Thái Đản Du Hí

“Học trưởng, may mà không phụ sứ mệnh được giao.”

Những cơn gió đêm cuối cùng trước bình minh khiến nhiệt độ ít ỏi còn lại trên người Lâm Giác đều tiêu tán hết, đôi môi cậu run rẩy mỉm cười, thanh âm đứt quãng nói.

“Bị cắn?”

“Ừ.”

Một cái áo khoác dài phủ lên vai cậu, chính là áo khoác lúc trước Lâm Giác đã đưa cho Tống Hàn Chương.

Vắc xin trên tay bị một bàn tay ấm áp lấy đi, Tống Hàn Chương kiểm tra lại thời gian và tình hình xung quanh lần nữa, vén tay áo lên, nhưng nửa đường lại ngừng.


“Sao vậy?” Lâm Giác có chút đứng ngồi không yên, nhìn Tống Hàn Chương chậm chạp không tiêm vắc xin vào, sốt ruột hỏi.

“Cơ hội cuối cùng, cậu thật sự muốn cho tôi vắc xin?” Tống Hàn Chương dừng trên ánh mắt cậu thật lâu, dường như muốn từ trong đó khám phá ra mong muốn chân chính của cậu.

Rõ ràng trên người đã đau đến không chịu nổi, suy yếu có thể ngã gục bất cứ lúc nào, thế nhưng anh vẫn còn tâm tư nghĩ chuyện khác.

“Học trưởng, anh dông dài quá.”

Tống Hàn Chương thở dài, mở nắp ống thuốc ra, ngón tay run khiến anh phải loay hoay hai lần mới mở được, kim tiêm nhắm ngay trên tĩnh mạch cánh tay phải tiêm vào. Vắc xin bị ngâm trong nước lạnh quá lâu, lúc nước thuốc vừa chảy vào người cũng lạnh buốt dị thường, y như nước đá vậy.

Tiêm thuốc xong, Tống Hàn Chương đè lỗ kim trên tay, quay lại nhìn Lâm Giác: “Để tôi xem vết thương của cậu.”

Trên vai trái bị tang thi cắn xé để lại một vết thương, chỗ đó vốn không có mạch máu lớn, hơn nữa vì ngâm trong nước lạnh nên cũng không chảy máu nhiều, thế nhưng da thịt ở xung quanh đã hoàn toàn trắng bệch.

Tống Hàn Chương đè vết thương của cậu hỏi: “Đau không?”

“Có, đau muốn chết luôn.”


Tống Hàn Chương không khỏi nhíu nhíu mày, đưa ngón tay ra trước mặt Lâm Giác: “Dùng tay trái, nắm chặt vào.”

Lâm Giác chẳng hiểu chuyện gì nhưng vẫn nắm lấy cái ngón tay kia, kỳ quái nhìn anh. Tống Hàn Chương lại rút tay về.

“Ngón tay vẫn có sức, không bị thương tổn dây thần kinh trọng yếu nào. Thử lại lần nữa, nâng cánh tay lên xem sao.”

Tay phải thì hoàn toàn bình thường, nhưng tay trái chỉ nâng được một nửa. (chắc là nâng được đến tầm vai, không lên cao được??)

“Xem ra vết thương nghiêng về bên trái, không phải chỗ yếu hại lại ngâm nước lạnh nên không chảy máu nhiều, ngoài ra cậu bị cào vài vết, cũng không nghiêm trọng.”

Tay Tống Hàn Chương nắn bóp trên các đốt ngón tay của Lâm Giác: “Cậu cũng may đấy, chỉ trật khớp một ngón tay, nhưng tôi không nắn lại được, về lĩnh vực này tôi chỉ biết lý thuyết thôi. Được rồi, trước tiên tôi giúp cậu xử lý vết thương trên vai cái đã.”

Tống Hàn Chương dùng mấy thứ quần áo linh tinh đã chuẩn bị trước xé thành từng dải, băng chặt vai trái Lâm Giác, vừa làm vừa nói: “Nếu cần chúng ta có thể đến tòa nhà thực nghiệm khoa y, ở đó có đồ dùng chữa bệnh cơ bản, sẽ xử lý vết thương cho cậu tốt hơn.”


“Không cần, cũng chẳng còn mấy thời gian, tìm một chỗ nào an toàn trốn vào chờ thôi, chút thương tích này không đáng mạo hiểm.” Lâm Giác khẽ cắn môi nói.

Tống Hàn Chương nhìn cậu thật sâu: “Thế cũng tốt. Cậu đi được không?”

Lâm Giác gật đầu, gió lạnh thổi khiến hai chân cậu run run, thế nhưng tốt xấu gì cũng vẫn còn động được. Tống Hàn Chương kéo tay phải cậu khoác lên vai, đỡ cậu đi về phía trung tâm hoạt động học sinh, gần đó đang xây dựng một rạp hát và vườn hoa lớn, còn có mấy tòa nhà linh tinh nữa cũng đang sửa sang lại.

“Vốn định đến sân thể dục, nhưng mà xem tình hình bây giờ chúng ta không đi được xa đến thế, đành đổi chỗ khác thôi. Công trường kia tuy hơi gần với khu trung tâm hoạt động học sinh đông người nhưng còn cách hai cái hồ* nữa, cũng không đến nỗi quá nguy hiểm.”

*(nguyên văn là bích hồ và nguyệt hồ – 碧湖和月湖, theo mình hiểu thì là một cái hồ xanh biếc và một cái hồ hình tròn, văn hoa thế nhưng nếu dịch ra tiếng Việt thì củ chuối mà để nguyên lại thấy cũng thế nào, tóm lại nó là hai cái hồ, nên trong tình huống cấp bách của hai bạn mình xin phép viết luôn hai cái hồ >//


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận