Thái Cổ Thần Vương

Tần Vấn Thiên chậm rãi xoay người, nhìn những thân ảnh quen thuộc kia.

Hắn nhìn lão sư Mạc Thương cùng sư tỷ Nhược Hoan; nhìn Âu Dương Cuồng Sinh, Phàm Nhạc, Sở Mãng; nhìn Mạc Khuynh Thành, Bạch Tình; trong mắt của hắn, lộ ra nụ cười nhàn nhạt, hắn làm được.

- Ha ha, thống khoái. 

Một thanh âm thoải mái sáng sủa truyền ra, chỉ thấy thân ảnh của Âu Dương Cuồng Sinh phóng lên trời, sau đó vọt tới trên chiến đài Chu Tước:

- Thiên Mệnh bảng thứ nhất, lần này ta thật được thơm lây rồi.

Sở Mãng, Phàm Nhạc, Mạc Khuynh Thành… nhao nhao đi lên chiến đài Chu Tước. 

Bây giờ Thiên Mệnh bảng đã kết thúc, những quy tắc kia tự nhiên không tồn tại nữa.

Bạch Lộc Cảnh cùng Bạch Lộc Di cũng đến trên chiến đài Chu Tước, bọn họ đứng ở bên cạnh, nhìn mọi người ăn mừng, nhìn Tần Vấn Thiên nắm tay Mạc Khuynh Thành nhìn nhau mỉm cười, Bạch Lộc Di cũng cười, khuôn mặt thanh thuần, cười lên xinh đẹp lạ thường, nàng thật lòng chúc phúc Tần Vấn Thiên.

- Lão Đại, trận chiến đấu này, thật là đủ hả giận, nhìn bọn hắn chịu nhục thật sự sảng khoái. 

Phàm Nhạc vui vẻ nói, Tần Vấn Thiên nhìn từng khuôn mặt thân quen, trong lòng cảm động.

Hắn biết, mặc dù hắn thu được Thiên Mệnh bảng thứ nhất, vinh quang vậy, nhưng hắn ở trong Thiên Mệnh bảng đắc tội quá nhiều người, thậm chí là một chút thế lực khủng bố, những người này còn nguyện ý đi tới chúc mừng, cùng hắn đứng trên chiến đài, không phải tới chia vinh quang, mà là tới nói cho hắn biết, bọn họ cùng hắn đứng chung một chỗ.

Trong lòng Tần Vấn Thiên thật rất cảm động, ấm áp, những người này đều là huynh đệ sinh tử, bằng hữu của hắn. 

- Tiểu sư đệ, diễm phúc không cạn a.

Nhược Hoan cười khanh khách, nhìn mỹ nhân ở hai bên Tần Vấn Thiên.

Mạc Khuynh Thành, Bạch Tình, thậm chí Vân Mộng Di đều ở nơi này, thấy ánh mắt mập mờ của Nhược Hoan, Tần Vấn Thiên trừng nàng một cái, Nhược Hoan liền thích nói đùa, tiểu tử trong ngực nàng hóa thành bạch quang, nháy mắt chui vào lòng Tần Vấn Thiên, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Luyện Ngục Chu Tước ở trong hư không, tựa hồ như đang thị uy. 

Luyện Ngục Chu Tước phát ra một tiếng kêu khẽ, thân thể lao xuống, cánh chim ôm Tần Vấn Thiên ở trong ngực, nhưng bởi vì thân thể khổng lồ, dĩ nhiên bọc lại hết thân thể Tần Vấn Thiên, làm cho người bên cạnh đều cười ồ lên.

Hai Yêu thú cũng biết tranh thủ tình cảm sao?

Người phía dưới nhìn những thân ảnh trẻ tuổi trên chiến đài Chu Tước, tràn ngập phấn chấn, trong lòng bọn họ cũng cảm thấy ấm áp, rất cảm động. 

Bọn họ đương nhiên hiểu rõ cục diện mà Tần Vấn Thiên gặp phải, nhưng cảm tình của những người trẻ tuổi này, đã vượt qua cảm giác nguy cơ, bọn họ tín nhiệm lẫn nhau, coi đối phương là người nhà, không suy nghĩ đi tới chúc mừng Tần Vấn Thiên.

Đã thật lâu, không có nhìn thấy cảnh tượng cảm động như thế.

Thanh niên cường đại kia, lạnh lùng bạo lực, sát phạt không lưu tình chút nào, lại không nghĩ rằng, cũng có một mặt ôn tình như vậy, có rất nhiều bằng hữu nguyện ý cùng hắn đứng chung một chỗ đối mặt tương lai, dù cho có thể tràn ngập gian khổ. 


Phương hướng Huyền Nữ Điện, thân ảnh Huyền Tâm phóng đi, lại bị Huyền Yên kéo lại, nói:

- Ngươi làm cái gì?

- Ta đi chúc mừng hắn. 

Huyền Tâm quay đầu lại nói.

- Ngươi có biết tình huống hiện tại hay không.

Huyền Yên trừng Huyền Tâm, nha đầu kia lỗ mãng như thế, lần này thu được Thiên Mệnh bảng thứ nhất là Tần Vấn Thiên, không phải là người của bảy đại tộc kia, thậm chí không phải thế lực cấp độ bá chủ, cục diện như vậy chưa bao giờ có, mà Tần Vấn Thiên, vừa vặn lại đắc tội không ít người, còn không biết sẽ phát sinh cái gì nữa. 

- Biết, nhưng hắn là huynh đệ của Phàm Nhạc, đây không phải là chuyện ta phải làm sao.

Huyền Tâm cười, tay của Huyền Yên hơi nới lỏng, sau đó Huyền Tâm chạy ra ngoài, phóng lên chiến đài Chu Tước, làm cho Huyền Yên trở nên thất thần, ánh mắt nhìn về phía chiến đài Chu Tước, nàng tìm được hán tử thật thà kia… Sở Mãng, trong lòng lại có vẻ hơi phiền loạn.

- Hồ đồ. 

Một vị trưởng lão của Huyền Nữ Điện thấy Huyền Tâm xông lên không khỏi sững sờ, sau đó quát lớn một tiếng:

- Huyền Tâm, trở về.

Trên chiến đài Chu Tước, đám người Tần Vấn Thiên nghe được thanh âm này, quay người lại, bọn họ liền thấy Huyền Tâm ở biên giới Chiến đài Chu Tước, chỉ thấy nàng đưa lưng về phía sư tôn của nàng làm mặt quỷ, nhìn Tần Vấn Thiên nói: 

- Chúc mừng ngươi, đạt được Thiên Mệnh bảng thứ nhất, ngươi đó thì lợi hại hơn bất cứ người nào.

- Ta là vô ý thôi.

Phàm Nhạc cười cười, hắn tự nhiên là người nào đó trong miệng Huyền Tâm. 

- Đúng, là vô ý thôi.

Huyền Tâm dí dỏm cười một tiếng, Tần Vấn Thiên nhìn hướng Huyền Nữ Điện, nhìn Huyền Tâm nói:

- Huyền Tâm, ngươi trở về đi. 

Đối với hảo ý của Huyền Tâm, hắn rõ ràng, hắn tiếp nhận phần cảm tình này, Phàm Nhạc có khả năng có bạn gái tâm địa thuần khiết như vậy là một chuyện tốt.

- Biết rồi.


Huyền Tâm trừng Tần Vấn Thiên một cái, sau đó không cam lòng trở lại Huyền Nữ Điện. 

- Khuynh Thành, ngươi cũng trở về đi.

Phương hướng Đan Vương Điện, Lạc Hà nhìn Mạc Khuynh Thành, nhàn nhạt mở miệng nói.

Ánh mắt Mạc Khuynh Thành nhìn Lạc Hà, mở miệng nói: 

- Sư tôn, ngươi đã đáp ứng ta.

Nàng là chỉ, Lạc Hà chính miệng hứa hẹn qua, chỉ cần Tần Vấn Thiên chiến thắng Trảm Trần, nàng liền không can thiệp việc của nàng và Tần Vấn Thiên.

- Ta đáp ứng ngươi, lẽ nào vi sư sẽ đổi ý sao, ngươi về trước đi, theo ta trở về, hắn muốn truy cầu đệ tử của Lạc Hà ta, có thể tự mình đi Đan Vương Điện. 

Lạc Hà lãnh đạm mở miệng nói, làm cho Mạc Khuynh Thành có chút do dự.

Nàng đương nhiên hi vọng cùng Tần Vấn Thiên ở chung một chỗ, nhưng sư tôn của nàng - Lạc Hà cũng rất tốt với nàng, thời khắc này Lạc Hà cũng không có ý ngăn cản nàng, chẳng qua là muốn cho nàng về trước.

- Khuynh Thành, ngươi đi về trước đi. 

Tần Vấn Thiên đi lên trước, nắm tay Mạc Khuynh Thành, thấp giọng nói.

Nếu như Đan Vương Điện nhất định muốn ngăn cản hắn, hắn cũng không thể làm gì, nếu có thể hòa hoãn quan hệ, vì Mạc Khuynh Thành, hắn nguyện ý cùng Đan Vương Điện hòa hoãn, dù sao Trảm Trần không đại diện được Đan Vương Điện.

Cừu hận giữa Hắn và Trảm Trần, là thù sinh tử, bởi vậy hắn không do dự tru diệt Trảm Trần. 

Mạc Khuynh Thành khẽ ngẩng đầu, nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy Tần Vấn Thiên nhìn nàng nhu hòa cười, thấp giọng nói:

- Đi thôi.

Lấy năng lực của hắn bây giờ, còn chưa đủ để dao động Đan Vương Điện, vì Khuynh Thành, hắn nguyện ý thoái nhượng, nhưng nếu Đan Vương Điện ruồng bỏ hứa hẹn, hắn dù san bằng Đan Vương Điện cũng sẽ dẫn Mạc Khuynh Thành đi. 

Hi vọng, sẽ không đến một bước này, dù sao hắn và sư tôn Lạc Hà của Mạc Khuynh Thành, còn không có thù hận gì rất lớn.

Mạc Khuynh Thành nắm tay Tần Vấn Thiên thật chặt, nhẹ nhàng gật đầu, lưu luyến không rời buông ra, sau đó thân hình di động, trở lại phương hướng Đan Vương Điện.

- Chúng ta đi. 


Lạc Hà mở miệng nói, sau đó vung ống tay áo, mang theo người Đan Vương Điện rời đi.

Mạc Khuynh Thành quay đầu lại nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt mang theo quyến luyến, có không nỡ.

- Xong việc nơi này, ta liền đi Vọng Châu Thành. 

Tần Vấn Thiên như trước mỉm cười, cao giọng nói, Mạc Khuynh Thành nhẹ nhàng gật đầu, khóe mắt hơi có chút ướt át.

Lúc này mới chưa đoàn tụ bao lâu, lại phải chia lìa.

Trong lòng Tần Vấn Thiên cũng khó chịu, chỉ hận mình không có đủ thực lực, nếu như hắn là Thiên Cương bảng thứ nhất, những người Đan Vương Điện này, dám làm gì hắn? Dám mang nữ nhân bên cạnh hắn đi. 

Nhưng mà bây giờ, Mạc Khuynh Thành rời đi cũng tốt, dù sao hắn cũng không biết tiếp đó sẽ xảy ra chuyện gì.

- Nàng đi cũng tốt, ở chỗ này, ngươi ngược lại sẽ bó tay bó chân, ngươi đừng nghĩ những thế lực này quá đơn giản, ngươi và nàng, chỉ sợ sẽ không thuận lợi như vậy.

Vân Mộng Di tới bên cạnh Tần Vấn Thiên, dùng t thanh âm yếu ớnói: 

- Có lẽ Đan Vương Điện cho rằng, ngươi không qua khỏi hôm nay.

Thần sắc của Tần Vấn Thiên ngưng tụ, Vân Mộng Di này nói có vài phần lão thành, hôm nay nàng trừ cho Tần Vấn Thiên cảm giác thần bí ra, còn có chính là sự bình tĩnh thành thục, dường như chuyện gì cũng sẽ không khiến tâm tình của nàng dao động.

- Thiên Mệnh bảng đại chiến đã kết thúc, chư vị đều tán đi, Đại Hạ Cổ Hoàng cung đóng kín, duy chỉ có người vào Thiên Mệnh bảng, có thể lưu ở đây, triều bái Cổ Chi Hoàng Triều. 

Thời khắc này, một thanh âm sáng sủa từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chiếu xuống mảnh không gian này, thậm chí không biết là người phương nào nói.

Một màn này làm cho đám người Tần Vấn Thiên khẽ động, đại khái là thế lực của Tư Khung, những người đó nhìn chằm chằm bí pháp trong Chu Tước Trận.

- Ta chẳng khác gì người trong Đại Hạ Cổ Hoàng Triều tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh bảng, được Đại Hạ khí vận, bây giờ, công thành lui thân, liền không xem Đại Hạ Cổ Hoàng cung. 

Chỉ thấy một người bình tĩnh mở miệng, người nói chuyện chính là Tần Chính, hắn cũng cảm giác được những người đó lòng dạ khó lường.

Nếu bọn họ lưu lại, chẳng phải là mặc cho người xâm lược.

- Đây là truyền thống của Đại Hạ, đâu có thể phế. 

Thanh âm trong hư không tiếp tục giáng xuống, mang theo vài phần lạnh lùng bá đạo, vô cùng cường thế.

- Bọn ta hẳn có cái tự do này đi.

Tần Chính nhàn nhạt mở miệng. 

- Được Đại Hạ Cổ Vận, nhưng không triều bái Đại Hạ, đối với Cổ Hoàng triều ta bất kính như thế, là mục đích gì.

Thanh âm băng lãnh mang theo một cỗ uy áp cường đại, người Trần gia mở miệng nói:


- Đây là truyền thống qua nhiều thế hệ, không thể phế. 

Thần sắc của đám người Tần Vấn Thiên đọng lại, trước kia, những người này để bọn hắn trao đổi tuyệt học, bọn họ vẫn chưa đồng ý, bây giờ, cưỡng chế lưu bọn họ, tuyệt không phải hảo ý.

- Triều bái Cổ Chi Đại Hạ, là truyền thống khoá trước.

Người Hoa gia mở miệng nói. 

- Không thể phế.

Người Vương gia tỏ thái độ, tất cả đều bụng dạ khó lường.

Bọn họ là Đại Hạ thất tộc, có lẽ vốn là có liên hệ cùng thế lực của Tư Khung. 

Thậm chí, Tần Vấn Thiên phỏng đoán, lúc trước Đại Hạ Cổ Hoàng Triều bị huỷ diệt có quan hệ tới bọn họ hay không, dù sao có lẽ đoạn lịch sử kia ghi lại đã sớm bị xóa đi.

- Nếu như bọn ngươi bất kính Cổ Hoàng triều, liền phun ra Cổ Vận đoạt được, phế.

Thanh âm lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống, không đạt mục đích, chỉ sợ sẽ không dừng tay. 

- Các ngươi thật là người của Đại Hạ Cổ Hoàng Triều, vì sao dấu đầu lộ đuôi?

Tần Vấn Thiên ngẩng đầu nhìn hư không, trong ánh mắt ẩn ẩn có phong mang.

Tiếng nói của hắn hạ xuống, cách đó không xa có một nhóm thân ảnh phóng lên trời, gào thét mà đến, trong nháy mắt giáng xuống mảnh không gian này. 

Những người này tất cả đều không tầm thường, tùy ý đứng ở trong hư không, lại cho người ta cảm giác đáng sợ, uy thế so với các đại thế lực cấp độ bá chủ cũng không hề yếu.

Chỉ thấy ánh mắt bọn họ sắc bén, nhìn trên Chiến đài Chu Tước.

- Ngươi thuộc người thế lực phương nào? 

Những người kia, cầm đầu chính là một trung niên nam tử thân khoác kim bào, khí độ phi phàm, nhìn Tần Vấn Thiên, đạm mạc hỏi.

- Không thuộc về bất kỳ thế lực nào.

Tần Vấn Thiên trả lời. 

- Tốt lắm, ngươi đã được Đại Hạ Cổ Vận, cũng là có duyên, ta ban thưởng ngươi cơ hội gia nhập chúng ta, tất giúp ngươi thành tài, có nguyện ý hay không?

Trung niên hình như có lòng yêu tài, nhìn mọi người:

- Người được Cổ Vận, đều là người hữu duyên, ta ban thưởng các ngươi kỳ ngộ. 

Mặc dù người này mời, có lòng yêu tài, nhưng ngôn ngữ cực kỳ kiêu ngạo, ban thưởng mọi người kỳ ngộ, điều này làm cho mọi người cảm giác dị dạng, này cũng không phải như trong nghe đồn, Đại Hạ Cổ Hoàng Triều chỉ còn lại có một chi nhỏ yếu, uy thế những người ở trước mắt có thể so với thế lực cấp độ bá chủ, khẩu khí lớn đến đáng sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui