Sau đó bắt đầu giam giữ các huynh tỷ muội khác, hoàng huynh cũng bị giam lỏng. Mẫu thân xuất thân hèn mọn, không quyền không thế, hoàng huynh lại nhu nhược vô năng, nhát gan sợ gây chuyện, không có ai dựa vào, cũng không phải là hoàng đế tương lai được mọi người chọn lựa, nhưng lại thích hợp với hình nhân trong tâm tư của Tô Triêu Ân, ngay cả ta cũng là công chúa bù nhìn. Các đại thần không có binh quyền trong tay, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn phụ tử Tô Triêu Ân không kiêng nể. Một tháng sau đó hoàng huynh chính thức đăng cơ, qua một lần phát sinh thay đổi ở chỗ, ta cùng hoàng huynh bị Tô Triêu Ân khống chế ở Tử Thần Điện, đáng tiếc đến cuối cùng vẫn thất bại, chỉ còn lại một đại thần chung thành cũng bị hắn lấy lý do phạm tội đem cả cửu tộc ra chém đầu."
Nói đến đây, Nguyệt nhi thấp giọng ngừng lại, không biết là vì bất bình cho những con người chết oan thống khổ kia, hay là vì cái gì khác.
Có lẽ bởi vì do bản thân đang sống trong cung đình này, mà khi nghe được như vậy Thương Lăng Nguyệt trong lòng đè nén khó chịu, cũng không giống như lúc đọc sách sử cảm thấy khô khan, cùng mình cách một tầng, bọn họ là bọn họ, nàng là nàng, không có chút quan hệ nào, không khỏi vuốt tim an ủi nàng: "Chuyện này không thể trách hoàng huynh, ngươi cũng không sai, phụ tử Tô Triêu Ân nắm quyền, một tay che trời, cũng không phải là ngày một ngày hai."
Nguyệt nhi khổ sở "Ân" một tiếng, lúc này mới lên tiếng nói tiếp: "Ta mặc dù không được sủng ái, chưa có hưởng thụ qua như thế nào gọi là công chúa vinh sủng, là công chúa cuối cùng của đế quốc này, đứng ở dưới mái hiên trên lầu hai Tử Thần Điện, nhìn những người kia vì hoàng huynh và ta, vì giang sơn Thương Tự Đế Quốc, mà ra sức chém giết chết ngay trước mắt, cuối cùng vẫn bị phụ tử Tô Triêu Ân vu cho tội mưu phản dẫn tới xử tử, cũng không dám phản bác một tiếng, có một loại bất lực thống khổ cùng bi ai.
Về sau ta cũng giống hoàng huynh hàng đêm bắt đầu gặp ác mộng, lúc nào cũng mơ thấy những thi thể chết không được nhắm mắt kia. Sắc mặt Hoàng huynh ngày qua ngày càng them tái nhợt, buồn bực không vui, dưới mắt quầng thâm, ngự y nói hắn thân thể có cố tật, do từ nhỏ bị nhiễm lạnh để lại bệnh. Bốn năm này ở bên cạnh phụ tử Tô Triêu Ân, sống cẩn thận chặt chẽ, tròng lòng không thuận, thân thể không tốt, mỗi lần hắn tới, ta cũng có thể nhìn ra bệnh của hắn so với lần trước nghiêm trọng hơn."
Thương Lăng Nguyệt nghe được giọng nói của nàng bắt đầu run rẩy không ổn định: "Ta thật sự rất sợ hắn có một ngày giống như mẫu hậu bỏ ta mà đi, để lại ta một mình sẽ sống sót ở trong cung này như thế nào. Có hắn ở đây, ta mới cảm thấy được sống còn có chút ý nghĩa, không có hắn, ta cũng không thể nào sống được."
Trong lòng trầm xuống, Thương Lăng Nguyệt chưa bao giờ thấy tâm tư nàng xuống thấp như vậy, cưỡng chế trầm trọng, cố ý hừ một tiếng: "Mới vừa rồi không biết là ai còn nói đi theo ta cao hứng đấy, nhanh như vậy mà đã quên sự tồn tại của ta rồi."
Nguyệt nhi hiểu nàng có ý tốt, rất nhanh bình tĩnh trở lại: "Tỷ tỷ không cần lo lắng, ta không sao, chỉ là nhất thời nói đến chỗ thương tâm.
Thương Lăng Nguyệt nghe vậy nhưng ngược lại khó có thể bình tĩnh được, liên tục hỏi những nghi vấn quay quanh trong lòng: "Giữa các hoàng tử tranh quyền đoạt vị còn khó thoát, Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc lòng dạ độc ác hạ sát thủ còn có thể hiểu được, nhưng những công chúa kia, gây trở ngại gì cho bọn họ? Vì sao cũng đuổi cùng giết tận, một người cũng không tha?"
Nguyệt nhi trong bốn năm này có nghe qua nàng kể lại sự tình ở quê hương, cho nên cũng hiểu được nàng vì sao lại nghi vấn, giải thích: "Công chúa và hoàng tử của Thương Tự Đế Quốc có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế như nhau, cùng nơi ở của tỷ tỷ bất đồng, không phải là nam tôn nữ ti, dân chúng nam nữ địa vị cũng giống nhau, trong triều còn có nữ quan."
Thương Lăng Nguyệt kinh ngạc đến cực điểm, ở đây bốn năm, lần đầu tiên có xúc động hiếu kỳ muốn biết hết mọi chuyện ở chỗ này, chỉ là vẫn còn có chút nghi vấn, vấn đề này rất quan trọng: "Nguyệt nhi, ngươi từ đâu mà biết được Tô Triêu Ân giết phụ hoàng ngươi? Hành thích vua không phải là chuyện đáng để khoe ra, hắn không thể nào tiết lộ dễ dàng như vậy."
Nguyệt nhi chưa trả lời nàng ngay, chỉ nói: "Tỷ tỷ, trước tiên ngươi đáp ứng ta không được khẩn trương."
Nếu nàng không nói thì có lẽ sẽ không khẩn trương, nàng vừa nói lời này, như thế nào có thể không khẩn trương a! Thương Lăng Nguyệt che dấu ho khan một tiếng: "Ngươi nói."
Nguyệt nhi nói: "Cùng ngươi xài chung thân thể, mặc dù ta không khống chế được nó, nhưng năm ngoái vào đêm ngày mười lăm tháng tám, hồn phách đột nhiên rời khỏi thân thể, ta hoàn toàn không làm chủ được, lúc sáng sớm, mới lại trở về thân thể. Trong khoảng thời gian đó, hồn phách có thể đi bất cứ nơi nào. Ta vốn là muốn đi Tử Thần Điện thăm hoàng huynh, lại vô tình bay qua An Nhân điện, vừa vặn nghe thấy Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc nói tới chuyện tình của phụ hoàng."
Thương Lăng Nguyệt sắc mặt khẽ biến, nhưng bởi vì có nhắc nhở của nàng, chưa quá mức bối rối, cúi đầu khóe miệng sít sao soắn lại, vội la lên: "Nguyệt nhi, sau này khi ngươi nghĩ đến hoàng huynh cứ nói với ta. Ngươi ỷ lại vào hắn mà sống, hắn cũng là vì bảo vệ ngươi mà gắng gượng. Hồn phách lên rời đi là ta, không phải là ngươi, hiện tại tình hình rất nguy hiểm, ngươi phải có ý muốn tăng cường chiếm đoạt thân thể của mình, không thể lại bị tách khỏi thân thể."
Tất cả tiểu thuyết xuyên không đều viết như vậy, nguyên chủ hồn phách mưu sinh vốn có ý niệm nhất yếu, như thế sẽ làm cho người ký sinh chiếm cứ luôn thân thể, khi chuyện xuyên không như vậy rơi trên đầu nàng, cũng chỉ có thể tham khảo những tiểu thuyết xuyên không thật thật giả giả kia.
Nguyệt nhi nghe nàng đề nghị như vậy, trong lòng ấm áp, vội vàng đáp ứng nói: "Ta nghe lời ngươi nói, tỷ tỷ không cần phải lo lắng."
Nhưng Thương Lăng Nguyệt vẫn không an tâm, mi tâm nhíu chặt, trước mắt tất cả đều xoay quanh nội dung bên trong những tiểu thuyết xuyên không kia, hồn phách nguyên chủ là biến mất như thế nào.
Nguyệt nhi cũng phát hiện ra tinh thần nàng có chút không được tập trung, vừa định giúp nàng giải sầu, ngoài cửa điện đã truyền vào âm thanh ào ào quỳ xuống đất: "Nô tỳ tham kiến bệ hạ!"
Thanh âm Nguyệt nhi bỗng nhiên mang theo vui sướng: "Tỷ tỷ, hoàng huynh đến đây!" Nàng đã hơn mười ngày mới gặp lại được hoàng huynh.
Thương Lăng Nguyệt tạm thời cưỡng chế bất an trong lòng, lúc này kéo chăn mỏng đang rơi xuống đất lên: "Ta sẽ đi mở cửa ngay, mười ngày không gặp, ta cũng rất nhớ hoàng huynh
Bốn năm chung đụng, nàng tuy là tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng cũng thật sự cảm nhận được Thương Hằng Chi đối với "Nàng" tiểu muội này rất yêu thương, dần dần đối với hắn sinh ra tình cảm huynh muội, Nguyệt nhi và nàng dùng chung một thân thể, hồn phách cũng hơi có chút ít cảm ứng, hiểu được tâm tình của nàng, cười cười: "Mau đi đi."
Nhưng vào lúc này, "Khụ khụ... ..." Ngoài cửa điện Thương Hằng Chi mang theo thanh âm ho khan, ngay sau đó lại truyền vào: "Bình thân, công chúa đã thức chưa?"
"Hoàng huynh, ta tỉnh!" Thương Lăng Nguyệt vội vàng kêu to, liền qua lấy áo tùy ý khoác lên người, hướng cửa điện chạy tới, vừa chạy nàng vừa cúi đầu dặn dò nói: "Lát sau ngươi có cái gì muốn nói, vụng trộm dùng ý niệm nói với ta, ta cảm ứng được, sẽ thay ngươi hỏi hoàng huynh."
Nguyệt nhi cười "Ân" một tiếng, rơi vào trầm mặc ẩn núp bản thân.
Thương Lăng Nguyệt chay như bay đến cửa, tay mới vừa chạm đến, cửa điện liền két... Từ ngoài đẩy vào, hoàng huynh Thương Hằng Chi của Thương Lăng Nguyệt được người dìu lấy đứng ở cửa, tay duỗi ra đẩy cửa còn lơ lửng giữa không trung, thân hình uy nghiêm ở sau hoàng bào rộng thùng thình, càng tỏ ra đơn bạc gầy yếu, thật giống như một trận gió cũng có thể đem hắn thổi bay, khuôn mặt vẫn gầy như vậy, trắng bệch không có huyết sắc, lộ ra vẻ anh tuấn ốm yếu.
Thương Lăng Nguyệt nhìn hắn so với lần trước gặp mặt càng không được tốt, vội vàng duỗi tay đến vịn chặt: "Mau vào trong, giữa trưa mà ngươi không đi nghỉ ngơi, sao lại đến chỗ này của ta?"
Thương Hằng Chi ho khan, nhìn sắc mặt nàng đỏ thắm, con mắt sắc vô lo vô nghĩ, cũng không bị nhiễm lạnh, rút cánh tay bị nội thị đỡ ra, giao cho nàng: "Mười ngày không gặp, có chút nhớ nhung ngươi, ngươi rất tưởng niệm vi huynh sao?" Tô Bá Ngọc cố ý đến nói cho hắn biết, Nguyệt nhi chọc ghẹo cung nhân lại nhảy hồ tìm chết, chỉ là khi tỉnh lại tâm tình xuống thấp, để hắn đến xem một chút
Thương Lăng Nguyệt không ngừng liên tục gật đầu, con mắt cười thành một đường nhỏ: “Cái đó còn cần phải hỏi sao." Nói xong mới phát hiện dưới chân lạnh lẽo, vừa cúi đầu lại nhìn thấy chân không dẫm trên đất, vội vàng bổ sung một câu: "Đây không phải là giày cũng chẳng quan tâm liền chạy như bay đến nghênh đón hoàng huynh !" Hắn tất nhiên là nghe được chuyện nàng nhảy hồ tìm chết không yên tâm nên tới xem một chút.
Thương Hằng Chi liếc một cái về chân nàng đang muốn giấu sau quần áo, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cười ho khan đi theo nàng vào nhà: "Cho dù là mùa hè cũng không thể như vậy được."
Thương Lăng Nguyệt bĩu môi, sau khi dẫn hắn vào phòng ngủ ngồi xuống, mới quy củ đi lấy giầy xỏ vào: "Về sau nhớ kỹ. Hoàng huynh đến đây cũng không hỏi xem những ngày này ta trôi qua như thế nào, lại chính là phê bình. Chẳng lẽ ngươi tới để phê bình ta?" Nói đến hai người bọn họ đều là mười tám tuổi, sinh nhật nàng so với hắn chậm hơn một tháng mà thôi, gọi hoàng huynh cũng không mất mát gì.
Nói xong ngồi xuống bên cạnh, tự mình tiếp nhận ấm trà cung nữ bưng tới rót cho hắn, lúc này mới chú ý tới hắn từ trước đến nay ốm yếu u buồn bây giờ chân mày khóe mắt đều mang theo dáng vẻ tươi cười nhu hòa khó có thể nhận ra.
Thương Lăng Nguyệt vội vàng đến gần bên cạnh hắn, lại cẩn thận phân biệt trong chốc lát, mới cúi sát vào nhìn hắn chằm chằm: "Hoàng huynh, ngươi hiện tại nhướn mày vui mừng, có đại hỷ sự gì sao, có phải hay không cũng nên lộ ra một ít để cho ta biết?"
Thương Hằng Chi nghe vậy ngẩn cả người, sắc mặt vui mừng trên mặt hắn rất rõ ràng? Hắn hôm nay gặp qua Tô Bá Ngọc, Nguyệt nhi cũng có thể nhìn ra, chẳng phải là hắn cũng đã nhìn ra? Mi tâm bỗng nhiên nhăn lại, nếu như hắn trở về An Nhân điện bẩm báo Tô Triêu Ân, Tô Triêu Ân lại đi điều tra, Thù nhi nhất định sẽ bởi vì hắn chủ quan mà lâm vào nguy hiểm, tay cầm ly trà run lên, trên mặt tái nhợt lập tức hoàn toàn không có chút huyết sắc, bối rối đến cực điểm.
Thương Lăng Nguyệt không ngờ mình nhất thời nói đùa, lại làm cho hắn trong nháy mắt biến sắc, cộng thêm mới vừa rồi nghe được phụ tử Tô Triêu Ân làm những chuyện kia với hắn, liền nghĩ đến không có chuyện tốt, đáy mắt vui vẻ bỗng nhiên tản đi, ngồi xuống nệm êm bên cạnh hắn, hai tay đưa ra cầm chặt tay lạnh buốt khẽ run của hắn, hạ thấp giọng: "Hoàng huynh, còn có ta ở đây, Tô Triêu Ân cùng Tô Bá Ngọc như thế nào làm khó dễ ngươi? Chớ hoảng sợ, ngươi nói cho ta biết, chúng ta cùng nhau nghĩ biện pháp."
Nguyệt nhi đang ở trong thân thể trầm mặc bỗng nhiên dùng ý niệm nhắc nhở nàng, giọng nói coi như bình tĩnh: "Hoàng huynh mặc dù ngu dốt, gan nhỏ hèn nhát, nhưng chuyện tình có quan hệ với ta cùng hoàng tẩu lại cực kỳ nhạy cảm, nên là ở nơi này ta cùng hoàng tẩu có tình hình gì làm cho hắn bất an. Bất quá vừa rồi trên mặt hắn là vẻ vui mừng, không giống như có việc gì, ngươi tỉnh táo lại, đừng có gấp."
Thương Lăng Nguyệt cảm ứng được, như ăn thuốc an thần, Nguyệt nhi thấy rõ thế sự, ba năm nay những chuyện đã xảy ra cơ hồ nói hết sức chuẩn.
Thương Hằng Chi thấy đôi mắt nàng lo lắng căng thẳng, hắn không thể bảo hộ cho nàng bình yên, lại còn lúc nào cũng làm nàng vì mình mà lo lắng, từ chín tuổi năm ấy đến bây giờ, trong lòng tự trách, lắc đầu ảm đạm cười: "Không có quan hệ gì với bọn họ, ta không sao, đừng lo lắng."
Thương Lăng Nguyệt mi tâm nhíu càng chặt, hắn không nói, nàng sẽ càng lo lắng hơn: "Hoàng huynh không cần gạt ta, ngươi không gạt được ta ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...