Cảm giác trống trải lạnh lẽo khiến Lâm Giác thoáng cái ngơ ngác, cậu đang đứng trước một tòa nhà lớn, là tòa nhà giảng đường khoa ngoại ngữ.
Trên hai cánh cửa kính không có số 9 cơ, mà cậu vẫn y như mấy tiếng trước đứng ở đây, tựa như thời gian đã bị quay ngược lại.
Cậu lấy điện thoại di động ra, 04:30.
Đã qua lâu như thế sao? Lâm Giác không khỏi nhíu nhíu mày, không thể nào, từ lúc vào mê cung đến bây giờ chắc chắn không thể quá hai tiếng đồng hồ, vậy chẳng lẽ là tốc độ thời gian trôi có vấn đề sao?
Nếu bây giờ cậu đã trở lại trước tòa nhà khu ngoại ngữ, vậy Tống Hàn Chương chắc cũng đang ở một tòa nhà nào đó cạnh quảng trường phía nam. Lúc trước khi tách ra anh đi hướng ngược lại với cậu, vậy chắc là… tòa nhà khoa y học? May là không phải tòa nhà thực nghiệm khoa y học.
Lâm Giác gỡ gậy gỗ trên lưng xuống, bỏ súng lại vào túi, bước nhanh về phía tòa nhà khoa y học.
Bây giờ người còn sống sót chỉ còn lại năm người, Judas nếu chính là Triệu Lượng Thịnh thì quá tốt, kẻ địch của họ sẽ chỉ còn lại tang thi. Nếu như Judas còn sống…
Cục diện ván bài mấy phút trước còn sờ sờ trước mắt.
Trên bàn bài ra vẻ đạo mạo đánh tới đánh lui, dưới bàn không chút lưu tình chém giết, gió êm sóng lặng che giấu phong ba quỷ quyệt, không khí ngưng trệ trong căn phòng tối khiến người ta hít thở không thông. Một đao kia của Lục Nhận chặt đứt sợi dây kìm giữ sự gắn bó hòa bình giả dối, rũ tung bức tranh đẫm máu phơi bày trước mặt mọi người: xem đi, xem đi, không cần trò chơi công bằng cũng không cần quy tắc áp đặt gì hết, chỉ cần… Chỉ cần giết người là xong.
Vì sao khi trên bàn bài Lục Nhận và Tống Hàn Chương lại bình tĩnh như vậy, một lười biếng cười, một lại trấn định tự nhiên, bởi vì bọn họ đều rõ ràng bản chất của trò chơi này, thắng thua gì đó đều là giả, chỉ có sống là thật, chặt đầu người khác, sau đó mày có thể sống sót.
Lâm Giác đột nhiên cảm giác được, tang thi cũng không phải thứ đáng sợ nhất, cái cậu sợ nhất có lẽ chính là đồng loại của cậu.
Để sống sót, một người rốt cuộc có thể tàn nhẫn đến mức nào đây?
Lâm Giác vuốt ve ống vắc xin trong suốt kia, cúi đầu cười một tiếng, bỏ nó vào túi ngực áo sơ mi, lại kéo khóa áo khoác.
Đi qua quảng trường trống trải, Lâm Giác thuận lợi giải quyết mấy con tang thi du đãng, có chút kinh ngạc không biết có phải là ảo giác của cậu mà đám tang thi này tuy tốc độ và sức lực đều có cường hóa, nhưng chẳng thấm vào đâu so với cậu tưởng, trái lại tốc độ thối rữa lại nhanh hơn hẳn. Có lẽ bởi vì mấy giờ trước họ không lưu lại ở một khu vực nên cũng không làm cho tang thi ở một chỗ nào đó tiến hóa quá nhanh.
Đúng là trong họa được phúc.
Từ xa Lâm Giác đã thấy Tống Hàn Chương đang đứng trước tòa nhà khoa y học, anh đứng trên bồn hoa nhìn ra xa, tựa hồ không để ý đến Lâm Giác.
Mãi đến khi đi tới bên cạnh, Tống Hàn Chương mới mở miêng trầm trầm nói: “Tang thi đã tiến hóa sao?”
“Có một chút, ít hơn so với tôi tưởng.”
“Vậy sao…” Tống Hàn Chương nhìn đồng hồ, nhảy xuống từ bồn hoa “Đã là 04:35, có lẽ đến sáu giờ trời sẽ sáng, đừng buông lỏng cảnh giác.”
“Vậy chúng ta bây giờ đi đâu?”
Tống Hàn Chương nhìn vòng trăng lưỡi liềm đỏ thắm đang chìm xuống phía tây hồi lâu, cuối cùng nói: “Sân thể dục.”
Lâm Giác không dị nghị gì gật đầu: “Đi thôi… Không biết mấy người khác thế nào, nói không chừng cứ đi rồi sẽ gặp.”
Tống Hàn Chương bỗng nhiên xoay người lại, yên lặng nhìn cậu khiến Lâm Giác không hiểu ra sao.
“Làm… làm sao thế?”
“Có đôi khi tôi không hiểu nổi cậu nghĩ cái gì, đã lâu như thế rồi, một chút ý thức nguy cơ cậu cũng không có sao? Judas tám chín phần là còn sống, hơn nữa ở ngay trong chúng ta.” Tống Hàn Chương hơi nhíu nhíu mày “Nếu có thể, từ giờ tôi mong không gặp phải ai hết!”
Nói xong anh xoay người rời đi.
Lâm Giác ngẩn người, tư duy trì trệ giây lát mới vội vã đuổi theo.
“Xin lỗi, tôi…” Lâm Giác vừa mở miệng đã bị Tống Hàn Chương ngăn cản, cậu khó hiểu nhìn anh, Tống Hàn Chương liền ra hiệu im lặng “Nghe kĩ đi.”
Là tiếng bước chân, rất nhiều rất nhiều tiếng bước chân.
Tiếng bước chân cộp cộp thong thả trong đêm tối rõ ràng như vậy, đến nỗi còn có thể đoán ra được là những loại giày gì đang giẫm trên mặt đường, giày cao gót, giày da, giày đế cứng, giày chơi bóng…
Thanh âm của các loại giày đạp trên đất.
Trong gió vọng đến tiếng nức nở và tiếng gầm nhỏ, còn có mùi hôi như có như không, giống như một điềm báo chẳng lành sắp xuất hiện trước mắt họ.
Hơn mười con, thậm chí có thể là nhiều hơn, tang thi ở phía tòa nhà khoa y học đang tụ lại, bóng đêm và cây cối che khuất thân hình bọn chúng, chúng giống như một cơn thủy triều nước độc cuốn qua đường xi măng, từ cầu thang trước tòa nhà tràn tới.
“Chúng ta bị bao vây sao?” Lâm Giác mặt trắng bệch, nghiêm nghị hỏi.
“Rõ ràng.”
“Muốn xông ra không?” Lâm Giác nắm chặt gậy gỗ trong tay, có chút thấp thỏm.
Tống Hàn Chương mím chặt môi, lắc đầu: “Không được đâu. Theo tôi, bên này!”
Hai người quay người lại vọt vào tòa nhà khoa y học, tuy Lâm Giác trong lòng chần chừ, nhưng vẫn theo sát bước chân Tống Hàn Chương.
Bị bao vây như vậy lại chạy vào đây, lỡ đâu bị tang thi mai phục bên trong… Tống Hàn Chương rốt cuộc đang suy nghĩ gì?
Judas tám chín phần mười còn sống, hơn nữa ngay trong chúng ta.
Câu nói của Tống Hàn Chương đột nhiên xông vào đầu cậu, khiến cậu bất chợt rùng mình…
Từ góc độ này, sườn mặt Tống Hàn Chương dị thường lạnh lùng tàn nhẫn, mắt kính phản xạ ngọn đèn từ hàng hiên, khiến cho người ta nhìn không rõ ánh mắt anh lúc này.
Cho tới bây giờ, cậu thật ra vẫn luôn sợ Tống Hàn Chương. Cho dù có cảm giác giống như chim non nhận mẹ có thể khiến cậu tin tưởng Tống Hàn Chương hơn bất kì người nào khác, thế nhưng…
Anh lãnh tĩnh, che giấu thật sâu những tàn khốc của bản thân, sự tàn khốc thậm chí khiến cậu liên tưởng tới Lục Nhận. Họ đều coi thường mạng người, hiểu rõ lẫn nhau, cậu luôn cảm thấy họ thật ra là cùng một loại…
Thế nhưng, dù vậy…
Vẫn tin tưởng anh ta.
Trong tòa nhà có vài con tang thi lẻ tẻ đi tới, Lâm Giác vượt lên trước Tống Hàn Chương, che chắn anh ở sau mình, gậy gỗ trên tay chuẩn xác xuyên thấu nhãn cầu tang thi, đinh sắt găm sâu vào vành mắt khuấy đảo bộ não yếu ớt, một con tang thi khác định nhào tới, Lâm Giác nhấc chân đạp nó xuống cầu thang: “Chạy mau!”.
Cây dao găm dài sáu tấc (khoảng 18cm) của Tống Hàn Chương đâm thẳng vào miệng tang thi, hung ác xoáy một cái, thân thể tang thi bị đóng đinh trên tường giãy giụa hồi lâu, cuối cùng hoàn toàn bất động.
“Anh điên à? Lỡ bị cắn thì sao?” Lâm Giác nắm chặt tay Tống Hàn Chương gầm nhẹ.
“Tôi tính kĩ rồi, răng nanh của nó không đụng được đến tay tôi.” Tống Hàn Chương bị Lâm Giác kéo chạy lên cầu thang “Rẽ phải, từ đây đi ra ngoài, xuống một chút nữa có cầu thông sang tòa nhà khoa nghệ thuật.”
Quảng trường phía nam có bốn tòa nhà giảng đường, giữa các tòa nhà có cầu thông nhưng bình thường chúng đều bị đóng cửa.
Tống Hàn Chương chạy vào một gian phòng thí nghiệm xách hai băng ghế ra, ra sức đập vỡ cửa kính chặn trước cầu.
Thủy tinh vỡ văng lên mặt Tống Hàn Chương để lại một vết máu nhưng anh chẳng hề nhận ra. Lâm Giác bị Tống Hàn Chương liều mạng phá cửa kính làm hoảng sợ, cũng nhặt lên một băng ghế khác hỗ trợ.
Động tĩnh kinh thiên động địa tới mức kéo hầu hết tang thi ở quanh đó đến, đến khi đập tan được cửa cầu, Lâm Giác đã thấy chỗ họ vừa đi qua bị đám tang thi lúc nhúc chiếm lĩnh. Đám xác sống này tranh trước giành sau muốn đi qua cầu hướng đến chỗ bọn họ.
“Đi bên này.” Tống Hàn Chương dẫn Lâm Giác xuống cầu thang, chuẩn bị ra khỏi tòa nhà khoa nghệ thuật, bị tang thi vây quanh ở trong tòa nhà là quá nguy hiểm, đặc biệt là lần này bọn họ không có dây thừng.
“Đừng đi!” Một âm thanh quen thuộc gọi anh trở lại “Dưới tầng toàn là tang thi, đừng đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...