Editor: Cà Rốt Hồng
Beta: Du Niên, Serena Nguyen
―― Ta không muốn gả cho một ông chú trung niên đâu, huhu, ai tới cứu ta với.
"Vậy...... Cái đó...... Cha...... Con nói......" Hạ Hầu Duật vừa hoảng hốt vừa run run nhìn lão cha nhà mình, run rẩy nói không ra một câu hoàn chỉnh, ta khóc không ra nước mắt, không ngừng nhìn về phía Hạ Hầu Duật, Tiểu nhi tử còn có Lỗ Á phát ra ánh mắt cầu cứu; thế nhưng bình thường trông mặt ba tên ngu ngốc này cũng thông minh, hiện tại từng người một giống như tên ngốc, làm cho ta thật sự nổi giận, thật là vô dụng.
"Duật nhi, có chuyện gì sau này hẵng nói, ta muốn khai thông tình cảm với mẫu thân tương lai của con một chút." Câu nói đầu tiên của Hạ Hầu Lạc làm cho Hạ Hầu Duật hộc máu, cái gì cũng không nói ra được đã ngất xỉu luôn, xem ra không thể trông cậy vào Hạ Hầu Duật được rồi, ta đành phải nhìn về phía Hạ Hầu Du.
Vốn còn nghĩ dù gì cũng là con trai của Hạ Hầu Lạc, tới khuyên giải cha của mình sẽ tương đối dễ dàng hơn, kết quả ai ngờ sẽ lấy được kết quả như vậy á, thảm, thật là quá thảm.
"Du, cứu ta......" Ta liều mạng lại bắt đầu phát ra ánh mắt cầu cứu.
"Cái đó, hoàng thúc à......" Hạ Hầu Du ra sức hít sâu, cố gắng bắt buộc mình không cần phải sợ đối mặt với Hạ Hầu gia - người mà mọi người đều công nhận là quái vật.
"Oh, chất nhi (cháu) à, con cũng ở đây sao, có chuyện gì không?" Hạ Hầu Lạc rất nể tình quét qua Hạ Hầu Du một cái.
"Cái này...... Cái này..... Người trong ngực người kia......" Tình trạng của Hạ Hầu Du cũng không tốt hơn Hạ Hầu Duật chút nào, ta ngửa mặt lên trời thở dài, chết tiệt, chẳng lẽ ta cứ như vậy bị gả đi sao?
"Trong ngực?" Hạ Hầu Lạc cúi đầu nhìn ta một cái, ôn nhu sờ sờ đầu của ta, "Đương nhiên là nương tử tương lai của ta, con có ý kiến gì sao? Hay là tính chúc mừng ta trước? Nhưng mà vẫn là thôi đi, ta vẫn còn phải chờ nương tử đại nhân đồng ý rồi hãy nói tiếp." Vẻ mặt thể hiện tính dân chủ làm cho ta hộc máu, mẹ nó, nếu thực sự chờ sự đồng ý của ta, thì làm sao bây giờ đã gọi ta là nương tử? Đây không phải là Bá Vương ngạnh thượng cung thì là cái gì?
Lão già trung niên khốn kiếp này! Cho dù là một người đẹp trai cũng không thể tha thứ.
"È hèm, ta nói vị vương gia tuổi một bó to này, ông không phát hiện vị nữ nhân trong lòng mà ông rất muốn thú (cưới) được đã là hoa đã có chủ rồi sao?" Oh oh, lúc mấu chốt vẫn là hiệp khách là còn có tác dụng, Lỗ Á vô cùng dũng cảm đứng dậy, ở trong mắt ta, người trước mắt này rất có khí thế nổ lô cốt của Đổng Tồn Thụy*, vì vậy ta liếc ngang Tiểu nhi tử và Hạ Hầu Duật vô dụng kia một cái, hừ, vẫn là Lỗ Á hữu dụng, hai tên khốn kiếp này thật sự làm cho ta quá thất vọng rồi.
*Đổng Tồn Thuỵ (1929 – 25/5/1948) là một vị anh hùng TQ hy sinh dùng thân mình gài mìn phá huỷ boong-ke dịch
"Hoa đã có chủ?" Vẻ mặt của Hạ Hầu Lạc lập tức thay đổi, hung tợn mang theo sấm vang chớp giật nhìn Lỗ Á, "Chẳng lẽ nói, nàng là nữ nhân của ngươi? Chuyện khi nào?"
Ta và Lỗ Á đồng thời hộc máu, xem ra vị vương gia Hạ Hầu Lạc này trừ thích cưỡng đoạt dân nữ, khắp nơi trêu chọc thị phi ra, còn có một năng lực quan sát vô cùng thiếu sót á, ta và Lỗ Á thấy thế nào cũng không giống bộ dạng có gian tình mà, điều này thật sự là quá...... Oan uổng!
Nếu không phải tình thế trước mắt khá nghiêm trọng, ta thật sự sẽ cất tiếng cười to. Nhưng mà trước mắt, vẫn nên suy nghĩ biện pháp thoát thân thì hay hơn, xem ra lão già này không đạt mục đích không bỏ qua, thật sự là quá đáng sợ.
"Làm ơn đi, Lĩnh Nam vương vĩ đại, làm sao ta có thể có quan hệ với nữ nhân trổ mã không tốt, bề ngoài giống như cây trồng tháng ba không phân biệt được trước sau này, ta chỉ là ăn ngay nói thật thôi." Lỗ Á bĩu môi, châm chọc năng lực quan sát đáng khinh bỉ của Hạ Hầu Lạc.
Chỉ là ta rất tức giận, ta nào có bết bát như hắn nói vậy? Được rồi, ta không có dáng người ma quỷ, nhưng ta có gương mặt trẻ con, còn có rất nhiều người cầu hôn với ta đấy, mặc kệ là vì mục đích gì đều nói rõ ta rất khả ái! Cho nên ta muốn kháng nghị, nghiêm trọng kháng nghị, gừ!
"Hả? Ý của ngươi là, Phiêu Phiêu đã có nam nhân?" Hạ Hầu Lạc cảm thấy hứng thú liếc ta một cái, ta đang buồn bực, không để ý đến ông ta, kết quả Hạ Hầu Lạc cúi đầu quét mắt qua con trai của mình một cái, "Duật nhi, là con sao?" Giọng điệu này, nói không ra là tốt hay là không tốt. Nhưng mà, rợn cả tóc gáy.
Hạ Hầu Duật lắc đầu nguầy nguậy, mặt xanh như tàu lá.
"Thôi đi, rõ ràng không phải là con, con hoàn toàn không thể là mẫu nam nhân Phiêu Phiêu tìm được mà ta cảm nhận, ta làm sao có con trai không tiền đồ như con vậy?" Lời nói kế tiếp của Hạ Hầu Lạc càng làm cho người ta hộc máu, đáng thương cho Hạ Hầu Duật, cũng sắp học con chuột đào lỗ chui xuống đất......
Mà ta và Hạ Hầu Du càng thêm không dám thở mạnh, quan niệm của vị vương gia này rất không tuân theo chuẩn mực, rất không hợp thói thường, ta theo không kịp suy nghĩ của ông ta rồi.
"Nói như vậy,..." Tầm mắt của Hạ Hầu Lạc vòng tới vòng lui ở trên người mấy người chúng ta, sau đó cười híp mắt nhìn ta, "Phiêu Phiêu, chẳng lẽ nói, tên tiểu tử vô dụng này chính là người nàng chọn sao?" Ngón tay của hắn chỉ về phía Hạ Hầu Du, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nhìn ta.
Tim ta nhảy lỡ một nhịp đập, a a, chết mất, thật thật là đáng sợ, người đàn ông này thật sự là càng nhìn càng đáng sợ, làm sao bây giờ? Thừa nhận hay là không thừa nhận thì tốt nhỉ? Thừa nhận sợ ông ta sẽ chém Hạ Hầu Du, không thừa nhận, ta sợ bị ông ta thật sự bắt đi làm vương phi yểu mạng gì đó......
Vì vậy ta bắt đầu khổ sở đấu tranh tư tưởng, Hạ Hầu Du trơ mắt nhìn ta, có thể là nhìn ra ta thật sự quá bối rối, Hạ Hầu Du hít sâu, tiếp tục hít sâu, sau đó giống như hạ quyết tâm, nhảy dựng lên, "Hoàng thúc, người không cần bức bách Phiêu Phiêu nữa, con và Phiêu Phiêu tâm đầu ý hợp đã tự định chung thân, mặc dù đó cũng không phải là chuyện đáng kiêu hãnh gì, nhưng hoàng thúc, vẫn hi vọng người có thể không can thiệp vào chuyện của chúng con." Tốt lắm, Hạ Hầu Du!
Nhìn vẻ mặt vô cùng kiên định của Hạ Hầu Du, ta cảm động nước mắt rào rào rớt xuống, wow wow wow, loại cảm giác này, thật sự là thật sự là làm cho người ta cảm thấy hạnh phúc. Hạ Hầu Du, ta quả nhiên không nhìn lầm người.
"Các ngươi yêu nhau?" Vẻ mặt của Hạ Hầu Lạc rất là cổ quái, hắn liếc liếc Hạ Hầu Du, rồi nhìn nhìn ta, cúi đầu mắt nhìn xuống đôi mắt của ta, "Phiêu Phiêu, nàng nghiêm túc?"
"Đúng, không sai, ta nghiêm túc." Ta gật đầu một cái, sau đó không biết từ nơi nào mượn được lá gan sờ sờ gò má của Hạ Hầu Lạc, giãy dụa từ trong ngực ông ta nhảy ra ngoài, "Cái đó, mặc dù ta không biết rốt cuộc hoàng thúc nghĩ như thế nào, hoặc là lúc trước có quan hệ gì với ta, nhưng bây giờ, ta đã chọn Hạ Hầu Du, ta muốn cùng huynh ấy ở chung một chỗ trôi qua một đời, hoàng thúc, hi vọng thúc có thể thành toàn." Nói xong, ta nhìn ông ta thật sâu, ưmh, mặc kệ trước kia lão nương làm sao đả động đến ông ta, nhưng trước hết xuất ra bài thân tình là được, sẽ không có vấn đề.
"Thật sao? Như vậy tên tiểu tử Hạ Hầu Dận kia thì sao?" Hiển nhiên Hạ Hầu Lạc đối với sự lựa chọn của ta cảm thấy thật bất ngờ.
"Đó là chuyện đã qua, hoàng thúc." Ta cười nhạt, "Nếu đã qua, vậy thì không có khả năng trở thành lựa chọn bây giờ, mà ta nghĩ, nếu hắn trả ta tự do, thì bất kể như thế nào cũng hi vọng ta có thể đạt được hạnh phúc. Nếu như vậy, ta muốn, lựa chọn hạnh phúc tương lai, cái này không chỉ là vì ta cùng người ta yêu, cũng là vì hắn, hoàng thúc cảm thấy thế nào?"
"Ta không có khả năng cho nàng hạnh phúc sao?" Lão đầu tử nghiêng đầu nhìn ta một cái, sau đó tự đặt câu hỏi không biết thẹn kia.
Ta hộc máu, lão đầu này, có tự mình biết mình hay không, khốn kiếp! Ta thừa nhận tuy ông ta đã qua trung niên vẫn rất tuấn tú rất uy vũ rất dũng mãnh phi thường rất lợi hại không sai, nhưng những thứ này đều đi chết đi, tuổi có thể làm cha ta rồi, ta lại không có luyến phụ tình kết, thiệt là.
"Cái đó, hoàng thúc à." Mặt ta đau khổ nhìn ông ta, "Chẳng lẽ thúc muốn để cho người ta nói trâu già gặm cỏ non sao?" Ta đổ mồ hôi đầy đất.
"Có quan trọng không? Ai nói ta không thể ăn cỏ non hả?" Hạ Hầu Lạc tà ác liếc ta một cái, sau đó đưa tay siết chặt gương mặt của ta, "Ưmh, quả thật rất non." Khốn kiếp, đây là quấy rối tình dục! Ta muốn kháng nghị.
"Cha, nhưng mà người làm như vậy, Phiêu Phiêu sẽ không vui vẻ." Rốt cuộc Hạ Hầu Duật cũng tỉnh táo lại, bắt đầu vì ta nói chuyện.
"Tiểu tử con biết cái gì, nam nhân tốt giống như ta càng già càng dẻo dai, mới xứng với Phiêu Phiêu đáng yêu của ta." Hạ Hầu Lạc tiếp tục tự biên tự diễn.
"Ah, nhưng đây là ý nguyện của Phiêu Phiêu mà? Chẳng lẽ nói, tình cảm giữa chúng con người có thể coi nhẹ sao? Hoàng thúc." Hạ Hầu Du đứng lên, ôm ta vào trong ngực, nhìn chằm chằm Hạ Hầu Lạc, không chịu nhường chút nào.
"Ưmh, như vậy à......" Hạ Hầu Lạc nhìn ta một cái, nhìn Hạ Hầu Du một cái, rồi nhìn sang con ông ta, nhíu mày, "Phiêu Phiêu à, tại sao lại là Hạ Hầu Du, con trai này của ta không tốt sao?"
"Hoàng thúc, không phải Duật không tốt, mà là có vài thứ không có cách nào miễn cưỡng." Ta cười khổ, vừa nhìn Hạ Hầu Duật bất đắc dĩ buông tay lắc đầu một cái, "Hạ Hầu Duật rất tốt, tốt vô cùng, nhưng ta thích Du, phải làm gì đây, ta cũng không có biện pháp?"
"Vậy tại sao không thể không thích hắn?" Hạ Hầu Lạc không hiểu nhìn ta, ta càng muốn hộc máu, người này, xác thực ông ta biết cái gì gọi là tình yêu sao? Khó trách năm đó không theo đuổi được lão nương ta, hiện tại rốt cuộc ta cũng hoàn toàn tĩnh ngộ rồi.
"......" Ta chớp chớp mắt, sau đó tựa vào trong ngực Hạ Hầu Du thì thầm, "Du, chúng ta chuồn đi, người này, không có cách nào khai thông với ông ta."
"Nhưng mà, chúng ta muốn chuồn cũng không thể chuồn đi như vậy, trên người không mang theo tiền mà." Tiểu nhi tử rất khổ não, xem ra chàng đã muốn chuồn thật lâu rồi, tại không có điều kiện thôi.
Đầu ta chảy dài hắc tuyến, "Vậy làm sao bây giờ?" Nhìn về phía vị vương gia làm cho người ta hộc máu này lần nữa, ta thật sự sẽ nổi điên.
"Nghĩ biện pháp giải quyết ông ta đi." Hạ Hầu Du khổ não suy nghĩ, "Ta nghĩ ông ta không đến nỗi làm ra chuyện gì quá đáng đâu."
Ta cũng nghĩ thế, quên đi, binh tới tướng đỡ.
"È hèm, hoàng thúc." Ta quyết định, dứt khoát sòng phẳng.
"Chuyện gì, Phiêu Phiêu, có phải định vứt bỏ cái tên tiểu tử vô dụng đó làm lão bà của ta rồi không?" Hạ Hầu Lạc là một tên khốn kiếp, a a a, ta im lặng, im lặng triệt để rồi.
"Là chúng con dự định thành thân, nhưng ở chỗ này cũng không có thân thích, phụ mẫu cũng không ở đây, con cảm thấy hoàng thúc đức cao vọng trọng, thân phận bất phàm, hay là thế này, người ở lại chỗ này làm người chứng hôn và chủ hôn cho chúng con nhé, như thế nào?" Ta chớp chớp mắt nhìn Hạ Hầu Lạc, dù sao cưới gả khi nào cũng là cưới gả, vốn định kéo thêm một chút, nhưng bây giờ, không kích thích Hạ Hầu Lạc này một tý xem ra là không được.
Quả nhiên, Hạ Hầu Lạc trợn to mắt nhìn ta, "Nàng nói cái gì? Phiêu Phiêu?"
"Ta nói muốn tái giá!" Ta rống.
"Ô ô ô, Phiêu Phiêu, nàng khi dễ ta, đầu tiên là nói yêu đương cùng đại chất tử của ta, hại ta chỉ có thể bỏ đi ý định, trước đó gả cho đại ca ta, không quan tâm ta, ta lại chỉ có thể buông tay; hiện tại nàng lại muốn gả cho tiểu chất tử của ta, còn muốn ta làm người chứng hôn và chủ hôn, nàng đối với ta thật sự là quá tàn nhẫn, thật là quá đáng, ô ô ô, không muốn, ta không muốn, ta mặc kệ, Phiêu Phiêu hôm nay nàng phải đi theo ta."
"......" Ta rất im lặng nhìn Hạ Hầu Lạc khóc nước mắt nước mũi tùm lum, ặc, ta còn chưa có bắt đầu một khóc hai nháo ba treo cổ, thì ông ta đã bắt đầu khóc rồi à?
Tại sao có thể?
Ta lập tức bắt đầu lớn tiếng khóc, hừ, không phải so sánh ai khóc lớn hơn sao, a ha, xem ta đây, không có công lực làm hoa rơi trong tuyết, nhưng bản lãnh khóc thắng Hạ Hầu Lạc, ta vẫn có.
Vì vậy, ta lập tức bắt đầu gào lên, "Ô ô ô, Hạ Hầu Lạc cái tên khốn kiếp này, cường đoạt dân nữ là phạm pháp, ta đã nói rồi ta có người trong lòng rồi, ông có phải là người hay không? Ô ô ô, còn muốn tới giành với con trai của ông, có người làm cha nào như ông sao? Ông muốn thú ta ta liền phải gả sao? Ta thích chính là chất tử của ông, lão bà của chất tử ông cũng muốn giành? Ông có hiểu phong phạm làm sao làm trưởng bối hay không? Hạ Hầu Lạc, ông còn dám nói, tuổi cũng có thể làm cha ta còn muốn thú ta, ông cái tên dâm tặc này, còn có còn nữa, ông thích cũng không phải là ta, là lão nương ta, có bản lãnh đuổi theo nương ta đi, làm gì lại xuống tay với người vô tội đáng thương là ta chứ? Ô ô ô, ô ô ô, ô ô ô, Hạ Hầu Lạc, ta nguyền rủa ông, ô ô ô......"
Trong lúc nhất thời ta và Hạ Hầu Lạc khóc liên tục, ngươi tới ta đi, huyên náo trời đất mù mịt, nhật nguyệt vô quang, Hạ Hầu Duật và tiểu nhi tử dở khóc dở cười nhìn chúng ta, mà Lỗ Á hoàn toàn đã bị khóc công của ta ngủ đông luôn rồi,"Trời ạ, bọn họ thật là lợi hại đó."
"Đúng thực lợi hại." Hạ Hầu Duật xanh cả mặt, "Nhưng mà cứ để cho cha ta cứ tiếp tục kêu rên như vậy, một lát nữa bi thảm chính là chúng ta."
"Chưa chắc đâu." Hạ Hầu Du lắc đầu, "Ta thấy khóc công của Phiêu Phiêu không thể kém hơn hoàng thúc đâu."
"............" Mấy tên khốn kiếp này, loại thời điểm này mà còn có lòng dạ thảnh thơi xem náo nhiệt, người nhà Hạ Hầu quả nhiên đều là không phải người thường, chờ ta hết bận ta sẽ thu thập bọn họ, hừ.
"Được rồi, đừng khóc nữa." Lúc ta đang khóc hăng say, chợt nghe một tiếng rống to, ta vội vàng dừng lại, lại phát hiện không biết từ lúc nào Hạ Hầu Lạc đã không còn khóc, lại bắt đầu ăn cơm, hơn nữa vừa ăn vừa chậc chậc cảm thán, "Wow wow, cái này mùi vị không tệ, cái này ăn thật ngon, ăn ngon hơn đầu bếp Ngự Thiện Phòng làm, ai làm vậy?"
=_= Đúng thật là rất khâm phục với năng lực biến chuyển này nhá, ta chớp chớp mắt nhìn Hạ Hầu Lạc, sau đó chỉ chỉ Lỗ Á, "Hắn làm đó." Sau đó thì nhìn thấy Hạ Hầu Lạc kinh ngạc hô lên xông lên ôm lấy Lỗ Á, Lỗ Á đáng thương vốn rất lợi hại lại rơi vào trong ngực của Hạ Hầu Lạc, thậm chí một chút giãy giụa cũng không có, thật sự là quá thảm.
"Là ngươi? Thật lợi hại, quả nhiên rất rất lợi hại, đứa nhỏ, gả cho ta, mỗi ngày nấu cơm cho ta đi, như thế nào?" Hạ Hầu Lạc vừa nói xong câu này, Lỗ Á đứng mũi chịu sào ngất đi, mà chúng ta cũng rất bất hạnh ngất theo.
Rất tốt rất cường đại, rất đồi trụy rất bạo lực, Lỗ Á đáng thương, ta giúp ngươi cầu nguyện......
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...