Editor: Tiểu Song
――― Thái hậu, hoàng thượng, vương gia, tam giác ba người, quan hệ thần tử quỷ dị mập mờ.
Cơm nước no nê, tôi vuốt cái bụng to như quả dưa hấu, thật vui vẻ xụi lơ trên ghế, trong lúc vô tình ngẩng đầu, lại nhìn thấy mặt Hạ Hầu Dận như có điều suy nghĩ.
Tôi than thở, ai, hiển nhiên vừa rồi tôi xuất ra bộ dạng như vậy khiến hắn xấu hổ. Chẳng qua cũng không phải tôi cố ý, nam tử hán đại trượng phu, sao hẹp hòi như vậy, bây giờ còn dùng ánh mắt tiểu nhân nhìn chằm chằm tôi như gián điệp, rõ ràng không chịu tin tưởng tôi chứ sao.
”Mẫu hậu......”
”Gọi ta là Phiêu Phiêu!” Nghe hai chữ kia vừa nghe đã cảm thấy nhức đầu, tôi không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái, thiệt là, nam nhân ba mươi tuổi gọi một tiểu nữ tử hai mươi tuổi là “Mẫu hậu”, muốn tôi không nói không được, bối phận thế nào? Nơi này không có người khác.
Chỉ là, tôi vô ý thức nhìn hắn nghĩ, hắn mở miệng nói chuyện với tôi, có phải đã giải hòa rồi không?
”Này không hợp quy củ.” Hạ Hầu Dận thở dài, đi đến ghế trước mặt tôi thoải mái ngồi xuống, vẫn là dáng vẻ lạnh lẽo.
Nhưng lúc này cũng không phải là mặt vạch đen, đoán chừng tâm tình giống như mưa rào sấm chớp kết thúc, sắp có mặt trời. Chỉ là nam nhân như vậy, tôi cũng rất khó có thể tưởng tượng ra dáng vẻ mỉm cười của hắn. Cho nên, mặc dù hắn rất đẹp mắt, nhưng tôi không hiểu, thái hậu Tần Phiêu Phiêu trước đây thích người đàn ông này vì điều gì? Chỉ là bởi vì đẹp trai phải không? Tôi nhìn hắn, rơi vào trầm tư.
”Ngươi nhìn cái gì?” Đại khái tôi ngẩn người quá lâu, cũng có thể là băng sơn nam nhân vốn da mặt rất mỏng, cho nên, sau mười lăm phút tôi nhìn chằm chằm vào mặt hắn, hắn rốt cuộc không nhịn được trực tiếp hỏi, lúc này sắc mặt tiếp tục hắc.
Hắn trừng mắt liếc Hạ Hầu Du đang cười trộm, thuận tiện không vui nhìn tôi, ném cho tôi một ánh mắt cảnh cáo.
Tôi mới từ ngẩn người tỉnh lại, không chú ý tới sắc mặt của hắn thật không tốt, kết quả là, lúc này một câu nói đụng phải họng súng, “Không phải, đang nhìn mặt ngươi, rất đẹp mắt.” Tôi là đứa bé ngoan thành thực, vì vậy nói ra, “Nhưng ngươi xem ngươi, cả người lạnh tựa như khối băng, mà cũng hẹp hòi, cũng không biết dàn xếp biến thông......” Tôi càng nói càng nhỏ một tiếng, chỉ cảm thấy khí lạnh chung quanh càng ngày càng nặng, sát khí càng lúc càng thịnh, tôi nhẫn nhịn dừng lại, nháy nháy nhìn hắn, câu nói sau cùng không nói tiếp, thật ra thì tôi muốn nói: thật không biết tại sao Tần Phiêu Phiêu lại thích ngươi...... Chỉ là, tôi sờ sờ cổ cảm thấy, thật may là không nói, nếu không có thể chết thế nào cũng không biết.
”Hoàng thượng, ta sai rồi......” Tôi nhìn về hắn cầu xin, ô ô, không được chém đầu tôi. Edit tại dien.dan.le.quy.don
Hắn nhìn tôi hồi lâu, gân xanh trên trán nổi lên, quả đấm cầm thật chặt, giống như tùy thời sẽ xông lên, tôi có chút sợ, không nhịn được lạnh run rung một cái, lui một bước.
Nhưng không biết có phải thấy tôi sợ hay khồn, hắn thở dài, buông lỏng nắm tay ra, ánh mắt đen nhánh nhẹ nhàng rung lên, nói với tôi, “Ngươi nên gọi mình là Bổn cung, chẳng lẽ cái này cũng quên rồi sao?” Hắn nói, dáng vẻ có chút tiếc nuối, nhưng nhiều hơn là thở phào nhẹ nhõm. Có lẽ, hắn và Hạ Hầu Du cũng giống nhau, đều hi vọng Tần Phiêu Phiêu quên đi quá khứ.
Tôi nhìn hắn, gật đầu một cái, nếu đây là nguyện vọng của hắn, vậy tôi sẽ giúp hắn thực hiện, tôi vốn cũng không phải là Tần Phiêu Phiêu, không cần thiết phải giữ lại tình yêu của Tần Phiêu Phiêu.
Tần Phiêu Phiêu có lẽ là yêu nam nhân này, yêu đến chết đi sống lại, cuối cùng lai là nỗi đau của riêng mình, tình yêu giành cho Hạ Hầu Dận vẫn mãi cho đến lúc chết đi. Nếu Tần Phiêu Phiêu đã chết, vậy hãy để cho tất cả theo tử vong của nàng mà cách xa. Ta là Tần Phiêu Phiêu, chỉ thuộc về linh hồn của mình.
”Đúng vậy, cái gì cũng quên, cho nên, ta cũng không nhớ rõ ta là mẫu hậu của các ngươi, cũng không biết tại sao ta trẻ tuổi như vậy mà là thái hậu nương nương, cũng không biết quan hệ trước kia chúng ta rất tệ, cũng không nhớ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhưng......” Nói xong, ánh mắt của tôi từ Hạ Hầu Dận nhìn qua Hạ Hầu Du, từng chữ từng câu tuyên cáo: “Bắt đầu từ hôm nay, ta là của ta, nếu ông trời đã để cho ta chết một lần, lại cho ta tiếp tục sống, với trí tuệ, người đã hi vọng ta có được sinh mạng mới, vô luận quá khứ xảy ra chuyện gì cũng thôi, ta không muốn biết, cũng không muốn tiếp tục trông nom những thứ này, bắt đầu từ bây giờ, ta chỉ vì mình còn sống, tất cả mọi thứ trong quá khứ đều đã chết, hôm nay coi như là ngày sinh, các ngươi hiểu chưa?” Tôi chăm chú nhìn bọn họ.
Chỉ là, những vấn đề Tần Phiêu Phiêu để lại, tôi sẽ giúp nàng giải quyết, mặc kệ là cái gì, hiện tại tôi là Tần Phiêu Phiêu rồi, tôi muốn trốn tránh cũng không thể nào thoát khỏi thân phận và sứ mệnh của Thái hậu nương nương.
Ai, thay vì đợi đến lúc phiền toái tới tìm tôi, không bằng giải quyết tất cả phiền toái để nhẹ nhõm vui vẻ từng ngày, ừ, cứ quyết định như vậy!
Nhưng tại sao tôi đây rất nghiêm túc, bọn họ lại dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn tôi? Nét mặt này là thế nào đây, không tin? Hoài nghi? Kinh ngạc? Cái gì nữa đây? Tôi không hiểu, cực kỳ phức tạp.
“Này này, nói thì nói, sao lại tỏ thái độ như vậy?” Tôi bất mãn trợn mắt nhìn bọn họ một cái, thật là những đứa trẻ không biết lễ phép, mặc dù so sánh ra thì họ cũng chỉ là tiểu bối, sao không nhìn tôi, ghét!
“Mẫu hậu nói là thật?” Tiểu nhi tử Hoàng đế hồ ly liếc một cái, sau đó nhìn tôi cười.
“Dĩ nhiên!” Tôi nghiêm túc gật đầu, “Cho nên từ bây giờ phải thay đổi, lúc không có người không cần gọi ta là Thái hậu, có thể gọi ta là Phiêu Phiêu, ta không muốn vô duyên vô cớ bị xem là già, người ta còn như hoa như ngọc tự thủy lưu niên!” Tôi liếc mắt kháng nghị.
Hạ Hầu Du nở nụ cười khì khì một tiếng, ngay cả lúc tôi đang cực kỳ nghiêm túc.
“Chậc chậc, nói đã quên hết rồi, tính tình một chút cũng không thay đổi, vẫn hay cay cú như vậy.” Hạ Hầu Du trêu ghẹo tôi.
Tôi háy hắn một cái, “Hừ, ngươi nói ta sao? Dĩ nhiên không thể đổi, ngươi cho rằng mẹ ghẻ rất tốt hả, nhi tử lớn nhất bày sắc mặt đó cho ta thấy, ngay cả ta chết cũng không để ý, thật giống như ta thiếu hắn cả quốc khố vậy, tiểu nhi tử ngày ngày tính toán ta, nghe nói còn có một nữ nhi nhìn ta rất không thuận mắt, một phi tử muốn đối nghịch với ta, ta không cay cú được sao?” Tôi trả lời lại một cách mỉa mai, hắn nghẹn không thể nói nên lời, sững sờ nhìn tôi nửa ngày chỉ có thể cười khúc khích.
“Hắc hắc, tài ăn nói còn trở nên tốt hơn, mẫu hậu.”
“Gọi Phiêu Phiêu, nhi tử!” Tôi hoàn toàn không để ý tới biến chuyển của hắn, dù sao ở trong cảm nhận của tôi, người này chính là một phúc hắc, hừ hừ, cho là tôi không biết sao, làm như tôi là đứa trẻ không bằng, tôi không đần như vậy.
“Hi vọng ngươi đúng là quên hết, cũng thật muốn thay đổi.” Tiểu nhi tử muốn cãi cả với tôi, lại bị con mắt lớn nhất cản lại.
“Như ngươi nhìn thấy.” Tôi nhún nhún vai, không quan tâm. Hiện tại nói cái gì cũng đều không hữu dụng, nhưng mấy ngày nữa, hắn rồi sẽ biết, tôi không phải là bà lão gì hết.
Uhm, chỉ là trước đó tôi phải đi thăm dò một chút, rốt cuộc Tần Phiêu Phiêu này và nhi tử lớn nhất có quan hệ gì, ta đừng hỏi đề không có cách giải quyết, còn xui xẻo hồ đồ thành coi tiền như rác.
“Vậy sao? Ta mỏi mắt mong chờ.” Hắn nói qua nhìn thật sâu tôi một cái, sau đó xoay người đi ra ngoài, trước khi đi, hắn nói, “Nghỉ ngơi thật tốt, dưỡng thương tốt, ta sẽ trở lại thăm ngươi.” Nói xong, bóng dáng của hắn rất nhanh biến mất ở cửa điện.
Mà tôi không biết vì sao, nghe âm thanh trầm thấp của hắn, tôi lại cảm thấy loại cảm giác bi ai, trong nháy mắt có chút mê man, rốt cuộc hắn hi vọng tôi quên hay không muốn tôi quên?
Suy nghĩ thật lâu, tôi không có đáp án.
Cho đến tiểu nhi tử ở bên tai tôi không có hình tượng chút nào rít gào thật lâu tôi mới bừng tỉnh lại, “Chuyện gì vậy, Du nhi?” Tôi có chút cảm thấy có lỗi với tiểu nhi tử, nháy nháy mắt vô lương nhìn hắn.
Ai, không phải người ta cố ý coi thường sự có mặt của hắn, chỉ là mị lực của Hoàng đế tương đối lớn mà thôi, trong lòng tôi không hề áy náy nhỏ giọng biện minh cho mình.
“Không nên gọi ta là Du nhi, Phiêu Phiêu, chẳng lẽ dù ngươi quên mất cũng không thể quên hắn được sao?” Hạ Hầu Du nhìn tôi, trong mắt ngập tràn bi thương, nhìn hắn, sắc mặt trầm trầm, một chút cũng không nghĩ mới vừa rồi bộ dạng của hắn là tên hồ ly xảo trá.
Hắn thế nào? Tôi không hiểu nhìn hắn, tại sao dáng vẻ hắn bỗng nhiên như rất khổ sở?
Còn có, không được gọi hắn là Du nhi? Chẳng lẽ sau này nhìn hắn phải nói “Xin chào”? Tiểu tử này, xem ra thật thông minh, thật ra lại là Bảo Bảo đần.
Tôi nháy nháy mắt, nỗ lực sửa lại suy nghĩ bị hai tên nhi tử này làm lộn xộn lung tung, thật vất vả đại não không hề bãi công nữa, tôi mới mờ mịt nhìn tiểu nhi tử, “Không gọi là Du nhi, vậy thì gọi là cái gì? Còn có… hắn là ai à? Tôi không nhớ gì hết?” Tôi hoàn toàn rơi vào trạng thái ngu ngơ.
Hạ Hầu Dận không nói gì, tay thoáng giương quạt ra, chặn lại nửa bên mặt của mình, chỉ chừa một con mắt nhìn tôi, khiến tôi cảm giác mình không có một chút bí mật nào, ở trước mặt hắn điều gì cũng bị hắn nhìn thấy rõ ràng. Tôi có chút quẫn bách lui một bước, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt.
“Ngươi ngươi… Nhìn cái gì vậy? Không được nhìn loạn…, cũng không phải là chưa có nhìn thấy!” Tôi khuyến khích chưa đủ liếc hắn một cái, vội vàng dời tầm mắt, ôi, không biết có phải là tôi ảo giác hay không, sao tôi lại cảm giác ánh mắt Hạ Hầu Du nóng hừng hực nhìn chằm chằm tôi, sắp đem tôi nướng khét á…
“Gọi ta là Du, Phiêu Phiêu, công bằng mà nói, về sau không vào lúc không có ai, ta sẽ gọi ngươi là Phiêu Phiêu, không xưng ngươi là mẫu hậu.” Hạ Hầu Du chợt nở nụ cười rực rỡ, giống như mọi lo lắng vừa rồi của tôi chỉ là ảo giác.
Người này, thật là biển đổi sắc mặt nhanh cực kỳ.
Tôi cau mũi một cái, trực giác cảm thấy tên Hạ Hầu Du có chút thần bí quỷ quyệt, chẳng qua tôi cũng lười suy nghĩ nhiều, đầu óc quá mệt mỏi, làm sao suy nghĩ nhiều như vậy được. Tôi là Thái hậu, là mẫu hậu của hắn, hắn còn có thể đối xử với tôi thế nào?
Cho nên, bắt đầu khởi động sóng ngầm, tôi suy nghĩ, gật đầu đồng ý yêu cầu của tiểu nhi tử. Tuổi lớn hơn người khác mà phải gọi người đó là mẫu hậu, hô, lại nghĩ đến tôi trước kia cũng chưa quá 28 tuổi, lại thành mẫu hậu 20 tuổi, thế nào cũng cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Mà đối với phản ứng của tôi Hạ Hầu Du hiển nhiên cảm thấy vừa lòng cực kỳ, đôi mắt hồ ly lộ ra ý cười, sau đó hấp ta hấp tấp quay đầu, thở dài cáo từ, “Chậc chậc, mặc dù ngươi nói cái gì cũng quên, nhưng mà bộ dáng hiện tại tương đối đáng yêu, ta có chút mong đợi sinh sống trong tương lai.” Nói xong, Hạ Hầu Du có thâm ý khác nhìn tôi một cái, khoan thai đi ra.
Tôi nháy nháy mắt, thở dài, “Hô, rốt cuộc cũng đi rồi, thiệt là lũ tiểu tử một chút cũng không biết kính già yêu trẻ, không biết lão nhân gia ta rất mệt mỏi, quấy nhiễu người nhà nghỉ ngơi, ghét.” Nói xong, tôi lập tức bò lên chiếc giường lớn đáng yêu của tôi, giả chết!
Mà người đứng bên cửa sổ nơm nớp chứng kiến nhất cử nhất động của tôi – Như Nguyệt – lại cười khì một tiếng.
Chậc, nha đầu này, lá gan càng lớn rồi, lại dám cười tôi?
Tôi ừng ực từ trên giường bò dậy, nhìn nàng ngoắc ngoắc đầu ngón tay, cười quỷ dị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...