Sau khi biết Thiệu Hoa Trì chính là Ẩn vương, Phó Thần quyết định lúc đối mặt Thiệu Hoa Trì sẽ dùng cách ăn nói như khi còn là người của thất điện hạ.
Hắn chỉ mong sao thời gian qua đi, y có thể quên dần mối tương tư trái luân thường đạo lý này, chuyện đó chẳng tốt cho ai cả.
Nhưng sau khi tỉnh lại, nhìn tình hình này, xem ra không ổn rồi, thậm chí còn tệ hơn.
Câu nói của Thiệu Hoa Trì như cây gậy đánh thẳng vào đầu Phó Thần.
Thiệu Hoa Trì trước nay chưa từng khóc vì bản thân, vậy mà từng cử chỉ ánh mắt dành cho hắn đều chất chứa tình cảm sâu đậm.
Phó Thần có bao nhiêu cách để khiến đối phương bỏ cuộc, tuy còn chưa dùng đến nhưng đã biết là thất bại rôi.
Hắn biết dù có cự tuyệt thế nào cũng không ngăn nổi Thiệu Hoa Trì.
Mỹ nhân rơi lệ, hình ảnh đẹp đến mức khiến người ta không đành lòng làm y buồn lòng thêm nữa.
Nhưng Phó Thần không lên tiếng, hắn vẫn chưa đến mức bị sắc đẹp làm cho đầu óc mụ mị.
Hắn xúc động chẳng qua vì người này chính là Thiệu Hoa Trì.
Năm xưa, y chịu biết bao nhiêu thiệt thòi, vũ nhục nhưng chưa từng mảy may than thở, dẫu có đau có buồn cũng không thể hiện ra.
Hắn biết y là một hoàng tử thâm trầm, lại kiêu căng tự phụ thế nào.
Chính vì hắn biết, nên khi y nói ra những lời này mới cảm thấy thật đáng quý.
Y không thể đáp lại, từ chối thì không hiệu quả, trốn tránh thì bị theo đuổi, cứng mềm đều không được, còn cách nào đối phó với y được đây? Phó Thần hết sức lo lắng.
Thiệu Hoa Trì cứ như thiên la địa võng vây chặt lấy hắn, biết làm thế nào được đây.
Phó Thần hạ mắt, vẫn bình tĩnh như trước.
Nghĩ lại thì vài năm trước, y tát mình cũng có thể hiểu được.
Chẳng lẽ ngay từ lúc ấy y đã...........
Phó Thần thoáng kinh hãi, lập tức phủ nhận suy nghĩ vừa loé lên.
Quá đáng sợ !
Thiệu Hoa Trì kéo bàn tay không cự tuyệt cũng không chủ động của Phó Thần, áp lên mặt mình.
Nước mắt nóng bỏng thiêu đốt da thịt, khiến Phó Thần phát run.
Thiệu Hoa Trì nở nụ cười.
Ta biết ngay ngươi sẽ mềm lòng, mà ta chính là đối tượng ngươi dễ mềm lòng nhất.
Trách ai được.
Chỉ có thể trách ngươi đã xuất hiện bên cạnh ta, trách ta đã phải lòng ngươi sâu sắc.
Ngươi là loại ăn mềm không ăn cứng.
Ngươi thấy không, ta hiểu ngươi như vậy, ngươi chạy đâu cho thoát khỏi tay ta.
"Đó, ngươi không hề cự tuyệt ta."
Có vài lời phũ phàng Phó Thần sẵn sàng nói với Ẩn vương, nhưng với Thiệu Hoa Trì thì mãi không thốt ra được.
"Không cự tuyệt không có nghĩa là ta không muốn cự tuyệt.
Ngài dù sao cũng là điện hạ của ta." Hắn lại một lần nữa thấp giọng từ chối.
Hắn không thể nào dãy đành đạch như thiếu nữ nhà lành bị sàm sỡ được.
Nhưng người trước mặt đương nhiên là "nghe không hiểu", cũng sẽ không thấy khó mà lùi.
Hắn đã thoả hiệp, đã khéo léo từ chối bao nhiêu lần rồi.
Đến lúc hắn không thể im lặng được nữa, thì người kia chỉ nghe cái y muốn nghe, hiểu cái y muốn hiểu.
"Bây giờ ta cảm thấy thật may mắn vì ta chính là điện hạ duy nhất của ngươi." Ngời duy nhất được Phó Thần công nhận và chọn làm chủ tử, đó chẳng phải một kết quả khiến người ta phấn khính đến tim đập thình thịch hay sao? Đương nhiên y rất tự tin rằng Phó Thần sẽ không chọn người khác.
Bọn chúng nào có xứng.
Chất giọng khàn khàn vốn có của y lại trở nên ái muội.
Sau hai lần suýt mấất Phó Thần, Thiệu Hoa Trì không còn muốn âm thầm theo đuổi hắn nữa.
Để xem Phó Thần có thể giả vờ ngu ngơ đến khi nào.
Y lại gần Phó Thần, hơi thở như gió xuân mơn trớn gương mặt hắn.
Tâm trạng y dường như rất vui vẻ, cặp mắt lóng lánh thuỷ quang kia chưa bao giờ rực sáng đến thế, "Đúng rồi, ngươi có biết mấy hôm nay ngươi uống thuốc như thế nào không?"
Phó Thần có linh cảm chẳng lành, đáy lòng như bị lông vũ phe phẩy.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì thật giống con chim công đang xoè bộ lông đuôi rực rỡ để thu hút bạn tình, mị lực lan tràn bốn phía.
Từ ánh mắt, thần thái, thanh âm, nét mặt, nhất cử nhất động đều có vẻ như đang câu dẫn.
Phó Thần không muốn thừa nhận hai từ này, nhưng nếu hắn không nghĩ sai thì y chắc chắn đang quyến rũ mình.
"Ta không muốn biết." Thật đấy, không tò mò chút nào đâu.
Thiệu Hoa Trì làm như không nghe thấy, giọng nói nhẹ bẫng, "Ta cạy môi ngươi ra, dùng lưỡi đẩy thuốc vào cổ họng ngươi, từng chút từng chút một.
Chắc cả hai kiếp, Phó Thần chưa bao giờ biết thế nào là đầu óc trống rỗng.
Gương mặt hết sức đứng đắn, tràn ngập phong thái uy phong của một thống soái mà lại nói ra những lời lộ liễu như vậy, ngay cả Phó Thần cũng không kịp phản ứng.
Lúc mới tỉnh lại, hắn thấy môi dưới hơi đau, đã nghi nghi rồi.
Giờ thì không cần phải thắc mắc gì nữa.
Mọi nghi lễ, cử chỉ, ngôn từ của các hoàng tử trong cung đều do Thái phó và Thái bảo đích thân chỉ dạy, cực kỳ nghiêm khắc.
Bọn họ không được có những hành vi mà giới quan to, quý tộc không nên có.
Cho dù là lục hoàng tử, thập nhị hoàng tử thường xuyên đến chỗ thanh lâu xem ca múa mua vui thì cũng phải chú ý đến hình tượng bên ngoài.
Chắc nằm mơ hắn cũng không nghĩ tới, vị hoàng tử có phong thái hoàng gia nhất triều đình Đại Tấn lại có hành vi lộ liễu như thế.
Hắn muốn mở miệng trách mắng nhưng nghẹn lời.
Đối phương sẵn sàng nói những lời dâm dục ấy ra miệng, còn huênh hoang về sự vô sỉ của mình, lúc này mà hắn trách mắng có khi y lại càng mừng.
Phó Thần đương nhiên tức giận, nhưng tức giận lại càng khiến Thiệu Hoa Trì vui thích hơn.
Hắn nhắm mắt lại, coi như chắn hết khung cảnh mị hoặc kia ngoài tầm nhìn.
Thậm chí, với tính cách của đối phương, hắn đoán dù hắn có nói gì cũng chỉ khiến mối quan hệ giữa cả hai càng thêm ái muội, cho nên im lặng là vàng.
Chỉ cần không lên tiếng là xong chuyện.
Chỉ mới vài năm không gặp, vị điện hạ ngây thơ hồi đó đi đâu mất rồi?
Tuy hắn vẫn biết Thiệu Hoa Trì xưa đâu bằng nay, nhưng đó đều là vấn đề công việc.
Còn dính đến tình cảm cá nhân thì hắn chỉ biết hát xin hãy là em của ngày hôm qua.
Cái gì đã biến y thành bộ dạng phúc hắc gian xảo này? Vừa kiên quyết vừa ôn hoà chặn hết đường lui của hắn.
Thậm chí có mấy chiêu trong đó còn thấy được phong cách của Phó Thần, chính hắn từng dạy y chứ ai.
Phó Thần không ngờ mình đã có một đối thủ đáng gờm là Lý Biến Thiên rồi, giờ còn xuất hiện thêm một......người khiến hắn còn đau đầu, khó phòng bị hơn cả người kia.
Có thể khiến cho Phó Thần giỏi khoa môi múa mép trở nên cạn lời, Thiệu Hoa Trì mừng thầm trong bụng.
Nhưng y vẫn phải hoãn cái sự sung sướng đó lại.
Tình trạng hiện nay đã tốt hơn so với y nghĩ nhiều rồi.
Miễn là Phó Thần còn nhớ chút tình xưa nghĩa cũ thì y có thể từ từ xâm nhập vào cuộc sống của hắn.
Cho dù Phó Thần có dựng thành cao luỹ sâu đến mấy cũng chẳng ngăn được y.
Nét nguy hiểm chợt loé lên trong mắt.
Đúng lúc này, giọng nói mà Thiệu Hoa Trì đã vứt ra sau đầu lại chen vào bầu không khí giữa hai người.
Điền thị thấy Thiệu Hoa Trì không để ý đến mình, thậm chí còn lấy cớ qua loa để bỏ đi, làm sao thị bỏ cuộc dễ thế được.
Nếu Thiệu Hoa Trì có khuôn mặt bình thường như bao người thì đành thôi, nhưng dung mạo y thế kia thì đâu thể nhận sai người.
Điền Thị chưa từng nhìn thấy thất hoàng tử gỡ nửa tấm mặt nạ ra bao giờ.
Nhưng y là người thị dựa dẫm cả đời, cho nên từ lâu thị đã ôm mộng tưởng.
Thị dám chắc đây nhất định là thất điện hạ của mình.
Thấy y không muốn gặp mình, mà đám thị vệ cũng không cho vào trại, thậm chí bách tính xung quanh cũng nhìn thị bằng ánh mắt chê bai, thị chẳng biết phải làm sao.
Không lẽ những gì thị nói ở biệt trang, y đều nghe thấy cả?
Không, thị đâu cố ý.
Thị nhất định phải nói chuyện rõ ràng, khi ấy thị chỉ bị ma quỷ ám thôi.
Điền thị chợt nghĩ ra cách, quay sang quát đám thị vệ kia phi lễ.
Tùng Dịch tuy rằng dịch dung nhưng vẫn là tướng lãnh thủ hạ của Thụy vương.
Điền thị cũng xem như nữ chủ nhân trong phủ, bọn họ có thể ngăn, có thể chặn, nhưng không được động chạm suồng sã.
Bị Điền thị vu hãm, hắn vội vàng buông thị ra.
Đúng lúc Thiệu Hoa Trì và Phó Thần đang trò chuyện ái muội với nhau thì thị hùng hổ xông vào.
Thị đang vui sướng vô cùng thì chợt để ý đến một gương mặt khác.
Đây chính là người thị trong thấy trước khi "ngất đi" mà.
Ban đầu còn có chút ấn tượng, nhưng sau những ngày nơm nớp lo sợ trong biệt trang, thị quên khuấy đi mất, không ngờ hôm nay lại gặp.
Thực ra, ký ức qua nhiều năm chắc chắn sẽ phai nhạt.
Hơn nữa, người trước mắt cũng đã từ một thiếu niên thành một thanh niên, dung mạo thay đổi rất nhiều, chỉ còn chút bóng dáng mơ hồ năm xưa.
Nhưng khi hắn đứng cạnh Thiệu Hoa Trì thì thị lập tức nhận ran gay.
"Ngươi chính là thái giám tam phẩm kia, Phó công công?" Thị sửng sốt nhìn Phó Thần.
Đã lâu lắm rồi Phó Thần không nghe ai gọi mình như thế.
Hắn giương mắt nhìn Điền thị.
Điền thị vốn là người hắn chọn cho Thiệu Hoa Trì.
Dù bây giờ trông có vẻ tiều tụy, khổ sở nhưng quần áo trên người vẫn rất hoa lệ, thể hiện rõ thân phận của thị.
KHông ngờ sau khi mình đi, Thiệu Hoa Trì không bạc đãi thị.
Không biết phương pháp thụ tinh nhân tạo mà hắn dạy cho Lương Thành Văn hồi đó có được áp dụng không? Nhưng nếu Thiệu Hoa Trì đã bỏ được tật xấu không gần nữ tử thì chẳng cần dùng đến.
Trong lúc Phó Thần mải ngẫm nghĩ, Thiệu Hoa Trì lại đứng bật dậy.
Nếu thị không phải mẫu thân của Thiệu Long, năm xưa y cũng từng để thị chịu thiệt thòi, thì y việc gì phải nhẫn nhịn.
Hình như y bỏ sót điều gì đó?
Lúc trước, mỗi lần trông thấy Điền thị, phản ứng đầu tiên của y là chán ghét.
Bất cứ ai trông thấy người mình ghét thì đều khó chịu, đặc biệt khi đối phương còn là thê tử của mình trên danh nghĩa.
Y luôn thấy có cảm giác gì đó rất kỳ lạ, nhưng không nghĩ ra tại sao?
Điền thị la oai oái, bị Thiệu Hoa Trì lạnh lùng lôi thẳng ra ngoài như thứ rách rưởi, quăng khỏi lều trại.
Đám Tùng Dịch cũng vội vàng chạy đến, đưa thị đi.
Lúc này, Thiệu Hoa Trì mới quay về lều, thấy Phó Thần đang ngồi ngẩn ra trên giường như đang ngẫm nghĩ điều gì.
Y bước đến dặn dò, "Chuyện quan trọng của ngươi bây giờ là tĩnh dưỡng, không cần nghĩ đến những kẻ không quan trọng."
Lúc Phó Thần vừa tỉnh, chất độc trong người chưa được thanh tẩy hoàn toàn.
Bây giờ sắc mặt hắn mới khá hơn một chút, đầu óc cũng chịu hoạt động trở lại.
Nãy giờ Thiệu Hoa Trì cứ hết khiêu khích rồi lại câu dẫn, khiến cho hắn chỉ toàn tập trung đối phó với y.
Không thể không nói, Thiệu Hoa Trì rất hiểu cũng rất biết tận dụng những hành vi trong tiềm thức của Phó Thần.
"Ta hôn mê mấy ngày rồi?"
"Ba ngày." Thấy Phó Thần bắt đầu tỉnh táo hẳn, Thiệu Hoa Trì cũng không định trêu chọc hắn nữa.
Làm rõ thân phận có một diểm tốt chính là thái độ của Phó Thần đối với y lúc này khác hẳn với Ẩn vương.
"Ban nãy là Điền thị phải không? Thị cũng nhiễm bệnh rồi à?" Điền thị đáng lẽ phải ở biệt trang mới đúng.
Thị không giống Thiệu Hoa Trì, đâu cần chạy đến khu Hắc Huyết để trốn truy bắt.
Với thân phận của thị thì dù nhiễm thiên hoa cũng sẽ được cách ly như lão Lã chứ không bị đưa đến đây để tự sinh tự diệt.
Ban đầu, Thiệu Hoa Trì không chú ý tới Điền thị.
Toàn bộ tâm trí hắn đều dồn lên Phó Thần.
Thi thoảng có lúc y ra ngoài để hỗ trợ, dân chúng cũng không cười cười nói nói với y như trước, làm sao y biết Điền thị đã đến nơi này.
Khi thấy thị ở đây, y cũng kinh ngạc lắm.
Ban đầu y không nghĩ quá nhiều.
Suy cho cùng y đã ở khu Hắc Huyết, Điền thị là thê tử của y thì đến đây cũng không có gì lạ.
Suy nghĩ của Thiệu Hoa Trì đã đi vào lối mòn, bỏ lỡ mất vài chi tiết quan trọng.
Bỗng nhiên, y sững người.
Y cảm thấy mình đã để sót gì đó !
Y đáp trong vô thức, "Chắc vậy, vừa mới tới.
Có lẽ mấy ngày vừa rồi không có sức đi lại."
"Ai đưa thị đến đây?" Phó Thần hỏi.
Là ai? Ban đầu không ai để ý hết.
Có người tung tin rằng Điền thị thân phận cao quý, là trắc phi của thất điện hạ.
Nhưng nhất định phải có ai đó đưa thị đến.
Thị đang yên lành ở biệt trang, ai mới có tư cách đuổi thị ra?
Hai người quay nhìn nhau, cân nhắc thời gian.
Thiệu Hoa Trì cau mày, thế mà y lại bỏ sót chi tiết quan trọng nhất ! Y ở khu Hắc Huyết thì không sao, nhưng Điền thị đến đây thì rất bất bình thường.
Y chỉ định về lều xem Phó Thần đã tỉnh hay chưa rồi đi xử lý Điền thị, cùng lắm chỉ mất ít phút, không ngờ lại thành sơ hở.
Y vội xốc màn lều lên, nhanh chóng chạy ra ngoài, nhưng chỉ thấy đám Tùng Dịch mà không thấy Điền thị.
"Điền thị đâu?" Thiệu Hoa Trì tóm lấy Tùng Dịch.
Tùng Dịch không ngờ điện hạ vừa mới quẳng người ra bên ngoài như thể cả đời này cũng không muốn nhìn thấy, vậy mà chỉ nháy mắt một cái, điện hạ đã đòi tìm người.
"Ờ thì.....chúng ta đánh ngất thi rồi bỏ ra đằng kia." Điền thị quá mức ồn ào.
Bọn họ đều là binh lính, biết rõ nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa Điền thị còn có thân phận đặc biệt, họ không dám dùng vũ lực.
Để thị không làm phiền điện hạ nữa thì chỉ còn cách đánh ngất mà thôi.
Tùng Dịch chỉ phương hướng.
Thiệu Hoa Trì nhìn sang, nhưng không thấy Điền thị đâu cả.
Tùng Dịch cũng trợn tròn mắt, "Người đâu?"
Không phải ban nãy còn ở đó à?
Thiệu Hoa Trì nheo mắt, nhìn binh lính hình như đang tiến hành điều động nhân sự ở bên ngoài lối vào khu Hắc Huyết, điều động rất nhiều người.
Quả nhiên Điền thị là con mồi được người ta cố ý đưa đến đây.
Y thật quá sơ suất, chỉ lơ đễnh một chút thôi mà bỏ lỡ điểm quan trọng như vậy.
Lã Thượng cố tình đưa Điền thị tới khu Hắc Huyết.
Nếu Thụy vương và Thất Sát vẫn còn trong thành thì nhất định sẽ đưa người đến cứu.
Thụy vương chắc hẳn không bỏ rơi sủng cơ của mình.
Hắn chỉ cần sai người theo dõi là được.
Thế nhưng không ngờ lại nghe thấy Điền thị làm ầm lên.
Đến khi Thiệu Hoa Trì kịp phản ứng thì họ đã phái binh lĩnh vậy quanh lối vào khu Hắc Huyết rồi.
Thực ra thì lúc Điền thị kêu to tục danh của Thiệu Hoa Trì, người của Lã Thượng đã ngha thấy.
Toàn bộ khu Hắc Huyết lập tức biến thành một nhà giam, chỉ có vào không có ra.
Đám thị vệ cũng rất thông minh.
Dù Phó Thần đã tiêu diệt lực lượng tinh nhuệ nhất, nhưng trong đó cũng có vài binh lính bình thường được Phi Khanh đào tạo, chẳng qua chưa có dịp được trọng dụng.
Bọn họ không nhận được lệnh của Lã Thượng, cũng không dám chắc Thụy vương có trong này hay không nên tạm thời không động đến khu Hắc Huyết, chỉ phong tỏa lại mà thôi.
Khu Hắc Huyết vốn là nơi để giam cầm, cho nên chỉ cần phong tỏa lối ra là người bên trong hết đường thoát.
Đồng thời, chúng cũng kịp phái người đi thông báo cho Lã Thượng.
Những người còn lại lặng lẽ lôi Điền thị đã bất tỉnh ra ngoài.
Khi Lã Thượng trông thấy Điền thị hôn mê bất tỉnh, hắn chẳng thèm thương hương tiếc ngọc chút nào.
Đang lúc cấp bách, ai thèm quan tâm.
Hắn cũng không phải loại người mờ mắt vì sắc đẹp, cho nên dứt khoát sai người tạt nước cho thị tỉnh lại.
Điền thị ướt như chuột lột, mở mắt ra.
Còn chưa biết xung quanh thế nào thì đã trông thấy Lã Thượng, kinh hãi như gặp ma.
Thị đương nhiên còn nhớ, sau khi mình nhiễm bệnh, người này đã đe dọa thị thế nào.
Thị run cầm cập chờ Lã Thượng tra hỏi.
"Nghe ta nói đây.
Ngươi có gặp Thụy vương ở khu Hắc Huyết hay không?" Mắt hắn sâu hun hút nhìn thị.
"Có, ta đã gặp y." Nhắc đến Thụy vương, Điền thị lại kích động.
"Ngươi chắc chắn mình không nhận lầm chứ?"
"Tuyệt đối không sai, gương mặt y như thế sao có thể nhầm được!"
"Ồ....." Lã Thượng gật đầu, có chút đăm chiêu, "Vậy thì.....Có ai khác ở cạnh y hay không? Quan hệ còn khá thân thiết."
Điền thị chợt nhớ đến Phó công công, liền nói.
"Có, có, ta có ấn tượng!"
Mắt Lã Thượng lóe lên.
Lần đầu tiên Thất Sát xuất hiện là sáu năm về trước, cho đến nay vẫn chưa một ai biết nhân dạng đối phương.
Hắn là người đầu tiên !
"Kẻ đó tên gì?" Lã Thượng phấn khích đến hít thở dồn dập.
"Hắn....Hắn tên là...." Nhiều năm trôi qua rồi, thị chỉ còn nhớ được họ của đối phương.
Người trong cung ít khi gọi thái giám bằng tên.
Thị biết hắn là thái giám tam phẩm, người khác đều gọi là Phó công công.
Trước kia thị cũng từng nghe tên của hắn rồi, nhưng nghĩ mãi không ra, "Ta chỉ biết hắn họ Phó.....còn lại thì không nhớ."
"Nghĩ cho kỹ!" Lã Thượng quát.
Họ Phó? Đó đã là một manh mối rồi.
Chỉ cần tra những người họ Phó từng xuất hiện trong hoàng cung Tấn quốc năm năm trước là có thể phân tích được không ít thông tin.
Tuy đã qua một thời gian dài, nhưng thế lực trong cung của họ không bị tiêu diệt hoàn toàn, chắc hẳn vẫn còn điều tra được.
Nếu thế thì không chừng sẽ tìm được danh tính Thất Sát.
Lã Thượng bật cười.
May sao hắn lại với được cơ hội này.
Hắn tiếp tục sai người hắt cho Điền thị mấy xô nước.
Nhưng Điền thị ướt đến lạnh cóng rồi mà vẫn không nghĩ ra là Phó gì.
Đến lúc thị sắp ngất, Lã Thượng mới bảo người dừng lại.
Hắn nói với thị vệ bên cạnh, "Vào thành tìm xem có họa sĩ nào hay không."
Thị vệ lấy làm khó xử.
Dù có họa sĩ đi nữa thì cũng không chịu tới đây.
"Vậy thì nói với hắn, ta sẽ thả cho hắn một con đường sống, để hắn rời khỏi thành." Với điều kiện như vậy, chắc chắn chẳng một ai từ chối.
Tòa thành này đang sợ hãi từng ngày, chỉ cần cho họ sống, họ sẽ làm bất cứ điều gì.
Lã Thượng đi đến trước mặt Điền thị đang xụi lơ trên mặt đất, "Lát nữa họa sĩ sẽ đến, phiền ngươi nghĩ kỹ lại dung mạo người kua.
Ngươi muốn sống lâu, sống tốt với phu quân của mình thì tự biết phải làm gì."
Dứt lời, hắn quay lưng đi thẳng.
Hắn còn phải đến khu Hắc Huyết để gặp Thụy vương điện hạ đáng kính.
Điền thị sững người, nhìn hắn lững thững bỏ đi.
Nhớ đến nhi tử của mình ở kinh thành, thị chậm rãi đứng dậy, ánh mắt kiên quyết.
Xử lý Điền thị xong, tâm trạng Lã Thượng rất sung sướng.
Hắn thật không ngờ Thiệu Hoa Trì trốn đến nơi nguy hiểm nhất, cũng là nơi an toàn nhất, chẳng trách sao bọn họ lật tung cả thành lên mà không thấy bóng dáng y.
Lần này bắt được Thiệu Hoa Trì, có thể lần theo dấu vết để tìm ra Thất Sát.
Lã Thượng sục sôi trong lòng, quả không uổng công vất vả bấy lâu.
Nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ lần này, công lao của hắn đứng đầu, không chừng lại được tiếp quản chức vụ của Ứng Hồng Loan ở Tây Bắc.
Nhưng đúng lúc này, lão Lã lại bắt đầu hạ sốt, hết đau lưng, bệnh khỏi hẳn, cả người như vừa mới được hồi sinh.
Sau khi biết mình không mắc bệnh thiên hoa, lão sảng khoái tinh thần hơn hẳn.
Lúc vừa ra khỏi phòng, lão thây Lã Thượng đang bừng bừng hứng khởi.
Lã Thượng là người của lão, cũng là kẻ giám thị lão, cho nên những lúc đưa ra quyết định, hai người vẫn thường xung đột, mối quan hệ chẳng tôt đẹp lắm.
Lã Thượng định xử lý xong chuyện của Thiệu Hoa Trì thì giải quyết dứt điểm lão Lã.
Như vậy thì trừ Linh Hào ra, người có quyền cao nhất ở thành này chính là hắn.
Không ngờ lão Lã vẫn còn sống khoẻ.
Lão không mắc bệnh, thật đáng tiếc.
Lã Thượng không kiềm chế tốt nét mặt nên bị lão Lã trông thấy.
Lão Lã thầm cười lạnh trong lòng.
Lão biết ngay mà, trừ Lý Ngộ đại nhân ra thì ai cũng mong lão chết sớm.
Nhưng mà ngại quá, lão vẫn còn khoẻ phây phây.
"Ngươi định đi đâu?" Lão Lã đã khỏi bệnh thì đương nhiên quyền chỉ huy lại về tay lão.
"Đến khu Hắc Huyết." Sau khi kiềm chế vẻ mặt, hắn liền nói những phỏng đoán của mình cho lão để cùng bàn.
Bọn họ đều là người của Lý hoàng, dù có không ưa nhau đến mấy cũng phải cùng đối mặt với kẻ địch.
Đó là tố chất cơ bản mà Lý phái nuôi dạy người của mình.
"Lý Ngộ đâu rồi?" Lão vừa mới khỏi bệnh, sao Lý Ngộ đã biến mất.
"Lúc hắn dẫn người ra ngoài thì bị Thất Sát mai phục.
Tên thất phu Lương thái y lấy tính mạng ra đe doạ, ta đành phải đưa hắn đến đó." Nói tới đây, Lã Thượng cũng bực bội cực kỳ.
Một tên thái y tầm thường, cùng lắm chỉ tài giỏi hơn bọn lang băm mà cũng dám kênh kiệu như thế.
Nghe đầu đuôi câu chuyện xong, lão Lã nổi giận đùng đùng.
Được lắm, Lã Thượng.
Ngươi tính tiêu diệt cả ta và Lý Ngộ đây mà.
Người một nhà lại đi tàn sát lẫn nhau!
Nghĩ vậy, lão vung tay cho Lã Thượng một tát.
Lã Thượng bị đánh ong đầu.
Cặp mắt ưng trợn trừng, chỉ hận không thể bóp chết lão già chết tiệt này.
Lão Lã lại hoàng toàn xem thường hắn, "Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ cái gì.
Thành Bảo Tuyên này còn chưa đến lượt ngươi khoa chân múa tay.
Ngươi tưởng không ai nhận ra chiêu mượn đao giết người của ngươi sao? Lý Ngộ mà xảy chuyện gì thì lão phu có liều mạng cũng không tha cho ngươi!"
Sau khi được Lý Ngộ tha chết, lão Lã đã thầm mang ơn hắn.
Nếu không nhờ có hắn che chở thì lão đã bị kẻ khác mưu hại trong lúc dưỡng bệnh rồi.
Lã Thượng hoàn toàn bị oan, chỉ biết giận dữ cười.
Hắn động đến Lý Ngộ sao? Chẳng lẽ hắn không biết Lý Ngộ do ai phái đến? Lý Ngộ mà gặp chuyện không may thì ai sống yên lành cho được.
Đừng nói hắn vốn không có ý định hại Lý Ngộ, mà dù có cũng không dám làm.
Nhưng hắn vẫn sẽ nhẫn nhịn.
Người muốn công thành danh toại thì phải phải giỏi nhẫn nhịn hơn hẳn người thường.Cuộc xung đột này diễn ra, chẳng một ai hay biết.
Phó Thần vốn là kẻ rất biết cách khiến người ta trở mặt thành thù, chẳng mất một binh một tốt nào đã xử lý được một đám người, toàn những kẻ có ảnh hưởng lớn.
Nếu không có lần sai sót ngẫu nhiên này thì hắn cũng sẽ tìm được ra cách để khiến đám thuộc hạ của Linh Hào càng lúc càng loạn.
Giờ xem như đã gây được mâu thuận cho đối phương, nhưng hắn lại gặp nguy hiểm trí mạng.
Thiệu Hoa Trì đang rất hối hận.
Nếu y không nhất thời sơ sẩy thì đâu gây ra hoạ lớn thế này.
Phó Thần biết chuyện này cũng không thể trách Thiệu Hoa Trì.
Chuyện xảy ra quá nhanh, đối phương lại dùng chiến thuật tâm lý.
Dù có vẻ như đánh bừa nhưng không thể phủ nhận, mỗi một nhân vật lớn nhỏ trong phe Lý hoàng đều có thủ đoạn riêng.
Thiệu Hoa Trì có thông minh đến mấy cũng không lường được từng bước đi của kẻ địch.
Ngay cả bản thân hắn cũng đâu dám chắc mình không bao giờ phạm sai lầm.
Bọn họ rất mạnh, nhưng kẻ địch cũng không kém.
Thắng bại chỉ cách nhau một suy nghĩ, một quyết định mà thôi.
Nếu là hắn thì cũng sẽ nhân lúc đối phương sơ sẩy để ra đòn chí mạng.
"Điện hạ, nếu tình hình không thể cứu vãn, vậy thì chúng ta phải liều qua ải này."
Thiệu Hoa Trì nghiêm nghị gật đầu.
Y tìm Tùng Dịch, chuẩn bị cải trang thật nhanh.
Lúc lão Lã và Lã Thượng ra ngoài thì thị vệ ban nãy đã tìm được hoạ sĩ đến.
Gã chỉ có một yêu cầu là cứu mạng đứa cháu gái đáng thương của gã, còn mạng mình có thể không cần.
Thị vệ chẳng cần biết gã muốn gì, cứ đồng ý đã rồi tính.
Dù sao kết quả cuối cùng cũng như nhau, hứa hẹn gì không quan trọng.
Lão Lã nghi ngờ nhìn hai người, không biết Lã Thượng đang giở trò gì.
Lã Thượng cân nhắc xem mình có nên bàn bạc với lão hay không.
Tin tức về Thất Sát rất quan trọng, là công sức của hắn bấy lâu.
Giờ hắn không đối phó được với lão Lã mà lại nói cho lão thông tin này thì chẳng khác gì làm cho người khác hưởng, chẳng bằng một mình độc chiếm công lao.
Lã Thượng nói bừa là người này biết y thuật, nếu đón Lý Ngộ về phủ thì cần y sư cao minh ở đây chăm sóc.
Lão Lã đương nhiên không tin.
Từ khi nào ngươi đã quan tâm đến Lý Ngộ như thế? Mấy lời này chỉ để che mắt mà thôi.
Nhưng lão Lã không buồn bắt bẻ.
Giờ lão phải nhanh chóng đến khu Hắc Huyết.
Thiệu Hoa Trì ở đó thì không chừng cả Thất Sát cũng có mặt.
Nhưng tên Thất Sát này cực kỳ giảo hoạt, cứ nghe động tĩnh là lại chạy mất dạng.
Chậm chân một chút thôi là có khi bắt hụt hắn rồi.
Lão Lã và Lã Thượng cùng đến khu Hắc Huyết.
Phần thưởng cho lần truy bắt này rất lớn, khiến bọn họ không màng đến nguy cơ lây bệnh, đích thân xông vào.
Người trong đó đã bị binh lính chia thành vài nhóm theo mệnh lệnh trước đó.
Nhóm thứ nhất là đám thái y.
Không thấy thì thôi, thấy rồi thì quả là kinh ngạc.
Bao nhiêu ngày trôi qua mà không một ai trong số bọn họ bị lây bệnh.
Quả nhiên phương pháp phòng bệnh của tên Lương thái y kia có hiệu quả.
Lát nữa phải bắt hắn về phủ, ép hắn nói ra phương thức để áp dụng với ngời của mình.
Một người như vậy mà lại làm thái y cho Tấn quốc, thật đáng tiếc.
Nhóm thứ hai toàn là dân thường, số lượng lớn nhất, đứng đông nghìn nghịt một chỗ.
Nhìn bọn họ không có vẻ khốn cùng như tưởng tượng, thậm chí còn có vài người khá khoẻ mạnh là đàng khác.
Không ai nghĩ rằng một nơi nhếch nhác, bẩn thỉu như bị ông trời trừng phạt lại trở nên ngay ngắn, trật tự thế này.
Chẳng lẽ đều nhờ công của đám thái y?
Hay là nhờ Thuỵ vương và Thất Sát?
Quả nhiên phải mau tiêu diệt chúng.
Cả lão Lã và Lã Thượng đầu nhất trí như vậy.
Hai người nhìn vào đám đông nghìn nghịt, tim đập rộng ràng.
Cuối cùng bọn họ đã tiếp cận được Thất Sát.
Chỉ cần Thất Sát có mặt ở đây thì không thể nào thoát được.
Lã Thượng mừng đến phát điên.
Lão Lã vẫn có lương tâm hơn một chút, lão muốn xem tình hình Lý Ngộ thế nào đã.
Thấy đám Tùng Dịch, lúc này vẫn đang cải trang thành thị vệ, lão Lã vội vàng đi đến, vén màn trại lên.
Lý Ngộ đang nằm trong góc, vô cùng yếu ớt.
Thấy sắc mặt Lý Ngô, lão Lã cũng biết hắn trúng độc nặng đến mức nào.
"Tên quỷ này, đã thế rồi còn định ngồi dậy nữa.
Yên tâm, ta sẽ bắt lũ thái y về phủ, chờ ngươi tĩnh dưỡng xong rồi bàn tiếp." Lão Lã cực kỳ khách khí nói.
Lý Ngộ lắc đầu, ý nói mình cũng đã đỡ hơn nhiều rồi.
Thấy đám đông bên ngoài, hắn hỏi, "Các ngươi đang làm gì vậy?"
Lão Lã không hề che giấu, "Lúc ngươi trúng độc, Thất Sát đã đưa Thụy vương đến đây.
Chúng ta tìm khắp nơi trong thành mà không nghĩ đến chỗ này, may mà bọn họ tìm ra."
Lý Ngộ sửng sốt, "Chúng đang ở đây sao?"
"Chắc là vậy.
Thụy vương cưới được phi tử thật là tốt, chính ả đã dẫn bọn ta đến đây." Thường ngày, lúc nào cũng là Lý Ngô đoán bách phát bách trúng, liệu sự như thần, hiếm khi thấy hắn kinh ngạc như vậy, lão Lã lấy làm thích thú.
Lý Ngộ cũng bật cười, "Vậy thì xem ra trời phù hộ chúng ta."
Lý Ngộ vừa cười vừa có vẻ lực bất tòng tâm, suýt nữa thì ngã xuống.
Lão Lã nhanh tay đỡ hắn, nói với đám thị vệ, "Các ngươi đứng đơ ra đó làm gì, không mau lại đây hỗ trợ.
Tìm cho hắn một cái ghế dựa, nhanh !"
Một nhóm người khiêng Lý Ngộ ra khỏi lều.
Có lão Lã ở đây, dù hắn chẳng góp công sức gì mà vẫn ngang nhiên được đưa lên ghế chủ vị.
Có thể thấy rõ Lý Ngộ, lão Lã, Lã Thượng là ba nhân vật thống trị khu Hắc Huyết lúc này.
Còn đám đông nghìn nghịt đằng kia lại bất giác chen chúc, che chắn cho một nam nhân.
Trừ những người bệnh nặng không thể dậy, nhưng người khỏe mạnh đều có mặt ở đây.
Bọn họ chung sống với nhau lâu ngày, vừa nhìn đã biết ai là người ngoài.
Bọn họ đã nghe được những binh lính kia đến đây để bắt Thụy vương.
Điều này đã xác nhận lời đồi ban đầu bọn họ không dám tin.
Tiểu Hoa chính là Thụy vương, y đến đây cứu giúp bọn họ nhưng sau đó lại bị kẻ địch phát hiện.
Nếu Thụy vương đã ra mệnh lệnh hỏa thiêu toàn thành thì sao binh lính lại phải bắt y? Câu trả lời đã rất rõ ràng, kẻ làm điều ác là Duệ vương, y giả mạo Thiệu Hoa Trì để ra lệnh.
Giờ chúng lại muốn hại Thụy vương, họ tuyệt đối không cho phép.
Sao chúng biết Thụy vương đang ở khu Hắc Huyết? Có phải trong lúc bọn họ nói chuyện, có ai đó nghe lén hay không?
Nhưng ai lại để mắt đến nơi này cơ chứ? Trừ những kẻ đến bắt cười ra ngoài thành để hỏa thiêu thì không ai bén mảng đến.
Chỗ này là địa ngục trần gian.
Lỡ như chuyện lần này là tại họ thì chẳng phải họ đã làm tổn thương Thụy vương một lần, giờ còn hại y bị bắt hay sao? Thậm chí y còn chịu oan tội tàn sát bách tính?
Cuộc bao động lúc trước bị trấn áp, dân chúng tuyệt vọng mà nảy sinh bất mãn.
Nỗi căm phẫn chất cao ngút trời, biến thành hành động.
Bọn họ đều lẳng lặng che chắn cho người lạ mặt kia.
Người lạ mặt đang dịch dung thành bách tính bình thường để che đi bộ dạng thật chính là Thiệu Hoa Trì.
Những người đó lúc trước còn căm ghét Thụy vương đến tận xương tủy, giờ lại lẳng lặng đứng trước mặt y, che chắn cho y thật cẩn thận, tạo thành một vòng vây kín mít.
Thiệu Hoa Trì thấy vậy mà ấm áp trong lòng.
Không uổng công lao y nỗ lực mấy ngày nay.
Y càng chắc chắn quan điểm của mình là đúng.
Sức mạnh không phân tốt xấu, quan trọng là người nào nắm trong tay.
Thiệu Hoa Trì đứng trong đám người, nhìn Phó Thần được bao kẻ vây quanh, lại cúi đầu xuống.
Nếu lần này mà không tìm được Thất Sát và Thiệu Hoa Trì, người Lý phái sẽ làm gì?
Với tác phong của chúng thì hẳn là....
Thiệu Hoa Trì siết chặt nắm tay.
Y nhớ đến lời Phó Thần nói khi nãy, "Lúc ngươi phẫn nộ tột cùng, dù có biểu hiện bản thân mình bình tĩnh đến đâu thì người ta vẫn sẽ cảm thấy ngươi đang nhẫn nhịn.
Tức giận không giải quyết được gì hết, chỉ càng khiến nhiểu người liên lụy do sự nóng nảy của ta.
Đừng quên bách tính thành Bảo Tuyên, bách tính ba châu đang chịu khổ.
Họ đều trông chờ ngươi."
Thế nhưng khi thật sự rơi vào hoàn cảnh đó thì những lời này cũng chẳng khiến y nhẫn nhịn được.
Bọn họ lần lượt phá hủy kế hoạch của đối phương, đối phương cũng phá hủy kế hoạch của bọn họ.
Đối mặt với kẻ địch như thế, tuyệt đối không được lơ là.
Y căm giận sự bất lực của bản thân.
Vì sao đã năm năm trôi qua mà y vẫn chưa đủ mạnh?
Y vốn cho rằng mình đã thống trị thế lực một phương, như sự thật lại giáng cho y một cú tát.
Y chưa đủ mạnh nên mới phải trơ mắt nhìn người khác rơi vào hiểm cảnh, không thể làm gì.
Y muốn mạnh hơn, mạnh hơn bất cứ ai.
Móng tay bấm sâu vào da thịt.
Nếu Phó Thần bị đám người kia phát hiện thì hắn sẽ phải chịu hậu quả gì?
Chỉ nghĩ đến, tim y đã đau thắt lại.
Đám người bắt đầu di chuyển, tra xét từng người, không trừ một ai.
Lão Lã thấy tinh thần Lý Ngộ không tốt lắm nên bảo Lã Thượng đi trước kiểm tra.
Dù sao nếu chúng ở đây thì khác gì cá trong chậu, chạy đâu cũng chẳng thoát.
"Vẫn khó chịu à?" Lão Lã sai binh lính đưa Phó Thần đến chỗ đám thái y và Lương Thành Văn, "Ngươi tiếp tục chăm sóc hắn cho ta.
Ngươi không quan tâm đến mạng mình nhưng mạng của đám người ở đây thì sao?"
Lương Thành Văn quả thật có thể dọa tự sát, nhưng hắn không thể bỏ mặc những người còn lại.
Những lời này của lão Lã chính là chất xúc tác đối với bách tính ở đây và những người bệnh đang nằm liệt một chỗ.
Bọn họ lửa giận ngút trời, chỉ hận không thể ăn gan uống máu chúng.
Lương Thành Văn đi đến cạnh Phó Thần, Phó Thần liếc lại hắn.
Hai người là bạn nối khố, chỉ nháy mắt đã trao đổi xong.
Cùng lúc đó, đám người kia đã sắp tra xét đến chỗ Thiệu Hoa Trì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...