Thái Cổ Thần Vương

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc được Túy Tửu Tiên đưa về học viện Đế Tinh. Túy Tửu Tiên cầm hồ lô rượu trong tay, nhìn hai người đằng trước lắc lư đi vào học viện, còn có một con chó nhỏ màu trắng đi theo, khóe miệng không khỏi vẽ nên một nụ cười nhẹ.

- Đừng có làm mất Tinh Vẫn thạch trên người đấy.

Phong Bình thì thầm một tiếng. Túy Tửu Tiên biết Tần Vấn Thiên đến Thần Binh các là vì Tinh Vẫn thạch, bởi vậy sau khi uống rượu xong thì hắn đưa Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc về Thần Binh các trước, Phong Bình đưa Tinh Vẫn thạch cho Tần Vấn Thiên rồi mới cùng nhau đưa họ về học viện.

- Yên tâm, hắn còn chưa say hẳn đâu.

Túy Tửu Tiên cười nói. Hai gã này thú vị thực sự, nhất là tên mập Phàm Nhạc kia, đã say mèm mà vẫn luôn miệng hô mỹ nữ, mỹ nữ.

Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc say thật rồi. Bọn họ chẳng qua mới chỉ là hai thiếu niên mười sáu tuổi, tuy đã trải qua không ít gian nan nhưng tính cách vẫn mang nhiệt huyết hào hùng. Vừa gặp một diệu nhân như Túy Tửu Tiên thì bọn họ đã chẳng khống chế nổi tửu lượng nữa.

Túy Tửu Tiên là người thế nào? Người được mệnh danh là Tửu tiên mà còn say được hay sao? Cho nên người say dĩ nhiên là Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc.

- Huynh đệ này, ngươi nói xem, Túy Tửu Tiên được mệnh danh là tửu tiên mà chẳng phải cũng bị chúng ta rót cho sợ hãi, đành ngoan ngoãn đưa chúng ta về đấy sao?

Tên mập Phàm Nhạc ôm Tần Vấn Thiên rồi vừa cười vừa hỏi.

- Xê ra.

Tần Vấn Thiên bị mập mạp ôm thì đá cho hắn một phát văng ra:

- Mập mạp chết bầm, đừng có tưởng ta là mỹ nữ của ngươi.

- Huynh đệ, xem như ngươi lợi hại. Mập mạp ta thích đàn ông đấy, rồi sao nào?

Phàm Nhạc nhếch miệng cười nói với Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên sợ nổi da gà, tỉnh như sáo, phải lập tức giãn khoảng cách ra với hắn.

Đệ tử đi qua cạnh đó nghe thấy lời mập mạp nói thì đều mím môi nở nụ cười, có một nữ sinh không khống chế được còn bật cười thành tiếng. Hai người kia chẳng phải hai nhân vật phong vân trong đám tân sinh sao? Sao lại say thành hai con ma men thế? Đã thế mập mạp kia còn thích đàn ông nữa chứ.


- Cười cái gì mà cười? Mỹ nữ có muốn vui vẻ với mập ca ca không?

Mập mạp phà đầy mùi rượu với một nữ đệ tử làm cô sợ tới mức hét toáng lên chạy mất.

- Mập mạp chết bầm nhà ngươi sắp nổi tiếng rồi. Ha ha.

Tần Vấn Thiên phá lên cười. Câu nói lúc say của hắn thế mà ứng nghiệm, mập mạp nổi tiếng thật.

Hai người lảo đảo về tới kí túc xá rồi vùi đầu vào ngủ say như chết, hôm sau, lúc tỉnh lại, mập mạp giật mỉnh nhìn Tần Vấn Thiên đứng cạnh rồi hỏi:

- Có phải hôm qua xảy ra chuyện gì không?

- Không.

Tần Vấn Thiên lắc đầu.

- Thế là tốt rồi. Sao ta lại mơ thấy ta ăn nói lung tung nhỉ?

Mập mạp gãi đầu rồi duỗi lưng lười biếng, đi ra bên ngoài. Có người đi qua nhìn thấy bèn cười nói với hắn:

- Mập ca, ngươi dậy rồi à?

Thần sắc của mập mạp thay đổi một chút, sao hôm nay mấy tên này chào hỏi hắn nhiệt tình thế?

- Mập ca, ngươi xem trong đám nam sinh này ngươi thích ai nào?

Lại có người trêu ghẹo làm cho mặt mũi mập mạp đỏ cáy lên, chẳng lẽ ác mộng lại thành sự thật?

- Nói bậy, ông đây thích con gái, thích mỹ nhân!


Mập mạp bực mình mắng, mấy đệ tử kia đều bật cười nói:

- Bọn ta biết rồi.

Tần Vấn Thiên đi về phía đám người, hắn quyết định vạch rõ giới hạn với mập mạp:

- Lão đại.

Mập mạp đuổi theo Tần Vấn Thiên với vẻ rõ là đáng thương, làm cho Tần Vấn Thiên lạnh ngắt cả xương sống.

- Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc, hôm nay có một tiết học công khai, lão sư giảng bài là một trưởng lão khách khanh vô cùng xinh đẹp, các ngươi có muốn đi nghe chút không?

Có người cười hỏi Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc.

- Trưởng lão mỹ nhân?

Hai mắt của mập mạp sáng lên:

- Đi, phải đi chứ.

- Thế thì cùng đi thôi.

Đám người lại mỉm cười rồi cùng nhau đi tới một mảnh đất trống, nơi đó có nhiều bồ đoàn bằng đá, phía trước có một đài cao làm bục giảng.

Không phải đệ tử nào cũng có cơ hội bái làm môn hạ của trưởng lão, thế nên trong học viện sẽ thường xuyên có trưởng lão khách khanh đến thay phiên nhau giảng bài, giảng giải một chút tri thức liên quan đến việc tu luyện.

Hôm nay có rất nhiều đệ tử mới đến vây quanh bục giảng này, từng hàng thiếu niên toát ra vẻ tinh thần phấn chấn.


- Mộc Vũ trưởng lão tới.

Lúc này, ánh mắt của cả đám đông đều hướng về phía trước. Tô Mộc Vũ mặc váy dài màu xanh, đoan trang xinh đẹp, trên người không đeo quá nhiều trang sức nhưng lại gọn gàng chỉnh tề. Cách ăn mặc kết hợp cùng gương mặt đoan trang và làn da trắng ngần mang đến cho người ta cảm giác thoát tục, đẹp đến mức khiến đám đông phải reo lên.

- Ngự tỷ nữ thần.

Mập mạp ngồi trên ghế đá, mắt sáng long lanh sắp lọt cả ra ngoài.

Tô Mộc Vũ khoanh chân ngồi trên bục giảng giữa bãi đá, nhìn về phía những người ngồi bên dưới, tiếng nói du dương rõ ràng cất lên:

- Tu vi của các ngươi phần lớn là Luyện Thể cảnh tầng ba hoặc là Luân Mạch cảnh, vậy hôm nay ta sẽ giảng một ít tri thức về Luân Mạch cảnh nhé.

- Vâng, lão sư nói cái gì thì chúng ta nghe cái đó.

Đám người bên dưới nhao nhao đáp.

- Hẳn là các ngươi đều biết rõ, thân thể con người chính là một lọ chứa tiềm năng vô hạn, chiếc lọ chứa này có thể mở rộng không ngừng. Cảnh giới thứ nhất của võ tu là Luyện Thể cảnh, nghĩa là luyện ra thân thể hoàn mỹ, chỉ khi có nhục thân hoàn mỹ mới tu hành được tốt hơn. Luyện Thể cảnh chính là cảnh giới trụ cột trải đệm cho Luân Mạch cảnh.

- Thế nhưng cái gọi là thân thể hoàn mỹ luyện ra từ Luân Mạch cảnh thật sự hoàn mỹ sao? Đây chỉ là một cách nói lí thuyết mà thôi. Cảnh giới của võ tu mạnh lên thì thân thể của chúng ta cũng không ngừng được hoàn thiện, sự hoàn thiện này không có giới hạn. Có một vài cường giả tu hành luyện thể, nhục thể của họ có thể thể phá núi ngăn sông.

- Luân Mạch cảnh là thăng hoa của Luyện Thể cảnh. Sau khi đả thông khiếu huyệt, sáng lập luân mạch, các cơ quan trong cơ thể người đều được kết nối với nhau qua luân mạch này. Nó nối tiếp khối óc, trái tim, tứ chi bách hài của chúng ta. Lúc chúng ta tu luyện, nguyên lực tinh thần thông qua luân mạch chảy khắp thân thể, cũng là đang rèn luyện nhục thể. Khi chúng ta chiến đấu, nguyên lực tinh thần có thể truyền đến mỗi một cơ qua nhờ có luân mạch.

- Truyền tới mắt thì thị giác mạnh lên; truyền tới tai thì thính giác nhạy bén lên. Bình thường khi các ngươi chiến đấu thì nguyên lực tinh thần sẽ truyền đến tay chân, bởi vì khi thuật thần thông mà các ngươi tu luyện sẽ phóng thích qua tay và chân. Thế nhưng những người có tinh hồn đặc biệt hoặc là các cường giả đáng sợ thì sao? Một ánh mắt của họ cũng có thể mê hoặc nhân tâm, một hơi thở của họ cũng có thể giết người đoạt mệnh.

- Cho nên các ngươi không cần phải giới hạn, thả lỏng tư duy ra, trong lúc tu hành ngày thường thì lấy nguyên lực tinh thần luân chuyển quanh thân, rèn luyện từng bộ phận trong cơ thể, đồng thời không ngừng sáng lập khiếu huyệt, khiến cho dung lượng của khiếu huyệt lớn hơn, cho đến khi tiếp tục sáng lập luân mạch mới. Đương nhiên các ngươi cũng phải căn cứ vào tinh hồn của chính mình để điều chỉnh việc tu hành, lựa chọn công pháp và thuật thần thông…

Tiếng nói du dương của Tô Mộc Vũ không ngừng truyền ra, không gian cũng dần trở nên im lặng, mọi người nghiêm túc lắng nghe. Tiếng nói của cô như có ma lực, thu hút người ta chìm đắm vào biển trời tri thức.

Tần Vấn Thiên được Hắc Bá chỉ bảo nên có kiến giải sâu sắc hơn hẳn những người khác về việc tu hành, thế nhưng hắn vẫn nghe rất nhập tâm. Trong ba người cùng đi chắc chắn có thầy của ta, không có lý thuyết tu hành của bất cứ ai là hoàn mỹ tuyệt đối, nghe nhiều thì ngộ ra nhiều, tất sẽ có lợi cho việc tu luyện.

Tiết học này kéo dài hai canh giờ, lúc Tô Mộc Vũ rời đi, rất nhiều người còn tiếc nuối, như thể muốn nghe cô giảng giải nhiều hơn một chút.

- Ta muốn theo đuổi nữ thần.


Mập mạp nhìn theo bóng Tô Mộc Vũ rời đi với ánh nhìn hoài niệm.

- Ngươi tỉnh lại đi, Tô trưởng lão dùng một bàn tay là có thể đập chết ngươi rồi.

Tần Vấn Thiên trừng mắt nhìn mập mạp, mập mạp buồn sâu sắc, xem ra vẫn phải cố gắng mà tu hành thôi.

- Chỉ còn mười mấy ngày. Các ngươi đã chuẩn bị xong chưa?

Lúc này có một giọng nói vang lên, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc nhìn qua thì thấy Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo đứng đó, trong mắt họ mang theo mấy phần khiêu khích.

Đám người xung quanh nhìn thấy hai người này thì lấy làm thú vị lắm. Bọn họ biết chỉ còn khoảng hơn mười ngày nữa sẽ có một trận quyết đấu kịch liệt giữa bốn người. Trận đấu này thu hút được vô vàn sự chú ý đấy.

- Đối phó với các ngươi mà cũng cần chuẩn bị hay sao?

Phàm Nhạc cười nói.

- Mạnh miệng lắm.

Đỗ Hạo hừ lạnh một tiếng.

Mộ Dung Phong hất cằm nói với Tần Vấn Thiên:

- Nghe nói ngươi tu luyện thần thông địa cấp, hi vọng đến lúc đó ngươi đừng có khiến cho ta thất vọng. Cứ một bên đánh một bên chịu thì chẳng thú vị gì.

Nói đoạn, Mộ Dung Phong và Đỗ Hạo xoay người rời đi, lúc quay đi, trong mắt Mộ Dung Phong ánh lên hàn quang mãnh liệt. Rõ ràng là hắn đã có quyết định đối với kế hoạch của Âu Thần.

- Kiêu ngạo ghê.

Phàm Nhạc thì thào nói rồi nhìn hai người kia bỏ đi.

- Mập mạp, cố gắng lên, không tới lúc đó là xấu hổ lắm đấy.

Tần Vấn Thiên nhấc bước, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười thản nhiên, trận quyết đấu này hắn nhất định phải thắng. Đây chỉ là bắt đầu mà thôi. Bọn chúng đối phó với mập mạp bằng thủ đoạn tàn nhẫn trong Thiên Mộng Lâm, Tần Vấn Thiên sẽ không quên, vĩnh viễn không quên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui