Thái Giám Chức Nghiệp Tố Dưỡng FULL


Tuy tiếng gọi điện hạ kia vẫn khàn đặc, nhưng cũng đủ biết lúc này Phó Thần đã không còn là dã thú điên cuồng như ban nãy.
Trái tim Thiệu Hoa Trì nặng nề chìm xuống.
Y há miệng thở dốc, không biện minh được lời nào.
Thậm chí, y không dám nhìn thẳng vào Phó Thần.

Y có thể làm bộ như thản nhiên cho qua mọi chuyện, hay là giải thích đôi lời, để tránh Phó Thần không cảm thấy ghê tởm mình.

Nhưng y không làm được, thậm chí không thể phản ứng.
Y cứ để mặc thân thể lõa lồ, ngơ ngác nhìn người trước mặt như đứa bé lạc đường.
Phó Thần ôm đầu, không để ý đến đám người đang đứng vây quanh.
Hắn vừa mới làm gì vậy? Phát tiết dục vọng lên điện hạ?
Phó Thần không dám tin, trừng mắt nhìn bàn tay mình.

Hắn tưởng lầm Thiệu Hoa Trì là Di Nhiên sao?
Chắc chắn không phải.

Trừ việc cả hai đều là những người rất mạnh mẽ thì hoàn toàn khác nhau, từ thân phận, thời đại đến tính cách.
Không giống......vậy mà hắn vẫn.....
Lần buông thả này giống như một khối u ác tính đã hình thàn trong cơ thể, bén rễ này mầm không rõ từ bao giờ.

Khoảng thời gian ở trong cung khiến mỗi lần trông thấy Thiệu Hoa Trì, hắn đều tôn kính theo bản năng.

Thậm chí, khi biết y là Ẩn vương, hắn vẫn không thể nào coi hai người là một.
Dù hắn biết rất rõ thất điện hạ tâm cơ, thâm trầm, nhưng Phó Thần vẫn không bỏ được lễ giáo được nuôi dạy trong cung từ thuở nhỏ.

Người kia là vị hoàng tử mà đích thân hắn chỉ dạy, có thể làm bạn, có thể làm thầy, nhưng chắc chắn không bao giờ trở thành mối quan hệ kia.

Mà hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thân mật với nam giới.
Mối quan hệ vốn có giữa bọn họ có lẽ sẽ sụp đổ từ ngày hôm nay.
Dù khi ấy, đầu óc hắn mụ mị nhưng trí nhớ thì không ảnh hưởng gì.

Hắn vẫn nhớ âm thanh nhẫn nại của đối phương, động tác ngăn cản, ánh mắt sửng sốt, tất cả vẫn còn sờ sờ.

Nhưng ấy không phải điều khiến Phó Thần khiếp sợ nhất.

Hắn cảm nhận được thân nhiệt của y, từng hơi thở gấp gáp của y chạm nên da mặt hắn ấm nóng, ánh mắt sắc bén không chịu khuất phục, còn cả cảm giác êm ái khi đầu ngón tay chạm vào da thịt.
Trong tiềm thức, hắn đã bỏ qua những chi tiết không hợp lý, chỉ muốn phát tiết dục vọng lên người điện hạ như một con thú hoang.

Điện hạ nào có tội lỗi gì? Đầu hắn vừa đỡ đau thì hai mắt lại nhức buốt.

Ít nhất, trước ngày hôm nay, hắn chưa một lần nghĩ rằng mình sẽ làm những chuyện như thế với một nam nhân.

Chẳng lẽ là do hắn đã nhẫn nhịn nhu cầu sinh lý quá lâu rồi?
Phó Thần nhớ đến những lời Điền thị nói lúc trước, lòng vốn đã áy náy với y, giờ lại càng hổ thẹn.
Hắn định kéo quần áo lại cho Thiệu Hoa Trì, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị đối phương tránh né.

Hai mắt hắn tối sầm.
"Điện hạ....." Hắn thoáng chút do dụ.
Mặt Thiệu Hoa Trì trắng bệch, bắt đầu run rẩy kéo quần áo lên, cắt ngang lời Phó Thần, "Ngươi câm miệng lại, ta không muốn nghe."
Thiệu Hoa Trì như một con rùa rụt đầu, muốn trốn tránh Phó Thần.
Y biết rõ con người Phó Thần.

Khiến hắn thích nam nhân e còn khó hơn y trở thành hoàng đế.
Cuộc trò chuyện ở khu Hắc Huyết, y vẫn còn nhớ rõ.

Phó Thần cự tuyệt y.

Căn bản mà nói, Phó Thần sẽ không cân nhắc đến việc gần gũi với y, một nam nhân chẳng có chút gì liên quan đến nữ giới.

Lúc này, ngay cả chính bản thân y còn khinh thường mình, huống chi là Phó Thần.

Thế thì chẳng bằng bắt hắn ngậm miệng, tránh nghe phải những lời không lọt tai.
Thực ra, qua rất nhiều năm rồi, Phó Thần vẫn có chút e sợ thất điện hạ.
Hắn không mở miệng nói thêm nữa.

Đầu óc hắn lúc này còn rất hỗn loạn, cần áp chế tác dụng của mị dược trước đã.
Hắn ráng chịu sóng tình đang cuồn cuộn dâng, lùi lại vài bước, để Thiệu Hoa Trì có thời gian sửa sang lại quần áo lộn xộn.
Hắn là kẻ có tài ăn nói đến mức vô lý cũng biến thành có lý được, nhưng trước mặt Thiệu Hoa Trì, hắn lại cạn lời.
Lúc này, Phó Thần mới nhìn thấy đám người đang đứng đằng xa.

Bọn họ đang huýt sáo ngắm trời xanh mây trắng.

Ầy, phi lễ chớ nhìn.
Họ khóc không ra nước mắt.

Hai vị chủ tử lại dám ngang nhiên làm thế trước mặt công chúng......
Phó Thần cũng không kinh ngạc trước thái độ của họ.

Dù là người của hắn hay của Thiệu Hoa Trì đều không thể chấp nhận ngay được.

Kể cả ở hiện đại cũng chẳng mấy khi thấy được một cảnh hừng hực như thế đâu.

May mà những người này đều rất trung thành, chỉ có thể làm bộ như không thấy gì hết.
Thật ra, họ không hề bình tĩnh như Phó Thần nghĩ.
Thanh Nhiễm chẳng hạn, nàng đang trong trạng thái đây là đâu tôi là ai.

Lúc trước, khi biết Thụy vương có tình cảm với công tử, nàng đã kinh hãi không nói nên lời.

Giờ thấy công tử làm thế với y, nàng còn tưởng mình nằm mơ.


Phó Thần gần như chưa bao giờ có khao khát về mặt tình dục, lại đang điên cuồng hôn môi Thụy vương.

Bọn họ hôn nhau kịch liệt đến mức cả người đứng xem cũng đỏ mặt bừng bừng.

Hơn nữa, nhìn tình hình kia thì nếu không phải có người đứng đây xem, e là còn tiếp tục.
Thanh Nhiễm đã theo giúp đỡ Phó Thần mấy năm ở Kích quốc, cũng biết được đại khái tình hình.

Với địa vị là thái giám tổng quản, còn được Lý hoàng tin sủng, trừ công chúa và cung phi thì Phó Thần gần như muốn ai cũng được, chỉ cần nói một câu thôi.

Còn vô khối cung nữ phải dựa vào thân phận của Lý Ngộ để đứng vững trong cung.

Cho nên dù là thái giám, hắn cũng không chịu thiệt thòi gì về nữ nhân.

Huống chi, tướng mạo của công tử còn như thế.
Hơn nữa, nàng từng trao đổi với Lương Thành Văn, sau khi bị hoạn, thái giám càng có nhu cầu mãnh liệt về mặt kia.

Nhưng dù Lý hoàng ban cho công tử vài cung nữ mỹ mạo, tài nghệ song toàn, công tử đều đuổi về hết.

Nhiều nghi nàng cho rằng cồng tử vốn không có thất tình lục dục.
Bao Chí bị Thanh Nhiễm bịt mắt, ú ớ kêu, "Cô cô, vì sao che mắt con?"
Thanh Nhiễm đổ mồ hôi ròng ròng.

Tiểu tổ tông ơi, con đừng có hỏi, đây không phải việc ta dám nói ra mồm đâu.

Con không thấy ánh mắt của Thụy vương à? Chúng ta mà nhìn thì y sẽ không thèm quan tâm chúng ta có phải người của công tử hay không nữa đâu.
Thanh Nhiễm không lầm, trong một cái nháy mắt ban nãy, Thiệu Hoa Trì tỏa sát khí bừng bừng.

Tuy mấy năm nay công tử không đặc biệt chú ý đến y, muốn phân rõ giới hạn với Thụy vương, như thu thập tình báo vẫn là nghĩa vụ của nàng.

Truyền thuyết nói về Thụy vương trên chiến trường nổi danh là sát thần ra sao, gặp thần giết thần gặp phật giết phật thế nào.

Chỉ có trước mặt công tử mới thấy y mềm mại như thế.
Nếu nể mặt công tử thì đám người bọn họ đã bay đầu tư lâu rồi.
Thanh Tửu chỉ lớn hơn vài tuổi nhưng cũng được dạy bảo rất nghiêm, biết việc hơn người khác.

Nó vội chạy ra đầu ngõ xem xét tình hình.

Ban nãy, sau khi tìm thấy công tử, nói thay vội một bộ đồ nữ.

Một tiểu cô nương đi lại trong thành bị phong tỏa càng không khiến kẻ khác nghi ngờ.

Bọn họ đã ở đây rất lâu, nếu còn chần chừ nữa thì không chừng sẽ bị lộ.
Nghĩ cũng đúng, ban đầu họ đã định dùng Thanh Tửu để quấy đảo cả kinh thành mà.
Trong lúc Thanh Nhiễm còn đang ngơ ngác thì chợt nghe một tiếp đập nhẹ.

Những người khác cũng đang phi lễ chớ nhìn, nghe vậy thì quay đầu lại, thấy công tử đã ngã gục trên người Thụy vương, vết máu trên ngực đã giải thích mọi chuyện.
Nhưng bọn họ không dám tiến lên.

Lúc trông thấy Thiệu Hoa Trì dịu dàng ôm công tử đã hôn mê vào lòng mình, chẳng một ai dám chen ngang bọn họ.
Rõ rang hình ảnh này chẳng có gì quá phận như lúc nãy, vậy mà khiến người ta tim đập thình thình.
Có lẽ bởi ánh mắt thất điện hạ quá đỗi xúc động.
Ánh mắt y nhìn Phó Thần sâu hun hút, lại tràn ngập bóng tối.
Thiệu Hoa Trì tựa má lên đỉnh đầu Phó Thần, cọ qua cọ lại, dịu dàng đến khiến người khác rơi lệ.
Bỗng nhiên, y lẩm bẩm một câu, chỉ có ba chữ.
Không một ai nghe được.
Điểm nghỉ chân lần này của họ không còn là căn nhà dân dột nát nữa, mà là một ngôi miếu thờ, đầy dân chúng tị nạn và các hòa thượng niệm kinh.

Lão Lã không đuổi tận giết tuyệt đến chỗ này bởi triều đình khá coi trọng tôn giáo.

Tấn Thái Tổ cũng là vị thánh được đông đảo dân chúng thờ phụng.

Nhưng khi cuộc sống đã rơi vào tình cảnh này, đám bách tính tôn sùng Tấn Thái Tổ cũng chỉ ngước mắt lạnh lùng nhìn pho tượng của ông.

Lũ trẻ con thậm chí còn cầm đá ném bức tượng.
Vừa oán hận, vừa thất vọng.
Thứ họ ném chẳng phải pho tượng, mà là niềm tiên xây đắp lâu nay.
Lúc Thiệu Hoa Trì dìu Phó Thần vào trong thì thấy cảnh tượng ấy, lòng y quặn thắt lại.

Bách tính không còn tin Tấn quốc nữa rồi.

Đó là điều Lý hoàng muốn nhìn thấy nhất.

Tàn sát về thể xác khiế dân chúng căm hận người cầm quyền, nhưng tàn sát về tâm lý mới khiến cả một quốc gia sụp đổ.
Trụ trì ngôi chùa là người quen của Nhã Nhĩ Cáp tướng quân.

Nhờ Thanh Nhiễm sắp xếp, bọn họ được cấp cho một căn phòng sau núi, chuyên dành cho khách đường xa ngủ lại.
Các đại phu trong thành đều được Thanh Tửu và Thanh Nhiễm bí mật đưa về đây.

Sau khi xác định Phó Thần không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Thiệu Hoa Trì mới thở phào một chút.

Để giữ bản thân tỉnh táo, Phó Thần dám đâm dao vào vết thương chưa khỏi hẳn.

Nếu không nhờ có thuốc của Lương Thành Văn thì chắc đã không qua khỏi rồi.
Thiệu Hoa Trì ở trên chiến trường quanh năm, biết nếu không xử lý vết thương thật tốt thì dễ bị nhiễm trùng, dẫn đến tử vong.

Nhiễm trùng chính là ác mộng đối với binh sĩ.
Phó Thần có đôi khi làm việc rất tàn nhẫn, người ngoài còn phải mắt hắn liều lĩnh vô ích, nhưng một khi hắn đã quyết thì không gì có thể thay đổi.
Nhưng bây giờ còn có một chuyện phiền phức hơn.


Thiệu Hoa Trì hết sức phiền lòng.
Y cúi đầu, thân dưới đã phồng lên.
Thấy Thanh Tửu dùng nét mặt ngây thơ để trêu tức mình, Thiệu Hoa Trì cực kỳ khó chịu.

Y lạnh lùng nở nụ cười, quang minh chính tại tỏ vẻ nam tính, "Sao, muốn đến hầu hạ ta à?"
Cái đám trẻ đầu đường xó chợ do bọn Thanh Nhiễm dạy ra mà còn ngây thơ được? Đùa nhau à?
Thằng Nhóc Thanh Tửu này cũng rất kỳ quái.

Hình như nó biết y không ưa mình nên rất ít xuất hiện trước mặt y.

Giờ nó lại cố tình đứng ở đây, chắc chắn để chế nhiễu y.
Thanh Tửu nghe y hỏi vậy, mặt đỏ bừng bừng.

Nó rõ ràng là nam mà.

Tuy giờ đang mặc quần áo bé gái, nhưng chẳng qua chỉ để cải trang thôi.
Thụy vương này đúng là kẻ không biết xấu hổ nhất trần đời !
Nhừng Thanh Tửu cũng biết không thể ngang ngạnh được.

Mỗi khi Thiệu Hoa Trì nhìn người khác như vậy, sát khí cùng mùi máu trên chiến trường lại tỏa ra, khiến người ta chẳng dám lại gần.
Nó chạy ù té ra ngoài đi thăm dò tin tức của Lã Thượng.
Thiệu Hoa Trì đóng cửa lại, ngăn cách mọi tiếng ồn.

Dù biết giờ không phải lúc cho chuyện này nhưng y không kiềm chế được.

Ban nãy hai người gần sát lại nhau, Phó Thần lại không tỉnh táo mà vuốt ve y, y đương nhiên sẽ nảy sinh thứ phản ứng mà nam nhân nên có.
Để đi đứng bình thường, không ai hay biết đã tốn bao công sức rồi.
Ấy?
Thiệu Hoa Trì bỗng cảm thấy có điểm kỳ lạ.

Hình như y mới bỏ sót chuyện gì đấy rất quan trọng.
Ban nãy, y và Phó Thần dán chặt vào nhau, y cảm thấy một thứ gì đó cứng rắn chọc vào giữa hai chân mình.

Lúc thấy Phó Thần, hắn còn đang mặc khải giáp của binh lính trong biệt trang để trốn ra ngoài.

Áo giáp khá dầy, có sức phòng ngự hơn thứ giáp bằng đồng bình thường.

Khi ấy, y chỉ chú ý đến động tác của Phó Thần, không nghĩ gì khác.
GIờ nghĩ lại, chỗ kia hình như có gì đó?
Thiệu Hoa Trì hít sâu một hơi.
Nam nhân thì có thể có cái gì dưới rốn một gang tay chứ?
Chẳng lẽ lại là......
Phó Thần là thái giám, làm sao có thứ đó được?
Y nhớ mỗi lần chạm đến quần của Phó Thần thì đối phương dù đang hôn mê cũng sẽ tỉnh lại.

Ngay cả những lúc tắm rửa hắn cũng mặc quần.

Hành vi kỳ lạ này khiến người ta có ấn tượng quá sâu sắc, không sao quên được.
Y vẫn cho rằng Phó Thần làm thế là do tính tình quá cao ngạo, không chấp nhận được thân thể không trọn vẹn của mình.
Nhưng nếu nó không hề khiếm khuyết như y tưởng thì sao?
Thiệu Hoa Trì bắt đầu hít thở dồn dập.

Dục vọng chưa được phát tiết trong thân thể, cùng ý nghĩ đáng sợ lúc này khiến y kích động.
Y gắng bỏ qua nhu cầu sinh lính, tập trung nghĩ về chuyện mình đang nghi ngờ.....Không thể thế được.
Bọn họ sống trong cung nhiều năm như vậy, biết chắc chắn chuyện này không thể lừa gạt, bằng không thì hoàng cung đã hỗn loạn rồi.

Nguyên nhân vì triều đại trước có một thái giám tịnh thân không sạch sẽ, dẫn đến nhiều lời gièm pha.

Sau khi thay đổi triều đại, việc kiểm tra thân thể thái giám được tiến hành vô cùng nghiêm ngặt.

Dù Phó Thần có ba đầu sáu tay đi nữa cũng không thể che dấu.
Hơn nữa, lúc Phó Thần vào cung vẫn còn rất nhỏ, làm sao tránh được đợt tra xét chặt chẽ của Tự Đao môn.
Mà chưa kể đến Tự Đao môn, Phó Thần làm thái giám không phẩm cấp ba năm, cứ sáu tháng lại phải trải qua một đợt kiểm tra bắt buộc.
Nghiệm tra, đúng là vậy.

Chẳng phải lúc y quen biết Phó Thần cũng vừa qua một đợt nghiệm tra sao?
Nếu không vượt qua thì làm sao Phó Thần có thể xuất hiện trước mặt y?
Cho nên chắc bên trong chỉ là một bộ phận nào đó của khải giáp, cũng có thể Phó Thần đã nhé vũ khí vào.

Với tính cách của Phó Thần thì thật ra hắn dám nhé vũ khí phòng thân vào chỗ ấy lắm.
Nhưng dù nghĩ vậy, thứ nghi hoặc này cũng bắt đầu nảy sinh trong lòng Thiệu Hoa Trì.
Vẫn còn thời gian, y sẽ tìm cách thử nghiệm một chút.
Y cắn răng, mồ hôi chảy qua lông mi, làm mắt cay xè.
Y chậm rãi đặt tay lên chỗ đã sưng phồng....
Lúc Phó Thần tỉnh lại, toàn thân hắn vẫn nóng bừng, bên dưới còn kêu gào đòi hỏi.

Hắn mím môi ngăn tiếng rên rỉ, mắt nhìn thân mình.

Chỉ có áo bị cởi bỏ, quần vẫn còn nguyên.

Ban nãy, thân thể hắn đã hết mức chịu đựng, không còn sức lực nữa.
Có lẽ cũng bởi trong lòng hắn có chút an tâm, hắn biết Thiệu Hoa Trì nhất định sẽ đưa mình đến nơi an toàn.
Sau khoảng thời gian cùng nhau vào sinh ra tử, bọn họ đã có thể tin tưởng mà chìa tấm lưng về phía đối phương.

Ít nhất, về mặt sống chết, bọn họ không cần đề phòng đối phương sẽ làm hại mình.

Hắn ngước mắt thì thấy đám Thanh Nhiễm đang lo lắng nhìn mình.

Hắn hỏi đây là đâu, Thanh Nhiễm kể lại vắn tắt sự tình.
"Ngươi nói ở đây có rất nhiều dân chúng đến ẩn náu sau trận hỏa hoạn?" Phó Thần biết việc mình sai người phóng hỏa, tạo cơ hội cho Lương Thành Văn dẫn các thái y chạy trốn, sẽ quấy nhiễu cuộc sống của dân chúng thành Bảo Tuyên.

Chính vì vậy, hắn cố tình thành lập vài điểm tị nạn, nhưng đa số đều là nhà dân.

Đáng ra dân chúng không cần trốn đến đây mới phải.
Đám Thanh Nhiễm đã biết chuyên này từ sớm.

Họ đoán bách tính bị dồn đến đường cùng, nhà dân không cho họ cảm giác an toàn, chẳng bằng tìm đến nương nhờ chùa miếu.

Chỗ có người ở vẫn khiến bọn họ an tâm hơn một chút.
Phó Thần kéo vải thưa trên miệng vết thương, định gỡ nó xuống.
"Công tử, vừa mới băng bó xong!" Thanh Tửu suýt nữa nhảy dựng lên.
Thấy vẻ cuống cuồng của thằng bé, Phó Thần dù đang khổ sở chịu đựng cũng phải bật cười.

Tên nhóc Thanh Tửu kia ngoài may mắn một cách phi lý thì bản thân nói cũng là đứa rất thông minh, rất dễ khiến người khác yêu thích.

Phó Thần rất ưu những người vừa khôn ngoan vửa biết giữ bổn phận như thế.
"Không sao." Cái mạng này dai đến mức chính hắn cũng khó tin.

Hắn là một thiên sát cô tinh, chuyên khắc chết người khác, vậy mà bản thân phân mình bao nhiêu phen lâm vào hiểm cảnh vẫn sống sót an toàn.

Phó Thần khẽ lắc đầu, vẻ mặt thoáng chốc u buồn, "Cá ngươi tìm cách mang mấy thùng nước lạnh đến đây, càng nhiều càng tốt."
Đại phu nói công tử trúng mị dược, đó cũng là nguyên nhân ban nãy họ trông thấy cảnh tượng kia.

Mị dược vốn không có thuốc giải, Thanh Nhiễm chỉ có thể cho Phó Thần uống mấy viên dược an thần để hắn chìm vào giấc ngủ, tĩnh dưỡng một lát, xoa dịu thân thể.
Nhưng không giải được mị dược thì sau khi tỉnh lại, công tử vẫn khó chịu như cũ.
Thanh Nhiễm căn dặn người dưới, để trong phòng chỉ còn mình với Phó Thần.

"Công tử, có nên đưa một vài nữ tử đến cho ngài không?" Cứ nhịn như vậy thì hao tổn thân thể quá.
Nữ tử này đương nhiên là thuộc hạ của Thanh Nhiễm, cùng nhóm được nàng dạy dỗ với Thanh Tửu và Thanh Thủy.

Trừ những người được đưa đến kinh thành, một nhóm khác luôn ở cạnh nàng để dùng bất cứ khi nào cần thiết, cả về thân thể lẫn thân phận đều an tâm.
Thanh Nhiễm làm công tác hậu cần vẫn luôn cẩn thận, chu đáo như vậy.
Phó Thần mỉm cười.

Lúc này, hắn đã bình tĩnh hơn một chút, không còn phát cuồng như ban nãy, "Ta mà động vào ai thì e là người đó không giữ được mạng." Hơn nữa, hắn cũng không có ý định ấy.
Hắn không phải thánh nhân nhưng cũng không muốn hại người vô tội.
Ban nãy hắn đã phát tiết một ít lên Thiệu Hoa Trì, lại vừa được ngủ sâu một giấc, cơ bản có thể khống chế được.
Thanh Nhiễm ngây người.

Công tử biết tình cảm của điện hạ sao?
"Sao, không nghĩ ta sẽ nói vậy à?" Hắn biết Thanh Nhiễm đang hoang mang điều gì.
Thanh Nhiễm bất đắc dĩ gật đầu.

Quả thật, nàng nghĩ công tử chắc chắn không thể chấp nhận được thứ tình cảm nhân thế khó dung tha của điện hạ.

Nói không chừng, công tử chỉ xem đó là thứ rác rưởi, muốn nhanh chóng vứt bỏ thì hơn.
Không phải không biết, mà là vờ như không biết, đó mới là tính cách của công tử.
"Chắc ta càng lúc càng lú lẫn rồi, trước kia không nhận ra......." Phó Thần dừng một chút, tựa như ngại nhắc đến đề tài này.

Hắn lập tức đổi câu chuyện khác, "Nói xem mấy ngày nay, ngươi dẫn Thanh Tửu theo có xảy ra chuyện gì không? Ngay cả cũng là do nó tìm được."
Dường như những phỏng đoán trong lòng đang được xác định.
Thanh Nhiễm kể lại đầu đuôi.

Từ việc bọn họ vào thành an toàn, che dấu đường hầm đóng quân mà Địa Thử đào lúc trước, cho đến việc tìm ra nơi ở trong thành, may mắn tránh thoát được mấy lần kiểm tra, đều có sự góp sức của Thanh Tửu.
"Ngươi còn nhớ.......trước khi đi, Ô Nhân Đồ Nhã nói gì với chúng ta không?"
"Vâng, nô tỳ nhớ rõ." Chuyện truyền thuyết ly kỳ như thế đâu dễ quên cho được.

Nếu những gì Ô Nhân Đồ Nhã nói là thật thì nàng đang vướng vào một cuộc chiến lớn rồi.

Đế vương tinh mang mệnh đế vương, Tử Vi tinh vận mệnh chết yểu, còn chưa kể dến Thất Sát tinh, "Nàng nói không thể phán đoán được chính xác tinh tượng, nhưng sau năm năm quan sát và phỏng đoán, có nhiều khả năng ngài chính là Thất Sát tinh, còn Lý hoàng có tám phần là Đến vương tinh, mang sứ mệnh thống lĩnh các quốc gia.

Ngoài ra vẫn còn hai chủ tinh nữa là giảo quyệt chi tài và tung hoàng chi tướng.

Bên cạnh đó là bảy phụ tinh."
"Trí nhớ của ngươi rất tốt.

Cho nên bây giờ ngươi có suy đoán gì không?" Phó Thần dẫn dắt.

Hắn luôn thích gợi ý cho người bên cạnh tự suy nghĩ chứ không bao giờ cho họ đáp án ngay lập tức.

Một người lãnh đạo tốt không phải ở chỗ họ tài giỏi ra sao, mà ở khả năng tập trung thực lực của thuộc hạ như thế nào.

Hắn không thể chiến đấu một mình, chon nên thuộc hạ của hắn cũng phải biết cách phát huy năng lực thay cho hắn.
Nếu không nghĩ ra thì xem như Thanh Nhiễm ở cạnh Phó Thần mấy năm nay đều lãng phí.
Sau khi công tử dùng Thanh Thủy làm Mị Oa thể thì bắt đầu đối xử với Thanh Tửu khác trước, thậm chí còn tặng quà sinh nhận, sau này lúc nào cũng mang theo bên mình.
"Chẳng lẽ nó chính là Bắc Thần tinh mà Ô Nhân Đồ Nhã đã nói.....Đó là tinh tú tượng trưng cho vận may, lúc trước nàng đoán nó sẽ chết non."
Phó Thần cười cười, không tỏ rõ ý kiến, "Chắc vậy."
Có vài điểm quả thật hắn đã ảnh hưởng tử Lý hoàng.

Những thứ này không đáng tin mấy, nhưng thà chấp nhận sự tồn tại của nó còn hơn.

Mọi khả năng ngoài dự đoán đều phải tìm cách loại trừ.
"Ngài đã biết từ trước rồi sao?" Nếu như chuyện đó là thật thì Thanh Tửu đúng là bảo bối !
"Không, chẳng qua sau này để ý một chút thì thấy, giờ ta chỉ muốn chứng thực mà thôi." Chứ hắn làm sao mà đoán được chuyện này ngay từ đầu.
Nhưng mà nàng đã chỉ dạy Thanh Tửu lâu như thế mà không hề nhận ra.

Nàng đã tự coi mình là người có khả năng quan sát nhạy bén rồi, vậy mà so với công tử thì vẫn là một trời một vực.
"Ngài thật sự tin sao?" Công tử vốn không phải người chịu để những chuyện mê tín này làm mờ mắt.

Có đôi khi Thanh Nhiễm cảm thấy công tử nhà nàng còn kiêu ngạo hơn cả đế vương.
"Ngươi nói xem." Hắn nửa cười nửa không.
Phó Thần bỗng dưng cảm thấy khó chịu cùng cực.

Dược hiệu lúc mạnh lúc yếu, hắn thì lại cố gắng nhẫn nhịn, khiến cho hiệu lực của mị dược vốn chỉ có năm phần lại tăng thành tám phần.
"Ai hạ dược ngài?" Ai lại dám hại ngài vào lúc này, nếu không phát điên thì cũng có ý đồ khác.
"Điền thị." Phó Thần thở hổn hển đáp.

Khi chỉ có hắn và Thanh Nhiễm, hắn không đinh giấu nàng.

Dù sao giấy cũng không gói được lửa, "Thân phận Phó Thần có lẽ đã bị bọn Lã Thượng biết rồi.


Người của Lý hoàng chắc chắn sẽ theo sát ả, cho đến khi nào tóm được Thất Sát mới thôi.

Ta đành phải giải quyết mau lẹ."Điền thị?
Đúng là chết không đáng tiếc.

Công tử là thái giám mà còn hại hắn bằng thứ dược này, chẳng phải càng khiến hắn khổ sở sao?
Thật độc ác ! Thị muốn công tử sống không bằng chết đây mà.
Công tử đã ẩn nấp ở Kích quốc nhiều năm như vậy, lúc nào cũng phải đề phòng Lý phái phát hiện ra manh mối.

Thế mà công sức bao năm lại bị Điền thị phá hỏng.
Thấy vẻ mặt khiếp sợ của Thanh Nhiễm, Phó Thần tưởng nàng đang phiền não vì không biết làm sao giải thích cho Thiệu Hoa Trì.
Nhưng Thanh Nhiễm đã biết sự thật nên không hề lo lắng Thiệu Hoa Trì sẽ làm gì công tử.

Công tử chắc không ngờ được Thụy vương lại làm những hành động thiếu lý trí như thế.
Nếu có cơ hội, nàng không muốn làm bẩn tay công tử, thay hắn giết con ả kia có phải tốt không.

Bây giờ quan hệ giữa công tử và Thụy vương mà rạn nứt, hai chủ tử trở mặt với nhau thì người chịu khổ chỉ có thể là đám thuộc hạ bọn họ.
Lúc trước Điện hạ đã từng cảnh cáo các nàng, có phải là vì đã đoán rằng công tử sẽ nói với bọn họ.
Chắc là y muốn đề phòng bọn họ đưa cho chủ tử lời khuyên nào đó bất lợi với y.

Quả nhiên là đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, ngay cả việc này cũng tính được.

Thụy vương vẫn là con người kiêu ngạo, bất khuất ngày ấy, chỉ có tâm cơ là càng lúc càng sâu thôi.
Thực ra, Thanh Nhiễm cũng không tin, loại người có dã tâm như thất điện hạ mà lại từ bỏ gia đình cùng công sức phấn đấu bao năm, chỉ vì một mối tình vu vơ.

Dù sao thì Điền thị cũng là mẹ của tiểu vương gia mà.
Dù yêu thì đã sao? Trên đời đâu có mấy nam nhân coi trọng những thứ tình cảm hư vô đó.

Mà dù có coi trọng đi nữa, thì duy trì được bao lâu? Trong mắt những kẻ cầm quyền như bọn họ thì trên đời này có cái gì đáng để hy sinh chứ? Tình yêu? Lúc có được thiên hạ thì muốn bao nhiêu tình yêu chẳng có.
Nhưng Thanh Nhiễm không dám nói gì.

Nàng nhớ đến cảnh ban nãy, khi Thiệu Hoa Trì ôm lấy công tử đang hôn mê, cọ má lên đỉnh đầu hắn, dịu dàng đến khó tin.
Miệng y hình như lẩm bẩm.....Ta yêu ngươi.
Công tử nhà họ sao có thể là đối tượng cho kẻ khác tơ tưởng được.

Nàng muốn nói gì đó nhưng công tử lại đang trầm tư.
"Ả chế là đáng, chỉ tiếc là làm bẩn tay ngài."
Phó Thần bật cười, "Nếu điện hạ biết thì sẽ xử lý ta thế nào?"
"Nô tỳ cảm thấy y sẽ không động đến ngài.

Điền thị sao có thể ngang bằng ngài được, ta tin điện hạ biết điều đó." Không nói chuyện khác, chỉ riêng mưu lược thôi đã đủ rồi.

Có đôi khi nàng cảm thấy, có được Phó Thần thì cũng ngang với giành thiên hạ.
Phó Thần nhắm mắt lại, ngọn lửa nóng trong người lại hừng hực cháy lên, "Ra ngoài trước đi.

Nước lạnh đã chuẩn bị xong chưa?"
Phó Thần muốn nước ấm, nhưng trong tình cảnh này thì quá khó khăn.

Ngược lại, nước lạnh thì dễ thu xếp hơn
Hắn sai người lui xuống mới cởi quần áo trên người, nhìn cái nơi mà một thái giám không nên có.

Hắn thở dài, ngâm mình vào nước, dùng nội lực làm cho nước lạnh đóng thành băng.
Nội lực của hắn không thâm hậu, lúc này còn đang kiệt sức, sắc mặt trắng như tờ giấy.
Hơi lạnh xâm nhập vào thân thể, giao chiến dữ dội với lửa dục trong lòng.
Cho đến khi thùng nước thứ nhất bắt đầu tỏa nhiệt, Phó Thần lảo đảo bước ra, chui vào thùng thứ hai.

Thân thể ửng hồng dần trở nên tím tái, miệng vết thương lại đổ máu đỏ sậm, nhưng đau đớn này khiến Phó Thần càng tỉnh táo thêm.
Lúc hắn đi ra ngoài, bước chân gần như không vững.
Nhưng cái nơi hưng phấn bừng bừng kia đã chịu xẹp xuống rồi.
Lúc Thanh Nhiễm được gọi vào, suýt chút nữa bị dáng vẻ của Phó Thần dọa hét lên.

Để đạt được mục đích, duy trì đầu óc tỉnh táo, Phó Thần chẳng tiếc mạng mình.

Trong thời tiết này còn ngâm nước lạnh đã đành, hắn còn mặc kệ vết thương vừa mới băng bó.

Thanh Nhiễm trừng mắt với Phó Thần một cái, chạy vội đi xin trụ trì một chiếc lò sưởi, dùng vàng ngọc trên người đổi lấy chút than.

Sau đó, nàng sai Hận Điệp băng bó cho Phó Thần lần nữa.
Xong xuôi đâu đấy, nàng thấy Phó Thần nhướn mi mỉm cười.

Thanh Nhiễm bỗng nhiên căng thẳng.
"Công tử?" Sao lại nhìn nàng như vậy? Nàng biết rất rõ công tử không hề có ý gì với nàng mà.
"Chẳng qua ta nghĩ, sau này ai cưới được ngươi chắc sẽ hạnh phúc lắm." Vừa nãy, hắn chợt nhớ đến một lần mình gặp tai nạn giao thông.

Thiệu Di Nhiên vừa nhận được điện thoại thì chạy vội từ nhà đến, chưa kịp thay áo ngủ.

Dép lê trên chân cũng văng ra, nhưng cô vẫn chạy chân trần trong tuyết để vào bệnh viện.

Lúc tới nơi thì thấy hắn chỉ bị trầy da, tức đến phát khóc.
Phó Thần có chút đau xót.

Người ấy đã đi rồi, chỉ bỏ lại hắn sống một đời hoang phí.
Mặt Thanh Nhiễm thoáng ửng đỏ.

Nàng theo công tử bao năm, rất ít khi nghe hắn khen.

Nàng cứ tưởng công tử đáng lẽ phải bực bội sau khi trúng mị dược mới đúng, ai ngờ lại hiền dịu như thế.
"Đỡ ta dậy." Phó Thần nâng tay lên.
"Ngài định đi đâu?" Người của lão Lã còn chưa tìm đến, giờ bọn họ vẫn đang cần nghỉ ngơi dưỡng sức.

Toàn thành này sắp sửa đối đầu với giông tố rồi.
"Thụy vương chắc đang ở gần đây.

Ta đi tìm y, có vài lời vẫn phải nói rõ."
Thanh Nhiễm nhìn thần thái không có chút mệt nhọc nào của Phó Thần, không biết sao lại cảm thấy hình như hôm nay công tử nói nhiều hơn mọi khi.
Lúc bọn họ đến trước cửa phòng, Thiệu Hoa Trì vẫn chưa ra.
Nơi nào đó dưới thân vẫn còn chưa giải quyết được.

Y vẫn dùng cách thức giống như Phó Thần làm cho mình năm nó, vậy mà không sao ra được.
Trong trạng thái này, sao có thể để người khác nhìn thấy.
Nghe tiếng động, lại không thể phát tiết, y nổi nóng quát lớn một câu, "Cút !".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui