Thái Cực Đồ

Phụ nhân kia là ai, sao lại chọn một nơi thâm sơn cùng cốc để lưu ngụ, Bất Thông không hề biết! Chàng chỉ biết có một điều, phụ nhân nọ đã khéo chọn chỗ ẩn thân!

Dòng nước xuất phát từ cái đầm nhỏ cứ uốn khúc lượn lờ qua từng khối đá và thi thoảng lại phản chiếu một vài tia sáng mong manh từ những kẽ đá ở tít trên cao, tất cả cùng tạo ra một quang cảnh vừa âm u vừa huyền bí vừa mang dáng vẻ của chốn thâm cung!

Bất Thông khi thì thẳng người bước đi, khi thì phải khom người hoặc nép nhẹ về một bên để vượt qua, những khe đá hẹp, tiếp tục di chuyển theo dòng nước vẫn lặng lẽ chảy tự bao đời!

Chàng vẫn nhớ đây là quả núi nằm ngay phía sau Thiên Nhất Trang. Vì thế, chàng nhận định, nơi chàng đang di chuyển ắt phải là lòng núi như không xa lắm với thạch động to rộng, nơi bọn hắc y nhân thần bí chọn làm trụ sở!

“Dường như bọn họ - là bọn hắc y nhân và phụ nhân thần bí kia - cố tình chọn quả núi ngay phía sau Thiên Nhất Trang làm nơi lưu ngụ? Phải chăng đây là không phải sự lựa chọn ngẫu nhiên? Và nếu không là ngẫu nhiên, đích thực bọn họ có ẩn ý ?

Là ẩn ý gì?”

Đang miên mang nghĩ ngợi, Bất Thông bỗng giật thót người và phải dừng lại!

Trước mắt chàng, dòng nước đang rẽ về phía tả và dường như đã bắt đầu chui sâu vào những kẽ đá khá hẹp để chàng nếu tiếp tục đi theo vị tất có thể vượt qua!

Tuy nhiên, ngay chỗ dòng nước đột ngột chuyển hướng chàng phát hiện ra một ngách đá khá to, có thể xem đó là một động khẩu, nơi có thể bắt đầu một huyệt động dài đi xuyên qua lòng núi dẫn đến phía ngoài quả núi!

Từ ngách đá đó dường như chàng vừa nghe những thanh âm mơ hồ vang vọng ra!

“ Có thể là bọn hắc y nhân?!”

Vừa nghĩ đến bọn chúng Bất Thông không thể không phẫn nộ! Nhất định là gã đầu lãnh đã để lộ là Điền Quy Nông qua công phu Phong Vân Thập Nhị Chưởng mà gã trong lúc bất ngờ đã phải thi triển để tự cứu mạng! Chàng hận gã đã phóng Ngô Công Phi Độc hạ sát Hà Thiên Lượng.

Tự nở một nụ cười lạnh, Bất Thông khẽ khàng đi vào ngách đá, quyết tìm nơi xuất phát những thanh âm mơ hồ vừa rồi.

Trong ngách đá đứng là một huyệt động vừa dài vừa âm u như Bất Thông vừa nhận định! Và như để giúp chàng dễ nhận định phương hướng, những thanh âm mơ hồ kia cứ chốc chốc lại vang vọng đến tai chàng!

Nhờ đó dù mỗi lần phát hiện những lối rẽ khác của huyệt động, Bất Thông chỉ sau một lúc ngưng thân nghe ngóng vẫn thản nhiên chọn đúng lối đi chắc chắn sẽ dẫn đến nơi có tiếng phát thoại mơ hồ!

Dù đang di chuyển với toàn bộ sự cẩn trọng nhưng khi vừa thấy nơi mà huyệt động bỗng phình to ra như một động thất thực thụ, toàn thân chàng vẫn phải lạnh toát vì sợ hãi và vì quá bất ngờ!

Chàng vội nép kín vào sau một khối đá và chỉ dám len lén đưa mắt nhìn qua khe đá hở cạnh đó!

Trong lòng động thất ngay trước mắt chàng đang có hai nhân vật đứng bất động như hai pho tượng! Trong đó có một người nhờ vào vóc dáng quen thuộc chàng dễ dàng nhận ra đó là lão Mông Diện Nhân!

Lão đang đứng trong tư thế giữ lễ đối với bóng người còn lại!

Chàng sợ hãi là phải, vì nếu thân thủ của lão cẩu hộ pháp đã là cao minh, một mình chàng không thể là đối thủ thì nhân vật còn lại đang được lão cẩu hộ pháp giữ lễ vì xem trọng, hẳn thân thủ của nhân vật này phải trên bậc lão cẩu hộ pháp kia! Nếu chàng để họ phát hiện, cái chết chắc chắn sẽ đến với chàng.

Và chàng thật sự bất ngời khi nghe thanh âm của nhân vật kia chợt vang lên:

- Hộ pháp vẫn quả quyết đây là công phu võ học và là công phu có liên quan đến Thiên Nhất Trang?

Hai chữ “đây là…” cho Bất Thông biết hai nhân vật kia xuất hiện ở đây là để tìm kiếm hoặc để chiêm ngưỡng một điều gì đó rất giống với công phu võ học!

Đúng như chàng nghĩ, lão cẩu hộ pháp đang lễ mạo đáp lời:

- Sau bao năm dò xét, thuộc hạ tin rằng từ nơi này có thể tìm được lối xâm nhập vào mật thất trọng địa của Thiên Nhất Trang, do địa hình khá phù hợp! Và những dấu chưởng tay kia vốn được ai đó ấn sâu vào vách đá nhất định không phải là chuyện ngẫu nhiên!

“Dấu chưởng tay nào? Làm cách nào ta có thể nhìn thấy?”

Vừa cố che giấu mọi hình tích có thể dẫn đến việc họ phát hiện, Bất Thông vừa căng hết mục lực để nhìn quan khe đá!

Thật may cho chàng, ngay khi chàng vừa có ý định nọ, lão cẩu hộ pháp bỗng bật sáng ngọn hoả tập trên tay lão!

Vừa chiếu ánh sáng vào vách đá khá to ngay trước mặt cả hai, lão cẩu hộ pháp vừa giải thích rõ thêm:

- Vị trí của những dấu chưởng tay này tuy hỗn loạn nhưng nếu Môn chủ chịu khó đếm sẽ thấy chúng gồm có tám mươi mốt dấu! Nhân vật nọ sáng lập Thiên Nhất Trang trăm năm trước vốn tinh thông trận đồ, võ học của người này nhất định phải liên quan! Và điều này sẽ dễ hiểu nếu ở đây Môn chủ thử lấy Cửu Cung làm chủ để giải thích những dấu chưởng tay kia! Cửu Cửu Bát Thập Nhất!

Vị Môn chủ kia gật đầu:

- Hộ pháp nói có phần đúng! Nhưng bổn toạ vẫn có chỗ ngờ vực! Tại sao tất cả những dấu chưởng tay này lại không phân thành cụm và có đủ chín cụm như chín cửa ở Cửu Cung? Ở vị trí trung tâm sao vẫn in những dấu chưởng tay?

Trong khi lão cẩu hộ pháp còn ngắc ngứ chưa biết phải giải thích thế nào thì Bất Thông lại đang trong tâm trạng cực kì phấn khích.

Chàng vừa cố gắng ghi nhớ thật kĩ và thật chuẩn xác của tám mươi một dấu chưởng tay nọ vừa thầm cười lão cẩu hộ pháp:

“ Thiên Nhất Trang là Thiên Nhất Trang, quả núi này chỉ có ở phía sau Thiên Nhất Trang chứ đâu vì thể liên quan đến Thiên Nhất Trang? Hừ! đợi khi ta luyện đến thuần thục công phu này, ta sẽ cho lão biết đã nhầm lẫn như thế nào!”

Chàng dám nghĩ như vậy vì chàng vừa nhận ra những dấu chưởng tay kia sẽ không hỗn loạn nếu chàng đặt đúng vào bức đồ hình Hà Lạc Thái Cực đã từng nhìn thấy và đã từng luyện Thái Cực Huyền Ảo Bộ!

Nếu có thể và nếu có thời gian chàng sẽ đi thẳng đến vách đá đó để hoạ lại bức đồ hình Hà Lạc Thái Cực nằm phủ chồng lên tất cả những dấu chưởng tay kia!

Vì không thể, nên chàng đành ghi nhớ chúng và âm thâm đặt chúng vào bức đồ hình Hà Lạc Thái Cực đang hiển hiện thật rõ trong tâm trí của chàng!

Phụt!

Ngọn hoả tập đột nhiên bị lão cẩu hộ pháp làm cho tắt, khiến Bất Thông chưa đủ thời gian ghi nhận hết vị trí của những dấu chưởng tay!


Còn đang thầm tiếc nuối, chàng nghe thanh âm của vị Môn chủ vang lên:

- Bọn người các phái phát hiện như thế nào?

Lão cẩu hộ pháp hậm hực:

- Tệ nhi quá vô dụng, đã sơ xuất không chế trụ huyệt đạo của chúng, nhất là gã tiểu tử Bất Thông…

Lão Môn chủ ngắt lời:

- Có phải là tiểu tử đã trúng Ngô Công Phi Độc của hộ pháp nhưng vẫn vô sự?

Lão cẩu hộ pháp hậm hực:

- Thuộc hạ nghĩ tiểu tử đã nhờ ả Cung chủ kia giải trừ, nên..

- Sai rồi! Thanh Hải cung không hề tinh thông độc môn! Nếu tiểu tử vô sự thì phải là do ai khác giải cứu! Như vậy, các phái đã được tiểu tử giải thoát?

Lão hộ pháp cúi đầu:

- Đó là lỗi của Tệ nhi và thuộc hạ cũng có phần trách nhiệm, mong Môn chủ…

Lão Môn chủ xua tay:

- Bổn toạ không trách, hộ pháp bất tất hốt hoảng! Dẫu sao thì thất đại phái đã bị kế của hộ pháp ly gián! Cứ để bọn chúng tự tiêu diệt lẫn nhau, càng dễ cho bổn môn sau này!

Lão cẩu hộ pháp ngẩng đầu lên:

- Nhưng môn chủ không nên xem thường Tôn Nhất Bình! Dường như y không hề bị…

- Hộ pháp muốn ám chỉ việc Tôn Nhất Bình có thể vận dùng phần kinh văn còn nhiều khiếm khuyết của gia tổ sư Ma Trung Tử để luyện thanh thân thủ bất phàm?

Lão cẩu hộ pháp ngập ngừng:

- Đó là điều thuộc hạ đã nhìn thấy! Không lẽ môn chủ đã có sẵn kế sách dành riêng cho Tôn Nhất Bình?

Lão môn chủ gằn giọng:

- Có sẵn kế sách thì không! Nói thật, bổn toạ vốn chờ đợi Tôn Nhất Bình và ba kẻ ngu kia phải bị đảo lộn kinh mạch để sau cùng phải tuân theo sự sai khiến của bổn toạ! Việc Tôn Nhất Bình có thể luyện thành tuyệt nghệ tuy là bất ngờ nhưng lại giúp bổn toạ nghĩ ra ý khác!

- Môn chủ định mua chuộc y?

- Cũng có thể! Nhưng người có tâm cơ mẫn tiệp như y, bổn toạ e khó mua chuộc! Vì thế, bổn toạ lấy làm mừng khi biết bốn phái kia rồi thế nào cũng đối đầu với Tôn Nhất Bình và ba phái còn lại!

- Môn chủ quyết định toạ sơn quan hổ đấu?

- Đúng vậy! Nếu Tôn Nhất Bình thất trận, vì hận y sẽ sẵn sàng đầu nhập bổn môn! Chỉ cần bổn toạ trao cho y thêm chút ít kinh văn nữa, lo gì y không cam tâm tự nguyện chịu sự sai xử của bổn toạ!

Lão cẩu hộ pháp có phần lo ngại và không thể che giấu qua lời đang nói:

- Tôn Nhất Bình đã quen thói sớm đầu tối đánh, hạng người này…

Lão môn chủ phì cười:

- Hộ pháp lo bổn toạ sẽ bị y cắn trộm như y đã từng đối xử với sư phụ y và lão Viện Chủ Tu La Viện? Yên tâm! Y chỉ dám nếu bổn toạ bất phòng! Nhưng, tâm tính của y thế nào, bổn toạ đã rõ, có lý nào lại bất phòng với y? Hay vì bổn hộ pháp sợ y vẫn ghi nhớ chuyện xưa và sẽ ngấm ngầm hãm hại hộ pháp?

Lão cẩu hộ pháp thở ra:

- Y vốn giảo quyệt, miệng lưỡi lại khéo, thuộc hạ không sợ y ám toán mà chỉ ngại y sau này cứ tìm cách gièm pha, bịa những chuyện không hề có và nói với môn chủ khiến…

Lão môn chủ khẽ gắt:

- Bổn toạ chỉ luận theo công để xét người! Bằng lời nói muốn lung lạc bổn toạ là điều bổn tạo bình sinh vốn ghét! Hộ pháp là người có công đầu giúp bổn toạ rất nhiều, điều đó hộ pháp không nên e ngại!

Lão cẩu hộ pháp cúi đầu:

- Môn chủ vốn anh minh sáng suốt, thuộc hạ thật yên tâm!

Đang quá kinh ngạc về những gì vừa nghe thấy, Bất Thông chợt kinh hoàng khi nghe lão môn chủ gằn giọng:

- Ngay lúc này bổn toạ cần dồn sức vào việc đối phó Thanh Hải Cung, mọi việc ở đây giao cho hộ pháp liệu lý! Kể cả những dấu chưởng tay này nữa, nếu không tìm ra manh mối, theo bổn toạ, hộ pháp nên huỷ đi, tránh việc đêm dài lắm mộng!

Do sợ mất đi pho võ học đang rất cần cho bản thân nên khi lão môn chủ vừa đi khỏi bằng một khinh thân pháp cực kì ảo diệu, Bất Thông liền len lén tìm cách tiến tới, bất chấp lão cẩu hộ pháp vẫn còn ở phía trước!

Dù không còn bị khối đá che bớt thị tuyến nhưng do khoảng cách hãy còn xa nên Bất Thông hầu như không thể phân biệt những vị trí của các dấu chưởng tay trên vách đá!

Đang căng mắt để cố nhìn suýt nữa Bất Thông phải gây thành tiếng động khi bất ngờ lão cẩu hộ pháp bật sáng ngọn hoả tập.

Xoạch!


May thay, do lão đang giương mắt nhìn vào những dấu chưởng tay nên lão không thể nhìn thấy Bất Thông đã lộ diện và đang ở ngay phía sau lưng lão!

Lão nhìn thì chàng cũng nhìn! Và nếu lão càng nhìn càng hoang mang thì Bất Thông càng nhìn càng đắc ý!

Rốt cuộc chàng không những đã ghi nhận hết những gì cần nhớ mà chàng còn hiểu cách thức vận dụng pho võ công kia!

Tám mươi một dấu chưởng tay không phải ở dạng cửu cung như lão cẩu hộ pháp đã giải thích! So với Hà Lạc Thái Cực Đồ gồm một hình bát quái và ở giữa là hình lưỡng nghi thì tám mươi một dấu chưởng tay này phải gồm mười một thức! Trong đó ở tám phương vị của Bát Quái và ở phần Thái Dương trong lưỡng nghi sẽ có tất cả chín thức, mỗi thức gồm tám vị thế có in dấu chưởng tay! Riêng ở phần Thái Âm thì có đến chín vị thế tạo thành một thức! Theo chàng, cũng như Thái Cực Huyền Ảo Bộ, nếu điểm bắt đầu của bộ pháp là điểm Thiếu Dương ở Thái Âm thì pho võ học này cũng phải bắt đầu từ thức gồm có chín vị thế!

Đang lúc phấn khích vì đã thức ngộ, Bất Thông như quên hết thực tại đến nỗi đang tự múa may theo pho võ học gồm mười thức vừa tình cờ phát hiện!

Vù…

Lòng động vốn thật tĩnh lặng, chỉ cần một tiếng động thật khẽ cũng đủ gây kinh động, huống chi Bất Thông đã sơ tâm phát thành kình phong?

Lão hộ pháp vụt quay lại:

- Kẻ nào?

Và ngay khi Bất Thông còn đang lúng túng, lão lại quát:

- Là ngươi? Sao ngươi biết ta ở đây mà tìm?

Thấy lão không ra tay ngay, Bất Thông thoáng hiểu là vì lão không xem chàng là đối thủ. Lão chỉ muốn dò hỏi chàng mọi điều. Sau đó, lão có muốn thu thập chàng cũng là việc dễ như trở bàn tay!

Vờ không nhận ra điều đó, chàng bất ngờ hất mặt về phía vách đá có in những dấu chưởng tay:

- Hoá ra lão trốn ở đây để luyện công? Có phải là tuyệt chiêu của Quỷ Ảnh Nhiếp Tâm Trảo? Dường như không giống lắm! Để xem nào!

Lập tức, lão vừa ném bỏ hoả tập khiến ánh sáng không còn và vừa bất ngờ lao vào chàng:

- Phải hay không thì có liên quan gì đến ngươi? Đỡ!

Vù…vù…

Chàng cố kiềm chế để không vận dụng mười thức vừa ngộ! Chàng chỉ lách tránh và còn giả vờ kêu lên:

- A ha! Lão sợ ta lén học võ công của lão! Nếu vậy, ta càng quyết học! Hà… hà…

Vút!

Vù…

Thấy chàng tránh chiêu quá dễ dàng, lão như nhớ lại bộ pháp ảo diệu của chàng mà lão đã từng nếm mùi thất bại! Lão gầm lên:

- Ngươi có muốn xem cũng vô ích! Đỡ! Đỡ!

Vù… Vù…

Vù… Vù…

Lão phát chiêu liên tiếp vào chàng! Và khi nhận ra chàng chỉ lẩn tránh là chủ yếu, lão lập tức lao vút đến vách đá đó.

Ầm! Ầm!

Rào…rào…

Lão đã quyết tâm phá huỷ pho võ học nọ theo lệnh của môn chủ!

Bất Thông càng tìm cách khích nộ, buộc lão phải tụ tay phá huỷ cho bằng hết:

- A ha! Hãy còn chút ít dấu vết! Ta không tin sau này sẽ có dịp xem xét lại!

Lão thêm giận:

- Lần này ngươi chưa chắc đã thoát, lo chi đến chuyện sau này hay còn kịp? Đỡ ! Đỡ!

Vù… Vù…

Vù… Vù…

Bằng cách phát chiêu bất tận, một lần nữa lão thừa cơ hội lao về phía vách đá để tiếp tục phá huỷ những dấu chưởng tay.

Vút!

Ầm! Ầm!


Rào… Rào… Rào…

Đến lúc này Bất Thông mới phá lên cười:

- Lão muốn phá huỷ ư? Được! Ta sẽ giúp lão vậy! Xem đây! Ha… Ha…

Chàng lao về phía vách đá.

Vút!

Ầm! Ầm!

Rào… rào… rào…

Hành vi của chàng khiến lão cứ ngờ ngợ, khiến lão đã bị chàng cho vào tròng!

Lão kêu lên:

- Ngươi làm như vậy là có ý gì?

Khi thấy toàn bộ những dấu chưởng tay đã bị phá huỷ, Bất Thông nhe răng cười với lão:

- Lão không biết thật sao? Lão còn nhớ đồ hình Hà Lạc Thái Cực không? Ở đây cũng vậy, lão là người phát hiện, sao không biết vận dụng? Hử? Ha…ha…

Bán tín bán nghi lão nhìn sững chàng:

- Ngươi muốn nói đây chính là pho võ học có liên quan đến Hà Lạc Thái Cực Đồ độ nào?

Chàng ngưng cười! Thay vào đó chàng nhếch môi giễu cợt:

- Lão có cần ta phô diễn cho lão biết qua oai lực của Hà Lạc Thập Thức không?

- Hà Lạc Thập Thức? Là danh xưng do ngươi tự đặt?

Chàng lao vọt vào lão:

- Không sai! Đây là đệ nhất thức Hà Lạc! Đỡ!

Vù… Vù…

Nhìn những dấu chưởng tay loang loáng ẩn hiện, lão thất kinh đến phải lùi lại:

- Ngươi mới chỉ xem qua sao lại mau chóng tinh tường? Hay là…

Vút!

Vù…

Bị lão tránh chiêu khiến Hà Lạc Nhất Thức phải vô dụng, Bất Thông tức giận bám sát:

- Hà Lạc Nhị Thức! Đỡ !

Vù… Vù…

Càng nghe càng phẫn nộ, lão gầm vang:

- Được! Ta cũng muốn biết pho võ học này có gì lợi hại! Xem trảo!

Vù…

Ầm!

Chàng bị chấn lùi và càng thêm kinh hãi khi phát hiện Hà Lạc công phu hoàn toàn vô dụng trong việc hoá giải những chiêu trảo có quá nhiều biến hóa của đối phương! Chính lúc này đây dù đã bị bức lùi, chiêu trảo của lão hộ pháp vẫn tiếp tục biến hoá và uy hiếp chàng!

Chàng phải vận dụng Thái Cực Huyện Ảo Bộ mới có thể thoát nạn!

Lão cười giọng khả ố:

- Công phu của ngươi lợi hại thật đấy! Ha… ha… ha…! Ngươi dám tiếp chiêu nữa không? Đỡ!

Không thể nào ngờ pho võ học mà chàng vừa cố tình đặt tên thật hay Hà Lạc Thập Nhị Thức lại tỏ ra quá vô dụng, chàng vừa tức vừa sợ nên đành phải nghĩ cách tháo lui.

Vút!

Vù…

Như biết rõ tâm trạng của chàng, lão bất ngờ chớp động thân hình và biến mất:

- Nạp mạng!

Vút!

Vù… Vù…

Chàng thất kinh, vừa cố lách tránh vừa thảng thốt kêu:

- Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân? Nguy tai!

Vút!

Nhưng một khi lão đã quyết tâm vận dụng thân pháp này thì Bất Thông do đã một lần thất trận nên lần này cũng phải khốn đốn!




Ầm!

Bị trúng chưởng, Bất Thông thêm hoảng vía, vội tìm cách lao đi khi nghe tiếng quát của lão vang lên thật lớn và thật gần:

- Chạy đâu cho thoát? Nằm xuống!

Ào…ào…

Có cảm nhận không thể thoát nếu tiếp tục bỏ chạy, Bất Thông đánh liều từ Chấn vị đạp bộ sang Khảm vị.

Vút!

Cùng lúc đó, do hình ảnh của những dấu chưởng tay kia mới vừa in vào tâm khảm và hãy còn như lồ lộ nên thuận tay Bất Thông vận dụng luôn một thức gồm tám dấu chưởng tay để đỡ bừa vào ngọn kình đang ập đến của đối phương.

Ào!

Ầm!

Nhờ phát kình kịp lúc, Bất Thông tuy bị loạng choạng nhưng vẫn dễ dàng chuyển vị trí từ Khảm vị sang Khôn vị!

Cũng là thuận tay, Bất Thông vội thi triển luôn một thức khác và là quật bừa vào một chỗ mà chàng cho rằng đối phương hoặc đang ở đó hoặc đang sắp dịch chuyển đến đó.

Ào… ào…

Thật là bất ngờ, chàng nghe lão cẩu hộ pháp bât lên tiếng thoá mạ:

- Xú tiểu tử quả lợi hại! Hừ!



Ầm!

Chàng lại đảo người từ Khôn vị sang Cấn vị phát chiêu.

- Đỡ!

Vút!

Ào…ào…

Lần này do có phần trấn tĩnh nên Bất Thông nhận ra những thức chàng vừa thi triển hoặc đang thi triển có một nguyên nhân khiến lúc thi triển chàng cảm thấy thuận tay! Vì đó là những thức đã nằm đúng phương vị với phương vị chàng vừa dịch chuyển đến theo Thái Cực Huyền Ảo Bộ!

Như vậy, nếu Thái Cực Huyền Ảo Bộ có tám vị cho Bát Quái và hai bộ vị cho Lưỡng Nghi thì ở mỗi bộ vị sẽ có một thức tương xứng trong pho võ học chàng vừa luyện! Có nghĩ là mười thức này không hề có thức nào gọi là nhất thức, nhị thức hoặc cửu thức, thập thức! Mà phải gọi là Khôn thức, Cấn thức hoặc Thái Âm, Thái Dương thức!

Và pho võ học này sẽ lợi hại nếu được vận dụng cùng lúc với Thái Cực Huyền Ảo Bộ!

Với điều vừa thức ngộ, chàng thoáng mỉm cười khi nghe lão cẩu hô hoán:

- Hảo công phu! Hừm!

Ầm!

Sau ba lần liên tiếp buộc phải đối phó với những kình phát hầu như là ngẫu nhiên của Bất Thông, lão cẩu hộ pháp phải ngừng trệ ngay thân pháp Vạn Quỷ Ảnh Nhân Thân!

Và lão quắc mắt nhìn chàng:

- Phải chăng đó là pho võ học Hà Lạc?

Chàng cười nhẹ nhưng lại lắc đầu:

- Ta đã không đúng khi gọi đó là Hà Lạc Thập Nhị Thức! Phải gọi là Thái Cực Huyền Ảo Chưởng mới phải! Xem đây, Chấn vị Huyền Ảo Chưởng!

Chàng biến mất.

Vút!

Chỉ có một thức chưởng Huyền Ảo xuất hiện.

Vù… Vù…

Lão cẩu không hiểu sao bỗng gào tán loạn:

- Thái Cực Huyền Ảo công phu! Ngươi…

Vút!

Những tưởng lão phát kình chống trả, Bất Thông quá kinh ngạc khi phát hiện lão đang tháo chạy!

Chàng lập tức đuổi theo.

Vút!

Ở phía trước, do lão có nội lực thâm hậu hơn nên bóng dáng của lão càng lúc càng xa!

Nhưng do tin tưởng lối lão bỏ chạy cũng là lối thoát ra khỏi lòng núi, Bất Thông cứ ung dung lao đi.

Vút!

Chạy được một lúc, chàng có phần bất ngờ khi nhận ra bản thân bỗng xuất hiện giữa một khu rừng! Vừa dịch chuyển thêm vài bước nữa, chàng phải thất kinh kêu thầm:

“ Nguy tai! Ta lại lọt vào trận đồ kỳ ảo của Thiên Nhất Trang?!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui