Thái Cực Đồ

Đuổi được một lúc lâu, Bất Thông phải ngao ngán dừng lại! Vì chàng không những không đuổi kịp nhân vật đã mang Văn Quy Nguyên đi mà ở phía sau không hiểu sao bọn Tôn Nhất Bình cũng không người nào chạy theo. Qua sự việc này, chàng có thể hiểu bọn Tôn Nhất Bình vốn giảo hoạt nên tự lượng sức có đuổi theo cũng không làm gì được nhân vật bí ẩn nọ!

Và bây giờ, đến lượt chàng cũng phải có nhận thức đó. Chàng đuổi theo để làm gì nếu chàng không là đối thủ của một nhân vật vốn có thân thủ vào hạng thượng thừa?

Vừa mới dừng chân, chàng bỗng kinh nghi khi nghe từ một trũng núi khá xa ở mé tả dường như vừa có tiếng chạm kình vang đến!

Không dám nghĩ đó là nơi nhân vật nọ chạy vào và bây giờ đang lâm đại địch, Bất Thông chỉ vì muốn dò xét hư thực nên vội chạy đến!

Vút!

Nhưng, khi chạy đến tận nơi chàng mới biết những gì chàng vừa nghĩ hóa ra lại là sự thật.

Trong trũng núi, Thanh Y mỹ nhân với hai nhân vật khác cũng vận y phục màu xanh đang đứng ở một phía!

Phía đối diện là nhân vật tuy che kín chân diện nhưng chàng vẫn nhận ra đó là lão Môn chủ thần bí!

Như để minh chứng cho nhận định của chàng, nhân vật nọ bỗng lên tiếng:

- Thanh Hải Cung và bổn tọa vốn không cừu không oán, sao chư vị xuất hiện ngăn cản bổn tọa.

Vụt hiểu, Thanh Y mỹ nhân và hai nhân vật kia phải vận y phục màu xanh vì họ là người của Thanh Hải Cung! Cũng vậy, chỉ có lão Môn chủ kỳ bí mà Bất Thông đã từng lẻn nhìn thấy mới có lối tự xưng là bổn tọa!

Nhưng những hiểu biết của chàng vẫn là quá ít nếu so với những gì chàng đang tình cờ nghe!

Thanh Y mỹ nhân lên tiếng:

- Là tại sao, tôn giá nên tự hiểu, đừng để bổn Cung phủ phải nói rõ!

Lão Môn chủ cười cao ngạo:

- Tự tiện ngăn cản bổn tọa lại không nói rõ nguyên do, Thanh Hải Cung sao lại có thái độ mục hạ vô nhân như vậy? Ha… ha...

Nhân lúc có tiếng cười có thể che lấp mọi tiếng động, Bất Thông lẻn tiến đến gần hơn!

Được chừng năm trượng và khoảng cách giữa chàng và bọn họ chỉ là hai mươi trượng, chàng đành phải tiếc nuối dừng lại!

Bởi chàng quá rõ thân thủ của song phương! Với thân thủ đạt mức thượng thùa như Thanh Y mỹ nhân và lão Môn chủ, nếu chàng sơ ý gây tiếng động, chắc chắn sẽ bị họ phát hiện! Và sau đó, hậu quả như thế nào, chàng không dám nghĩ đến!

Tuy nhiên, với năm trượng vừa thu ngắn cũng đủ làm cho chàng toại nguyện! Vì chàng rốt cuộc cũng nhìn thấy Văn Quy Nguyên! Y đang nằm bất động chỉ ngay phía sau chân lão Môn chủ độ nửa trượng!

Như vậy, nếu bọn họ cứ thế này tiếp tục giằng co, thời gian sẽ kéo dài và chàng thế nào cũng nghĩ ra cách giải cứu Văn Quy Nguyên!

Tại sao chàng phải vì y mà mạo hiểm? Chàng không biết rõ nguyên nhân thực thụ! Tuy nhiên, với những suy nghĩ đã từng có, chàng cho rằng chàng phải cứu y để sau đó chàng và y phải một lần đối thoại! Đối thoại về mảnh ngọc bội có khắc chữ Văn, rất có thể do phụ thân Văn Quy Nguyên trong khi gây thảm biến ở trang viện chàng đã đến và vô tình đánh rơi tại đó!

Mải suy nghĩ, Bất Thông như vừa bỏ đoạn đối thoại giữa lão Môn chủ thần bí và Thanh Y mỹ nhân! Chàng chỉ chú tâm trở lại khi bất ngờ có tiếng quát của lão Môn chủ vang lên:

- Muốn đưa bổn tọa về Thanh Hải Cung ư? Nhảm nhí! Trừ khi bọn Thanh Hải Cung các người có đủ bản lãnh để thực hiện điều đó!

Một nhân vật đứng phía sau Thanh Y mỹ nhân lập tức tiến lên:

- Rượu mời không uống, tôn giá lại muốn uống rượu phạt! Được! Kiều Toàn mỗ sẽ cho tôn giá biết bổn cung có đủ bản lãnh hay không! Cẩn trọng, mỗ xuất chiêu đây!

Lão Môn chủ cười phá lên:

- Muốn đánh cứ đánh, hà tất phải khách sáo! Đỡ! Ha… ha…

Vù…

Chưa lần nào Bất Thông được nhìn thấy một lối xuất thủ lợi hại như lão Môn chủ kia đang phô diễn! Tuy đang cười nhưng khi lao đi lão lao nhanh như một tia chớp! Và cũng nhanh như vậy, một ánh kình phát đi, cuộn thẳng vào tâm thất của lão Kiều Toàn.

Kiều toàn không lui cũng không bấn loạn. Với đơn chưởng kịp dựng đứng lên, Kiều Toàn vụt trầm giọng quát:

- Quả nhiên là Quỷ Ảnh công phu! Đỡ!

Từ tâm chưởng của Kiều Toàn lập tức bật lòe lên một vùng ảnh chưởng! Ảnh chưởng này ngay khi xuất hiện liền tỏa rộng ra, tạo thành một vầng kình đầy uy lực, chặn đứng tia chớp kình của lão Môn chủ.

Ào…

Ầm!

Bất Thông nhìn đến ngây người vì thân thủ quá đỗi thượng thặng của cả hai!

Và chàng chỉ biết lắc đầu thầm tiếc rẻ khi trận thư hùng kia lại kết thúc quá nhanh chỉ sau một lần chạm kình!

Kiều Toàn bước lùi về phía sau từng bước một và bước nào bước nấy có vẻ nặng nề như nhau! Điều đó được minh chứng qua những vết chân của Kiều Toàn in sâu xuống nền đất!

Lão Môn chủ đã xuất hiện ở nguyên vị trí và đang buông lời khinh miệt:


- Còn ai nữa muốn đưa bổn tọa về Thanh Hải Cung!

Cùng xuất hiện với Thanh Y mỹ nhân có đến hai nhân vật có niên kỷ tương đồng! Một Kiều Toàn chỉ sau một chiêu phải bại trận thì một còn lại lập tức bước ra.

- Sở học của tôn giả có xuất xứ từ bổn cung, thái độ này của tôn giả phải chăng cố ý phủ nhận cội nguồn?

Lão Môn chủ gằn giọng:

- Chớ nhiều lời vô ích! Muốn bổn tọa thuận phục Thanh Hải Cung trừ phi bọn ngươi thật sự có bản lãnh! Đỡ!

Vút!

Vù…

Cùng lối xuất thủ thần tốc tương tự, lão Môn chủ như vẫn muốn chỉ một chiêu phải đả bại nhân vật thứ hai này!

Nhưng qua cái gương của Kiều Toàn, nhân vật thứ hai lập tức dịch người và quyết không đi vào vết xe đổ của Kiều Toàn vừa bị.

Vút!

Thân hình của nhân vật thứ hai chợt biến mất, chứng tỏ mức độ nhanh nhạy của Môn chủ thần bí chưa đủ để uy hiếp đối phương.

Lão Môn chủ chợt cười lạnh:

- Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân của ngươi hãy còn kém lắm! Xem đây! Lập tức bóng nhân ảnh của lão Môn chủ cũng biến mất!

Vút!

Cố căng hết mục lực để nhìn, Bất Thông chợt thở dài vì chàng không đủ bản lãnh để nhìn rõ bóng thân ảnh của họ! Chứng tỏ biển học mênh mang, bản lãnh cỡ chàng dường như chỉ là một trò trẻ con nếu so với những nhân vật trước mặt chàng!

Họ đang xoắn vào nhau bằng những bóng nhân ảnh mờ ảo! Và họ chỉ tách rời khi có tiếng chạm kình vang lên.

Ầm!

Lão Môn chủ thản nhiên hiện thân và ung dung nhìn nhân vật thứ hai đang chao đảo để rồi phải bước lùi:

- Thân thủ của ngươi có khá hơn! Tuy nhiên muốn đưa bổn tọa về Thanh Hải Cung rõ ràng là chưa đủ!

Đến lúc này do chỉ còn Thanh Y mỹ nhân là chưa ra tay nên phải đến lượt nàng bước ra!

Là Cung chủ, lời lẽ của nàng quả nhiên toát đầy uy lực:

- Bổn Cung chủ lập lại một lần nữa, nếu tôn giá không lập tức hồi cung, hậu quả sẽ khó lường!

Lão Môn chủ cười dài:

- Hoang đường! Câu nói đó phải do bổn tọa nói mới phù hợp! Ha… ha…

Thanh Y mỹ nhân từ từ nâng cao dần hữu thủ.

- Quỷ ảnh công phu của bổn cung vẫn còn một thứ có thể khắc chế, tôn giá có biết điều đó chứ?

Lão Môn chủ càng cười lớn hơn:

- Người đừng mong dọa nạt bổn tọa! Người duy nhất có thể luyện Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ rất tiếc đã chết cách đây hàng trăm năm! Nha đầu như ngươi học gì không học sao lai học thói lừa phỉnh của bọn tiểu nhân? Ha… ha…

Thanh Y mỹ nhân chợt nghiêm mặt:

- Bổn cung chủ không hề phỉnh lừa! Đây là cơ hội cuối cùng cho tôn giá, nếu như tôn giá nguyện ý thuận phục, những lỗi lầm trước kia của lệnh tổ bổn Cung chủ quyết không nhắc đến. Ngược lại, tội một thành hai, tôn giá dù có hối cũng đã muộn!

Nhìn Thanh Y mỹ nhân thản nhiên giương thẳng một ngón tay, lão Môn chủ có phần ái ngại:

- Ngươi thật sự đã luyện được Quỷ Ảnh Vô Chỉ?

Nàng vẫn giữ nguyên nét mặt:

- Đó là điều tôn giá sẽ tỏ tường hư thật nếu tôn giá vẫn tiếp tục có thái độ ngoan cố!

Lão Môn chủ bất giác gầm lên:

- Ngươi không thể nào dọa được bổn tọa! Tiếp chiêu!

Vút!

Một lần nữa lão lại thần tốc lao đến nhưng ngay lập tức lão phải thay đổi đấu pháp bằng cách thi triển thân pháp Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân khi lão nghe Thanh Y mỹ nhân vụt cao giọng thét:


- Là tôn giá tự chuốc họa! Nằm xuống!

Viu… Viu…

Cùng với tiếng thét là một tiếng rít nghe rợn người.

Tuy Bất Thông không thể nhìn thấy Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ mà Thanh Y mỹ nhân đang phát ra nhưng chàng thầm ước đoán Hư Vô Chỉ của nàng dẫu sao cũng không chạm vào lão Môn chủ do lão đã kịp dùng Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân trước đó! Nhưng chàng đã lầm! Tiếng kêu khe khẽ của lão Môn chủ đã bật ra:

- Hừ!

Điều đó chứng tỏ Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ của nàng có kiến hiêu!

Nhưng một lần nữa chàng lại nghĩ lầm, lão Môn chủ tuy bật kêu như vậy nhưng không phải lão bị Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ đả thương. Vì tiếng gầm thét của lão đã vang lên:

- Tiện tỳ! Đây là ngươi muốn chết! Hãy nạp mạng nào!

Một luồng lực đạo uy mãnh liền xuất hiện.

Ào… Ào…

Thanh Y mỹ nhân đành phải phát xạ Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ lần thứ hai.

- Nằm xuống!

Vụt!

Nhưng

Ầm!

Ngay sau tiếng chạm kình là một kết quả Bất Thông hoàn toàn không ngờ đến!

Thanh Y mỹ nhân bị chặn lùi, chứng tỏ Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ của nàng vì một nguyên do nào đó không đủ khắc chế và chế ngự lão Môn chủ!

Không những thế, lão Môn chủ sau khi hiện thân cứ lừng lững tiến về phía Thanh Y mỹ nhân:

- Tiện tỳ! Trăm năm trước gia tổ sư phải nhục nhã ly khai Thanh Hải Cung! Đối với việc này đáng lý người phải tìm đến Thanh Hải Cung để đòi lại công bằng chính là bổn tọa mới đúng! Nào ngờ bọn ngươi lại cố tình dẫn xác đến nạp mạng! Vậy đừng trách bổn tọa sao hạ thủ bất dung tình! Ha… ha…

Vút!

Lão bất ngờ lao đến và thần tốc quật kình vào Thanh Y mỹ nhân!

Như cũng không ngờ đích thân Cung chủ phải thất trận, Kiều Toàn và nhân vật kia vì muốn bảo vệ Cung chủ đành phải lao vút ra.

- Ngươi là hậu duệ của hạng phản đồ sao dám lập lại hành vi phản trắc! Đỡ!

- Chớ quá ngông cuồng! Xem chiêu!

Vù… vù…

Ào… Ào…

Ầm! Ầm!

Điều bất ngờ nhất lại xảy ra, hiệp lực của Kiều Toàn và nhân vật kia hóa ra chỉ đủ chặn đứng kịp thời hành vi độc ác của lão Môn chủ mà thôi chứ không đủ đả bại lão.

Và bây giờ, lão Môn chủ cười sằng sặc:

- Hay lắm! Đã thế này đừng trách bổn tọa sẽ phải hủy diệt toàn bộ Thanh Hải Cung! Phen này các ngươi phải chết! Ha… ha…

Vút!

Vù… Vù…

Sau khi ổn định chân nguyên, Thanh Y mỹ nhân vội lao vào, cùng liên thủ với Kiều Toàn và nhân vật kia, triển khai với lão Môn chủ thành một trường quyết đấu sinh tử.

- Đỡ!

Vút!

Ào… Ào…


Ầm! Ầm!

Bản lãnh của lão Môn chủ xem ra đã đạt mức tối thượng! Một mình lão bây giờ cứ ung dung đối phó với đối phương những ba người! Không những thế, lão còn làm cho bọn họ phải khốn đốn qua từng tràng cười cao ngạo:

- Nếu biết bản lãnh của bọn ngươi chỉ thế này, đã từ lâu bổn tọa phải tìm đến Thanh Hải Cung mới đúng! Ha… ha…

Vù… Vù…

Ào…

Ầm! Ầm!

Dù đang mải mê quan chiến nhưng Bất Thông vẫn không quên ý định của chàng!

Khi thấy họ đều đang toàn tâm dồn lực vào trận chiến, Bất Thông cho rằng thời cơ đã đến! Chàng len lén dịch chuyển vào gần hơn.

Năm trượng…

Mười trượng…

Mười lăm trượng…

Khi khoảng cách giữa chàng với nơi Văn Quy Nguyên đang nằm nghỉ chỉ còn là năm trượng, những vật có thể giúp chàng tạm thời ẩn nấp hầu như đã hết, ngay phía trước chỉ là một lư bằng hoàn toàn trống trải, nơi bọn họ đang triển khai trường ác đấu, Bất Thông buộc phải có một quyết định: mạo hiểm hay không mạo hiểm!

Mạo hiểm là phải bất ngờ xông ra ngay bây giờ và chỉ có một trong hai kết quả sẽ xảy đến! Thứ nhất, chàng sẽ thành công, Văn Quy Nguyên được giải cứu! Thứ hai: bị lão phát hiện và đến lượt chàng bị bắt giữ như lão đã từng bắt giữ Văn Quy Nguyên!

Còn như không mạo hiểm, nghĩa là chàng phải chờ kết quả của trận hỗn chiến kia! Nếu lão bại, Văn Quy Nguyên đương nhiên được giải cứu mà không cần chàng phải ra tay! Trái lại, nếu lão mà thắng, cơ hội giải cứu Văn Quy Nguyên đối với chàng kể như không còn, dù chỉ là tia hi vọng mong manh. Vì chàng đâu phải là đối thủ của lão!

Chàng lại đưa mắt nhìn vào trận chiến, lão đang chiếm ưu thế, điều này có nghĩa là chàng không thể trông chờ vào kết quả ngược lại. Vì chờ làm gì khi chàng hầu như đã biết chắc kết quả? Lão sẽ thắng và chàng hoàn toàn mất hy vọng giải cứu Văn Quy Nguyên!

Do đó, ngay khi có loạt chạm kình nữa vang lên.

Ầm! Ầm! Ầm!

Chàng lập tức xông ra.

Vút!

Nhưng chàng chợt nghe lạnh khắp người vì tiếng gầm phẫn nộ của lão Môn chủ vang lên quá ư đúng lúc:

- Tiểu tử muốn chết ư? Mau buông!

Vù…

Đã lường trước trường hợp này, Bất Thông vội chộp vào Văn Quy Nguyên và nhanh chóng di hình hoán vị.

Vút!

Nhưng

Ầm!

Chàng vẫn bị dư kình quật phải. Dù chỉ là chút ít dư kình của lão Môn chủ thần bí nhưng kết quả chàng vẫn phải đánh rơi Văn Quy Nguyên ra khỏi tay!

Tiếng gầm của lão Môn chủ lại vang lên:

- Khá lắm! Nhưng lần này ngươi phải chết.

Vù…

Chàng đành nghiến răng và rít lên:

- Chưa chắc! Đỡ!

Vừa dịch chuyển bộ vị Thái Cực Huyền Ảo Bộ, Bất Thông vừa thuận tay thi triển Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng.

Vút!

Ào… Ào…

Ầm!

Chàng có phần mãn nguyện vì vừa quật trúng lão Môn chủ một kình trong khi chưởng Quỷ Ảnh của lão không làm được điều đó!

Kết quả này vô tình giúp ích cho Thanh Y mỹ nhân và hai nhân vật kia! Họ lập tức xông vào, vây kín lão Môn chủ:

- Trúng!

- Đỡ!

- Nạp mạng!

Ào… Ào…

Vù… Vù…

Gầm lên một tiếng kinh thiên động địa, lão Môn chủ hung hăng như hổ dữ vồ mồi:

- Kẻ nạp mạng phải là bọn ngươi! Đỡ!


Ào… Ào…

Ầm! Ầm! Ầm!

Và cũng như ngạ quỷ đòi mạng, lão lập tức lao về phía Bất Thông và ngay khi chàng định chộp vào Văn Quy Nguyên.

Vút!

Và vì phẫn nộ, chàng lập tức dịch chuyển nhanh hơn so với những chiêu Hà Lạc Huyền Ảo Chưởng cũng nhanh như vậy:

- Lão cũng phải đỡ!

Vút!

Ào… Ào…

Ầm! Ầm!

Quật hai chiêu đắc thủ đủ hai chiêu, sở học của chàng khiến lão Môn chủ phải kinh hãi:

- Tiểu tử! Công phu của ngươi phải chăng là Hà Lạc Thái Cực?

Đang đắc ý vì những kết quả không ngờ, chàng lập tức cười lạnh:

- Nếu đúng vậy thì sao? Hãy đỡ nữa này!

Vút!

Ào… Ào…

Cùng một lúc với Bất Thông, Thanh Y mỹ nhân cũng hét:

- Đừng để mất cơ hội! Đánh!

Bị đưa vào tình thế phải đối phó với số người vừa tăng thêm, lão Môn chủ nộ khí xung thiên:

- Được! Bổn tọa sẽ cho bọn ngươi nếm mùi lợi hại! Đỡ!

Lão bỗng xoay người và từ thân hình của lão bỗng túa ra vô số những tia kình sắc lạnh.

Viu… Viu…

Kiều Toàn chợt thất thanh kêu:

- Quỷ Ảnh Nhất Cự Lãnh Khí Đoạt Hồn?!! Tất cả lùi mau!

Kêu xong chính Kiều Toàn là người lùi bước, sau đó đến lượt Thanh Y mỹ nhân và nhân vật kia!

Bất Thông do không biết đây là loại công phu gì và lợi hại ra sao, chàng vẫn thản nhiên thi triển hai loại công phu Hà Lạc Thái Cực phối hợp.

Ào… Ào…

Như hiểu rõ tại sao Bất Thông dám có thái độ này, Thanh Y mỹ nhân vội thét lên khi đã nhảy lùi:

- Không được đâu! Ngươi…

Và với một cảm nghĩ chợt đến, nàng bỗng đổi giọng, hét lên một tiếng lảnh lót:

- Được! Ngươi dám không lẽ ta không dám!

Nàng chủ động lao vào và ngọn chỉ Quỷ Ảnh Hư Vô Chỉ lại xuất hiện.

Vút!

Víu… Víu…

Kiều Toàn và nhân vật kia kinh hoàng kêu lên:

- Đừng, Cung chủ!

- Không thể được, Cung chủ!

Nhưng đã trễ.

Ầm! Ầm!

Hự! Hự!

Hai tiếng kêu đau đớn bỗng vang lên cùng một lúc với hai tiếng chạm kình làm cho Kiều Toàn và nhân vật kia phải nghĩ đó chính là tiếng kêu của Cung chủ và Bất Thông!

Thế nhưng, thật bất ngờ, đúng lúc hai lão nhìn thấy thân hình Cung chủ phải lảo đảo lùi lại thì cũng là lúc hai lão nghe tiếng gầm thịnh nộ của Bất Thông lại vang lên:

- Lão sao vội bỏ chạy? Đỡ!

Thất kinh hai lão nhìn và chỉ thấy bóng ảnh dần xa khuất của lão Môn chủ thần bí.

Vút!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui