Thái Đản Du Hí



“Chúng ta tách ra đi.”

Tống Hàn Chương vừa dứt lời, Lưu Sam liền lên tiếng: “Cậu muốn làm gì?”

“Cảnh báo đó cậu cũng nghe rồi, trứng màu cũng xem rồi, chúng ta cứ tụ tập lại không thể đảm bảo an toàn. Trò chơi sinh tồn này là trò chơi khảo nghiệm năng lực đào thải, sức chiến đấu chính là thứ quan trọng nhất, nếu chỉ một mình cậu trốn trong một căn phòng có cửa sắt chắc chắn, có lẽ còn có hi vọng sống sót.” Trong mắt Tống Hàn Chương không lộ ra ý gì khác, nhưng mọi người đều hiểu lời anh có ý gì.

Kẻ phản bội mà mình không biết còn đáng sợ hơn cả tang thi.

Không khí lập tức đông cứng, mầm mống hoài nghi đã gieo, trong đêm ác mộng đẫm máu hấp thu nỗi sợ hãi và tuyệt vọng, điên cuồng phát triển.

Cao Nghệ Phỉ yếu ớt nói: “Nhưng mà sức một người có hạn, nếu bị tang thi chặn đường sẽ xong đời.”

Lưu Sam cười lạnh: “Đừng để ý cậu ta, cậu ta tách ra cũng tốt, ai cần. Đi cùng loại người này không khéo sẽ bị đâm sau lưng đấy.”

“Tống Hàn Chương không phải người như thế, nếu không có anh ấy, chúng tôi cũng không ra được khỏi ký túc xá đâu.” Chu Ngọc Tú không nhịn được phản bác, tuy sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng giọng nói vô cùng kiên định.

“Cô với bọn nó chính là một nhóm.” Triệu Lượng Thịnh hừ hừ một tiếng, tầm mắt đảo qua Chu Ngọc Tú, Lâm Giác và Tống Hàn Chương.

Đội ngũ đã bị chia ra làm hai phe, có lẽ là do thiên tính chim non gặp mẹ (chim non mở mắt chào đời thấy con gì đầu tiên sẽ coi con đó là mẹ), Lâm Giác theo bản năng nhìn về phía người mình gặp sớm nhất còn ra tay giúp đỡ mình là Tống Hàn Chương. Cậu từ đầu đến giờ vẫn tin tưởng người này nhất, nếu nhóm này phải chia ra, cậu sẽ không do dự đi cùng anh.

“Rõ ràng là một nhóm, thế mà có vắc-xin bệnh độc lại không nói một tiếng, vừa rồi các cậu lén lút nói chuyện tôi nghe hết rồi, đừng nghĩ là tôi không biết.” Lưu Sam thâm độc nhìn chằm chằm Lâm Giác, trưng ra bộ mặt “biết tuốt” kiêu ngạo.


Quả nhiên cậu ta nghe thấy rồi. Lâm Giác không khỏi cảm thấy đau đầu. Vắc-xin là thứ không thể tiết lộ, càng miễn bàn chuyện lộ ra cho kẻ như thế.

“Nếu đã không thể tin tưởng thì tách ra thôi. Dù sao một mình tôi vẫn tự lo được.” Tống Hàn Chương không muốn cùng đám người này dây dưa, liền xoay người đi.

Lâm Giác không chút nghĩ ngợi đuổi theo: “Tôi đi cùng anh.”

Tống Hàn Chương sâu xa nhìn cậu, gật đầu.

Trong lòng Lâm Giác thầm nhẹ nhõm, may mà Tống Hàn Chương đồng ý.

“Đợi đã, tôi cũng…” Chu Ngọc Tú muốn đuổi theo, chân lại mềm nhũn suýt ngã, Cao Nghệ Phỉ đỡ cô, lắc đầu.

Chu Ngọc Tú chần chừ một chút, chỉ thấy Tống Hàn Chương quay đầu nói: “Tôi sẽ không mang theo gánh nặng đâu, cô ở lại đây tốt cho cả tôi lẫn cô.”

Nói xong anh ném xẻng trên tay trả lại Chu Ngọc Tú, Chu Ngọc Tú còn đang ngẩn người, Cao Nghệ Phỉ đành cầm hộ, kéo tay áo Chu Ngọc Tú nhỏ giọng an ủi.

Chu Ngọc Tú nhìn bóng hai người càng lúc càng xa, trong lòng trống vắng.

Có lẽ… không kịp nữa rồi.

Cao Nghệ Phỉ cầm tay cô nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, chúng ta dù sao cũng có bốn người. Bọn họ cũng định đến trung tâm hoạt động học sinh mà, có lẽ trên đường còn gặp lại.”


“Ừm…”

&&&

Bởi có tiếng chuông ở quảng trường, rất nhiều tang thi đã di chuyển sang đó, lại thêm Lục Nhận đã giết không ít tang thi ở đây, dọc theo đường đi tương đối an toàn, chỉ thấy xa xa có mấy tang thi du đãng nhưng cũng dễ dàng tránh được.

“Chúng ta đi đâu đây?” Nhân lúc nghỉ ngơi, Lâm Giác hỏi.

“Thư viện.”

“Chỗ đó không ít tang thi đâu, vẫn trong giờ tự học mà.” Lâm Giác chần chừ nói.

Tống Hàn Chương lắc đầu: “Hôm nay là thứ sáu, cậu quên sao? Thứ sáu tám giờ thư viện đóng cửa, bây giờ người ở đó chắc cũng đi gần hết rồi, phiền phức chỉ có bọn tang thi đang trên đường từ thư viện về ký túc xá thôi. May mà quảng trường đồng hồ cũng khá gần thư viện, bọn đó hẳn phải bị tiếng chuông dẫn đi quá nửa.”

Thư viện đằng xa tuy còn đèn sáng nhưng lại không có mấy tang thi, hai người đi qua quảng trường bồ câu trước thư viện, thuận lợi đột nhập vào trong từ cầu thang thoát hiểm ở gara ngầm, qua được một ải.

Trong thư viện im ắng, đại sảnh rộng lớn chỉ có mấy con tang thi loanh quanh. Thấy Tống Hàn Chương không có vũ khí dài, Lâm Giác tự giác đi thanh lý chúng.

Cậu chậm rãi tiếp cận từ phía sau tang thi, loáng một cái dáng lắc lư của nó đã ở ngay trước mắt. Cảm giác chủ động đến gần quái vật thật sự rất khó chịu, Lâm Giác ngừng thở, hạ thấp trọng tâm cơ thể, vừa chạm đến cự ly cảm nhận của tang thi cậu liền đột ngột tăng tốc, chỉ vài bước đã lao đến thuận lợi một kích đập nát gáy tang thi, đánh cái xác đổ sấp xuống mặt đất. Sau đó cậu lập tức quay lại đạp tang thi sau lưng xuống, dùng ống sắt đâm thủng xương sọ, phá hủy hoàn toàn đại não nó.

“Ba” một tiếng vang nhỏ, Lâm Giác rút ống sắt từ gáy tang thi ra, hỗn hợp máu và não dính nhơm nhớp trên ống, nhìn qua đã thấy ghê tởm. Cậu rút cái chân đang đè tang thi về, không thèm liếc mấy quái vật đã chết mà giơ tay làm dấu “OK” với Tống Hàn Chương.


Tống Hàn Chương tán thưởng nhìn Lâm Giác, động tác lưu loát vừa rồi của cậu rất được. Không ngờ chỉ qua một giờ ngắn ngủi mà một kẻ vụng về xoay người cũng lúng túng như cậu đã luyện được kỹ năng chiến đấu tối thiểu để sống sót rồi.

Thế nhưng chỉ có kĩ năng thôi không đủ, nếu không giác ngộ được hoàn cảnh của mình cũng sẽ…

Hai người thuận lợi đến được thang máy. Thư viện có hai thang, một cái đang ở tầng bốn, cái còn lại dừng ở tầng một.

“Anh muốn dùng thang máy à? Tôi thấy nguy hiểm lắm, lỡ mở ra có tang thi trong đó thì sao?” Lâm Giác lầm bầm, nhưng vẫn mặc Tống Hàn Chương ấn nút.

“Cậu dùng đầu suy nghĩ chút đi, thang máy đang dừng ở tầng một lại vẫn chứa tang thi hay sao?” Tống Hàn Chương không thèm ngoảnh lại nói.

“Ờ thì…” Lâm Giác nghẹn họng. Thang máy dừng ở tầng một hầu hết đều là vì có người ở tầng trên đi xuống sau đó ra ngoài, thế nên khả năng vẫn còn tang thi trong đó khá thấp.

Cửa thang máy “đinh” một tiếng mở ra, Tống Hàn Chương không vào ngay mà đăm chiêu nhìn cửa thang máy đang ở tầng 4 bên cạnh: “Thứ sáu tầng 4 chỉ có phòng sách điện tử mở, 5 giờ đã đóng cửa rồi, thư viện có ba cầu thang bộ, có gì cũng không lo bị chặn đường thoát. Chúng ta đến đó tạm lánh đi.”

Lâm Giác nuốt nuốt nước miếng: “Phòng sách điện tử mấy giờ đóng cửa anh cũng nhớ?”

Tống Hàn Chương liếc xéo cậu: “Đại sảnh tầng một có ghi, tôi vừa xem xong.”

“…”

Hai người vào thang máy, Tống Hàn Chương ấn nút tầng 4, nói với Lâm Giác: “Đến tầng 4 có thể có một hai con tang thi, phải cẩn thận đề phòng.”

“Sao anh biết? Không phải lúc nãy anh bảo không có ai à?”

Ánh mắt Tống Hàn Chương khiến Lâm Giác bất giác im lặng sờ sờ mũi, nắm chặt ống sắt trên tay.

“Đinh” một tiếng, cửa thang máy mở. Ở tầng bốn này tối hơn dưới đại sảnh, chỉ có một máy bán hàng tự động chiếu sáng một góc hành lang.


Lâm Giác vừa bước ra đã nhìn thấy một con tang thi đang lò dò bên buồng thang máy, tang thi cũng ngửi được mùi người sống, tru lên đánh về phía hai người. Lâm Giác cười lạnh một tiếng, nắm chặt ống sắt, dồn sức đánh tang thi bay ra, đập vào vách tường. Tống Hàn Chương bước lên hai bước, dùng dao găm lấy được ở quảng trường cho nó một dao xuyên huyệt thái dương.

Dao găm lập tức nhuốm đầy máu tang thi, Tống Hàn Chương nhíu nhíu mày, lấy quần áo tang thi lau sạch. Đem một cây dao găm đi giết tang thi đúng là hiệu quả kém xa dùng mấy thứ gậy gộc linh tinh, chỉ có thể trách mình không may mắn.

“Sao anh nói chuẩn thế, tầng 4 đúng là có một tang thi.” Lâm Giác đá đá quái vật, xác định nó đã chết hẳn rồi.

“Chuyện ấy là đương nhiên, có thang máy dừng ở tầng 4 tức là có người ra khỏi thang máy ở đấy. Tôi còn tưởng phải là quản lý thư viện, không ngờ lại là học sinh.”

Hai người kiểm tra tầng 4, thấy quả thật không còn tang thi khác liền tiếp tục nghỉ ngơi ngay trong buồng thang máy. Lâm Giác lộn trái túi quần, cuối cùng cũng tìm thấy được hai nguyên tiền xu đủ mua một chai nước khoáng ở máy bán hàng tự động, một hơi tu hết phân nửa mới dịu bớt cảm giác đói khát. Cậu để ý thấy Tống Hàn Chương vẫn ôm cánh tay tựa vào tường, liền tốt bụng chìa nước cho anh, Tống Hàn Chương chỉ nhấp mấy ngụm, nhắc nhở: “Không muốn liều mạng chạy đi tìm WC thì đừng uống quá nhiều.”

Lâm Giác nhún vai: “Giải quyết tại chỗ.”

Thấy Tống Hàn Chương vô thức lộ vẻ ghét bỏ, cậu oán thầm dân khoa y đúng là cuồng sạch sẽ, vội lảng sang chuyện khác: “Không biết mấy người kia thế nào rồi.”

“Nếu bọn họ có thể thuận lợi đến trung tâm hoạt động học sinh, có lẽ cũng có thể sống lâu một chút, thế nhưng…” Tống Hàn Chương cười lạnh “Hi vọng rất nhỏ bé.”

“Tại sao? Bởi vì có thể có Judas trong nhóm à?” Lâm Giác tò mò hỏi.

“Không phải có thể mà là chắc chắn.” Ánh mắt Tống Hàn Chương sắc bén, giọng nói cũng lạnh đi vài phần “Cậu không chú ý sao? Lúc gặp Lục Nhận thì chúng ta đã nhiều thêm một người rồi.”

—— Thịt dê xiên nướng



Đường đao


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui