống chi triều đình này cũng là của bệ hạ, nào tới phiên thần tử lo chứ?”
Giai Kỳ cúi đầu ăn cháo, trong lòng yên lặng viết hai chữ “vô sỉ”, nét chữ cứng cáp.

Không đợi Bùi Chiêu đáp lại, nàng đã ngẩng đầu lên, ngón tay không tiếng động gõ gõ mặt bàn, “Bệ hạ, quân tử đoan chính.”
Cố Giai Kỳ cảm thấy thi thoảng vận khí mình cũng tốt, từ khi mười tuổi Bùi Chiêu đã tiếp nhận sự dạy dỗ của nàng, lại thực sự khăng khăng một mực coi nàng như Thái Hậu mà cung kính đối đãi, lập tức “Vâng” một tiếng, thực sự không hề để ý tới tên tiểu nhân Bùi Lang kia nữa.
Mì ngân tuyết cũng đã được mang lên, Bùi Lang cầm đũa, Giai Kỳ lại đột nhiên phân phó: “Thử.”
Cung nhân thử độc vội bước lên, “Vương gia?”
Thử độc vốn là chuyện vô cùng bình thường, bình thường giống như dùng mũi để thở vậy, nhưng nếu thiếu đi cái bình thường này, sau này nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ không thể nói rõ, cho nên nếu vì chuyện này mà Bùi Lang tức giận, thực sự là không nói lý.
Nhưng Bùi Lang chỉ nhìn nàng chằm chằm, một bên không nhúc nhích, một bên vẫn giữ chặt bát mì.

Giai Kỳ ngồi ngay ngắn, mặc cho hắn nhìn, cũng không sợ hắn chọc ra mấy cái lỗ trên người mình.

Cuối cùng Bùi Lang bại trận, cười lạnh một tiếng, ngả người về phía sau, nhấc chân lên, để cung nhân đem đũa bạc ra.
Từ trước đến nay Giai Kỳ luôn cẩn thận đề phòng Bùi Lang, Bùi Chiêu cũng nhìn quen rồi, buông chén đũa ra ngoài tìm người dẫn ngựa tới để cho ăn.

Có lẽ là vì từ nhỏ đã bị quản rất nghiêm, tính tình Bùi Chiêu lãnh đạm, chỉ nói vài câu chuyện riêng tư với ngựa nhỏ, đáng tiếc Kim Ngô vệ của Ngự tiền trông coi hắn quá nghiêm ngặt, chỉ có Cố Giai Kỳ mắt nhắm mắt mở, vậy nên hắn nuôi mấy con ngựa nhỏ ở phía sau Thành Nghi cung, mỗi ngày hạ triều đều tới Thành Nghi cung trước, “Hiếu thuận” mà bên ngoài truyền thực ra đều là cho ngựa ăn.
Thành Nghi cung vốn dĩ vừa rộng vừa trống trải, ít đi một người, lại càng thêm an tĩnh khiến người hốt hoảng.

Mới vừa rồi Giai Kỳ làm ra chuyện kia, lúc này mới cảm thấy sợ, ngay cả mép thìa cũng không dám đụng tới, sợ làm ra chút động tĩnh gì sẽ khiến Bùi Lang chú ý, đang tập trung tinh thần, lại nghe thấy Bùi Lang kêu nàng một tiếng: “Khỏi chưa?”
Nàng “Ừ” một tiếng, “Khỏi rồi.”
“Chẳng qua chỉ là phong hàn, vậy mà kéo dài nhiều ngày như vậy.”
Giai Kỳ hiểu ý trong lời hắn, cảm giác nôn nóng quen thuộc kia lại theo cột sống bò lên, ngước mắt gật gật đầu với hắn, cố ý né tránh nói: “Nắng gắt cuối thu mà thôi.”
Trước nay nàng đều là hỏi một đằng trả lời một nẻo, Bùi Lang cũng quen rồi, thu lại tính khí, gắp một đũa mì, “Biết là nắng gắt cuối thu, còn chạy ra ngoài làm gì?”
Đây là nói chính sự rồi.
Mấy năm trước tuổi hoàng đế còn nhỏ, việc tế thiên đều là do Thái Hậu cùng Nhiếp Chính Vương làm thay, năm nay là lần đầu tiên hoàng đế tự mình tế thiên.

Bùi Lang xưa nay ác hình ác trạng, vẫn thường khiến hoàng đế khó xử, tất nhiên cũng ngại lúc Thái Hậu ở đây luôn quấy lên vũng nước đục, vướng chân vướng tay.
Giai Kỳ buông chén đũa, “Bệ hạ còn nhỏ, năm nay là lần đầu xuất cung, tây giao* cũng không được xem là gần, khó tránh khỏi ——”
*Tây giao: ngoại ô phía tây
“Được rồi,” hắn nhìn lướt qua khuôn mặt thon gầy trắng nõn của Giai Kỳ, ánh mắt vẫn sắc như đao, dừng lại trên cần cổ vẫn còn vết thương cũ cực kỳ nhạt, tiếp tục nói: “Ngươi là Thái Hậu, muốn đi thì đi, không cần nói với bổn vương.”
Hắn vươn tay giúp nàng kéo cổ áo cao lên một chút, che đi vết sẹo kia, lúc này Giai Kỳ mới hiểu được ý trong ánh mắt vừa nãy của hắn, hóa ra là bảo nàng che đi vết sẹo, không khỏi tự trách mình ngu ngốc.
Thế nhưng ngón tay hắn chạm vào da thịt thơm mềm trắng nõn, giọng nói theo đó cũng có chút lười biếng, “Tự mình chú ý cẩn thận, đừng gây thêm phiền phức, bên ngoài rất phức tạp, nếu Thái Hậu nương nương xảy ra chuyện gì không may, bệ hạ bảo bối kia của ngươi sẽ nghi ngờ đến trên đầu bổn vương đấy.”
Trên ngón tay hắn có một lớp chai mỏng thường thấy ở người luyện võ, cưng cứng vuốt qua cổ Giai Kỳ, mang đến một trận tê dại, lan ra bốn phía.

Không biết có phải ảo giác hay không, Giai Kỳ cảm thấy vẻ mặt hắn ám muội, không nhịn được nhớ tới vài lần lúc trước, đầu giống như bị giội một chậu nước lạnh, vội vàng tránh né về phía sau, nhỏ giọng nói: “… Bên ngoài còn có người…”
Bùi Lang xưa nay luôn chê Giai Kỳ quá ngốc —— nhưng vốn cũng chẳng sao, mấy chữ đáng yêu mềm mại như vậy vừa được thốt ra, lại cực kỳ trợ hứng.
Tay hắn thuận thế đưa xuống phía dưới, đột nhiên bóp lấy eo của người đứng trước mặt, lòng bàn tay xoa nhẹ, luyến tiếc không nỡ buông tay, “Bổn vương lập ngươi làm Thái Hậu cũng không phải vì muốn ngươi vui, không có người thì còn gì thú vị chứ? Lần này ngươi muốn trốn đến nơi an tĩnh, có thể trốn được đi đâu?”
Giai Kỳ vừa chua xót vừa đau đớn, lại nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài của Thanh Thuấn và Bùi Chiêu, âm thanh rất gần, nàng gấp đến độ vành mắt cũng đỏ cả lên, hoảng loạn níu lấy tay hắn, “… Hôm nay không được, đừng ở đây…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui